Kim Phi nhếch mép, lạnh lùng nói: “Ông chủ Tưởng, xin ông nói chuyện khách sáo một chút, chúng tôi đến đây để tham dự cuộc họp của công ty địa ốc Thiên Hồng...”
“Hừ!” Tưởng Đại Phát khinh bỉ hừ một tiếng, chỉ thẳng vào mặt Kim Phi mắng chửi: “Cút...mau cút hết cho tao, chúng mày có tư cách gì mà tham gia cuộc họp của công ty tao hả? Bảo an đâu, ném hai tên điên này ra ngoài cho tôi...”
“Đợi đã!” Thấy nhân viên bảo an hùng hổ lao tới, Tưởng Đại Phát đưa tay lên ngăn cản, sau đó lạnh lùng phán: “Tưởng Đại Phát, có lẽ ông còn chưa biết, ngoài ông ra, hiện nay Phương thiếu gia là cổ đông lớn thứ hai trong công ty, trên tay cậu ấy đang nắm giữ 40% giá trị cổ phiếu của công ty địa ốc Thiên Hồng, tất nhiên, sẽ rất nhanh thôi, cổ phần của cậu ấy sẽ là 100%.”
Câu này nói ra, Tưởng Đại Phát và tất cả nhân viên của công ty địa ốc Thiên Hồng đều đã hiểu, thì ra công ty bị hai người này đuổi cùng giết tận trên thị trường cổ phiếu.
“Quả nhiên là chúng mày cấu kết với nhau...mày hay lắm...” Tưởng Đại Phát hậm hực nhìn trừng trừng vào Phương Hạo Vân, rít lên: “Đôi cẩu nam nữ chúng mày liên kết truy kích giá cổ phiếu công ty tao, xem ra số cổ phiếu mà các nhà đầu tư nhỏ lẻ ngoài thị trường bán tống bán tháo đã bị chúng mày mua sạch rồi chứ gì...Nhưng vậy thì đã sao, 30% cổ phần thì sao chứ? Công ty của tao có quy định cổ đông lớn nhất mới có quyền định đoạt...”
“Anh sai rồi, bây giờ là 40%, đợi lát nữa sẽ là 100%.” Phương Hạo Vân nhếch mép đắc ý thông báo tình hình thực tế.
“Nói bậy, chúng mày cùng lắm chỉ mua được 30% cổ phiếu trôi nổi ngoài thị trường...Không thể nào, chẳng lẽ...” Trái tim Tưởng Đại Phát co thắt mạnh một cái, vội quay đầu lại đưa mắt quét một lượt qua mấy vị phó tổng giám đốc trong công ty: “Lão Trần, lão Trương...mấy ông...chẳng lẽ mấy ông đã bán hết cổ phiếu của mình rồi sao?”
Đối mắt với câu hỏi chất vấn của Tưởng Đại Phát, mấy vị phó tổng giám đốc kia cúi gầm mặt, không ai dám lên tiếng, dù sao Tưởng Đại Phát đối xử với họ không tệ, nếu không phải rơi vào tình thế bất đắc dĩ, thật ra họ không muốn phản bội Tưởng Đại Phát.
“Sự thật đã bày ra trước mắt, còn cần phải hỏi nữa sao?” Kim Phi cười hi hí nói: “Ông chủ Tưởng, thật ra ông cũng không thể trách họ, đứng trước lợi ích cám dỗ, bất cứ ai đều sẽ động lòng thôi...”
“Khốn nạn...toàn là một lũ khốn nạn, lão Trần, lão Trương, lão Hàn...mấy ông nói đi, ngày thường tôi đối xử với mấy ông thế nào hả? Xưa nay tôi luôn coi mấy người như anh em ruột, nhưng các người lại đối xử với tôi như vậy...Lũ trời đánh thánh đâm, bọn chó chết...” Tưởng Đại Phát cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu, trước tiên là bị vợ phản bội, bây giờ đến nhân viên trong công ty cũng phản bội. Hắn từng nói đàn bà không một ai tốt đẹp, bây giờ xem ra phải sửa lại con người không một ai tốt đẹp mới chính xác. Dưới gầm trời này người duy nhất đáng tin cậy chính là bản thân.
Sau cơn thịnh nộ ngắn ngủi, Tưởng Đại Phát cố gắng chế ngự cơn giận, tức giận nhìn hằn học và đôi cẩu nam nữ Phương Hạo Vân và Kim Phi, gào lên: “Cho dù trong tay chúng mày nắm được 40% cổ phiếu thì đã sao chứ?”
“Đồ ngu.” Kim Phi mất hết kiên nhẫn: “Tôi đã sớm nói với ông rồi, lập tức sẽ là 100%. Ông chủ Tưởng, ông đừng quên ông vì muốn mượn tiền đã đem hết cổ phiếu của mình thế chấp hết rồi, bây giờ ông không có tiền trả trước thời hạn, theo như thỏa thuận đặt ra, cổ phiếu của ông phải thuộc về chúng tôi, lát nữa chúng tôi sẽ đi làm thủ tục.”
“Nói bậy...” Tưởng Đại Phát vẫn cố chấp không muốn tiếp nhận sự thật: “Cổ phiếu của tao đem thế chấp cho 5 công ty khác nhau, hơn nữa còn kí kết điều khoản không được bán lại cho bên thứ ba, chúng mày tưởng tao ngốc hả?”
Phương Hạo Vân kinh bỉ liếc xéo Tưởng Đại Phát, nói: “Anh cứ tưởng mình thông minh, đúng là anh đã kí điều khoản đó, nhưng anh quên mất một chuyện, khi anh tiếp nhận số tiền vay mượn không kiểm tra nguồn gốc của nó, anh thậm chí còn không biết số tiền do 5 công ty kia bỏ ra cho anh mượn đều xuất phát từ một chỗ, đó chính là tôi. Nói cách khác, anh đã đem tất cả cổ phiếu của anh thế chấp cho tôi rồi, bây giờ cách thời hạn trả nợ chẳng còn bao lâu, nếu trong thời gian quy định anh không trả đủ tiền cho tôi, tôi sẽ căn cứ theo quy định trong hợp đồng vay nợ anh đã kí tiếp nhận cổ phiếu của anh...”
Câu này nói ra, phòng họp lập tức huyên náo cả lên.
Tưởng Đại Phát đứng cứng đơ như tượng đá, cho đến bây giờ hắn mới tỉnh ngộ, từ đầu chí cuối đều là một âm mưu, một âm mưu được sắp đặt tinh vi đợi hắn từng bước sa lầy vào.
“Các vị, xin hãy yên lặng nghe tôi nói!” Thấy nhân viên của công ty địa ốc Thiên Hồng có dấu hiệu náo loạn, Phương Hạo Vân xua tay ngỏ ý bảo mọi người bình tĩnh, nói to: “Tình hình công ty mọi người đều đã hiểu rồi, tôi không cần nói nhiều nữa...Bây giờ tôi đưa ra với mọi người một lời hứa, đợi sau khi làm xong thủ tục tiếp nhận công ty địa ốc Thiên Hồng, tôi sẽ giữ lại toàn bộ vị trí nhân sự của mọi người, nhưng tôi sẽ tiến hành một cuộc sát hạch sau khi tiếp quản công ty, những ai thông qua được cuộc sát hạch đều được trọng dụng, đãi ngộ tuyệt đối cao hơn so với mức mọi người được hưởng hiện tại...”
Nghe Phương Hạo Vân nói thế, khắp phòng họp lắng dịu trở xuống, đối với người lao động, điều quan trọng nhất họ cần chính là công ăn việc làm và mức lương đem về nuôi sống gia đình, còn làm việc cho ông chủ nào không quan trọng.
Sau khi ổn định dân tình, Phương Hạo Vân đưa mắt về phía mấy vị phó tổng giám đốc, nói: “Còn các vị, tôi e rằng các vị phải rời khỏi chức vụ trong công ty rồi!”
“Phương thiếu gia, anh không được làm vậy...” Một vị phó tổng giám đốc hoảng lên, tuy bán hết số cổ phiếu của công ty cho Phương Hạo Vân đã kiếm được một món tiền lớn, nhưng công việc này họ cũng không muốn từ bỏ.
Kim Phi nói thay cho Phương Hạo Vân: “Trương phó tổng, chẳng lẽ các vị còn không hiểu hay sao? Các vị vì lợi ích cá nhân mà bán đứng công ty trong lúc khó khăn nhất, loại người như mấy vị Phương thiếu gia đâu thể tin dùng được chứ...Mau cầm lấy tiền bán cổ phiếu về quê dưỡng già đi...”
Phương Hạo Vân dửng dưng bồi thêm một câu: “Tôi đã nhờ tập đoàn Trần thị loan báo thông tin này ra ngoài rồi, bắt đầu từ bây giờ mấy người đừng mong tìm được việc làm trong ngành kinh doanh địa ốc nữa, đó chính là cái giá phải trả của kẻ phản bội.”
“Anh...” Trương phó tổng tức muốn ói máu, nhưng chuyện đã đến nước này, ông biết làm gì hơn? Suy cho cùng cũng là mình tham lam nên mới ra nông nỗi này thôi.
“Kẻ phản bội cút khỏi đây mau...” Tiểu Vương hét lớn trong đám đông.
Tiếp theo đó, gần như tất cả nhân viên khác đều phụ họa theo, một số nhân viên kích động còn vây lấy đám người Trương phó tổng, đấm đá túi bụi mấy tên phản bội đáng khinh này.
Phương Hạo Vân đúng là có hành động qua cầu rút ván, nhưng cách làm của hắn không hề sai, hậu quả của kẻ tiểu nhân luôn luôn là thê thảm, hơn nữa hắn cần đưa bọn phản bội này ra xử để xoa dịu cơn giận của toàn thể nhân viên trong công ty.
Đợi khi toàn thể nhân viên đều bình tâm lại, việc tiếp quản công ty sau này mới có thể tiến hành thuận lợi.
Đối mặt với cơn giận dữ của đám đông, đám người Trương phó tổng cúi đầu lủi thủi ra khỏi công ty, nơi đây đã không còn thuộc về họ, tuy mất đi công việc nhưng trên tay họ còn có một khoản tiền khấm khá nhờ bán cổ phiếu, đủ để sống sung túc cuối đời rồi...
“Tôi đã giúp anh xử lí mấy tên phản bội kia rồi, bây giờ đã đến lúc chúng ta bàn đến việc làm thủ tục tiếp nhận công ty. Tất nhiên, nếu anh có năng lực vượt qua cuộc sát hạch, tôi sẽ tiếp tục tuyển dụng anh với mức lương cao như đã hứa...” Phương Hạo Vân và Tưởng Đại Phát bước vào phòng làm việc, ở đây ngoài hai người ra không còn ai khác nữa.
Tưởng Đại Phát hai mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác, hắn biết mình đã thất bại thảm hại, nhưng hắn không cam tâm.
Hắn quả thật không cam tâm đem dâng hai tay công ty địa ốc Thiên Hồng do một tay hắn sáng lập cho người khác, nhưng chuyện đã đến nước này, cho dù không cam tâm thì biết phải làm sao?
Theo như điều khoản trong hợp đồng vay nợ, bây giờ công ty địa ốc Thiên Hồng đã thuộc về Phương Hạo Vân.
Trong sâu thẳm nội tâm của Tưởng Đại Phát có một cảm giác bị sỉ nhục nặng nề, người vợ của hắn, sự nghiệp của hắn, tất cả đều bị cùng một thằng đàn ông cướp đi...Phải công nhận cuộc đời này của hắn quá thất bại rồi.
“Phương Hạo Vân, mày quá ác độc...mày muốn ép tao vào đường cùng đây mà...” Tưởng Đại Phát nghiến răng keng kéc rít lên.
“Ông chủ Tưởng, anh nói vậy rất có vấn đề đó nha...Tôi ép anh như thế nào chứ? Hôm nay đi đến bước đường này, hoàn toàn là do anh tự chuốc lấy...” Nói đến đây, Phương Hạo Vân cười đắc ý nói: “Nếu khi xưa không phải anh đến gây sự với tôi, tôi đâu có muốn trả đũa anh, chỉ có điều anh không đến nỗi quá thê thảm, dù sao hiện nay anh bán hết cổ phiếu vẫn còn vài chục triệu trong tay, số tiền đó đủ để anh duy trì cuộc sống sung túc nửa đời còn lại rồi, con người tôi vẫn còn nhân từ, tôi sẽ không đuổi cùng giết tận anh đâu...”
“Ác ma!” Tưởng Đại Phát cắn môi bật máu, gào lên: “Mày là một con ác ma, cho dù tao có làm ma cũng sẽ không tha cho mày.”
Phương Hạo Vân vẫn giữ nụ cười đắc ý trên môi: “Đừng nói với tôi những câu hăm dọa vô bổ như thế nữa. Nói đi, khi nào chúng ta đi làm thủ tục, tôi đã mang theo luôn bản hợp đồng rồi, anh kí tên một cái là xong, những việc còn lại tôi tự biết xử lí.” Vừa nói, Phương Hạo Vân vừa lấy ra một bản hợp đồng đã được soạn thảo sẵn.
Tưởng Đại Phát ngây ngây dại dại đón lấy bản hợp đồng, không thèm xem qua đã kí tên cái rẹt.
Chuyện đã đến nước này, Tưởng Đại Phát đã không còn đường lui, trên thực tế bản hợp đồng kia có kí tên hay không chẳng có ý nghĩa gì, vì chỉ cần đợi thêm mấy ngày nữa, đến thời hạn cuối cùng để trả nợ, công ty vẫn sẽ thuộc về Phương Hạo Vân, thôi thì kí tên đại cho xong, bán lại công ty và bị cướp công ty là hai chuyện khác nhau, ít ra vớt vát được chút sỉ diện...
Phương Hạo Vân cũng cảm thấy ngạc nhiên, hắn hình như không ngờ rằng Tưởng Đại Phát lại dễ dàng kí tên chịu thua như thế, vốn dĩ hắn còn tưởng Tưởng Đại Phát sẽ bày trò chống đối trong một thời gian...
“Ông chủ tưởng, quả nhiên xứng đáng là người đàn ông...” Phương Hạo Vân tỏ ra nể phục khí phách của Tưởng Đại Phát, buộc miệng khen một câu.
Nhưng câu nói này lọt vào tai Tưởng Đại Phát lại mang một tầng ý nghĩa khác, theo ý hắn thì Phương Hạo Vân đang cố tình mỉa mai sự bất lực về năng lực đàn ông của hắn.
“Phương Hạo Vân, tôi đã kí tên rồi, mời cậu rời khỏi đây giùm, ngày mai tôi sẽ dọn khỏi công ty...” Tưởng Đại Phát nói giọng đều đều, nhưng ánh mắt đã để lộ tâm trạng của hắn, nội tâm hắn không hề tĩnh lặng như vẻ bề ngoài, giây phát này hắn muốn giết người trút giận, tiếc là hắn không có súng, bằng không hôm nay hắn sẽ chết chung với tên mặt trắng đáng ghét kia rồi.
Một điều đáng tiếc mà Tưởng Đại Phát còn chưa biết, cho dù cầm súng trên tay, hắn cũng tuyệt đối không giết được Phương Hạo Vân đâu.
Vì cho đến hiện nay, Tưởng Đại Phát vẫn chưa hiểu rõ Phương Hạo Vân rốt cuộc là con người lợi hại đến mức nào.
Phương Hạo Vân vừa đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười nói: “Ông chủ Tưởng, tôi quên mất nói với anh một câu cám ơn, cám ơn anh đã dâng tặng công ty và người vợ cho tôi...”
“Cút!” Tưởng Đại Phát không còn kiềm nén cơn giận được nữa, cầm lấy chiếc máy laptop đặt trên bàn ném mạnh về phía Phương Hạo Vân, Phương Hạo Vân nhếch mép khinh miệt, nhẹ nhàng tóm lấy máy laptop, nói: “Ông chủ Tưởng, những thứ này bây giờ đều đã thuộc về tôi, hy vọng anh biết giữ gìn tài sản của công ty...Sáng sớm ngày mai tôi không muốn nhìn thấy anh ở đây nữa...”
Sau khi rời khỏi công ty địa ốc Thiên Hồng, lúc này đã khuya lắm rồi, Phương Hạo Vân không muốn quay về đánh thức chị Mỹ Kỳ và Bạch Lăng Kỳ nên hắn không về khu nhà Lam Tâm, hắn cùng Kim Phi lái xe đến tập đoàn Hồng Tinh.
Sau khi Mặt Sẹo chết, Kim Phi cho làm một căn phòng sang trọng trong phòng làm việc của tập đoàn Hồng Tinh, tiêu chuẩn y như phòng hạng VIP của khách sạn 5 sao Shangri La.
Hai người đóng cửa ngoài lại, bước vào trong phòng ngủ, Kim Phi cởi áo khoác ra, ngún nguẩy nói với Phương Hạo Vân: “Tôi đi tắm cái đã, anh đợi tôi một lát nhé.”
Vụ việc hôm nay khiến Kim Phi cảm thấy vô cùng phấn khích, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà cô đã bỏ túi hơn 200 triệu, tuy cô cũng giàu có, nhưng kiếm 200 triệu dễ dàng như thế thì đây là lần đầu tiên.
Vì lí do đó, Kim Phi muốn phóng túng một lần cho thỏa mãn mới được.
Còn Phương Hạo Vân giải quyết được tên rắc rối Tưởng Đại Phát, đồng thời cũng rất phấn kích, lúc này hắn thậm chí có ý định xông vào phòng tắm cùng tắm chung với Kim Phi, thế mới thú vị, chỉ là ý nghĩ đó thoảng qua rồi tan biến ngay, đối với loại đàn bà như Kim Phi, hắn chỉ có thỏa mãn dục vọng chứ không có tình yêu...
Hít một hơi sâu, Phương Hạo Vân điều tiết lại nhịp tim, ngồi trên ghế sofa bật ti vi lên xem.
Tất nhiên, lúc này Phương Hạo Vân đang có tâm trí nào mà xem ti vi, trên thực tế hắn chỉ muốn làm việc gì đó giết thời gian, trong lòng hắn vẫn đang canh cánh vụ việc công ty địa ốc Thiên Hồng.
Nếu hắn phán đoán không lầm, sáng sớm ngày mai hắn sẽ nghe được tin Tưởng Đại Phát tự sát, đấy mới là điều hắn muốn thấy nhất, hoặc là không làm, đã làm thì phải dồn kẻ thù vào chỗ chết.
“Phương thiếu gia, đang nghĩ ngợi gì đó...Tôi cảm thấy bây giờ hai chúng ta nên chúc mừng chiến công này mới được...” Đang lúc Phương Hạo Vân tập trung suy nghĩ, Kim Phi mặc một chiếc váy ngủ gợi cảm bước ra khỏi phòng tắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...