Hoán Kiểm Trọng Sanh

“Tuyết Nhi, em nói như vậy, chị rất đau lòng, em có biết không?” Trần Thanh Thanh buồn bã thở một hơi dài: “Tuy chúng ta không phải chị em ruột thịt, nhưng từ nhỏ tình cảm của chúng ta đã qua mức ruột thịt. Chị thật không thể ngờ được, em lại vì một tên đàn ông mạt hạng mà đối xử với chị như vậy.”
Thần người trong giây lát, Trần Thanh Thanh cảm thấy trong lòng xót xa, cô điềm tĩnh nói: “Tuyết Nhi, chị nói lại một lần cuối, chị với anh ta chỉ có mối quan hệ về võ thuật, em tin hay không thì tùy, chị còn có việc, chị đi trước đây.”
“Chị.” Hàn Tuyết Nhi kêu gọi một tiếng, nhưng không biết phải nói thế nào cho phải. Cô có thể cảm nhận được lời nói của mình đã tổn thương tới chị sâu đậm thế nào. Nhưng so với hạnh phúc của cả cuộc đời cô, chút đó có thấm tháp vào đâu.)
Nhìn theo bóng lưng của Thanh Thanh, sâu trong đáy mắt xinh xắn của Hàn Tuyết Nhi rơi xuống những giọt nước mắt thuần khiết. Cô không muốn như vậy, thật sự không muốn, nhưng cô không còn cách nào khác...
.
“Ông chủ, việc ngài dặn tôi đã nghe ngóng được rồi.” Phương Hạo Vân vừa rời khỏi tập đoàn Trần thị chưa được bao lâu, một người đàn ông râu quai nón ăn mặc Âu phục ngay ngắn, mang đầy khí chất của thanh niên bước vào trong văn phòng của Trần Thiên Huy.
“A Lượng, cậu đến rồi à!” Trần Thiên Huy ngước đầu lên, bỏ xuống đống tài liệu đang kẹp trong tay, nói: “Mau báo kết quả điều tra của cậu đi.” A Lượng là nhân vật số hai của công ty bảo vệ tập đoàn Trần thị, cũng là một trợ thủ kiêm vệ sĩ của ông. Không những công phu của hắn không tồi, mà còn một lòng một dạ trung thành với Trần Thiên Huy, đã nhiều lần xả thân cứu Trần Thiên Huy, là trợ thủ đắc lực và đáng tin cậy nhất của Trần Thiên Huy.)

“Ông chủ, tôi đã xác minh các học viên ở hội võ thuật đại học Hoa Hải và hội karate rồi, những lời tiểu thư nói đều là sự thực, người tên Phương Hạo Vân này quả thực thân thủ rất khá. Có điều tôi phát hiện ra một thứ.” A Lượng có chút đắn đo không dám nói.
“Nói đi!” Trần Thiên Huy tự châm cho mình một điếu thuốc lá, hít vào một hơi, phả ra một làn khói trầm đục thúc giục.
“Phương Hạo Vân là người kế nhiệm của tập đoàn Thịnh Hâm.” A Lượng nói thành thật.
“Cái gì? Nó là con của Phương Tử Lân?” Trần Thiên Huy khẽ giật mình, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Xem ra, ta đã xem thường thằng nhóc này.” Trần Thiên Huy nhầm tưởng rằng, Phương Hạo Vân tiếp cận con gái mình là có ý đồ tiền tài nào đó. Hắn té ra lại là người kế nhiệm trong tương lai của tập đoàn Thịnh Hâm, chả trách hôm nay lại kiên quyết cự tuyệt thiện ý của mình như vậy.)
“A Lượng, mau điều tra rõ ràng mục đích tiếp cận tiểu thư của Phương Hạo Vân.” Trần Thiên Huy hít mạnh một hơi thuốc, lạnh lùng nói: “Được lắm Phương Tử Lân, giới doanh nhân thành phố Hoa Hải, tôi luôn cảm thấy ông cũng không tệ lắm, không ngờ ông cũng âm hiểm như vậy, lại giở trò này chơi tôi.”
“Ông chủ, thật ra tôi đã điều tra qua rồi.” A Lượng do dự đôi chút, rồi nói: “Ông chủ, theo những kết quả điều tra của tôi cho thấy, Phương Hạo Vân không hề có ý tiếp cận với tiểu thư, là tiểu thư chủ động tìm tới Phương Hạo Vân, hơn nữa còn không ngừng quấn quít lấy hắn.”
“Có chuyện này sao?” Trần Thiên Huy lập tức lại buồn bực trở lại, con gái làm thế là sao chứ? Tại sao lại chủ động dính líu với tên tiểu tử Phương Hạo Vân ấy cơ chứ.
“Ông chủ, quả thực có chuyện đó.” A Lượng thật thà nói.
“Hừm, xem ra thằng con của Phương Tử Lân quả thực có chút bản lĩnh. Được rồi, tôi biết rồi, cậu cứ tạm về nghỉ ngơi đi đã.” Trần Thiên Huy cảm thấy câu chuyện càng lúc càng thú vị rồi.
“Đợi đã!”
Đúng lúc A Lượng đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Trần Thiên Huy liền gọi giật hắn lại, giọng thản nhiên dặn dò: “Tìm cơ hội thích hợp, giúp tôi đặt một cuộc hẹn với Phương Tử Lân, tôi muốn nói chuyện với ông ta.”
“Ông chủ, ý của ông là.” A Lượng thấy có đôi chút khó hiểu.
Trần Thiên Huy điềm nhiên giải thích: “Thanh Thanh chắc chắn có ý với thằng nhóc đó, tôi muốn hẹn bàn về hôn sự với Phương Tử Lân.”.

.
“Ba, ba nói hôn sự gì cơ.” Đúng lúc này, Trần Thanh Thanh đẩy cửa bước vào, có điều hình như cô chỉ nghe thấy câu nói cuối cùng.
“Chú A Lượng, chú cũng ở đây à.” Trần Thanh Thanh biết địa vị của A Lượng ở trong lòng của bố, cho nên xưa nay không coi hắn là tên lâu la, mà kính trọng gọi bằng chú.
“Thanh Thanh, ông chủ, hai người cứ nói chuyện, tôi phải đi ra ngoài bàn chút chuyện.” A Lượng là người trầm tính khó hiểu, chỉ biết lo công chuyện, không phải là người thích buôn chuyện.
“Đúng rồi ba, ba vẫn chưa trả lời câu hỏi của con đâu?” Trần Thanh Thanh háo hức hỏi.
“Ha ha!”
Trần Thiên Huy nhoẻn miệng cười, bỗng nhiên đi tới, cầm lấy trong tay cực phẩm Đại hồng bào mà Phương Hạo Vân đưa lúc nãy, nói rất đắc ý: “Thanh Thanh, nếu như ba không đoán nhầm, chiếc hộp Đại hồng bào này là con lấy của chú Chương lần trước đến thăm ba rồi mang tới đây đúng không? Tại sao bỗng dưng trong nháy mắt lại rơi vào tay của Phương Hạo Vân rồi?”
Nghe ba nói vậy, Trần Thanh Thanh cũng có chút thẹn thùng, quen béng luôn câu hỏi về hôn sự vừa xong, cô ngượng ngùng cười trừ: “Con làm sao biết được cái thằng ngốc đó đến cả việc tặng quà cũng không biết, bí quá chả biết làm sao nên đành phải.”

“Ha ha, lắm trò lắm, Thanh Thanh, bây giờ thì ba đã biết con đang bao che cho chàng trai đó nha.” Chuyện về hộp trà lá, lại một lần nữa chứng thực suy nghĩ của Trần Thiên Huy về con gái.
Trần Thanh Thanh tự nhiên nghe ra phần ý châm chọc nào đó trong giọng của ba, lại nghĩ tới hiểu lầm lúc trước của cô em họ, trong lòng lại trào lên cơn phẫn nộ, cục cằn nói: “Bố, con mệt rồi, con đi đây.”
“Thanh Thanh, con có tâm sự? Là ai khiến con không vui thế?” Trần Thiên Huy lúc này mới phát hiện ra con gái đang không được vui cho lắm.
“Đúng rồi, chẳng phải con đi thăm Tuyết Nhi sao? Sao, hai chị em lại xích mích rồi à?” Trần Thiên Huy quan tâm hỏi.
“Ba, con về trường nghỉ đây, hôm khác lại đến thăm bố.” Nói rồi, cô cũng không đợi thăm dò thái độ của Trần Thiên Huy, đã lập tức quay ngoắt người bỏ đi...
Lúc Phương Hạo Vân đi về công ty, công ty đã hết giờ làm. Vốn định bụng sẽ về nhà kể cho bà chị biết kết quả chiến sự, không ngờ điện thoại của Phương Tuyết Di lại gọi tới, hỏi thăm kết quả cuộc gặp của Phương Hạo Vân chiều nay, được biết bà chị vẫn còn đang làm thêm giờ ở trên văn phòng, hắn vội vàng đi thang máy lên lầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui