Hoán Kiểm Trọng Sanh

Trương Mỹ Kỳ hít sâu một hơi, cảm thấy khó có thể tin: “Mai Nhi, em nói là thật ư? Khó có thể tin được.”
Cũng là con gái, Trương Mỹ Kỳ đương nhiên là vô cùng hiểu rõ về đau bụng kinh. Bệnh này tuy không thể chết người, nhưng lại vô cùng dai dẳng. Bình thường phần lớn các cô gái đều phải trải qua một lần như vậy, nhưng lại có những người bị mãi không dứt. Cô thật sự khó có thể tưởng tượng, Phương Hạo Vân chỉ lấy tay mát xa là có thể loại trừ đi bệnh độc này.
Đương nhiên Tạ Mai Nhi nói là sự thật, nhưng mà Trương Mỹ Kỳ vẫn còn hơi hoài nghi.
“Chị Mỹ Kỳ, em nói hoàn toàn là thật đó, chị nếu không tin, chờ đến khi Hạo Vân chữa khỏi hoàn toàn cho em là biết.” Tạ Mai Nhi nghiêm túc nói.
Trương Mỹ Kỳ trầm tư một chút, nói: “Cho dù điều em nói là thật, nhưng mà nơi đó của em dù sao cũng bị người ta nhìn qua, sờ qua.”
Tạ Mai Nhi ngắt lời nói: “Chị Mỹ Kỳ, không có gì đáng ngại, em coi Hạo Vân là bác sĩ, đúng rồi, chị Mỹ Kỳ, chuyện này chị phải giữ bí mật cho em đó, dù sao.”
“Ừm, chị biết!” Trương Mỹ Kỳ gật đầu đồng ý, trong lòng lại có tâm tư khác, cô đang nghĩ, nếu điều Tạ Mai Nhi nói là thật, cô có nên mời Phương Hạo Vân giúp mình không. Trên thực tế, Trương Mỹ Kỳ tuổi lớn như vậy rồi, nhưng vẫn bị bệnh đau bụng kinh quấy nhiễu. Chỉ có điều cô chưa từng nói chuyện này với người khác, cô thậm chí còn tới bệnh viện để bác sĩ chẩn đoán, bác sĩ bảo là nội tiết có chút rối loạn, sau đó luôn uống thuốc điều trị đều đặn, nhưng mà cho tới bây giờ vẫn chưa thấy hiệu quả.
Có điều nghĩ tới phải để cho Phương Hạo Vân mát xa chỗ đó của mình, cô vẫn thấy hơi lo lắng. Cô khác với Tạ Mai Nhi, thân thể của cô vô cùng mẫn cảm, hơn nữa trải qua ngần ấy năm, cô còn chưa thực sự “vào đời”, cô lo sợ rằng trong qua trình mát xa cơ thể sẽ xảy ra một ít phản ứng, sẽ vô cùng xấu hổ.

Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt cô liền nổi lên một vầng đỏ ửng.
“Chị Mỹ Kỳ, chị có tâm sự à?” Trông thấy Trương Mỹ Kỳ ngẩn người, Tạ Mai Nhi vội vàng thân thiết hỏi.
“Hả!”
Trương Mỹ Kỳ phục hồi lại tinh thần, vội vàng che giấu đi sự bối rối của mình, nói: “Không có việc gì, chúng ta nấu cơm đi, chị thấy hơi đói rồi.”
Chú thích:
* Shangri - La là một địa điểm hư cấu được miêu tả trong tiểu thuyết năm 1933, Lost Horizon (chân trời đã mất), của nhà văn Anh James Hilton. Trong tiểu thuyết này, “Shangri - La” là một thung lũng huyền thoại, dẫn đến từ một tu viện Lạt - ma giáo, nằm trong vùng phía tây cuối dãy núi Côn Lôn. Giờ đây Shangri - La đã trở nên đồng nghĩa với bất kỳ thiên đường hạ giới nào.
Chuỗi khách sạn năm sao Shangri - La tồn tại thật sự ngoài đời thực.
...

Đại khách sạn Shangri - La ở trung tâm thành phố Hoa Hải, nếu xuất phát từ nhà trọ Kim Hoa, đi nửa giờ xe là tới nơi. Khi Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh cùng bước vào khách sạn nổi tiếng về ẩm thực ở Hoa Hải này, sắc trời cũng đã dần tối, trên đường nơi nơi đều có đèn đỏ nhấp nháy.
Ở một khu ghế lô xa hoa trong khách sạn, Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh ngồi vào chỗ của mình uống hết mấy tách trà Long Tĩnh, rồi mới phân phó người phục vụ bàn đưa menu tới.
(ghế lô: ở đây chỉ một phòng ăn riêng trong khách sạn)
Nhận lấy menu, Trần Thanh Thanh giả vờ từ chối đưa lại cho Phương Hạo Vân, mỉm cười: “Hạo Vân, chị rất vui, cậu đã nhận lời mời của chị. Hôm nay là chị mời cậu, cậu xem cậu muốn ăn gì thì cứ thoải mái.”
Thân là đàn ông, một ít phong độ thân sĩ tối thiểu Phương Hạo Vân cũng vẫn có, hắn mỉm cười lại đẩy menu về trước mặt đối phương, nói: “Học tỷ, trong điện thoại chúng ta không phải đã nói rõ rồi sao? 50 - 50, mỗi người nửa tiền.”
Chết tiệt cái 50 - 50, một thằng cha không thú vị, nghe thấy Phương Hạo Vân vẫn không quên cái 50 - 50, Trần Thanh Thanh oán hận cắn răng, thật sự muốn lao về phía trước cắn chết cái gã trai kia.
Đương nhiên, ở mặt ngoài Trần Thanh Thanh vẫn cố gắng nở nụ cười, một bộ dáng thực là nhiệt tình, dù sao cô vẫn còn có việc phải nhờ người ta. Cô thản nhiên tươi cười, nói với Phương Hạo Vân: “Nếu đã như vậy, chị tùy ý gọi vài món ăn là được. Chốc nữa cậu xem cậu thích gì, lại gọi thêm.”

Trần Thanh Thanh đã bắt đầu ngoặc vài nét bút trong menu, đối với khách sạn quy mô như thế này, Trần Thanh Thanh vốn là khách quen.
“Được rồi, cậu gọi thêm món gì đi.” Cậu không phải muốn 50 - 50 sao, vậy thì chị đây sẽ gọi vài món ăn đắt tiền vào. Trần Thanh Thanh đắc ý cười cười, đưa tay đẩy lại menu cho Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cầm menu nhìn lướt qua, bình tĩnh nào, tất cả đều là đồ ăn đặc sản thế này, tuy rằng không có nhiều lắm, nhưng mà hắn phỏng chừng cũng phải hơn vạn.
Phương Hạo Vân sớm đã có chuẩn bị trong lòng, hắn tùy tay gạch một vài món mình thích, hơn nữa còn gọi thêm một chai rượu vang.
Trần Thanh Thanh thấy Phương Hạo Vân gọi rượu vang, thoáng do dự một chút, liền nhận lại menu gọi hai chai rượu ngũ lương (loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ Xuyên làm bằng năm loại lương thực)
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, nói: “Học tỷ, tôi không thích uống rượu trắng.”
“Ừm, chị biết, chị chỉ gọi cho mình thôi, có điều cậu cũng phải uống giúp chị đó, nếu không, chị sẽ nói cho người khác Phương Hạo Vân cậu là một thằng đàn ông không có phong độ thân sĩ.” Nói xong trong ánh mắt của Trần Thanh Thanh hiện lên vài tia giảo hoạt, rượu trắng trộn rượu vang là dễ làm say nhất.
Là một khách sạn cao cấp năm sao, trình độ đầu bếp của Shangri - La đương nhiên không cần phải nói. Nửa giờ sau, đồ ăn hai người gọi đã lần lượt được bưng lên, sắc, hương, vị đều đủ cả, chỉ vừa liếc mắt nhìn thấy, cũng đã đủ khiến cho người ta phải chảy nước miếng.
Đợi khi thức ăn đưa lên hết, Phương Hạo Vân mời một tiếng, rồi cắm đầu vào ăn như heo, tiêu phí nhiều tiền như vậy không ăn thì đúng là ngu.

Trần Thanh Thanh nhìn Phương Hạo Vân giống như là quỷ chết đói đầu thai vậy, trong lòng lại càng tức. Đã có câu nói chỉ cần nhìn sắc đẹp là có thể thay cơm, nhưng mà Phương Hạo Vân này sao lại không có một tí giác ngộ nào cả, chẳng lẽ, đồ ăn này lại còn mê người hơn so với một siêu cấp đại mỹ nữ như cô.
“Ăn cho no chết đi!” Trần Thanh Thanh bất mãn thì thầm một câu.
“Cái gì.” Phương Hạo Vân hơi hơi ngẩng đầu, nhìn Trần Thanh Thanh, cười nói: “Học tỷ, có phải chị vừa nói chuyện với tôi không, ngại quá, tôi hơi tập trung quá, cho nên không nghe thấy chị nói gì, thật sự là ngại quá.”
Không nghe được là tốt nhất, Trần Thanh Thanh vội vàng điều chỉnh tâm tình của mình, khóe miệng lộ ra một nụ cười mê người, nói: “Chị bảo là đồ ăn hôm nay không tồi, ăn rất ngon.”
“Ồ, là như thế à, vậy chị ăn nhiều chút vào, đồ ăn hôm nay rất đắt đó.” Nói xong, Phương Hạo Vân gắp cho Trần Thanh Thanh một miếng mông gà, còn làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Cái này thích hợp cho nữ sinh ăn.” Phương Hạo Vân nhớ rõ, bà chị hình như đã từng nói qua lúc nào đó, ăn gì bổ nấy, vả lại nữ sinh thời nay đều thích ăn mông gà mà.
Nhìn cái mông gà trong bát, Trần Thanh Thanh chợt ngạc nhiên, ăn gì bổ nấy đương nhiên cô đã nghe qua, hơn nữa nữ sinh đại học thời nay đang lưu hành uống nước đu đủ và ăn mông gà. Nhưng vấn đề là, mông của cô còn cần phải bổ nữa sao, toàn thân trên dưới, Trần Thanh Thanh đối với mông của mình chính là vừa lòng nhất.
“Cái này chính là bắt nạt người phải không?” Trần Thanh Thanh trong lòng càng tức giận hơn, có điều cô cũng không ngu xuẩn tới mức đã trở mặt với đối phương.
Một lát sau, Trần Thanh Thanh thật vất vả mới bình tĩnh lại được tâm tình của mình, nâng chai rượu lên, rót đầy cho hai người, rồi cười nói: “Hạo Vân, tới, chị kính cậu một ly, vô cùng cảm tạ cậu lần trước đã giải vây cho hội võ thuật.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui