Hoán Kiểm Trọng Sanh

Phương Hạo Vân thản nhiên nói: “Tôi có thể nói rõ cho ông biết, tài chính này đều là của tôi, về phần kiếm ở đâu ra thì không cần giải thích với ông!”
“Được rồi, cho dù tiền này là của cậu thì thế nào?” Bạch An Viễn nói: “Đừng thấy bây giờ tôi gặp rủi ro, quy mô cỡ tập đoàn Thịnh Hâm, Đằng Phi như vậy, tôi nhìn còn chướng mắt. gặp lại”
Nói xong, Bạch An Viễn xoay người rời đi.
Lúc này, Phương Hạo Vân không cản ông ta lại, tùy ý để ông ta đi.
Phương Hạo Vân vốn không cho rằng lần đầu tiên gặp mặt sẽ thu phục được ông ta, người như ông ta phải có kiên nhẫn, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần.
“Phương thiếu gia, vì sao lại thả ổng đi.” Ngay khi Bạch An Viễn vừa rời đi, trong màn đêm xuất hiện một bóng người, chính là Bạch Quý.
Phương Hạo Vân nhìn chằm chằm vào hướng Bạch An Viễn rời đi, mắt không hề chớp, nói: “Bạch Quý, phái người theo dõi Bạch An Viễn, mấy ngày nay, ông ta làm gì, gặp gỡ ai, đều phải báo cáo cho tôi biết.”
“Hiểu rồi!”
Bạch Quý tuân lệnh, vỗ nhẹ bàn tay, một bóng người chợt vụt qua, lập tức đuổi theo hướng của Bạch An Viễn.
“Hạo Vân. có tình huống mới cần báo cho con biết.” Dì Bạch xuất hiện sau lưng Phương Hạo Vân không biết từ lúc nào.
Bạch Quý vội vàng quay đầu lại chào: “Xin chào tiểu thư.”
“Bạch Quý, anh lui trước đi, tôi muốn nói chuyện với Hạo Vân.” Dì Bạch thản nhiên nói. Bạch Quý nghe thấy vậy, vội vàng lui đi.
Phương Hạo Vân hỏi: “Dì Bạch, rốt cục là chuyện quan trọng gì đáng để dì tự mình đến đây nói cho con.”
“Về Bạch An Viễn.”
Dì Bạch bước lại gần, mùi thơm trên người xộc ngay vào mũi của Phương Hạo Vân, cười nói: “Dì vừa mới vừa nhận được tin. Lúc trước sở dĩ Bạch An Viễn tin tưởng ngân hàng Lehman, cũng vì có liên quan đến một cô gái, là do tin tưởng cô gái ấy.”
“Ý của dì là, cô gái kia đã lừa Bạch An Viễn.” Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi.

“Không sai!”
Dì Bạch nói tiếp: “Bạch An Viễn vẫn luôn để ý chuyện này trong lòng, chỉ là sau khi ngân hàng Lehman đóng cửa, cô gái kia liền biến mất. Bạch An Viễn đã từng cố gắng tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy tung tích của cô ta. Nhưng gia tộc thủ tộc của chúng ta có thể tìm thấy cô ta.”
“Người nước ngoài?”
“Không, là một sinh viên du học của đại học Washington ở Mỹ. là bạn học tiểu học của Bạch An Viễn. bây giờ cô ta đang ở nước ngoài, hơn nữa còn lấy tên nước ngoài là Daisy” Dì Bạch nói: “Nếu con giao Daisy cho Bạch An Viễn, tin rằng ông ta nhất định sẽ sống chết vì con.”
Phương Hạo Vân nhìn dung nhan tuyệt mỹ của dì Bạch, mỉm cười nói: “Dì Bạch, dì đúng là cứu tinh kịp thời của con. lúc đầu con nghĩ muốn thu phục Bạch An Viễn, cần phải gặp không ít khó khăn. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Dì, vậy dì giúp con tìm cô gái tên Daisy đó đi.”
“Daisy bây giờ đang ở New Jersey. dì đã thông báo với Hắc Lệ Thiên, phỏng chừng là vài ngày nữa sẽ có tin tức.” Dì Bạch thản nhiên nói...
Tần Như Phong vô cùng coi trọng Kim Gia, chỉ là ông không ngờ rằng Kim Gia lại có ý định xây dựng riêng cho mình, hơn nữa lại còn có mâu thuẫn cực lớn với hai người con.
Sau khi do dự mãi, ông ta quyết định gọi điện cho Kim Gia.
Trên thực tế, Kim Gia cũng đang chờ cú điện thoại này.
Từ khi có mâu thuẫn với anh em họ Tần, Kim Gia luôn muốn gọi điện cho Tần Như phong, nhân cơ hội kết thúc nhân tình của hai người. Chỉ là, ông ta cầm điện thoại lên mấy lần, rồi lại bỏ xuống. Anh em họ Tần đúng là không đối xử tốt với ông, nhưng Tần Như Phong mấy năm gần đây coi như cũng không tồi với ông.
Chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy, ông đúng là không làm được.
Bởi vì cái khó xử nằm ở chổ, Tần Như Phong đã xem ông trở thành anh em, chứ không phải là người hầu.
Khi nghe điện thoại, bên trong truyền ra giọng nói phẫn nộ của Tần Như Phong: “A Kim, cậu làm cho tôi rất thất vọng A Kim, xem lại lương tâm của cậu đi, cậu có được ngày hôm nay, có phải đều nhờ Tần gia hay không? Bây giờ cậu đủ lông đủ cánh rồi, muốn rời bỏ Tần gia. cậu làm như vậy có phải rất quá đáng không?”
Đối mặt với những tiếng chỉ trích của Tần Như Phong, Kim Gia không hề tức giận.
Đứng trên góc độ của Tần Như Phong, chửi vài câu cho hết bực cũng là bình thường. Chuyện này đổi lại là người khác thì cũng đều như thế.

Đương nhiên, Kim Gia biết mình mắc nợ Tần gia ít nhiều.
Đúng vậy, Tần gia cho ông cơ hội, mà mấy năm nay ông đã lập không ít công lao cho Tần gia. Có thể nói rằng, cơ nghiệp của Tần gia tại Hoa Hải đều do một tay Kim Gia gầy dựng.
Cái này đã đủ báo đáp ân huệ của Tần gia dành cho ông rồi.
Đương nhiên, trước đó Kim Gia không tính phản bội lại Tần gia, chỉ là do bị hai anh em họ Tần kia ép bức. Bọn chúng quá kém so với Tần Như Phong. Hơn nữa hai người này từ đầu đến cuối đều xem ông như người hầu. Kim Gia lên cao đã lâu rồi, không còn thói quen bị người ta quát bảo này nọ nữa.
Nhất là hai người này còn không có chổ để ông ta tín phục.
Tần Tử Hoa trong mắt Kim Gia, là một thằng phá của chính hiệu, tuy rằng khá là đẹp trai, nhưng mà chẳng có cái gì ngoài cái mã, không có tu dưỡng, cũng không có hàm dưỡng.
Còn Tần Tử Kiếm, tuy có tâm kế, nhưng năng lực có nhân lại không tốt. Cũng nhờ vào dung mạo cho nên mới lấy được lòng một cô gái trong gia tộc Morgan, lúc này mới lên được như thuyền gặp nước.
Nếu thật sự tra khảo, thì hai người này không có tư cách làm tướng.
Cho nên, Kim Gia rời khỏi Tần gia, kỳ thật là một con đường tất nhiên.
“A Kim, tôi hỏi cậu một câu, còn có thể thay đổi không?” Lải nhải cả buổi, không thấy Kim Gia nói gì, Tần Như Phong nói chuyện một mình, dần dần cũng thấy ngượng.
“Xin lỗi, Tần tổng. chuyện này đã không thể thay đổi rồi. vốn tôi tính không muốn nói gì. Nhưng mà hôm nay ông đã gọi điện thoại cho tôi, tôi phải nói vài câu. Tần tổng, ông là anh hùng cái thế, nhưng con của ông thì lại chẳng có tài cán gì. sở dĩ tôi rời khỏi Tần gia, cũng đều là do hai vị thiếu gia ban tặng” Kim Gia trầm giọng nói: “Tôi biết, hành vi của tôi là không đúng, không có ông, không có Tần gia, tôi sẽ không có thành tựu hôm nay. Nhưng Tần gia có được ngày hôm nay, cũng có không ít công lao của tôi. tôi làm việc cho Tần gia, để trả lại ân tình trước đây cho ông.” Trước kia, Kim Gia luôn gọi Tần Như Phong là lão gia, đại ca. bây giờ đã khác xưa rồi, mở miệng ra là Tần tổng, đã muốn dứt bỏ quan hệ.
Tần Như phong cũng đã suy đoán ra được từ miệng của Kim Gia, biết ông đã quyết tâm rồi. Chuyện này đúng là không còn đường thay đổi.
Nghĩ đến đây, Tần Như Phong hơi tức giận, trực tiếp bỏ lại một câu hâm dọa: “A Kim, mặc kệ là nói thế nào, cậu rốt cục vẫn là phản bội Tần gia. tôi có thể đưa cậu lên, đương nhiên cũng có thể kéo cậu xuống. Núi không đổi nhưng sông vẫn chảy, chuyện này tôi không bỏ qua đâu.”
Nghe Tần Như Phong nói như vậy, Kim Gia rõ ràng đã ngây người.

Lúc đầu ông nghĩ rằng Tần Như Phong sau khi nghe mình giải thích xong, sẽ hiểu được cái gọi là tụ được thì tan được, và nói với mình mấy thứ như giữ sức khỏe hay sau này gặp lại chẳng hạn.
Nhưng không ngờ Tần Như Phong trực tiếp mở miệng ra uy hiếp.
“Hừ!”
Ông đã bất nhân, thì đừng trách tôi bất nghĩa. Kim Gia cũng không phải là người tốt gì, nếu đã không còn thể diện rồi, thì cũng không cần phải kiêng kỵ gì cả: “Tần tổng, ông sai rồi. A Kim có được ngày hôm nay, không dựa vào ai đưa lên ca.”
“Đồ vong ân phụ nghĩa!”
Tần Như Phong mắng: “Đừng quên, Tần gia tôi vẫn còn địa vị tại Hoa Hải, chúng ta chờ xem.”
Kim Gia thở dài: “Tần tổng, ông làm như vậy, ngược lại làm cho tôi cảm thấy khinh thường. Đương nhiên, cái này đã nói rõ rằng ông chưa từng coi A Kim tôi là anh em, tôi đã hoàn toàn hiểu được, nói như vậy, mấy năm nay ông đối tốt với tôi, chỉ vì tôi có giá trị lợi dụng.”
Nói đến đây, tâm tình của Kim Gia đã hơi trầm trọng: “ Tần tổng, ông tốt lắm, tốt lắm.” Nói xong, Kim Gia liền cúp điện thoại.
Đến lúc này, ông và Tần gia coi như là ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.
Cúp điện thoại xong, Tần Như Phong liền gọi cho con trai Tần Tử Hoa, ông ta gào lên: “Tử Hoa. từ hôm nay trở đi, Tần gia chúng ta cắt đứt quan hệ với A Kim, phái người đi đập bãi cho tao. tao có thể cho hắn sự nghiệp, cũng có thể hủy sự nghiệp của hắn.”
Tần Tử Hoa nghe thấy thế, trên trán liền toát mồ hôi lạnh, Kim Gia và con tiện nhân Kim Phi đã đi theo Phương Hạo Vân, có Phương Hạo Vân làm chổ dựa, Tần Tử Hoa làm sao mà dám động vào Kim Gia?
Bây giờ Kim Gia có chổ dựa là Phương Hạo Vân, cũng đã xử lý rất nhiều bang phái nhỏ, thế lực không biết đã mạnh hơn trước kia bao nhiêu lần.
“Ba. A Kim bây giờ là người của Phương Hạo Vân.” Trước đó, xuất phát từ một số nguyên nhân, Tần Tử Hoa không có nói cho Tần Như Phong biết Kim Gia bây giờ theo ai, nhưng bây giờ đã không nói được.
Tần Như Phong nghe thấy thế, lập tức sợ ngây người: “Sao có thể chứ. sao hắn lại đi theo Phương Hạo Vân. Mặt Sẹo không phải là bị Phương Hạo Vân cho nổ chết sao? Chẳng lẽ ngay cả thù của chồng Kim Phi cũng không báo?”
“Ba. ba còn nói nữa, Kim Phi đã sớm trở thành đồ chơi của Phương Hạo Vân rồi. quan hệ của họ rất tốt.” Tần Tử Hoa cẩn thận nói.
“Thứ không biết liêm sỉ, vì sao không nói cho tao biết sớm?” Tần Như Phong dường như hiểu ra cái gì đó, tức giận quát: “Mày nói thật cho tao biết, A Kim phản Tần gia, có phải là có liên quan đến mày không.thằng trời đánh này, nếu Tần gia truyền cho mày, sớm muộn gì cũng bị mày làm cho sụp đổ.”
Lời này vừa nói ra, tinh thần của Tần Tử Hoa liền hồi hộp, vội vàng nói: “Ba, chuyện này nói ra tương đối phức tạp. túm lại là không chỉ có một mình con.”
“Hừ!'

Do quá phẫn nộ rồi, Tần Như Phong trực tiếp cúp điện thoại của con trai.
Nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại truyền ra, trong lòng của Tần Tử Hoa lo lắng, thầm nghĩ, có thể vì chuyện này mà ông già tước quyền thừa kế của mình không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Tư Hoa cảm thấy nguy cơ. Đồng thời hắn không khỏi nghĩ đến Phương Hạo Vân và Kim phi. Có lẽ bọn họ nói đúng, liên minh với bọn họ cũng là một chủ ý không tồi.
Tần Tử Kiếm có chổ dựa vững chắc là gia tộc Morgan, bây giờ, nếu lại được ông già ủng hộ, Tần Tử Hoa hắn căn bản là không còn một cơ hội.
Tần Tử Hoa có thể không cần quyền thừa kế, nhưng mà hắn rất để ý đến cái mạng nhỏ của mình. Ở chung với Tần Tử Kiếm lâu như vậy, hắn phát hiện ra thằng em của mình là một động vật máu lạnh, trong mắt của nó căn bản là không có cái gọi là tình thân. Trừ bạn bè ra thì chỉ có kẻ thù. Nếu để cho nó nắm giữ Tần gia, Tần Tử Hoa phỏng chừng rằng cái mạng của mình cũng khó giữ.
Như lời của Phương Hạo Vân và Kim Phi nói, sớm muộn gì mình cũng phơi xác ngoài đường.
Tưởng tượng như vậy xong, Tần Tử Hoa liền nhanh chóng gọi điện cho Kim Phi, hy vọng có thể nhanh chóng gặp mặt.
Khi Kim Phi nhận được điện thoại xong, liền kêu hắn đến tập đoàn Hồng Tinh gặp mặt, Tần Tử Hoa không nói nhiều lời, cúp điện thoại rồi phóng xe đi đến.
Trong lúc Tần Tử Hoa đến đây, Kim Phi liền liên hệ với Phương Hạo Vân: “Phương thiếu gia, tất cả đều đúng như dự kiến của anh. anh yên tâm, tôi sẽ không làm anh thất vọng”
Trong điện thoại truyền ra tiếng cười của Phương Hạo Vân: “Ha ha, cứ làm việc theo kế hoạch, sau khi xong việc, nhớ báo cho tôi biết tình huống.”
Đứng trước cửa văn phòng của Kim Phi, tim của Tần Tử Hoa đập nhanh vô cùng, hắn đang nghĩ, trong phòng rốt cục có Phương Hạo Vân hay không. Hôm nay hắn chỉ muốn gặp Kim Phi thôi, không muốn chạm mặt Phương Hạo Vân.
“Vào đi, hôm nay tôi chỉ có một mình, Phương thiếu gia không có ở đây.” Kim Phi ra mở cửa, nhìn Tần Tử Hoa đang đứng ngơ ngác.
Tần Tử Hoa nghe thấy thế, mới can đảm đi vào. Vào cửa, hắn cẩn thận quan sát bốn phía, quả nhiên là không thấy Phương Hạo Vân đâu.
“Ngồi đi!”
Kim Phi nhiệt tình nói, mời Tần Tử Hoa ngồi xuống không, còn pha cà phê cho hắn.
Tuy rằng không phải là cà phê Lam Sơn, nhưng mùi vị của không tồi, hương thơm bốn phía. Tần Tử Hoa bưng ly cà phê lên, cẩn thận ngửi, lập tức nhấp một ngụm, cười nói: “Tay nghề của Kim tổng càng ngày càng xuất sắc. nếu ai có thể lấy được Kim tổng làm vợ, vậy đúng là có phúc vô cùng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui