Hoán Kiểm Trọng Sanh

“Haha.”
Phương Tử Lân cười rất đắc ý, cái miệng của ông ta mở rộng hết cỡ, nhìn chung quanh một vòng, nói: “Các vị, tất cả đều là người một nhà, tôi nghĩ mọi người không cần phải gò bó như vậy, tự nhiên đi nào. túy ý một chút. Thanh Thanh, từ hôm nay trở đi, Phương gia chính là nhà của con.”
“Dạ.”
Trần Thanh Thanh ngẩng đầu lên đáp.
“Thanh Thanh, Hạo Vân. lúc đầu theo ý ba và mẹ, muốn tổ chức cho hai đứa một nghi thức. nhưng mà xét lại Hạo Vân đang đến trường, còn có bên Kỳ nữa. cho nên nghi thức này không cần làm, hai nhà chúng ta chỉ cần ăn một bữa cơm, coi như là đính hôn cho hai đứa.” Người nói là Trần Thiên Huy, dựa theo ý định lúc đầu của ông ta, thì muốn cử hành một buổi tiệc đính hôn, sau đó lại bị Trác Nhã từ chối. Lý do rất đơn giản, làm vợ chính như Bạch Lăng Kỳ còn chưa có tiến hành nghi thức nào với Phương Hạo Vân, đến sau như Trần Thanh Thanh thì càng không thể cử hành.
Cũng may, Trần Thiên Huy và Lã Nguyệt Hồng coi như là người hiểu chuyện, cẩn thận suy nghĩ một chút, liền từ bỏ chuyện này, ai kêu con gái của mình đến muộn hơn một bước?
Người lớn hai nhà nói chuyện một hồi, định đoạt hết mọi chuyện, chỉ có chuyện cháu trai là không được nhắc lại, bởi vì trong lòng mọi người đều đã rõ ràng.
Đến trưa, Trác Nhã và Lã Nguyệt Hồng đi vào bếp làm đồ ăn, Trần Thiên Huy và Phương Tử Lân lên phòng sách nói chuyện. Trong phòng khách chỉ còn lại Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di, Trần Thanh Thanh và Bạch Lăng Kỳ.
Người lớn đi rồi, bầu không khí tại đây liền căng thẳng lại.
Nhất là Phương Tuyết Di, cô cảm thấy mình không được tự nhiên.
Lúc đầu, cô và Trần Thanh Thanh có quan hệ không tồi, chỉ là hôm nay cô lại cảm thấy rất khó chịu.
“Mấy đứa nói chuyện đi, chị vào bếp.” Tìm đại một lý do, Phương Tuyết Di vội vàng chuồn mất, vì áp lực và sự xấu hổ ở đây làm cho cô cảm thấy khó chịu quá.
“Kỳ, em và Thanh Thanh nói chuyện đi. anh cũng vào bếp luôn. Hôm nay anh sẽ tự tay nấu đồ ăn, coi như là an ủi cho hai người.” Phương Hạo Vân cũng cảm thấy rằng minh càng phải chuồn. Để cho Kỳ và chị Thanh Thanh nói chuyện với nhau, nếu không cứ như vậy hoài, không được tự nhiên, lại không có biện pháp.
Phương Hạo Vân đi rồi, trong phòng khách chỉ còn lại Trần Thanh Thanh và Bạch Lăng Kỳ, hai người nhìn nhau, miệng mỉm cười, Không biết vì sao, mọi người đi hết, trong lòng hai người lại bình tĩnh, không còn hồi hộp như lúc đầu.
Dừng lại một chút, Bạch Lăng Kỳ chủ động kéo tay Trần Thanh Thanh, cười nói: “Chị Thanh Thanh, hoan nghênh chị gia nhập vào gia đình lớn của chúng ta.”
“Hì.”một tiếng.

Nghe Bạch Lăng Kỳ nói như vậy, Trần Thanh Thanh liền bật cười. Có điều, trong tiếng cười ấy cũng có chứa sự chua xót.
Đúng vậy, đây là một gia đình lớn.
Một gia đình vô cùng lớn.
Khi khi thành lập đến giờ, trong nước cũng đã hủy bỏ chế độ một chồng nhiều vợ rồi, xã hội bây giờ phát triển lên, phụ nữ được giải phóng nhiều hơn, một chồng nhiều vợ hầu như đã biến mất.
Chỉ là, làm một cô gái thành phố, Trần Thanh Thanh khó chấp nhận chuyện một chồng nhiều vợ được.
“Kỳ. xin lỗi!” Mặc kệ là nói thế nào, Trần Thanh Thanh cũng là kẻ đến sau, vì lễ phép hay vì cái gì khác, cô cũng đều phải nói câu xin lỗi này.
“Chị Thanh Thanh. chị không có lỗi, em cũng không có lỗi.” Bạch Lăng Kỳ thản nhiên cười hì hì, sau đó tức giận nói: “Đều là do tên xấu xa kia làm hại.
“Đúng vậy!”
Trần Thanh Thanh cũng hầm hừ: “Kỳ, em nói đúng, đều là do tên xấu xa Hạo Vân làm hại, chị em chúng ta phải kết hợp lại trừng trị hắn. không thể để cho hắn bác ái như vậy được nữa.”
“Ừ.”
Hai cô gái nắm lấy tay nhau, trong nháy mắt, bởi vì có chung một mối thù, khúc mắc trong lòng các nàng đã được hóa giải. Hai cô đều là người thông minh, nếu đã không thể thay đổi được sự thật, không bằng chấp nhận sự thật.
Phương Hạo Vân thật ra không có xuống bếp, hắn đang trốn ở một bên, len lén quan sát hai người. Lúc đầu hắn cho rằng trong lòng Kỳ nhất định sẽ không thoải mái, ai mà ngờ rằng chỉ vài câu nói thôi mà hai người đã nắm lấy tay nhau, thân như là chị em vậy.
Hắn có một dự cảm rằng, hai nàng đang liên minh với nhau, và người chịu khổ phỏng chừng là hắn.
“Thôi, vào bếp hỗ trợ luôn.” Phương Hạo Vân cảm thấy hai cô hòa hợp như vậy, trong lòng cũng yên tâm, liền đi vào bếp.
Mười hai giờ trưa, một bàn đồ ăn đầy ấp được dọn lên, hai nhà ngồi chung lại với nhau, cùng ăn cùng uống, trông thật ấm cúng.

Toàn bộ quá trình đều vô cùng hòa hợp và nhiệt tình, Bạch Lăng Kỳ và Trần Thanh Thanh đều sửa miệng, gọi Phương Tử Lân và Trác Nhã một tiếng ba mẹ, làm cho Phương Tử Lân và Trác Nhã vui mừng cười liên tục.
Sau cơm trưa, bởi vì chuyện Tây Hoàn nên Bạch Lăng Kỳ phải trở về công ty. Trác Nhã bảo Phương Hạo Vân đưa đi, Phương Hạo Vân đương nhiên là hiểu ý của mẹ, chào mọi người rồi tự lái xe đưa Bạch Lăng Kỳ đi.
Trên đường đi, Bạch Lăng Kỳ làm bộ không thèm để ý đến Phương Hạo Vân, quay đầu ra ngoài nhìn cảnh ngoài cửa sổ. Phương Hạo Vân đã vài lần bắt chuyện với cô, nhưng đều không có đáp lại, rơi vào đường cùng, đành phải tập trung lái xe.
“Tới rồi, mở cửa xe, em muốn xuống.” Sau khi xe đã chạy vào bãi giữ xe của tập đoàn Thịnh Hâm, Phương Hạo Vân khóa cửa xe lại, dường như không muốn để cho Bạch Lăng Kỳ xuống xe vậy.
“Kỳ, em giận à.”
Phương Hạo Vân quay đầu hỏi: “Thật ra chuyện này, em cũng không thể trách chị Thanh Thanh. chủ yếu là.”
“Khoan đã!”
Bạch Lăng Kỳ rốt cục đã quay đầu lại, tức giận nói với Phương Hạo Vân: “Anh nói bậy cái gì đó chuyện này có liên quan gì đến chị Thanh Thanh. em trách chị Thanh Thanh khi nào.”
“Vậy tại sao em lại không vui? Chẳng lẽ vì chuyện công việc?” Phương Hạo Vân làm ra vẻ kinh ngạc.
“Hừ!”
Bạch Lăng Kỳ không biết là Phương Hạo Vân đang cố ý, nghe hắn nói vậy, nổi giận nói: “Anh còn không biết xấu hổ sao. em tức giận, không phải là vì tên hoa tâm này sao. anh muốn trêu chọc bao nhiêu chị em nữa. em thấy Vi Tiểu Bảo còn không được như anh.”
Phương Hạo Vân dày mặt nói: “Cảm ơn đã khen!”
“Vô sỉ!” Bạch Lăng Kỳ trừng mắt, lập tức nhào vào lòng của Phương Hạo Vân, há miệng ra, cắn vào đầu vai của hắn: “Cắn chết anh.”
Phương Hạo Vân cười, hoàn toàn không để ý đến việc Bạch Lăng Kỳ cắn mình, ngược lại còn đưa tay vào trong váy của cô, lập tức làm mấy chuyện xấu.

Vì để tạo hiệu quả nhất định, cho nên khi làm mấy chuyện xấu, Phương Hạo Vân đã vận dụng chân khí, dòng khí ấm áp lập tức vọt vào trong thân thể của Bạch Lăng Kỳ. Trong giây phút ấy, Bạch Lăng Kỳ dường như không nhịn được, khẽ run một tiếng, miệng cũng nhả vai của hắn ra, khẽ rên một tiếng.
“Buông tay.”
Bạch Lăng Kỳ còn phải đi họp nữa, không có tâm tư làm chuyện gì với hắn. Phương Hạo Vân đương nhiên là không dễ dàng buông tha rồi, ý định của hắn là thông qua thủ đoạn này để lôi kéo Bạch Lăng Kỳ, để cô ấy đừng ghét mình nữa.
Đương nhiên, nếu nói Bạch Lăng Kỳ ghét hắn, thì có vẻ hơi quá.
Bạch Lăng Kỳ là người thế nào, trong lòng Phương Hạo Vân rất rõ ràng, hắn phỏng chừng rằng, Bạch Lăng Kỳ chỉ tức giận với hắn, chỉ cần da mặt đủ dày, qua được cửa này, về sau sẽ không có vấn đề.
Nghĩ như vậy, bàn tay của Phương Hạo Vân cũng bắt đầu dùng sức hơn, hơn nữa dưới sự giúp đỡ của chân khí, Bạch Lăng Kỳ đã không chịu nổi, quần lót cũng đã ướt.
Thân thể cô tê dại, nằm trong lòng của hắn, miệng thở dốc liên tục, dùng sức cắn vài vành tai của Phương Hạo Vân, khẽ cáu một tiếng: “Người xấu này. chỉ biết ăn hiếp người khác.
Năng lực khép miệng vết thương của Phương Hạo Vân vô cùng mạnh, đương nhiên là không sợ đau, hắn cố ý đưa tay vào trong quần lót của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, và Bạch Lăng Kỳ lập tức phát ra những tiếng rên nhẹ.
“Không muốn. Hạo Vân, lát nữa em còn phải đi họp.” Hai tay của Bạch Lăng Kỳ vội vàng ngăn cản bàn tay của Phương Hạo Vân đang nằm giữa hai chân cô, không dám cho hắn đi đến chổ mẫn cảm của cô. Cô cảm thấy dục vọng của mình càng lúc càng lớn, một lát nữa làm sao mà đi họp được.
Phương Hạo Vân đương nhiên là không để ý đến lời cầu xin của Bạch Lăng Kỳ, không ngừng làm mấy chuyện xấu.
Bạch Lăng Kỳ từ chối một lần, cuối cùng đã phải tuyên bố thất bại. Rơi vào đường cùng, cô đành từ bỏ chống cự, nhắm mắt lại hưởng thụ.
Không lâu sau, thân hình của Bạch Lăng Kỳ khẽ run lên, dễ dàng lên đỉnh.
“Hạo Vân, anh xấu lắm.”
Phương Hạo Vân cảm thấy toàn thân mềm nhũn, nằm trong lòng của hắn, ngay cả cử động cũng không muốn.
Phương Hạo Vân ngồi dựa vào cửa, để Bạch Lăng Kỳ nằm trong lòng mình, cưới xấu xa: “Kỳ, còn giận anh không?”
“Đáng ghét. anh là người như vậy, em còn làm gì được nữa.” Bạch Lăng Kỳ ngẩng đầu lên, miệng phà hơi nóng ra, cắn lên vai của hắn, hy vọng là có thể để lại dấu vết.
Tránh miệng ra, Bạch Lăng Kỳ phát hiện ra vết cắn của mình đang khép lại với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt liền không còn thấy gì nữa.

“Biến thái!”
Bạch Lăng Kỳ tức giận mắng một câu, chuyện như vậy cô đã thấy nhiều lần rồi, thân thể của Phương Hạo Vân không để lại dấu vết gì.
Phương Hạo Vân thì hiểu lầm, tưởng Bạch Lăng Kỳ đang mắng hành vi trước đó của mình, làm ra vẻ tủi thân nói: “Kỳ, em nói vậy là không đúng, em không phải là đang trở mặt chứ. trước đó em sung sướng vô cùng, bây giờ lại trở mặt không chịu nhận.”
“Đi chết đi.”
Bạch Lăng Kỳ tức giận nói: “Người xấu, ai nói với anh chuyện kia. em đang nói thân thể của anh biến thái, em cắn mạnh như vậy, nhưng không để lại dấu vết gì.”
Phương Hạo Vân lập tức hiểu chuyện, hắn cười cười, làm ra vẻ vô tội: “Kỳ, việc này không thể trách anh, cho dù em có dùng đao xẻo thịt anh, thì cơ thể của anh cũng không có khả năng để lại vết thương.”
Nhớ lại lúc trước, có một lần hắn đi chấp hành nhiệm vụ ở châu Phi, bị một con gấu chó tấn công, cánh tay hầu như muốn đứt lìa, vết thương nghiêm trọng như vậy, nhưng qua vài ngày sau là khỏi hẳn, ngay cả sẹo cũng không có.
Còn lần phẫu thuật đổi mặt nữa, nểu đổi lại là người khác, Nguyệt Như cũng không dám để cho đám bác sĩ kia làm vậy, chỉ vì cô nắm chắc năng lực khép miệng vết thương của Phương Hạo Vân thôi.
Hai người dựa vào nhau, Bạch Lăng Kỳ nhìn đồng hồ, chợt hét lớn một tiếng: “Không tốt, đã đến giờ rồi. em phải đi họp. Hạo Vân, anh ra sau xe, lấy cho em cái quần lót.” Quần lót bây giờ ẩm ướt, Bạch Lăng Kỳ cảm thấy không thoải mái lắm.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, vội vàng xuống xe, ra phía sau thùng xe lấy túi đồ, lôi cái quần lót màu đen ra. Bạch Lăng Kỳ thay nó ngay trước mặt Phương Hạo Vân luôn.
Sau khi xong việc, Phương Hạo Vân đưa Bạch Lăng Kỳ đến cửa, lúc rời đi, hai người còn ôm nhau hôn đắm đuối nữa.
Phương Hạo Vân biết, Kỳ đã lựa chọn tha thứ cho hắn.
Như Trần Thanh Thanh đã nói, lúc cô đi, cũng không nói cho Phương Hạo Vân biết. Cô lựa chọn cái từ mà không biệt, cô không thích sự đau khổ khi chia xa.
Phương Hạo Vân biết được tin Trần Thanh Thanh rời đi từ miệng của Trần Thiên Huy, chỉ là bây giờ không ai biết Trần Thanh Thanh rốt cục đã đi đâu. Lúc cô đi, là do người của Lã Thiên Hành đến đón, ngay cả Trần Thiên Huy và Lã Nguyệt Hồng cũng không biết tin tức cụ thể.
Vì thế, Phương Hạo Vân liền phải nhờ người của bộ tộc thủ hộ tìm kiếm tung tích của Trần Thanh Thanh. Phương Hạo Vân cảm thấy rằng Lã Thiên Hành không phải là thứ tốt lành gì, tốt nhất là Trần Thanh Thanh nên nằm trong phạm vi giám sát của mình, như vậy hắn mới yên tâm.
Hôm nay là tuần thứ năm, theo lời hẹn, Phương Hạo Vân gọi điện thoại sang hỏi thăm Trần Thanh Thanh. Theo tin tức của bệnh viện, tốc độ hồi phục của Đinh Tuyết Nhu vô cùng tốt, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì có lẽ là một tháng nữa, cô sẽ được về nước nghỉ ngơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui