“Biết!”
Ông lão gật đầu: “Người của Bạch gia có huyết tương liên, tâm thần tương hệ với ta, tuy rằng ta không có cách nào nói chuyện với họ, nhưng ta cảm nhận được sự tồn tại của họ.”
“Đứa nhỏ, con biết không? Ta vẫn đang đợi người có duyên đến. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, ta không ngừng hy vọng, rồi lại thất vọng, và rồi lại hy vọng. Nhưng ngày hôm nay ta đã chờ được con.” Ông lão vui mừng cười nói: “Con có thể nghe được tiếng gọi của ta để tiến vào Thiên Phạt, cái này đã chứng minh rằng con là cứu tinh mà ông trời ban cho Bạch gia chúng ta, cũng là chủ nhân thật sự của Thiên Phạt. Con đi lấy Tịnh Thế Tử Viêm đi Mang theo Tịnh Thế Tử Viêm, con sẽ phá giải được bí mật cuối cùng của Thiên Phạt.”
Phương Hạo Vân nhìn thấy được sự vui mừng và ly biệt.
“Khoan đã!”
Phương Hạo Vân dường như cảm nhận được cái gì đó, hỏi: “Lão tổ tông, nếu con cầm Tịnh Thế Tử Viêm đi, thì ông sẽ thế nào?” Tuy rằng Phương Hạo Vân không biết lão tổ tông tồn tại thế nào, nhưng hắn cảm thấy rằng ông lão này sống nhờ vào lực lượng mà Tịnh Thế Tử Viêm cung cấp.
Bởi vì khi thân thể của ông lão rời xa Tịnh Thế Tử Viêm, thân ảnh liền trở nên mờ nhạt.
“Haha!”
Ông lão cười vui mừng nói: “Hạo Vân. Con rất cẩn thận, không tồi, cho đến giờ ta luôn dựa vào Tịnh Thế Tử Viêm để tồn tại, nếu mất đi nó, linh thể của ta sẽ biến mất”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Phương Hạo Vân liền đổi màu: “Lão tổ tông, cái này tuyệt đối không được. Con sẽ không lấy Tịnh Thế Tử Viêm.”
“Si nhi, si nhi!” (Đứa nhỏ ngốc)
Khóe miệng của ông lão hiện lên một nụ cười: “Đứa nhỏ này, ý tốt của con ta nhận. Có điều Tịnh Thế Tử Viêm con vẫn phải lấy, nếu không thì con không có cách nào biến thành cường giả chân chính được.”
“Nhưng mà ông.” Phương Hạo Vân còn chưa nói xong, đã bị ông lão chặn lời: “Haha, ta vốn nên chết từ sớm rồi. Có thể tồn tại đến bây giờ coi như cũng không tồi rồi. Sự tồn tại của ta, chính là vì sự xuất hiện của con, bây giờ con đã đến, sứ mệnh của ta cũng hoàn thành. Đứa nhỏ, đừng do dự nữa, mang Tịnh Thế Tử Viêm rời đi đi.”
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, muốn nói thêm cái gì nữa, lại nghe ông già nói: “Si nhi, con còn do dự cái gì, thời gian không đợi người, cứ kéo dài như vậy con sẽ chết. Con chết, Thiên Phạt mất đi chủ nhân, ta cũng chết, Tinh Thế Tử Viêm sẽ tắt. Hy vọng của Bạch gia hoàn toàn bị hủy diệt.”
“Đúng vậy!” Phương Hạo Vân lúc này mới nhớ ra, thân thể của hắn vẫn còn đang bị vây khốn, hắn không thể do dự mãi được.
Do dự thêm nữa, thì tất cả hy vọng sẽ không còn.
“Lão tổ tông, con nên làm thế nào?” Phương Hạo Vân hỏi.
“Lại đây!”
Ông lão vẫy tay với Phương Hạo Vân, nói: “Con đến đây, ta sẽ nói cho con biết nên làm thế nào.”
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, không dám chần chờ nữa, vội đi đến, đưa tay cầm lấy tay của ông lão, và ngay giây phút đó, một số ít tin tức khó lường xuất hiện ngay trong bộ não của hắn.
Một lát sau, thân ảnh của ông lão hầu như đã mờ nhạt đến mức không còn thấy gì nữa.
“Đứa nhỏ, ta đã đem tất cả ký ức truyền thừa lại cho con, bây giờ con biết nên làm thế nào rồi.” Ông lão thở dài yếu ớt, cười nói: “Có thể đợi được người nối nghiệp như con, ta cảm thấy rất vui mừng, cuộc đời này không uổng phí.”
Lúc đang nói, thân ảnh của ông lão đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, nhanh chóng sắp xếp lại ký ức trong đầu, và liền biết hắn phải làm gì ngay bây giờ.
Hắn thả người nhảy vào trong đồng đỉnh, tùy ý để cho Tịnh Thế Tử Viêm bao vây lấy thân thể của hắn.
Kỳ quái chính là, thân thể của hắn không bị cháy dưới ánh lửa.
Ngược lại, ngọn lửa đang hừng hực kia dần dần bị thân thể của hắn hấp thu.
Một lát sau, ngọn lửa trong đồng đỉnh cũng đã biến mất, hoàn toàn bị Phương Hạo Vân hấp thu.
Và ngay giây phút đó, thân thể của hắn đã dung hợp lại với ý thức.
Chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt của Phương Hạo Vân hiện lên ánh lửa màu tím, mà lúc này, thân thể của hắn vẫn đang bị vây khốn như trước.
Toàn thân đã nhuộm đỏ máu, cảnh tượng máu và thịt này nhìn rất khủng bố.
Còn lão bất tử? Hắn ta dang cười đắc ý một cách điên cuồng, hắn muốn tận mắt nhìn thấy Phương Hạo Vân bị ép thành một đống thịt và máu dưới áp lực của hắn.
“Ha ha ha ha”
Tiếng cười của lão bất tử vang lên tận trời, ngay cả những khối đá xung quanh khe núi cũng bị chấn bay đi, theo hắn thấy, Phương Hạo Vân chắc chắn phải chết, không cần nghi ngời nữa.
“Game Over!”
Quanh thân của Phương Hạo Vân đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu tím, vết máu trên người được ngọn lửa thiêu đốt lập tức trở nên sạch sẽ.
Cùng lúc đó, đau đớn trên người hắn cũng biến mất.
Hắn đứng lên, cầm Thiên Phạt trong tay, khóe miệng hiện lên một nụ cười khinh thường, chậm rãi đi đến hướng lão bất tử. Giờ phút này, uy lực Ma Công của lão bất tử dường như đã không còn tồn tại.
“Cái. Sao có thể chứ?” Thấy Phương Hạo Vân từng bước từng bước đi đến gần mình, lão bất tử liền gào lên, có vẻ không tin sự thật trước mắt.
Hắn thật sự không tưởng tượng nổi, Phương Hạo Vân sao có thể chẳng có việc gì dưới áp lực của mình.
Rõ ràng là một giây trước, hắn ta còn dãy dụa sắp chết mà.
Cái này rốt cục là thế nào?
“Chẳng lẽ ngươi đã nắm giữ được bí mật cuối cùng của Thiên Phạt?” Lão bất tử dường như nghĩ đến điều gì đó, liền cực kỳ sợ hãi: “Không. không có khả năng, ta không tin ngươi có thể làm được.”
“Lão bất tử, ông rất thông minh. tôi cũng không giấu diếm ông, nói thật cho ông sáng mắt, tôi, quả thật đã phá giải được bí mật cuối cùng của Thiên Phạt. ông chết chắc rồi!” Phương Hạo Vân từng bước đến gần, Tịnh Thế Tử Viêm trên người càng lúc càng rực rỡ, đây là lực lượng của chính nghĩa, còn Ma Công của lão bất tử lại là lực lượng tà ác. Khi hai lực lượng xung khắc này cùng xuất hiện tại một địa điểm thì.
“Ta sẽ không thua!” Lão bất tử cố gắng nén nỗi khiếp sợ không người, hét lớn một tiếng, Thất Sát trong tay đã rời đi, bay thẳng đến trước mặt Phương Hạo Vân.
Khóe miệng của Phương Hạo Vân vẫn hiện một nụ cười ấy, sắc mặt ấy, vẫn chậm rãi bước đến gần lão bất tử, mà Tịnh Thế Tử Viêm càng lúc càng cháy mạnh.
Thấy Thất Sát đao phóng đến hướng mình, Phương Hạo Vân quát trầm một tiếng, Thiên Phạt nắm trong tay, người và đao hợp nhất, tựa như một quả cầu lửa chói rọi, toàn thân được bao phủ bởi lửa tím, lao về hướng lão bất tử. Trong giây phút đó, bốn phía chìm ngập trong ánh sáng màu tím.
“Ầm!”
Sau một tiếng nổi, hai người đã lao vào nhau.
Tiếng nổ mạnh qua đi, Phương Hạo Vân thu hồi Thiên Phạt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, mái tóc đep bay phấp phới trong gió, hai mắt lóe sáng.
Có điều, sắc mặt của hắn đã hơi tái nhợt.
“Không có khả năng ta không thể thua.” Lão bất tử bị Phương Hạo Vân đánh trúng, Tịnh Thế Tử Viêm liền xâm nhập vào cơ thể của hắn, tẩy rửa ma công của hắn, phá hủy công lực của hắn, bây giờ hắn ta đã không còn có thể kiên trì được nữa.
“Lão bất tử. tôi tiễn ông một đoạn!” Diệt cỏ phải diệt tận gốc, Phương Hạo Vân không dám chậm trễ, dùng lực lượng còn thừa của cơ thể giơ Thiên Phạt lên, chém về hướng lão bất tử đang sợ chết khiếp kia.
“Không. ta không muốn chết!”
Lão bất tử liều mạng tránh né, nhưng mất đi lực lượng, hắn không khác gì một ông già tám mươi, sao có thể né được đòn tấn công của Phương Hạo Vân.
Kết cục đã định, Phương Hạo Vân chặt đầu của lão bất tử xuống.
Khi Phương Hạo Vân mang đầu của lão bất tử về đến biệt thự Nguyệt thành, Nguyệt Nha Nhi và dì Bạch đã khóc. Nhưng đây không phải là những giọt nước mắt chua xót, mà là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Người đàn ông của hai người rốt cục đã hoàn thành chuyện mà người ta không thể hoàn thành.
Không cần nghi ngờ nữa, Phương Hạo Vân giết chết lão bất tử, như vậy thì hắn đã nắm giữ được bí mật cuối cùng của Thiên Phạt, nói cách khác, Bạch gia đã có hy vọng.
Chỉ cần nắm giữ được bí mật cuối cùng của Thiên Phạt, cho dù có đối mặt với Darkness, cũng không phải là vấn đề.
“Anh thành công rồi!” Phương Hạo Vân nở một nụ cười với hai người phụ nữ hắn yêu, sau đó lập tức té cái rầm xuống đất, dì Bạch vội vàng chạy lại đỡ hắn, để tránh việc hắn té lăn ra đất.
Nguyệt Nha Nhi vội hỏi: “Chị, Hạo Vân có sao không?”
Dì Bạch vội xem xét, sau một hồi mới cười nói: “Chỉ là mệt mỏi quá thôi, cũng không có gì trở ngại, nghỉ ngơi một đêm sẽ khỏi.”
“Chị, như vậy đi, chị chăm sóc cho Hạo Vân, em cầm đầu của lão bất tử đến quảng trường, để cho tất cả mọi người biết, Hạo Vân đã giải quyết tai họa cho Thiên Phạt thành. Mặt khác, cũng phải giải quyết luôn Hoa Vô Nhai” Nguyệt Nha Nhi nói.
“Ừ!”
Dì Bạch gật đầu, nói: 'Nhớ kỹ, nhất định phải làm long trọng, phải làm cho tất cả dân chúng của Thiên Phạt thành đều biết. Đúng rồi, đồng thời báo cho tất cả biết, Hạo Vân đã nắm giữ được bí mật cuối cùng của Thiên Phạt.”
“Chị, chị cứ yên tâm, em biết nên làm thế nào mà” Nguyệt Nha Nhi đáp một tiếng, rồi xoay người rời đi.
Dì Bạch ôm lấy Phương Hạo Vân, đặt hắn lên giường của Nguyệt Nha Nhi, tay nhỏ không ngừng vuốt ve khuôn mặt của hắn, trong ánh mắt tràn ngập sự yêu quý và yêu thương.
Sau khi Nguyệt Nha Nhi cùng tâm phúc mang đầu của lão bất tử ra quảng trường lớn, lập tức khiến cho cả thành rung động mạnh, cũng không biết là ai đã dẫn đầu, mà dân chúng trong hiện trường cùng hô lớn: “Hạo Vân, Hạo Vân, Hạo Vân.”
Cảnh tượng như vậy đủ để chứng minh địa vị của Phương Hạo Vân tại Thiên Phạt thành rồi.
Trong lòng rất nhiều người đã mặc định rằng hắn chính là tôn giả của Thiên Phạt thành, chỉ còn thiếu nghi thức lên ngôi thôi.
Nguyệt Nha Nhi ra lệnh cho tâm phúc của mình nhanh chóng đem tin tức lão bất tử bị giết, và chuyện Phương Hạo Vân nắm giữ được bí mật cuối cùng của Phương Hạo Vân truyền ra toàn bộ Thiên Phạt thành, và tạo thành một hiệu quả rung động cực lớn.
Ngay sau đó, Nguyệt Nha Nhi dẫn người vây lấy Hoa thành.
Hoa Vô Nhai sau khi nhận được tin liền một mình đi ra cửa, lạnh lùng nhìn Nguyệt Nha Nhi, thản nhiên nói: “Nguyệt thành chủ ý đồ của cô tôi biết, cô yên tâm, tôi biết nên làm thế nào” Bây giờ Hoa Vô Nhai chỉ còn lại một tay, từ khi bị chặt tay, đã làm cho hắn hiểu được nhiều vấn đề.
“Ngươi muốn làm vậy?” Nguyệt Nha Nhi thản nhiên hỏi.
Hoa Vô Nhai nói ngay: “Nguyệt thành chủ, chúng ta tốt xấu gì cũng coi như là người một nhà, cho tôi một chút tôn nghiêm đi Để tôi tự mình ra tay.”
“Tốt. là một người đàn ông!” Nguyệt Nha Nhi tỏ vẻ đồng ý.
“Cảm ơn!” Hoa Vô Nhai nghiêm túc nói một tiếng cảm ơn, sau đó dùng một tay cầm lấy thanh đao đâm thẳng vào tim của mình, kết thúc sinh mạng.
“Hậu táng*!”
* = An táng long trọng.
Nguyệt Nha Nhi thở dài yếu ớt một tiếng, rồi dặn dò thuộc hạ, sau đó xoay người rời đi, đến lúc này, toàn bộ ngoại tộc của Thiên Phạt đã bị thanh trừ xong.
Thiên Phạt thành từ xưa đến nay, phát triển đến lúc này, đây là lần đầu tiên được thống nhất, tiêu diệt hoàn toàn thế lực của họ khác, đạt đến quyết lực thống nhất tuyệt đối.
Đối với cái này, dân chúng trong Thiên Phạt thành cũng không tỏ vẻ gì cả, ngược lại, sau khi biết Phương Hạo Vân giết chết lão bất tử, phá giải được bí mật cuối cùng của Thiên Phạt, bọn họ kiên quyết ủng hộ và quyết tâm.
Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, chỉ có tôn giả chân chính, chủ nhân chân chính của Thiên Phạt mới có thể dẫn dắt bọn họ đến vinh quang rực rỡ.
Hai ngày sau, Phương Hạo Vân với thần thái sáng lạn đã tham gia nghi thức lên ngôi. Nghi thức này được tổ chức rất long trọng, địa điểm được thiết lập ngay tại quảng trường lớn của Thiên Phạt thành, người đến tấp nập, cờ bay phấp phới.
Toàn bộ dân chúng trong Thiên Phạt thành đều đến tham gia, dưới sự chứng kiến của hội đồng trưởng lão, hắn chính thức được sắc phong tôn giả, được tất cả dân chúng của Thiên Phạt thề nguyện trung thành.
Sau khi nghi thức này kết thúc, Phương Hạo Vân hộ tống dì Bạch và Nguyệt Nha Nhi về biệt thự Nguyệt thành, nghỉ ngơi một chút, vì ngày mai hắn phải về Hoa Hải.
Nguyệt Nha Nhi đã sớm dặn dò thuộc hạ làm tiệc rượu.
Trong tiệc rượu, Nguyệt Nha Nhi liên tiếp kính rượu Phương Hạo Vân, cô rất muốn cùng đi với hắn, nhưng Thiên Phạt thành vẫn chưa ổn định lắm, cô không thể rời đi được. Rơi vào đường cùng, cô đành phải dặn dò Phương Hạo Vân không được quên cô.
Phương Hạo Vân đương nhiên là đồng ý, nói như thề: “Chị gái xinh đẹp, chị cứ ye6nt âm, cho dù em quên toàn bộ người trong thiên hạ, cũng không thể nào quên chị.”
“Anh rể, có những lời này của em, chị yên tâm rồi.” (Shay: Vì câu nói này mà ngồi nghiệm hết 10', xưng hô rối loạn.)
Nguyệt Nha Nhi vẫn không chịu sửa miệng, nhất quyết gọi hắn là anh rể, nhưng lại kêu hắn là em xưng chị. Cô liếc mắt đưa tình nói: “Anh rể, chị sẽ nhanh chóng giúp em ổn định thế cục của Thiên Phạt thành lại, đợi khi bảo đảm không còn chuyện gì nữa, chị sẽ đến Hoa Hải tìm em.”
“Hạo Vân, tối nay anh ở lại với Nguyệt Nha Nhi đi, sáng mai bọn em đưa anh đi.” Dì Bạch nói.
“Tố Tố, chẳng lẽ em không cùng về với anh sao?” Phương Hạo Vân ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy!”
Dì Bạch cười nói: “Nghi thức lên ngôi của anh hoàn thành, bên em còn nhiều việc phải làm. Em sợ một mình Nguyệt Nha Nhi lo không nổi, em ở lại giúp vài ngày, trong vòng một tuần em sẽ về. Chuyện bên Hoa Hải em cũng đã dặn dò rồi, không xuất hiện vấn đề đâu.”
“À.”
Phương Hạo Vân đáp một tiếng.
Lúc trời tối, dì Bạch mượn cớ rời đi, để không gian lại cho Phương Hạo Vân và Nguyệt Nha Nhi.
Nguyệt Nha Nhi và Phương Hạo Vân cũng không lập tức trở về phòng nghỉ, mà đặt một bàn rượu trong phòng khách, uống rượu nói chuyện.
“Anh rể, nào, làm một ly, vì sự thành công của em!” Nguyệt Nha Nhi giơ ly rượu lên, cười mị một tiếng, trong con mắt tràn ngập tình ý.
Ánh mắt của Phương Hạo Vân chìm đắm trong sự quyến rũ của cô, nâng ly uống cạn một hơi, một mùi thơm bay dọc theo mũi hắn: “Chị gái xinh đẹp, em cảm thấy chị nên gọi em là Hạo Vân thì tốt hơn, chị gọi em là anh rể, làm em có một cảm giác chịu tội quá.”
Trên khuôn mặt của Nguyệt Nha Nhi lộ ra một nụ cười yếu ớt, nhẹ giọng nói: “Được rồi, em đã cầu xin mãi, chị cũng sửa miệng luôn Có điều chị cảm thấy rằng kêu anh rể kích thích hơn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...