“Vậy chuyện gì đã xảy ra với quần áo của tôi? Lẽ nào không phải cậu thay ra hay sao?” Thật ra Trần Thanh Thanh cũng không thể xác định được liệu thật sự có phải mình bị Phương Hạo Vân làm nhục hay không. Sau khi buổi sáng thức dậy, cô phát hiện ra rằng quần áo của mình đến cả nội y cũng đã bị thay hết, sau đó từ những tấm ảnh để đầu giường cô đã phán đoán rằng mình đang ở trong phòng của Phương Hạo Vân. Hồi tưởng lại việc tối qua mình uống nhiều rượu như vậy, tự mình đã nghĩ là mình bị chà đạp lên rồi, cho nên cảm xúc mới bấn loạn và kích động như vậy. Nghe Phương Hạo Vân giải thích như vậy, cảm xúc của cô cũng dần dần bình tĩnh lại, nghĩ lại cẩn thận, mình là gái còn trinh, nếu như quả thật bị Phương Hạo Vân chà đạp, vậy thì phải ra máu với đúng. Thế nhưng trên giường lại không hề thấy dấu vết của máu, hơn nữa phần dưới thân thể của cô cũng không cảm thấy có cảm giác gì khác lạ cả.
Nghĩ tới đây, cô bất chợt thở ra một hơi. Nhưng về chuyện thay nội y, thì cô vẫn cứ đang canh cánh trong lòng. Dù sao thì mình vẫn là một cô con gái nhà lành trong trắng.
“Không phải tôi thay, là tôi nhờ chị Mai thay cho chị.” Phương Hạo Vân nhìn thấy Trần Thanh Thanh đã bình tâm trở lại, cũng thở phào ra một hơi.
“Chị Mai là ai? “ Trần Thanh Thanh nghi hoặc hỏi.
“Là tôi.” Đúng vào lúc này, Tạ Mai Nhi mở cánh cửa phòng đi ra, cô dụi dụi đôi mắt, không được vui vẻ lắm hỏi: “ Mới sáng sớm tinh mơ, vậy mà hai người còn làm trò gì thế? Cãi nhau điên hết cả tiết lên được.”
“Trong phòng của cậu tại sao lại có người phụ nữ khác nữa?” Trần Thanh Thanh nhìn thấy vẻ mặt ngái ngủ của Tạ Mai Nhi, lập tức chống nạnh lên dò hỏi.
“Cái gì là phụ nữ khác? Lạy hồn, tôi cũng là chủ nhân của căn phòng này được chưa?” Tạ Mai Nhi ngày thường lúc nào cũng 8 giờ sáng mới dậy, 9 giờ công ty mới bắt đầu làm việc, nên không lo bị muộn giờ làm. Bây giờ giấc mộng đẹp bị quấy nhiễu, trong bụng vốn đã ôm một cục tức rồi, lúc này lại bị cái cô Trần Thanh Thanh kia giương mắt lên thách thức, cơn điên tiết lại bốc lên: “ Tôi nói cho mà nghe nhé cái cô bé sinh viên này, đi uống rượu với người khác giới mà lại say bét nhè ra, hành vi như vậy rất ư là nguy hiểm cô có biết không? Cũng may đó lại là Hạo Vân nhà tôi, nếu đổi là người khác, không biết sẽ còn xảy ra chuyện đồi bại gì nữa. Giờ tôi khẳng định lại với cô, tối qua người thay giúp đồ cho cô là tôi, Hạo Vân ngủ trên ghế sô pha, nếu như không còn thắc mắc gì nữa, tôi hy vọng là cô lượn đi cho nước nó trong càng nhanh càng tốt nhá!”
Nghe những câu nói găm đầy giáo mác kia của Tạ Mai Nhi, Trần Thanh Thanh nhất thời trở nên không vui vẻ, tôi say rượu với người khác giới là cam tâm tình nguyện, can dự gì tới chị. Hơn nữa, cô cũng thật lòng an tâm với nhân phẩm của Phương Hạo Vân nên mới dám làm vậy.
Cô bỗng nhiên quên béng những hiểu lầm và tình cảm kích động khi trước với Phương Hạo Vân.
“Đợi đã, chị bảo chị cũng là chủ nhân của căn phòng này?” Trần Thanh Thanh một lần nữa lại linh tính ra điều gì đó, giật mình kêu lên: “Hạo Vân, cậu sống chung với chị ta?”
Tạ Mai Nhi cướp lời Phương Hạo Vân trả lời, nói lập lờ nước đôi: “Căn phòng này là của chung giữa hai chúng tôi.”
“Thì ra cậu lại là người như vậy.” Trần Thanh Thanh bỗng nhiên nghĩ tới cô em họ Hàn Tuyết Nhi, cô bé đáng thương, e là cô nhóc vẫn chưa biết bạn trai của mình đang sống chung đụng với một con hồ ly tinh. Từ việc đồng tình với cô em họ, Trần Thanh Thanh không khỏi đem cái công của Tạ Mai Nhi giúp cô thay quần áo biến thành một mụ đàn bà hồ ly tinh.
“Phương Hạo Vân, tôi sẽ kể lại chuyện ngày hôm nay cho em họ của tôi nghe.” Trần Thanh Thanh tức giận trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân.
Em họ? Hàn Tuyết Nhi. Phương Hạo Vân đờ người một lúc, rồi rất nhanh sau đó nhớ tới Hàn Tuyết Nhi. Thế nhưng, hắn có một chút khó hiểu, hắn ở chung phòng trọ với người khác giới thì liên quan quái gì tới Hàn Tuyết Nhi.
Phương Hạo Vân cũng không biết rằng, từ lâu Hàn Tuyết Nhi đã luôn miệng coi hắn là bạn trai của mình rồi.
“Hạo Vân, cậu có quan hệ thế nào với em họ của cô ta?” Tạ Mai Nhi buột miệng hỏi.
“Bạn bình thường thôi.” Phương Hạo Vân nói thản nhiên.
Tạ Mai Nhi lại nghĩ tới Bạch Lăng Kỳ, không khỏi khẽ gắt một tiếng: “ Cậu ấy à, phong lưu lắm.”
Vốn dĩ Tạ Mai Nhi đang đứng ở lập trường của Bạch Lăng Kỳ mới nói những lời như vậy, nhưng đối với Trần Thanh Thanh thì điều đó lại mang ý nghĩa khác rồi. Hồ ly tinh, quả nhiên là hồ ly tinh, nếu không khi biết người đàn ông của mình đã có người con gái khác, vậy mà vẫn còn cười xuề xòa được. Một phụ nữ rộng lượng như vậy quả thực ít thấy.
“Được rồi, mặc xác chuyện của các người, tôi phải đi làm đây.” Tạ Mai Nhi cảm thấy mình không nhất thiết phải dây dưa vào mớ bòng bong tình ái này, cô với Phương Hạo Vân chỉ là quan hệ bạn cùng phòng mà thôi...
“Phong lưu à, được rồi, tôi nhất định sẽ bảo Tuyết Nhi nó chia tay với anh.” Sau khi bỏ lại một câu nói đó, Trần Thanh Thanh xoay người đi vào phòng Phương Hạo Vân. Mặc trên mình bộ váy ngủ với nội y của mụ hồ ly tinh kia thực sự khiến cô thấy không được dễ chịu cho lắm. Cô quyết định chạy mau về phòng thay ra, cho dù quần áo của mình dơ dáy đến cỡ nào cũng phải thay.
Phương Hạo Vân chẳng biết nói sao đứng im tại chỗ, trong lòng đầy suy tư, hắn với Hàn Tuyết Nhi đã có lúc nào vui vẻ với nhau đâu. Tuy hắn đã tính tới chuyện “động phòng” với cô, nhưng giữa hai người cũng chẳng phải là quan hệ bồ bịch.
“Thần kinh!” Phương Hạo Vân thầm rủa một câu sau lưng Trần Thanh Thanh, rồi đi trở về bếp. Đôi co cả buổi, bụng cũng bắt đầu biểu tình. Hắn quyết định phải tự mình làm bữa sáng để ăn mau còn đi học, tiết học tiếng Anh ở trường hôm nay bắt đầu vào lúc 10 giờ.
“Phương Hạo Vân, cậu phải nói rõ ràng với Tuyết Nhi, Tuyết Nhi còn nhỏ. Chị không muốn nó phải chịu bất cứ tổn thương nào cả.” Đúng vào lúc Phương Hạo Vân đang mân mê một cốc sữa bò trên miệng, đang chuẩn bị đút vào mồm thì Trần Thanh Thanh đi tới, với tay giật lấy cốc sữa, rồi uống một hơi đến cạn.
Không thèm đợi đến lúc Phương Hạo Vân biểu thị sự bất mãn, Trần Thanh Thanh đã bắt đầu mạnh miệng: “Trừng cái gì mà trừng, chị đang ở nhà của cậu thì tức là khách của nhà cậu rồi. Lẽ nào cậu định để khách bụng trống rỗng. Còn nữa, lúc nãy chị nói chuyện với cậu, cậu đều nghe rõ cả rồi chứ? Cậu đã sống chung chạ với người phụ nữ khác, vậy thì hãy mau mau mà nói rõ cho Tuyết Nhi, nó còn bé, tránh cho việc sau này càng lúc càng lún sâu vào.”
Phương Hạo Vân cúi đầu, gắp cho mình hai lát bánh mì, tỉnh bơ nói: “ Tôi chẳng có quan hệ gì với Tuyết Nhi hết, chị đừng có nói lung tung. Còn nữa, tôi với chị Mai chỉ là bạn cùng phòng, chứ không phải sống “thử” như cô nghĩ. Nhân tiện nói cô biết luôn, chị Mai là đồng nghiệp của tôi.”
“Bạn cùng phòng?” Trần Thanh Thanh đứng ngây ngốc, rồi bất chợt cười tươi nói: “Là nhân viên của công ty các cậu? Trông cũng khá khẩm đấy, đúng rồi, cậu nói là nhân viên bình thường, không phải là nói cô gái đó chứ? Nhưng tại sao chị vẫn thấy trên người cô ta có máu hồ ly tinh. Cậu cần phải cẩn thận mới được.”
“Ai!” Phương Hạo Vân nhẹ nhàng hắt ra một tiếng: “ Con gái tội gì phải làm khó cho con gái chứ?”
“Xí!” Trần Thanh Thanh khinh khỉnh cười nhạt: “Nói cái gì thế, lại còn nói có vần nữa chứ.”
“Đúng rồi, có chuyện này chị muốn hỏi cậu, hôm đó người ở trong nhà dân bắn chết bọn cướp, cứu lấy Tuyết Nhi có phải là cậu không?” Trần Thanh Thanh vừa mới gạt bỏ những ngữ khí trêu chọc lúc trước, lúc này thanh âm nghiêm nghị hơn rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...