Dù đã mặc đồ thường vào, nhưng vẫn không thể che dấu được khí thế hiên ngang của cô ta, cái khí chất được tu luyện từ lâu ở trong quân đội, không thể biến mất vì không mặc quân trang.
“Bưu ca, đây chính là thượng tá Hà Thanh do cấp trên phái đến.”
“Tôi là đội trưởng Trương Bưu.”
Trương Bưu chủ động giới thiệu, vươn tay ra với Hà Thanh.
Bắt tay xong, Hà Thanh nhíu mày hỏi: “Hai vị, những người đó được thu xếp làm việc ở đây à?” Là một cô gái, Hà Thanh rất nhạy cảm với những chổ ăn chơi như vậy, cô kiên trì cho rằng, những chổ như vậy không phải là nơi mà người đứng đắn đến.
“Thật ra không phải. bọn họ sống nhờ ở chổ này.” Trương Bưu giải thích.
Đúng lúc này, có đám người vào, trong đó có học sinh, có cả thành phần tri thức nữa.
Hà Thanh hơi bực, hỏi: “Trị an của nơi này dường như không được tốt, ngay cả học sinh cũng đến nơi này?”
Đại Phi cười một tiếng, nói: “Haha, Hà Thanh đồng chí, có điều cô không biết rồi, hộp đêm này khác với hộp đêm khác, đây là hộp đêm màu xanh.”
“Hộp đêm màu xanh?”
Hà Thanh liền nở nụ cười, cái tên này đúng là độc đáo, nhưng có tác dụng gì? Ai cũng biết, hộp đêm là một nơi đầy rẫy những thứ tai hại của xã hội, có liên quan gì đến màu xanh?
Trương Bưu cười nói: “Chúng ta vào thôi, đi vào rồi cô sẽ biết.” Muốn đi vào trong khu ở nhân viên của Kim Bích Huy Hoàng, thì phải đi qua đại sảnh của nó. Vì Bạch Quý muốn quản lý đám người Vương Đại Ngưu, cho nên đã cố ý bít con đường trước đó lại.
Sao khi vào cửa, Hà Thanh liền phát hiện ra nơi này khác với hộp đêm bình thường, không có mùi khó ngửi, không có tiếng nhạc dồn dập, cũng không có những em gái xinh tươi ăn mặc mát mẻ uốn éo trên sàn. càng không có mấy chất độc hại khác. Trong đại sảnh phát ra tiếng nhạc cổ điển tao nhã, những người khác tụ tập lại với nhau, có người ngồi chơi mạt chược, có người ngồi chơi đánh bài, cũng có người ngồi nói chuyện với nhau.
Tóm lại, tình huống nơi này khác với những gì mà Hà Thanh dự đoán.
“Đồng chí Hà Thanh, bây giờ cô đã tin, nơi này là hộp đêm màu xanh chưa?” Trương Bưu hỏi.
Hà Thanh gật đầu,vừa đi vừa hỏi: “Nhưng mà như vậy, bọn họ làm sao mà kiếm tiền?” Trong con mắt của Hà Thanh, nếu hộp đêm mà không có mấy chất độc hại, thì không thể nào kiếm ra được tiền.
Theo lẽ thường, đúng là như vậy thật, nghi ngờ của Hà Thanh cũng không sai. Nhưng đây chính là phong cách của tất cả hộp đêm trong diện quản lý của Kim Bích Huy Hoàng cũng như công ty bảo an Trần gia. Hơn nữa, bởi vì Phương Hạo Vân đề nghị thay đổi chế độ, cho nên tiền thu vào không hề ít, có thể nói là còn kiếm được nhiều hơn lúc trước nữa.
Hơn nữa, mấy chất độc hại không phải là không có hoàn toàn.
Đương nhiên, trong hộp đêm của Vương gia và Trần gia, không thể nào không có thuốc phiện 100% được, đây chính là mấu chốt của Phương Hạo Vân, cũng chính là mấu chốt của Trần Thiên Huy.
Cái phần đó hơi khác biệt một chút, cũng còn giữ lại, chẳng qua chỉ dành cho những người khách đặc biệt mà thôi.
“Đây là chuyện của ông chủ, tôi làm sao mà biết” Trương Bưu thản nhiên nói: “Chúng ta chỉ để ý đến chuyện phạm pháp thôi.”
Hà Thanh nhíu mày, dường như không hài lòng với câu trả lời của Trương Bưu, chỉ là cô không hỏi nữa.
Đi qua đại sảnh, đến cửa sau, đứng ở đây là có thể thấy được khu nhà ở cho nhân viên của Kim Bích Huy Hoàng.
Đại Phi chỉ về phía trước, nói: “Người theo chân của anh em họ Vương ở trong chổ đó. qua mấy ngày nữa, chờ Phương Hạo Vân trở về, có lẽ sẽ chuyển chổ”
“Kêu bọn họ đi ra” Hà Thanh nói như ra lệnh: “Kêu bọn họ xếp thành hàng, tôi có vài lời muốn nói với bọn họ.”
Trương Bưu nghe thấy thế, sắc mặt liền không vui, có điều bây giờ hắn phải chấp hành mệnh lệnh, dù sao thì cấp trên có dặn dò xuống một câu, phải tích cực phối hợp với nữ đồng chí này. T
Vài phút sau, dưới sự dẫn dắt của Bạch Quý và anh em nhà họ Vương, sáu mươi người đứng chỉnh tề trước khoảng sân rộng, biết người con gái này đến giám sát mình, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ thù hận, hận không thể “ăn” tươi cô theo nhiều nghĩa, hiểu sao cũng được.
Biểu hiện của Vương Nhị Ngưu là rõ ràng nhất, trừng mắt nhìn chằm chằm, nếu không phải anh trai của hắn giữ hắn lại, sợ rằng hắn đã mở mồm ra chửi rồi.
“Nghỉ!”
Hà Thanh quát một tiếng, nhẹ giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày các người phải đến để tôi kiểm duyệt.”
Lời này vừa ra, lập tức làm cho anh em họ Vương mất hứng.
Vương Nhị Ngưu thầm nghĩ, mày là cái thá gì? Tại sao bọn tao lại phải nghe theo lời một con đàn bà đứng đái không qua cọng cỏ?
Đẩy đại ca của mình ra, Vương Nhị Ngưu xông lên, quát: “Con đàn bà này, không biết trời cao đất rộng gì sao? Anh em bạn bè tụi tao phải chịu sự kiểm duyệt của mày, trừ Phương thiếu gia ra, người khác đừng có mơ leo lên đầu tao ngồi. con đàn bà, lập lại một lần cuối trước khi tao nổi nóng, cút đi.”
“Làm càn!”
Cho đến bây giờ vẫn chưa ai dám nói với Hà Thanh như vậy, trong lòng cô tức giận, cả đám người này đều là cướp, mà bây giờ lại dám kiêu ngạo như vậy.
Có điều, tức thì tức, coi như là giúp cho máu lưu thông lên não tốt, cô không phải là loại đàn bà ngực to mà óc như trái nho, ở lâu trong quân đội, biến những người này tương tự như bính lính vậy, tôn thờ kẻ mạnh, nếu hôm nay mình biểu lộ thực lực ra một chút, thì sau này dễ giải quyết rồi.
Nghĩ đến đây, Hà Thanh cười một tiếng, nói với Vương Nhị Ngưu: “Anh đang khinh thường đàn bà?”
“Đúng thì thế nào?” Vương Nhị Ngưu cười khinh thường: “Con đàn bà kia, đừng tưởng mày xinh đẹp, Nhị Ngưu tao không phải là người thích thương hoa tiếc ngọc, nếu mày chọc giận tao, tao đánh không nương tay đâu”
“Hừ!”
Hà Thanh nhìn Vương Nhị Ngưu một cách khinh miệt, thách thức: “Nếu đã khinh thường đàn bà, vậy tôi sẽ dạy dỗ anh một chút, tôi muốn cho anh biết, khinh thường đàn bà có kết quả thế nào” Nói vừa dứt, không chỉ là Vương Nhị Ngưu, ngay cả đám người xung quanh đều cười ầm lên, trong lòng nghĩ con đàn bà này đúng là không biết tự lượng sức mình.
“Bưu ca, chúng ta có nên ngăn cản không, Hà Thanh là do cấp trên phái đến, sau lưng rất mạnh, lỡ như cô ta xảy ra chuyện, chúng ta không chạy thoát tội đâu” Đại Phi nói.
“Không sao, nhìn trước rồi tính” Trương Bưu nhỏ giọng nói: “Anh thấy Hà Thanh này có ý muốn lập uy trước mặt đám người này, anh phỏng chừng là cô ta đã nắm chắc phần thắng rồi, chúng ta ngồi xem rồi tính sau. Tạm thời không nhúng tay vào, chúng ta lại gần chút đi, lỡ như Hà Thanh xảy ra chuyện, chúng ta đồng loạt ra tay cứu viện, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề”
“Được rồi!'
Đại Phi gật đầu, lập tức cùng Trương Bưu bước lại phía trước vài bước.
Tâm tư của Hà Thanh, Bạch Quý cũng rất rõ ràng. Hơn nữa, hắn cũng nhìn ra, nữ quân nhân tên Hà Thanh này là một cao thủ, với công phu của Nhị Ngưu, chắc chắn là thất bại.
Có điều, hắn vẫn không ngăn cản, ý tưởng của hắn cũng giống Trương Bưu, nhìn rồi nói.
“Nhị Ngưu, không được lộn xộn!”
Vương Đại Ngưu đi đến, giữ chặt em trai lại, mắng: “Mày đúng là không có văn hóa, sống trong rừng rú riết rồi không biết lịch sự gì hết, sao lại đi đánh nhau với đàn bà, mày không biết xấu hổ à?”
Lời này của Vương Đại Ngưu vốn dĩ là dạy bảo em trai, nhưng mà lọt vào tai của Hà Thanh, thì nó lại trở thành một ý nghĩa khác, cô cho rằng anh em nhà họ Vương đang khinh thường đàn bà.
Nghĩ đến đây, Hà Thanh căm tức nhìn anh em nhà họ Vương, quát lớn: “Hai anh em các người cùng lên đi, đến điểm thì dừng, tôi sẽ không gây tổn thương đến tính mạng của các người.”
“Khẩu khí lớn lắm.” Vương Đại Ngưu lúc đầu không muốn em trai đánh với đàn bà, chỉ là con đàn bà này đúng là quá ngông cuồng.
“Nhị Ngưu, nhẹ tay thôi. dạy dỗ một chút là được.” Dặn dò một câu xong, Vương Đại Ngưu lui vào trong đội hình.
Vương Nhị Ngưu vừa định ra tay, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn Bạch Quý: “Giáo quan, Nhị Ngưu muốn ứng chiến, xin ngài phê chuẩn.”
“Chơi đùa là tốt rồi, đừng làm lớn quá.” Bạch Quý thản nhiên nói.
Lúc này Hà Thanh mới chú ý đến Bạch Quý, thấy Vương Nhị Ngưu cung kính với người này, lập tức kinh ngạc, cả nhóm người này đều là cướp rừng cả, sống theo kiểu rừng rú, đều là một đám không sợ trời không sợ đất. Mà chỉ mới có vài ngày lại được con người kia huấn luyện trật tự như vậy, xem ra quân tư của bọn họ, cho dù là bộ đội đặc chủng cũng không hơn.
Hà Thanh âm thầm đánh giá Bạch Quý, mà Bạch Quý cũng đang đánh giá Hà Thanh.
Người con gái Hà Thanh này làm cho hắn cảm thấy, rất kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Bạch Quý thừa nhận, bản thân hắn quả thật là có cái để kiêu ngạo, nhưng mà làm người hầu, cần phải cúi đầu xuống một chút.
Bạch Quý suy nghĩ, tính tình như vậy, tại sao Lã Thiên hành lại phái đến để giám sát thiếu chủ, quả thật đúng là khó hiểu.
Đương nhiên, bây giờ không loại trừ khả năng Hà Thanh cố ý lộ mũi nhọn, cố ý mê hoặc mọi người.
Vương Nhị Ngưu bước đến, tùy tiện nói: “Đàn bà, mày cũng nên cẩn thận, tay chân không có mắt, lỡ như Nhị Ngưu tao hủy dung mày, thì mày đừng có khóc. đương nhiên, cho dù mày có khóc, tao cũng không để ý đến mày, bởi vì tao đã có bạn gái.” Nhị Ngưu đang tự thú, gần đây hắn mới quen với một cô bạn gái, và có quan hệ không tệ lắm.
“Bớt nói nhảm đi, thi triển Thất Tuyệt Đao của Vương gia các người đi. nếu không, anh sẽ không có cơ hội đâu” Hà Thanh cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt lạnh lùng bắn ra vài tia sát khí, tên Vương Nhị Ngưu này nói chuyện thật là xúc phạm.
Vương Nhị Ngưu thầm nghĩ, đối phó với một con đàn bà, còn cần phải dùng Thất Tuyệt Đao sao, không bằng đập đầu vào cục đậu hũ chết cho rồi.
“Tay không so chiêu, trong vòng ba chiêu tao có thể bắt lấy mày.” Vương Nhị Ngưu chẳng thèm để ý.
Hà Thanh nghe thấy thế, khinh miệt nhìn Vương Nhị Ngưu, thân hình bắn ra như tên, không kịp thấy đã ra tay cái gì, thì Vương Nhị Ngưu đã nằm một đống dưới đất.
Tốc độ quá nhanh, tất cả người ở đây chỉ có Bạch Quý thấy rõ.
“Đứng lên, lấy đao!” Hà Thanh thản nhiên nói một câu: “Nếu anh không rút đao, anh căn bản là không có cơ hội.”
Vương Nhị Ngưu bị đánh như vậy trước mặt anh em, quê đến nổi mặt đỏ bừng lên, ngẩng đầu nhìn Hà Thanh, hận không thể giết chết con đàn bàn này.
Sắc mặt của Vương Đại Ngưu cũng không tốt lắm, hắn là anh ruột của Vương Nhị Ngưu, Nhị Ngưu chịu nhục, đương nhiên cũng là hắn chịu nhục, nói lớn ra một chút là Vương gia chịu nhục.
“Nhị Ngưu, đừng có màu mè với con đàn bà này.” Vương Đại Ngưu đã mặc kệ em trai làm loạn, ủng hộ hắn đánh nhau một cách rõ ràng, hơn nữa còn tỏ vẻ là sẽ thắng trăm phần trăm.
Bạch Quý cũng âm thầm gật đầu, nữ thượng tá Hà Thanh này quả nhiên có tài, xem ra lão cáo già Lã Thiên Hành kia đã cẩn thận suy nghĩ trước khi phái người rồi.
Đại Phi và Trương Bưu âm thầm kinh ngạc, lúc đầu còn muốn bảo vệ người ta, kết quả, vừa nhìn thấy, liền biết công phu của người ta còn tốt hơn mình.
“Anh Bưu, xem ra về sau chúng ta cần phải luyện tập nhiều hơn” Đại Phi than thở một câu.
“Đúng vậy!”
Trương Bưu gật đầu: “Thân thủ của Hà Thanh còn cao hơn chúng ta rất nhiều!”
Vương Nhị Ngưu cơ hồ không suy nghĩ nhiều, rút đao ra, quát lạnh một tiếng: “Mày cũng lấy một món vũ khí đi, để tránh tao đánh thắng người tay không”
“Không cần.”
Hà Thanh cười ngạo mạn: “Đối phó với anh, tôi đánh tay không là được.”
Lời này vừa nói dứt, Vương Nhị Ngưu thiếu chút nữa đã phát cuồng, hai mắt trợn lên, chưa bao giờ thấy con người nào ngạo mạn như vậy, mà lại còn là đàn bà nữa chứ.
“Đồ đàn bà, tự mày muốn chết, thì đừng có trách tao” Vương Nhị Ngưu giơ đại đao lên, lập tức bổ về hướng Hà Thanh, chém đến ngực của Hà Thanh.
Chỉ là hành động này trong mắt của Hà Thanh, thì có vẻ đáng khinh.
Trong lòng cô tức giận, đột nhiên đạp mạnh một bước, tuy rằng nhìn sức đạp không lớn, nhưng mà lại nhảy đến trước mắt của Vương Nhị Ngưu rất nhanh, cùng lúc đó, tay trái của Hà Thanh đã dùng tốc độ không thể nhìn chộp tới hướng cổ của Vương Nhị Ngưu.
Xem ra, cô muốn trình diễn thủ đoạn tay dã tràng đánh đao sắc nhọn.
Vương Nhị Ngưu vừa sợ vừa thẹn lại vừa giận, hét lớn: “Cuồng vọng.” Nói xong, hắn liền giơ đao tấn công.
Đao pháp tổ truyền của Vương Nhị Ngưu, nghe nói là Thất Tuyệt Đao chính tông của Vương gia, bây giờ lại bị một con đàn bà đùa giỡn, Vương Nhị Ngưu đúng là không thể chấp nhận được, trong lòng không nuốt nổi cục giận này, cho nên ra chiêu toàn là chiêu lấy mạng. Trong lòng hận không thể dùng một đao chém con đàn bà này ra làm hai, bâm thành thịt vụn đi làm nhân bánh bao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...