Hoán Kiểm Trọng Sinh


"A!"

Ngay lúc cô vừa mới chuẩn bị đứng dậy, lại một lần nữa phát ra tiếng kêu sợ hãi. Bởi vì, cô nhìn thấy người đàn ông vừa đuổi giết mình ở trong mộng.

Cô đưa tay nhéo đùi của chính mình, rất đau, không phải đang nằm mơ.

"Anh... anh muốn làm gì?"

Tuyết Phi Phi hoảng sợ nhìn người đàn ông tựa cười lại như không cười ở trước mặt, hình ảnh khủng bố ở trong mộng lại không ngừng hiện lên trong đầu cô, khiến cho thân thể của cô theo bản năng lại không ngừng run rẩy.

"Đừng giết tôi, anh muốn tôi làm gì tôi cũng nguyện ý..."

Tuyết Phi Phi nhấc chăn lên, để lộ thân thể trần trụi ra, hy vọng người đàn ông này có thể vừa ý với sắc đẹp của mình, không gây thương tổn đến mình.

Phương Hạo Vân theo bản năng nhìn thoáng qua thân thể của Tuyết Phi Phi, bộ ngực tuy rằng rất lớn, nhưng mà lại hơi nhão. Gái điếm đúng là gái điếm, bị người ta chơi quá nhiều, đừng nằm mơ mà có thân thể thanh xuân xinh đẹp.

"Mặc quần áo đi."

Phương Hạo Vân khinh thường hừ một tiếng, nói: "Có biết không? Thân thể của cô khiến cho tôi ghê tởm..."

Cùng là phụ nữ, nhưng khi Trương Mỹ Kỳ trần truồng lại hấp dẫn hơn cô ta hàng ngàn hàng vạn lần.

Tuyết Phi Phi hơi sửng sốt, không có thời gian để tự hỏi xem gã đàn ông này có phải là bị bất lực hay không, vì cái mạng nhỏ, cô vội vàng mặc một bộ váy dài màu đen ở bên cạnh.

"Đừng giết tôi, anh muốn làm gì cũng được, tôi chỉ cầu anh đừng giết tôi." Tuyết Phi Phi cuộn chặt thân mình, có vẻ lạnh run.

" Không cần phải sợ hãi, hôm nay tôi đến, là muốn hỏi cô mấy vấn đề. Cô chỉ cần trả lời chi tiết cho tôi, tôi sẽ không làm tổn hại gì đến cô."

Phương Hạo Vân trầm giọng hỏi: "Có phải là chủ nhiệm Lý giúp đỡ ông chủ Kim kéo một giáo sư tên là Lộ Ba xuống nước cùng phải không?"

"Đúng!"


Tuyết Phi Phi vội vàng gật đầu: "Tôi tận mắt nhìn thấy, đích xác là có chuyện như vậy. Giáo sư Lộ kia hình như là không ham tiền, có điều lại không qua được ải mỹ nhân. Hiện giờ đàn ông đều như vậy, luôn bị thất thủ bởi sự dịu dàng... đương nhiên, ngoại trừ anh, anh..."

"Đủ rồi, tôi chỉ cần cô trả lời có đúng hay không là được, không cần phải cảm khái với tôi."

Phương Hạo Vân lạnh giọng chặn lời nói của Tuyết Phi Phi, lập tức hỏi: "Cô có biết Tưởng Đại Phát không? Có phải là hắn đã đạt thành quan hệ hợp tác với ông chủ Kim hay không? Mặt khác, tôi còn muốn biết, có phải là ông chủ Kim muốn từ chủ nhiệm Lý lấy được toàn bộ số định mức của công trình hạng mục vịnh Kim Thủy hay không?"

Tuyết Phi Phi vội vàng gật đầu: "Vâng, anh nói đều là đúng. Tôi luôn ở cùng với chủ nhiệm Lý cả ngày, những việc này tôi có thể khẳng định trăm phần trăm đều là thật."

" Tốt lắm, biểu hiện của cô không tồi."

Phương Hạo Vân mỉm cười, lập tức nói như cảnh báo: "Nhớ kỹ, hôm nay tôi không hề tới tìm cô, mà cô cũng không nhìn thấy ai cả, biết chưa?"

"Tôi biết rồi, tôi biết nên làm như thế nào." Tuyết Phi Phi biết rằng người đàn ông phía trước mặt sẽ không đuổi giết mình giống như trong mộng, tảng đá ở trong lòng cũng dần dần hạ xuống.

" Đúng rồi, tối nay chủ nhiệm Lý có thể sẽ phải tham dự một yến hội của bằng hữu, hy vọng đến lúc đó cô sẽ biểu hiện ra thông minh một chút..." Phương Hạo Vân lại dặn dò một câu.

Tuyết Phi Phi cũng coi như là thông minh, dường như cảm thấy được cái gì, vội vàng hỏi: "Là người của các anh sao?"

Phương Hạo Vân ý vị thâm trường cười cười: "Tự cô đoán đi, phức tạp."

"Phải phối hợp với chủ nhiệm Lý, ngàn vạn lần không được để cho chủ nhiệm Lý biết rằng chúng tôi đã liên hệ với cô, nếu không, cô sẽ chết thực sự thê thảm. Ngược lại, nếu cô có thể làm cho tôi vừa lòng, sau khi mọi chuyện hoàn thành, tôi có thể cho cô một khoản tiền làm thù lao."

Cho người ta một cây gậy gỗ, sau đó lại cho một quả táo đỏ, phương thức như vậy, thường thường có thể làm tăng lên hiệu quả khống chế.

Quả nhiên, Tuyết Phi Phi nghe thấy vậy, thần sắc lập tức trở nên hưng phấn, vội vàng nói: "Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm cho anh phải thất vọng."

" Tiếp tục ngủ, chỉ mong rằng cô sẽ không phải gặp ác mộng nữa, còn có, ngực của cô hình như có hơi biến dạng..." Phương Hạo Vân cười cười trêu chọc, lập tức thân ảnh chợt lóe, không còn thấy bóng dáng.

Tuyết Phi Phi mở to mắt nhìn nhìn bốn phía quanh phòng, cửa sổ, cánh cửa, hình như không có cái nào nhúc nhích động tĩnh. Chẳng biết được hắn đến như thế nào, mà đi như thế nào nữa. - .

" Hắn là thần sao?" Tuyết Phi Phi không khỏi sinh ra một nghi vấn như vậy.


Sau khi rời khỏi Tuyết Phi Phi, Phương Hạo Vân gọi điện thoại cho Trần Thiên Huy, kịp thời chuyển những tin tức mình nhận được cho ông, hơn nữa còn dặn ông, nếu không có chuyện gì quan trọng thì tốt nhất là đừng quấy rầy hắn, hắn mong rằng mình có thể trải qua một đêm Nô en an ổn.

Trần Thiên Huy hài hước nói: "Không phải là tiểu tử cháu muốn ở trong thế giới chỉ có hai người với cô bạn gái nhỏ đó chứ? Thanh Thanh nhà chú thật sự là rất đáng thương."

Phương Hạo Vân vội vàng nói: "Chú Trần, chú đừng nói loạn nữa, cháu muốn đoàn tụ với gia đình thôi... Được rồi, không có việc gì nữa thì cháu cúp máy đây."

" Hạo Vân, chuyện ngày đó chú nói với cháu, khi nào có thời gian cháu hãy cẩn thận xem xét một chút đi." Trần Thiên Huy cười nói.

Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, hỏi: "Chuyện gì?"

"Tiểu tử cháu thật sự là người bận rộn hay quên à, cháu quên rằng lần trước chú đã nói với cháu, chú không ngại cháu ba vợ bốn nàng hầu..."

Trần Thiên Huy cười nói: "Người không phong lưu uổng thiếu niên đó..."

Trần Thiên Huy cũng không có nói giỡn, ông nói hoàn toàn là thật. Tuy rằng, đề nghị của ông đối với con gái của mình thì không quá công bằng, nhưng mà xét tình huống trước mắt, ngoại trừ như thế, thì hình như không còn biện pháp nào tốt hơn. Đầu tiên, ông và Lã Nguyệt Hồng rất có quyết tâm trong việc tuyển Phương Hạo Vân vào làm rể, tiếp theo, con gái cũng là có tình có ý với Phương Hạo Vân. Căn cứ vào hai cái nguyên nhân này, Trần Thiên Huy cảm thấy rằng đề nghị ba vợ bốn nàng hầu của mình cũng vẫn có thể xem như là một biện pháp giải quyết vấn đề. Sản nghiệp của nhà họ Trần, nhất định phải do một người đàn ông vĩ đại như Phương Hạo Vân mới có thể gánh vác được tốt.

" Chú Trần, không nói nữa, lúc sau lại nói chuyện, cháu treo máy đây..." Phương Hạo Vân bị sự cởi mở của Trần Thiên Huy đánh bại, vội vàng cúp điện thoại.

.......

Đêm Nô-en sắp đến, chủ nhiệm Lý lấy lý do công tác để từ chối việc đoàn viên cùng với người vợ đang chờ mong hắn đầy cõi lòng Triệu Nguyệt Dung , mà đi tới chỗ Tuyết Phi Phi.

Tối hôm nay, với hắn mà nói, nhất định sẽ không yên tĩnh, bởi vì gã thần bí kia ngày hôm qua đã gọi điện thoại liên hệ với hắn, muốn tối nay gặp mặt. Đối với yêu cầu như vậy, hắn không làm sao mà từ chối được. Bởi vì đối phương nắm giữ toàn bộ chứng cứ phạm tội của hắn, nào là nhận hối lộ, nào là bao dưỡng bồ nhí, còn có rất nhiều nội tình giao dịch. Những chứng cứ phạm tội đó có thể khiến cho hắn chết cả mười lần không đủ, cũng sẽ khiến cho gia đình hắn bị tan vỡ thành vô vàn mảnh nhỏ.

Hỡn nữa, đối phương còn nói rõ, ngay cả Tuyết Phi Phi hiện tại cũng đã bị bọn họ khống chế.

" Phi Phi, có người tới tìm em à?" Sau khi vào cửa, chủ nhiệm Lý cởi áo khoác, đi tới ngồi ở sô pha ngẩng đầu lên hỏi.

"Không có người tới tìm em."

Tuyết Phi Phi rất nghiêm túc nói: "Hắn không phải là người, hắn là thần!"


" Phi Phi, em đang nói bậy bạ cái gì đó?" Chủ nhiệm Lý cảm thấy rằng thần sắc của Tuyết Phi Phi có chút quái dị, nghĩ rằng cô đang mắc bệnh, vội vàng đưa tay sờ lên trán của cô.

" Chủ nhiệm, em không sao, em nói là thật, hắn đúng là thần."

Ngữ khí của Tuyết Phi Phi có vẻ vô cùng nghiêm túc, cô nói: "Chủ nhiệm, em cảm thấy rằng chúng ta nên đứng về phía bọn họ. Ông chủ Kim là người trong hắc đạo, thủ đoạn của ông ta chúng ta cũng đã biết một chút rồi. Còn với người thần bí kia, em cảm thấy rằng bọn họ không giống như là người, em đã tận mắt chứng kiến sức mạnh siêu phàm của hắn..."

Chủ nhiệm Lý cảm thấy rằng sự tình có hơi quái dị, sắc mặt căng thẳng, ngay khi hắn đang chuẩn bị tiếp tục hỏi thêm vài điều, thì chuông điện thoại của hắn vang lên.

"Điện thoại không hiển thị số."

Sau khi hít sâu một cái, chủ nhiệm Lý cầm điện thoại lên bấm nghe, quả nhiên từ đầu kia điện thoại truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông thần bí kia: "Chủ nhiệm Lý, thực là có lỗi, hôm nay đáng ra là đêm Nô-en, tôi cũng không nên quấy rầy ông, có điều ông cũng biết, việc đấu thầu công trình vịnh Kim Thủy cũng đã đi vào giai đoạn gấp rút rồi, nếu chúng ta còn không gặp mặt nhau, thì không kịp nữa rồi..."

Chủ nhiệm Lý vội vàng nói: "Tiên sinh, tôi rất muốn cống hiến sức lực cho ông, xin ông hãy nói cho tôi biết thời gian và địa điểm gặp mặt đi."

"Mười phút sau, ông và Tuyết Phi Phi rời khỏi nhà, người của chúng tôi đương nhiên sẽ tới đón hai người... Nhớ kỹ, sau khi ra khỏi nhà cho dù gặp phải chuyện như thế nào cũng không được kích động, lại càng không được la to lên..."

Chủ nhiệm Lý vốn là còn muốn hỏi cái gì đó, không ngờ đầu bên kia điện thoại cũng đã trở thành âm thanh tút tút.

Mười phút sau, hai người chuẩn bị xong xuôi, đúng giờ ra khỏi cửa. Vừa mới ra tới đường lớn, ở một góc mà đèn đường vô cùng mờ tối, một chiếc xe thương vụ màu đen đột nhiên đi tới. Cửa xe mở ra, hai gã vạm vỡ mỗi người một tay kéo hai người vào trong xe.

Chủ nhiệm Lý và Tuyết Phi Phi quả nhiên không chống cự chút nào, tùy ý để những đại hán đó đẩy bọn họ lên xe.

Xe chạy ước chừng khoảng hơn bốn mười phút, không ngờ lại đi vào bãi đỗ xe VIP của trung tâm giải trí Kim Bích Huy Hoàng.

Chủ nhiệm Lý là người không quá ổn trọng, hỏi: "Vì sao lại tới nơi này, không phải nơi đây là nơi tổ chức vũ hội sao?" Chủ nhiệm Lý nhớ rõ rằng, người đàn ông thần bí đó trước kia từng nhắc tới việc gặp nhau ở đây.

"Không được nói gì, đợi lát nữa nhìn thấy ông chủ, ông sẽ biết."

Một hán tử có vẻ là thủ lĩnh ở đây thấp giọng nói: "Trước khi nhìn thấy ông chủ, tôi hy vọng ông không cần phải lên tiếng nữa, nếu không, tôi rất khó cam đoan rằng mình có nổi nóng lên hay không."

Chủ nhiệm Lý rất sáng suốt nhắm chặt miệng lại.

………

Hôm nay là ngày lễ dương, nhưng người dân vẫn có vẻ vô cùng hưng phấn. Khắp nơi đều tràn ngập không khí vui mừng, dường như tất cả các chỗ ăn chơi đều đã đầy chật, trên đường người tới kẻ đi, khắp nơi đều là tiếng người nói ồn ào. Không khí của ngày hội, khiến cho đại đô thị quốc tế hóa này có vẻ càng thêm lấp lánh huy hoàng, càng thêm phần náo nhiệt.

Giờ phút này, nếu có ai dùng kính viễn vọng có khả năng zoom cao, có thể thấy được ở trên đỉnh tháp của Hòn Ngọc Phương Đông có hai người đang đứng đó.


" Nguyệt Như, còn đang nghĩ về hắn sao? Tuy rằng em không nói cho tôi biết, có điều tôi biết rằng hắn đang ở ngay trong thành phố này. Nếu không phải như vậy, em sẽ không vứt bỏ toàn bộ sự vụ ở châu Âu, tới Trung Quốc để chấp hành một nhiệm vụ nhỏ như vậy."

Người nói là một người đàn ông cực kỳ tuấn mỹ, bộ dáng đại khái khoảng hai mươi bảy hai tám, hình thể kiện mỹ, cân xứng, mày rậm mắt to, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, môi rất lớn, có sức gợi tình.

" Hạo Thiên, tôi hỏi anh, nếu là anh, anh có lựa chọn thời điểm như mặt trời buổi ban trưa để rời khỏi tổ chức không?"

Nói chuyện là một cô gái hết sức xinh đẹp, tuy rằng trời rất lạnh, nhưng mà cô lại ăn mặc vô cùng mỏng manh. Một bộ quần áo bó màu đen, đường cong thân thể uyển chuyển lả lướt, giống như một nữ thần gợi cảm vậy.

"Chỉ có kẻ ngu mới làm thế."

Người đàn ông được gọi là Hạo Thiên khinh thường nói: "Quỷ Thủ lựa chọn rời khỏi, đó là bởi vì hắn đúng là ngu... Nguyệt Như, em không nên cảm thấy tiếc hận vì cái loại đàn ông đó, hắn nhất định chỉ có thể làm một người đàn ông bình thường, chen lấn trong cái đám người rộng lớn đó. Nhưng mà chúng ta không giống thế, chúng ta nhất định phải đứng ở đỉnh cao nhất của thế giới, tựa như bây giờ..."

"Không, Hạo Thiên, anh sai rồi!"

Cô gái lắc lắc đầu, nhìn lên bầu trời đầy sao, nghiêm túc nói: "Thiên Đạo Quỷ Thủ nhất định chính là một vương giả, cho dù anh ấy có rời khỏi tổ chức, tôi nghĩ tài năng của anh ấy cũng sẽ không bị mai một."

"Tôi thừa nhận rằng Quỷ Thủ là người xuất sắc nhất trong số bốn người chúng ta, có điều hắn ta căn bản là không xứng làm sát thủ, hơn nữa hắn cũng không thích hợp để làm sát thủ, hắn thiếu đi một trái tim lãnh khốc."

Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, nói: "Hơn nữa, hắn cũng không nên cứ như vậy mà đi, thậm chí ngay cả giáo quan cũng bởi vậy mà rời khỏi tổ chức... hắn là một kẻ nhu nhược."

" Hạo Thiên, anh lại sai rồi."

Cô gái yếu ớt thở dài một tiếng, nói: "Quỷ Thủ cũng chỉ là muốn theo đuổi cuộc sống mình mong muốn, anh ấy không sai, anh ấy không phải là người nhu nhược, rời khỏi tổ chức cũng không có nghĩa là anh ấy muốn trốn tránh cái gì cả. Mỗi người đều có quyền lợi được lợi chọn cuộc sống cho riêng mình, ai cũng không có quyền can thiệp..."

"Thật sự là không nghĩ tới, Thiên Đạo Yêu Cơ của chúng ta cũng có thể đa sầu đa cảm?"

Hạo Thiên cười cười trào phúng: "Nguyệt Như, mỗi ngày em đều nghĩ tới hắn, nhớ đến hắn, tôi hỏi em, em có biết rằng trong lòng hắn có nghĩ đến em hay không? Em có biết hiện giờ hắn đang làm gì không? Có lẽ, hắn đang tiêu dao khoái hoạt đó. Nguyệt Như, đừng quên rằng em là Thiên Đạo Yêu Cơ, em là cường giả của thế giới, không nên vì một người đàn ông nhu nhược mà khiến cho ý chí tinh thần của em sa sút..."

"Nói cho tôi biết, hắn đang ở nơi nào? Tôi muốn quyết đấu cùng hắn, tôi muốn chứng minh một thực tế, tôi mạnh mẽ hơn hắn."

Hạo Thiên kiêu ngạo nói: "Cho dù rằng em sẽ không lựa chọn tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua cơ hội được quyết đấu với Quỷ Thủ. Tôi muốn nói với tất cả mọi thành viên trong tổ chức, tôi, Thiên Đạo Tu La mới là người đàn ông mạnh mẽ nhất."

" Quỷ Thủ cũng đã quyết định trở thành một người bình thường, vì sao anh cứ phải bắt ép anh ấy?"

Cô gái lạnh giọng nói: "Anh từ châu Âu bám theo tôi về Trung Quốc, chính là muốn từ tôi mà tìm được Quỷ Thủ, phải không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui