Sau khi nhận được tin, Phương Hạo Vân liền quyết định đi ra đó đón.
Đồng thời, hắn còn đem tin này nói cho Đại Phi và Trương Bưu nghe, hay người kia liền tỏ vẻ sẽ ra sân bay đón. Và bốn người bạn cũ sẽ có cơ hội gặp mặt nhau.
Bên nước Z cũng truyền tin đến, Long Chiến và Long Thần sau khi gặp mặt nhau cũng không còn tin tức, hai người này dường như không có ý định báo thù.
Nhưng mà theo dì Bạch phân tích, với tính cách của Long Chiến và Long Thần, tuyệt đối không phải là loại bỏ qua thù hận. Cho nên, sự yên lặng bây giờ có lẽ là khởi đầu cho một cơn bão chăng?
Ngày hôm sau, bên Hà Thanh cũng báo cáo tình huống đến, theo tin tức thì tổ chức vũ trang của Long Thần đang mua một số lượng vũ khí rất lớn, hơn nữa đều là loại tiên tiến, trong đó có cả róc két và súng trái phá.
Tính sơ ra, với số lượng vũ khí mà hắn mua, đủ để tiến hành một chiến dịch hành quân nhỏ.
Phương Hạo Vân phỏng chừng rằng, hai anh em nhà họ Long đang chuẩn bị gây chiến tranh.
Đương nhiên, Phương Hạo Vân không cho rằng hai người này ngu đến mức chạy đến Hoa Hải trả thù, khả năng lớn nhất bây giờ chính là họ muốn gây áp lực từ biên giới.
Đối với chuyện này, Phương Hạo Vân không hề lo lắng, người đau đầu là Lã Thiên Hành.
“Phương thiếu gia. công tác chuẩn bị cho công ty thực nghiệp Đằng Phi đã hoàn thành, cậu xem. khi nào thì chính thức treo bảng khai trương?” Ngay trong lúc Phương Hạo Vân trầm tư, Bạch An Viễn đẩy cửa đi vào, nhìn vẻ mặt khá là vui vẻ.
“Nhanh vậy sao?” Phương Hạo Vân hồi phục tinh thần, cười nói: “Bạch tiên sinh. hiệu suất làm việc của ông quả thật không tồi. Tôi có nên thưởng cho ông không?”
“Không cần!'
Bạch An Viễn cười nói: “ Phương thiếu gia, cậu cũng rõ tính tình của tôi. Tôi không cần tiền, tôi chỉ hy vọng phát triển tài năng của mình”
Người không vì mình trời tru đất diệt.
Lời nói của Bạch An Viễn, nếu như là từ miệng của người khác, phỏng chừng là Phương Hạo Vân chỉ cười nhạt, nhưng từ miệng Bạch An Viễn nói ra, Phương Hạo Vân tin tuyệt đối.
Thiên tài tài chính tại Wall Street ngày xưa, hôm nay là chủ lực tài chính của Đằng Phi, tuyệt đối không phải loại người theo đuổi danh lợi.
“Haha!”
Phương Hạo Vân cười nói: “Nếu đã thu xếp xong, vậy ông và Kim tổng thương lượng đi, đến lúc đó báo cho tôi biết một tiếng là được. Đúng rồi, tốt nhất là tuần sau đi, tuần này tôi bận lắm rồi”
“Không thành vấn đề!” Bạch An Viễn cười nói: “Phương thiếu gia, còn có một tin tốt muốn nói cho cậu biết, cậu có biết công ty đầu tư Đằng Phi bây giờ đã có bao nhiêu tiền rồi không? Sáu mươi triệu đô. cái này là chưa tính đến những hợp đồng hết hạn. rất nhanh, không bao lâu sau, trong tay tôi sẽ là một trăm triệu. Đến lúc đó, kế hoạch của tôi có thể thực hiện dễ dàng hơn.”
Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, tuy rằng hắn không cần tiền, nhưng mà một trăm triệu đô đủ làm cho hắn giật mình không nhỏ. Ngoài việc trả lại cho dì Bạch mười triệu lúc đầu, thì còn lại không ít, quả thật đủ để Bạch An Viễn làm đại sự.
“Bạch tiên sinh, vậy tôi chờ mong kế hoạch của ông.” Phương Hạo Vân cười nói.
“Phương thiếu gia, cậu chờ tin tốt của tôi đi. Nếu không có việc gì thì tôi ra ngoài làm việc trước” Nói chuyện một hồi, Bạch An Viễn liền chào đi ra.
Phương Hạo Vân hơi suy nghĩ một chút, rồi gọi điện thoại cho bà chị, nói với chị việc chuyện thành lập công ty thực nghiệp Đằng Phi, từ lần say rượu đến giờ, hai chị em mới liên hệ lại với nhau.
Nhận được điện thoại của Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di rất vui vẻ. Nhất là khi biết hắn muốn mở một công ty con.
Phương Tuyết Di cảm thấy em trai thật sự bỗng nhiên trở thành nhân vật nổi tiếng, mười tám năm đần độn, qua một vụ đụng xe, đã nhanh chóng làm cho nó quật khởi.
Có đôi khi, Phương Tuyết Di thậm chí còn nghĩ rằng, đây là em trai mình sao?
Nói thật, làm chị em với Phương Hạo Vân nhiều năm rồi, trước đây Phương Tuyết Di thật sự không nhìn ra Phương Hạo Vân có khả năng kinh doanh. Càng không nhìn ra hắn có thể dùng người.
“Hạo Vân không phải là em mở công ty ảo chứ?” Phương Tuyết Di cảm thấy tốc độ mở rộng của em trai thật sự quá nhanh, tập đoàn Đằng Phi vừa mới xây dựng không lâu, mà bây giờ đã có vài công ty con rồi, trong thương trường Hoa Hải cũng chưa có trường hợp nào như vậy.
“Đương nhiên là không!”
Phương Hạo Vân cười nói: “Chị, chị không nghe rõ à, em mở công ty thực nghiệp đó, sao lại là công ty ảo được?”
“Nhưng mà, em lấy đâu ra nhiều tiền vậy?” Phương Tuyết Di hỏi.
“Là như vậy, công ty thực nghiệp Đằng Phi của em là do tập đoàn Hồng Tinh chuyển hóa thành.” Phương Hạo Vân giải thích sơ qua.
“Tập đoàn Hồng Tinh của Kim Phi?”
Phương Tuyết Di hít sâu một hồi: “Tập đoàn Hồng Tinh của Kim Phi đang rất tốt, sao lại đột nhiên gia nhập vào tập đoàn Đằng Phi của em. Người đàn bà đó không đơn giản, em phải cẩn thận.” Không biết vì sao, mỗi lần nghe đến Phương Hạo Vân và Kim Phi, trong lòng Phương Tuyết Di đều không vui.
“Chị, chị yên tâm đi, tập đoàn Hồng Tinh của Kim Phi không bị ràng buộc chuyển nhượng, chính cô ta đã giữ lại bốn mươi phần trăm cổ phần rồi. Chuyện trong công ty, em nhờ Bạch tiên sinh xử lý rồi, ông ta là chuyên gia tài chính, trong chuyện này tuyệt đối không có vấn đề, chị cứ yên tâm” Phương Hạo Vân nói.
“Không ràng buộc chuyển nhượng?” Phương Tuyết Di giật mình. Tập đoàn Hồng Tinh của Kim Phi cũng rất nổi tiếng tại Hoa Hải, tuy rằng quy mô không lớn, nhưng có tình huống kinh doanh không tồi trong thị trường hiện nay. Cô ta căn bản không có lý do để từ bỏ, hay là chuyện này còn có.
“Hạo Vân, em nói thật cho chị biết, có phải là em tính thu Kim Phi vào cửa?” Tâm tình của Phương Tuyết Di trở nên hồi hộp.
“Chị. chị lại hiểu lầm rồi, Kim Phi biết em giết Mặt Sẹo, trong lòng cô ta hận em muốn chết, hơn nữa, em cũng không thích cô ta. Chị yên tâm đi, em bảo đảm Kim Phi không trở thành em dâu của chị đâu” Phương Hạo Vân cười giải thích.
“Hạo Vân, tuy rằng chị không biết giữa hai người rốt cục có giao dịch gì, nhưng mà chị phải nhắc nhở em một câu. Người đàn bà Kim Phi này không đơn giản, em cần phải cẩn thận. Theo chị biết, tập đoàn Hồng Tinh là tâm huyết của cô ta, là vận mệnh của cô ta. Lần này cô ta chịu từ bỏ, khẳng định là có ý đồ, cho nên em phải cẩn thận.” Phương Tuyết Di dặn dò.
“Dạ, em biết. khi nào định ngày xong, em sẽ thông báo cho chị, đến lúc đó chị nhớ phải đến ủng hộ đấy.” Do dự một chút, Phương Hạo Vân hỏi: “Chị, ngày đó mẹ có nói gì không?”
“Không có!' Vốn Trác Nhã hoài nghi Phương Hạo Vân nói dối, nhưng mà Phương Tuyết Di không có nói rõ, chuyện ngày đó quả thật rất xấu hổ, cô không muốn nhắc lại làm gì.
Mấy ngày nay Phương Tuyết Di đều bận làm việc, hận không thể đem hết thời gian vào trong công việc, chỉ là vì không muốn để cho mình suy nghĩ về chuyện đó.
Nhưng muốn chưa chắc đã được, ban ngày thì không sao.
Đến buổi tối, Phương Tuyết Di lại tự nhiên nhớ về chuyện đó. Hơn nữa, cô cũng có thể xác định, quần áo trên người là do chính cô cởi ra, tuyệt đối không liên quan đến Hạo Vân.
Đối với điều này, Phương Tuyết Di cảm thấy hơi mất mác, lại cảm thấy may mắn.
Nói túm lại, cảm xúc của cô rất phức tạp, trong lòng rất mâu thuẫn.
Tình huống của Phương Hạo Vân thì tốt hơn nhiều, mấy ngày nay hắn không hề suy nghĩ đến. Vì tránh xấu hổ nên bữa giờ hắn không có về nhà. Cho nên trong khoảng thời gian này hắn khá là rãnh rỗi.
Dựa theo kế hoạch, hắn tính đi đến Hàn gia để thăm Tuyết Nhi. Tuy rằng ngày đó Tần Tú Văn làm cho hắn hơi giận, nhưng mà Hàn Tuyết Nhi vô tội. Hắn thật lòng muốn tốt cho Hàn Tuyết Nhi, hắn không hy vọng nha đầu đó suốt ngày rửa mặt bằng nước mắt.
Trên đường đi, hắn nhận được điện thoại của dì Bạch.
Trong điện thoại, dì Bạch báo cho Phương Hạo Vân biết tin tức từ Luân Đôn, hôn ước của Edward và Nguyệt Như có thể tiến hành sớm hơn. Điều này có nghĩa là xung đột với Edward cũng phải tiến hành sớm hơn.
“Hạo Vân, con yên tâm, thế lực của bộ tộc thủ hộ tại châu Âu, muốn đối phó một mình Edward thì rất dễ dàng. Chúng ta chỉ cần tránh Thiên Đạo và toàn bộ gia tộc Morgan là được. Căn cứ theo phân tích của dì, gia tộc Morgan hẳn là sẽ không toàn lực giúp đỡ Edward, con còn nhớ những gì mà dì đã nói hay không? Nhóm người Edward căn bản không phải là người do hội trưởng lão Morgan lựa chọn. Cho nên dì đoán rằng, gia tộc Morgan sẽ không để ý đến Edward đâu.”
Dì Bạch nói nhiều như vậy, chính là không muốn tạo áp lực cho Phương Hạo Vân.
Nhẹ nhàng ra trận mới chính là vương đạo.
“Dạ, con biết rồi. tóm lại con sẽ cố gắng. Con không làm cho Nguyệt Như và bộ tộc thủ hộ thất vọng đâu.” Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.
“Hạo Vân, có chuyện này dì muốn nói với con. Con để cho Bạch An Viễn thành lập mấy xí nghiệp chim di trú tại châu Âu rất tốt.Trong cơn khủng hoảng tài chính hiện nay. Trật tự tài chính thế giới còn chưa ổn định, quả thật có thể kiếm một mớ lớn. Dì ủng hộ con toàn lực, nếu con không ngại, Bạch Nguyệt Thiên sẽ hỗ trợ con.”
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cười nói: “Nếu có thể, con đương nhiên là muốn rồi”
“Được rồi, chuyện này quyết định vậy đi.” Dì Bạch lập tức cười nói: “Mấy ngày nay dì nghĩ Lã Thiên Hành khẳng định sẽ chủ động liên hệ con, chuyện xử lý Long Thần lần này, nhớ là phải há mồm nuốt thật lớn, đừng để lão cáo già ấy được tiện nghi.”
“Con biết!”
Lúc đến cửa nhà họ Hàn, Phương Hạo Vân mới cúp điện thoại. Ý tưởng xây dựng xí nghiệp chim di trú của Bạch An Viễn quả thật đúng là một chuyện tốt vô cùng.
Tai tiếng thì do đám Hàn Quốc chịu, còn tiền tài thì do mình đếm.
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút, liền gọi điện cho Bạch An Viễn, báo cho ông ta biết tập đoàn Hùng Long đang âm thầm xây dựng kế hoạch này, để cho ông ta cứ việc buông tay mà làm.
Biết tập đoàn Hùng Long danh tiếng châu Âu có ý định muốn giúp, Bạch An Viễn vui vẻ không thôi, cũng may là Phương Hạo Vân không có ở trước mặt ông, nếu không ông đã đè xuống mà hun mấy cái rồi.
“Phương thiếu gia, cậu tốt quá, cậu thật đáng yêu. có tập đoàn Hùng Long hỗ trợ, chính là như cá gặp nước. cậu chờ tiền vô như nước đi”Bạch An Viễn cười nói: “Đếm tiền gãy tay, tuyệt đối không phải là giấc mơ.”
“Haha!”
Phương Hạo Vân cười đáp: “Đến lúc đó cùng nhau đếm, nhìn xem ông bị gãy trước, hay là tôi bị gãy”
Đậu xe xong, Phương Hạo Vân lễ phép gõ cửa nhà Hàn gia, nhưng người ra mở cửa lại chính là Tần Tú Văn. Làm cho Phương Hạo Vân bất ngờ chính là, thái độ của Tần Tú Văn rất tốt, phải nói là vô cùng tốt.
Bà cười nói với Phương Hạo Vân: “Hạo Vân, con đến rồi à. mau vào đi, trời nóng quá, để dì lấy dưa hấu lạnh cho con.” Nói xong, không chờ Phương Hạo Vân nói gì, đã chạy vào trong tủ lạnh lấy dưa hấu ra.
Nhìn bóng dáng của Tần Tú Văn, Phương Hạo Vân âm thầm bật cười, xem ra công phu nói chuyện của Hàn Sơn cũng không tồi. Ngày trước Tần Tú Văn hận không thể xé xác hắn, hôm nay lại cười tươi như phật Di Lặc.
Chỉ lát sau, Tần Tú Văn mang một mâm dưa hấp lạnh mới xẻ ra, cười nói: “Ăn đi con. đều còn tươi cả, là do dì chọn đấy, con thử xem, ngon lắm đó” Nói xong, Tần Tú Văn cũng đã nhanh chóng lấy một miếng đưa qua, Phương Hạo Vân đương nhiên cũng không từ chối.
Tuy rằng ngày đó quả thật hắn cũng có giận, nhưng mà người ta nói, đánh người không đánh kẻ đang cười, mà hắn là đàn ông càng không thể nhỏ mọn như vậy.
Cầm lấy miếng dưa hấu, Phương Hạo Vân há mồm ra cắn một miếng lớn, không nhịn được khen: “Uhm. ngon thật. Dì. dì đừng nhìn con ăn mãi thế. dì cũng ăn đi.”
Sau khi Tần Tú Văn đưa miếng dưa hấu cho hắn xong, vẫn nhìn hắn ăn mãi, có cảm giác giống như là mẹ vợ đang nhìn con rể vậy.
Phương Hạo Vân buồn bực, hay là Hàn Sơn đã nói thân phận của mình cho Tần Tú Văn, sau đó bà liền đồng ý?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...