Hoán Kiểm Trọng Sanh

Thẩm Văn Long đau đớn lồm cồm bò dậy, vội hỏi: “Học tỷ, tài liệu về hắn chị đã nắm hết rồi à? Thế thì hay quá, hôm nay không được thì mai đi mời hắn tiếp, mai không được nữa thì ngày kia...Nếu còn không được, em sẽ huy động tất cả người đẹp trong hội đi thực hiện mỹ nhân kế.”
“Câm họng!”
Trần Thanh Thanh tức tối quát lên: “Cậu tưởng tất cả đàn ông trong thiên hạ đều như cậu chắc, mỹ nhân kế nếu có thể thành công thì hắn đã không bỏ chạy đi mất rồi.”
Thẩm Văn Long nghệch mặt ra, liền sao đó hiểu ý, vội nịnh bợ Trần Thanh Thanh: “Đúng rồi, học tỷ đây chẳng phải là mỹ nữ có tiếng của trường đại học Hoa Hải đó sao?”
“Hứ!”
Trần Thanh Thanh tuy hứ một tiếng, nhưng trong lòng nghe khen lại cảm thấy vui mừng, cô dõi theo bóng lưng của Phương Hạo Vân nói: “Mi là Tôn Ngộ Không thì ta chính là Như Lai phật tổ, mi không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu.”
“Hạo Vân huynh đệ, tội nghiệp cậu, chúc cậu tai qua nạn khỏi!” Nhìn thấy Trần Thanh Thanh nghiến răng rít ra câu nói trên, Thẩm Văn Long biết chắc phen này Phương Hạo Vân chạy không thoát hội võ thuật rồi.
Vào lúc khoảng 4h chiều, Phương Hạo Vân đã nắm rõ môn học chuyên ngành của mình, phòng học diễn ra cuộc họp đầu năm học của lớp vào ngày mai cũng đã tìm thấy. Bước khỏi cổng trường, hắn thấy 2 bên tường xung quanh dán đầy mẫu quảng cáo cho thuê phòng, nhiều lắm, dọc theo con đường có trường đại học đâu đâu cũng có phòng cho thuê.

Phương Hạo Vân đi qua đó ghé mắt xem sơ qua, nhận ra những căn phòng được giới thiệu trên tường cũng khá tốt, chỉ là tiền thuê hơi mắc một tí, phần lớn phải trên 1500 tệ (4.5 triệu VND), đối với một sinh viên đại học bình thường, hiển nhiên không có khả năng thuê nổi.
Gia đình của Phương Hạo Vân tuy giàu có, nhưng hắn không định ngửa tay xin tiền từ gia đình, hắn quyết định tìm một căn phòng rẻ, hoàn cảnh sống thì mặc kệ, chỉ cần không tệ hại quá là được.
Xem hết một lượt các mẫu quảng cáo, Phương Hạo Vân tiện tay xé xuống mấy mẫu ưng ý, chuẩn bị đợi Phương Tử Lân và Trác Nhã đồng ý thì lập tức bắt tay vào việc thuê nhà.
Sau khi về nhà ăn cơm tối xong, Trác Nhã gọi Phương Hạo Vân đến phòng khách nhỏ, hỏi: “Hạo Vân, nghe Tuyết Di nói con muốn thuê nhà bên ngoài nhà trường để ở, con đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Phương Hạo Vân gật đầu trả lời: “Mẹ, con đã suy nghĩ kĩ rồi, con thấy ở kí túc xá của nhà trường quá ồn, con cần một nơi yên tĩnh, mẹ cũng biết mà, ngay từ nhỏ con đã thích yên tĩnh. Mẹ sẽ không phản đối con thuê nhà chứ?”
Nghe Phương Hạo Vân gọi mẹ liên tục, trong lòng Trác Nhã vui lắm, sao nỡ phản đối lí do chính đáng của thằng con ngoan, cô mỉm cười dịu dàng: “Mẹ không phản đối, chỉ là con phải tự lo cho tốt, đừng để xảy ra vấn đề gì, dù sao con cũng đã khôn lớn, con có cách nghĩ riêng của mình, chỉ cần con cảm thấy đúng, mẹ đều ủng hộ con.”
Nghe Trác Nhã nói vậy, Phương Hạo Vân yên tâm hơn nhiều, giờ cho dù ông bố Phương Tử Lân không đồng ý cũng không được, bây giờ đã là tỉ lệ áp đảo 3 chọi 1 rồi.
“Mẹ, về phía của ba mẹ nói giúp con vài lời nhé!” Phương Hạo Vân làm nũng nhờ cậy.
Trác Nhã khẽ gật đầu, mỉm cười với Phương Hạo Vân, nói: “Phía ba con mẹ đã nói qua rồi, nhưng ông ấy chưa tỏ thái độ, mẹ nghĩ lát nữa ba con có thể sẽ tìm con nói về việc này. Hạo Vân, nghe mẹ dặn nè, nhỡ ba con không đồng ý, con cũng không nên cãi lại, sức khỏe của ba con không lạc quan lắm, bác sĩ đã dặn dò là trong khoảng thời gian này ba con không được kích động, ông ấy nhất định phải giữ tâm trạng bình tĩnh, nên việc gì chúng ta cũng phải chìu ý ba con một chút, đợi bẵng đi một thời gian, mẹ sẽ nghĩ cách cho con. Con là một cậu bé hiếu thảo, mẹ hy vọng con không làm mẹ thất vọng.”
Phương Hạo Vân gật đầu vâng lời: “Mẹ yên tâm, con biết phải làm thế nào rồi. À phải, bệnh tim của ba cứ dây dưa thế này cũng không phải cách hay, tại sao không phẫu thuật trị cho dứt?”
Trác Nhã buồn bã nhìn Phương Hạo Vân nói: “Hạo Vân, bệnh tình của ba con thật ra đã đến lúc phải làm phẫu thuật rồi, chỉ là...rủi ro quá cao. Bác sĩ nói cơ hội phẫu thuật thành công rất thấp, ba con có thể mãi mãi không tỉnh lại trên bàn phẫu thuật nữa. Ba con không yên tâm về con nên trước giờ đều không đồng ý làm phẫu thuật, chuyện này ba con bảo mẹ không được nói với con nên mẹ đã giấu con một thời gian dài. Nhưng...hiện nay mẹ cảm thấy con hiểu chuyện hơn nhiều, khôn lớn hơn nhiều, có những chuyện của gia đình mẹ không muốn giấu con nữa, có cơ hội con cũng nên khuyên nhủ ba con...” Nói đến khúc sau, đôi mắt của Trác Nhã đỏ hoe, nước mắt trực trào ra.
Phương Hạo Vân thấy Trác Nhã muốn khóc, trong lòng hắn cũng cảm thấy khó chịu, trong ngôi nhà mới này hắn đã không dưới một lần cảm nhận được cái gì là tình thân, cái gì là tình yêu gia đình.
“Mẹ yên tâm đi, bệnh tình của ba có lẽ không nghiêm trọng như bác sĩ nói đâu, có thể con có cách...” Phương Hạo Vân quyết định đợi thêm mấy ngày chờ việc học ở trường ổn định sẽ đi tìm dì Bạch, hỏi dì xem có cách gì không. Dì Bạch tinh thông các môn võ thuật, ngay cả y thuật cổ truyền cũng có tìm hiểu, thậm chí có lần dì đã cứu sống một người bị thương nặng đang hấp hối chờ chết.

Trác Nhã nghe xong nghĩ là Phương Hạo Vân đang an ủi mình, cũng không thèm để ý, khẽ gật đầu nói: “Thôi đừng nói chuyện này nữa, ba con sẽ không sao đâu.”
“Hạo Vân, mẹ, hai người đang nói chuyện à...”
Chính là lúc Trác Nhã đưa tay lên lau sạch nước mắt, Phương Tuyết Di bước tới nói với Trác Nhã: “Mẹ, ba bảo con ra gọi Hạo Vân vào phòng sách.”
“Hạo Vân, đi đi con...” Trác Nhã dặn dò một lần nữa: “Nhớ những lời vừa nãy của mẹ, phải chìu ý ba con, đừng để ông ấy nổi giận.”
Phương Hạo Vân gật đầu, bước vội ra ngoài.
Khi bước vào phòng sách, Phương Hạo Vân đã quyết định từ bỏ việc thuê nhà bên ngoài, sức khỏe của ông bố này quan trọng hơn, nếu ông không đồng ý thì đợi khi dì Bạch trị khỏi cho ông đã rồi tính chuyện thuê nhà sau vậy.
“Hạo Vân, ngồi đi!”
Phương Tử Lân đang ngồi giữa bàn lật xem một cuốn sách kinh tế, thấy con trai bước vào, vội ngẩng đầu lên nói: “Con ngồi đợi một lát, ba xem xong trang sách này đã.”
Phương Hạo Vân bước qua đó ngồi ngay đối diện Phương Tử Lân, đưa mắt quan sát ông ta, thấy dáng vẻ chăm chú đọc sách của ông đúng là đáng khâm phục, đã lớn tuổi thế này rồi nhưng vẫn giữ thói quen học tập mỗi ngày, không quên không ngừng học hỏi thu nạp kiến thức. Có câu “Học, học nữa, học mãi.” Phương Tử Lân chính là mẫu người thực hiện đúng theo lời dạy của câu danh ngôn này.

Ngồi vào góc độ của Phương Hạo Vân, hắn nhìn thấy rõ khuôn mặt Phương Tử Lân gầy gò tiều tụy, mái tóc của ông cũng có thêm nhiều sợi bạc, vết nhăn trên mặt cũng tăng thêm không ít.
Phương Hạo Vân xúc động trong lòng, nỗi lòng bậc làm ba làm mẹ vĩ đại biết bao, luôn quên mình lo lắng toan tính cho con cái.
Một lát sau, Phương Tử Lân xem xong trang sách, gấp sách lại cất đi, từ tốn nói: “Hạo Vân, nghe nói con muốn thuê phòng bên ngoài trường để ở phải không?”
Phương Hạo Vân mỉm cười đáp lại: “Lúc trước thì có ý định này, nhưng bây giờ con nghĩ kĩ lại rồi, cứ ở kí túc xá của nhà trường vậy, không gian sống trong trường tốt hơn.”
Phương Tử Lân trố mắt nhìn con trai, bật cười trách mắng: “Tiểu tử này không thành thật, nói thật đi, có phải con muốn thuê nhà ở bên ngoài không? Không được gạt ba đó.”
Chỉ trong vòng hai ngày, Phương Tuyết Di và Trác Nhã đã lần lượt mấy lần thuyết phục giùm Phương Hạo Vân, đủ thấy con trai muốn thuê nhà ở bên ngoài đến mức nào rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui