Hoán Kiểm Trọng Sanh

“Đương nhiên là không gạt anh làm gì. Chuyện này với anh mà nói thì là chuyện khó, nhưng mà đối với tôi căn bản không tính là chuyện gì lớn. Chỉ cần anh gật đầu, đồng ý đi theo tôi, chuyện Tiểu Kiều tôi sẽ tự mình đi đàm phán với Tần Tử Kiếm.” Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.
Tiền Gia Nhạc nuốt nước bọt, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân: “Nếu những lời anh nói là thật, tôi nguyện ý đi theo anh.”
Tiền Gia Nhạc đã đưa ra lựa chọn chính xác nhất, quan trọng nhất trong cuộc đời. Lúc này đây, hắn cũng không thể tưởng tượng ra được quyết định này của hắn có ảnh hưởng to lớn thế nào đến nhân sinh và tương lai của hắn sau này.
“Quay về đi, chờ tôi an bài. Đến khi tôi xử lí xong chuyện của Tiểu Kiều, anh sẽ mang dàn nhạc theo tôi. Hiện giờ, tôi phải đi tìm Tần Tử Kiếm đã.” Lưu lại những lời này, Phương Hạo Vân đi luôn bỏ lại Tiền Gia Nhạc.
Tần Tử Kiếm có nằm mơ cũng không ngờ tới, mình sẽ gặp Phương Hạo Vân ở đại sảnh của Hồng Cửu Cửu.
“Xem ra chúng ta rất có duyên?” Tần Tử Kiếm sau phút ngắn ngủi kinh ngạc, cũng đã khôi phục lại thần sắc bình thường, nhàn nhạt nói một câu.
“Không phải oan gia không gặp mặt. Chúng ta là oan gia, đương nhiên là có duyên. Có điều cuộc gặp mặt hôm nay của chúng ta không có quan hệ tới cái duyên phận chó má gì đó, mà là tôi chủ động tới tìm anh.”
Phương Hạo Vân nhướng mày lên, nói: “Tìm chỗ nào yên tĩnh đi. Tôi muốn nói với anh một chuyện.”
“Nói chuyện với tôi?” Tần Tử Kiếm ngẩng đầu, trong con ngươi hiện lên một tia nghi ngờ: “Chúng ta từ bao giờ thì nói chuyện tốt với nhau như vậy.”
Khóe miệng Phương Hạo Vân lộ ra một tia châm chọc, nhàn nhạt nói: “Yên tâm đi, hôm nay đến tìm anh, không phải là để tính sổ với anh. Tuy rằng tôi biết Tần gia các anh bỏ tiền ra để thuê sát thủ giết tôi, nhưng mà tôi cũng không ngại. Nói thực ra, tôi cũng chẳng thèm để ý đến chuyện các người đi mời sát thủ, hôm nay tôi tới tìm anh, đích thực là có chuyện muốn nói với anh.”
Sắc mặt Tần Tử Kiếm thay đổi mấy lần, hơi do dự hỏi: “Là Kim Phi con tiện nhân kia nói với anh à. Phương Hạo Vân, anh đã tìm tới tận cửa, tôi cũng sẽ gửi anh một phần đại lễ, anh đi theo tôi.”
Nói xong, Tần Tử Kiếm liền đưa Phương Hạo Vân đến một gian ghế lô ở lầu hai.
Sau đó, gã lạnh giọng nói: “Anh chờ tôi ở đây trước đã, tôi đi lấy mấy thứ.”
Vẻ mặt Phương Hạo Vân lạnh lùng: “Tùy anh. có điều mong anh nhanh lên, sau khi xong việc, tôi còn có việc trọng yếu phải nói với anh.”

Vài phút sau, Tần Tử Kiếm lại đi vào ghế lô, vẻ mặt cười âm hiểm, gã tiện tay đưa cho Phương Hạo Vân một cái đĩa, đắc ý nói: “Đây là đĩa ghi hình anh và Kim Phi 'vui vẻ', tôi quay lại giúp anh, anh cất giữ lại đi. Chất lượng phim không tồi chút nào, là do máy quay chuyên nghiệp của Ý ghi lại, độ phấn khích tuyệt đối là còn hơn cả AV Nhật.”
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, sắc mặt lập tức biến đổi, hắn cẩn thận suy nghĩ lại, cái đĩa hình này tám chín phần mười là bị quay ở hộp đêm Đế Hào.
Đê tiện, vô liêm sỉ. Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên sát ý, lạnh giọng nói: “Mang hàng gốc ra đây, hủy hết tất cả tư liệu hình ảnh, nếu không, Tần gia sẽ bị chôn vùi vì anh.”
Phương Hạo Vân cũng không muốn màn trình diễn của mình bị lọt ra ngoài.
Tuy rằng hắn cũng không để ý tới hành vi yêu đương vụng trộm của mình, nhưng mà như thế không có nghĩa là hắn không quan tâm đến việc mọi người đều có thể châu đầu vào thưởng thức. Hành vi của Tần Tử Kiếm, đã vượt qua mức chịu đựng của hắn, hoàn toàn khiến cho hắn tức giận.
Tần Tử Kiếm khinh thường cười cười: “Anh đang uy hiếp tôi? Cuộc đời này tôi ghét nhất là bị ai uy hiếp.”
Lần trước tại buổi tiệc từ thiện, gã bị bại bởi Phương Hạo Vân, khiến cho mặt xám mày tro trong lòng vẫn còn thấy tức nghẹn, hôm nay cuối cùng cũng có thể hít thở thông suốt. Tần Tử Kiếm rất rõ sự lo lắng của Phương Hạo Vân, hắn sợ rằng nội dung của đĩa hình này sẽ bị truyền ra ngoài, sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, có khi còn dẫn tới một scandal sex mới tương đương vụ nhật ký Vàng Anh không biết chừng.
Trên thực tế là Tần Tử Kiếm cũng có suy nghĩ như vậy. Lúc trước cái đĩa gã đưa cho Kim Phi chỉ là bản sao mà thôi. Hiện giờ đã là thời đại công nghệ cao rồi, muốn bao nhiêu bản là có bấy nhiêu thôi.
Trong mắt Phương Hạo Vân tràn ngập sát khí, tay hắn chậm rãi nắm lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Tử Kiếm, nói: “Tần Tử Kiếm, tôi vô cùng nghiêm túc nói lại một lần với anh, giao bản gốc ra, hủy tất cả những đĩa khác, nếu không, Tần gia sẽ phải trả giá vì việc này.”
Không biết vì sao, Tần Tử Kiếm nghe thấy thế mặt lại khẽ đổi sắc. Hắn cũng là người luyện võ, tuy rằng vẫn kém hạng cao thủ như Roberts, nhưng mà so với Tần Tử Hoa thì mạnh hơn rất nhiều. Hắn thực sự cảm nhận được rõ ràng sát khí trên người Phương Hạo Vân, cỗ sát khí đó khiến cho từ sâu thẳm trong lòng hắn bắt đầu sinh ra một sự sợ hãi thực sự.
“Anh muốn làm gì. Đừng quên, nơi này là địa bàn của tôi.”
Tần Tử Kiếm âm thầm đề phòng, chuẩn bị lúc nào cũng có thể chuồn. Hôm nay gã đã biết được, Phương Hạo Vân có thể sống tới ngày nay, không phải là do may mắn, hắn đích xác là rất mạnh. Cỗ khí thế trên người hắn lúc này, gã mới chỉ từng cảm nhận thấy trên người Roberts.
Nói theo cách khác, Phương Hạo Vân vô cùng có khả năng là đồng cấp với Roberts.
Phương Hạo Vân hừ nhẹ một tiếng, đang định tiến về phía trước, bỗng thấy cửa phòng ghế lô bị người đẩy ra, Kim Phi, Kim Gia trước sau đi vào.

Phương Hạo Vân khinh thường nở nụ cười, trầm giọng nói: “Các người cũng tới rồi.”
“Kim Phi, nhìn xem đây là cái gì. Cô phải cho tôi một lời giải thích, nếu không tôi sẽ giết cô.” Phương Hạo Vân ném cái đĩa hình lại đó, hầm hè nói.
Kim Phi lập tức hiểu ra là có chuyện gì. Cô đã đoán đúng, tên tiểu nhân Tần Tử Kiếm quả nhiên là đang diễn trò. Hắn rõ ràng đã nói với mình là đĩa hình đã bị hủy hết, thế thì cái trước mặt này là cái gì?
Sắc mặt của Kim Gia cũng trở nên âm trầm, nếu lúc trước gã nghe lời của Kim Phi nói còn thấy bán tín bán nghi, thì tới lúc này, gã đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Tên Tần Tử Kiếm này thực sự là quá âm hiểm.
“Phương thiếu gia, anh hãy nghe tôi nói, tôi cũng là người bị hại mà thôi, tôi cũng không biết trong văn phòng lại có thiết bị ghi hình. Tần Tử Kiếm đã nói cho tôi trước đó, còn bảo là chỉ một một cái đĩa mà thôi.” Kim Phi vội vàng giải thích, là một trong những người bị hại lần này, cô không thể để bị hiểu lầm là đồng mưu với Tần Tử Kiếm được.
“Tôi có thể làm chứng, những gì Phi Phi nói đều là sự thật.”
Đối với tên ác thần Phương Hạo Vân này, Kim Gia cũng không dám chậm trễ. Hành vi của Tần Tử Kiếm cũng đã quá vô liêm sỉ rồi, lúc nào cũng khiến cho em gái của mình phải chịu tủi thân. Đương nhiên, nếu mà bị hiểu lầm, thì không chỉ bị tủi thân không thôi, mà không làm tốt có khi còn bị Phương Hạo Vân giở thủ đoạn nữa.
Thần sắc Phương Hạo Vân hơi thay đổi, ánh mắt chuyển hướng sang phía Tần Tử Kiếm, trong mắt hiện lên vẻ muốn giết người.
“Anh muốn làm cái gì?”
Trên trán Tần Tử Kiếm bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, gã đàn ông trước mặt này thực sự là quá nguy hiểm. Nếu làm không tốt, hắn lúc nào cũng có thể giết mình như dẫm một con kiến. Từ nhỏ tới lớn, trừ lần trước đánh nhau với người đeo mặt nạ Ngộ Không, Tần Tử Kiếm cho tới bây giờ chưa từng có tâm lý sợ hãi đến như vậy.
“Phương Hạo Vân, tôi nói cho anh biết, tôi là người có thân phận ngoại giao. Nếu anh muốn động vào tôi, thì phải tới bộ ngoại giao mà tranh cãi. Anh không thể làm cho sự việc lớn lên được. Cho dù anh không sợ, thì anh dù sao cũng phải nghĩ cho người nhà của mình chứ.” Tần Tử Kiếm vội vàng nói.
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân thật sự cũng có chút cố kỵ. Dù sao, hắn hiện giờ cũng là người trong nước, không giống như trước kia không bị ràng buộc gì. Có một vài thời điểm, có một vài việc, muốn làm, cũng không chắc đã làm được.
Giết chết Tần Tử Kiếm đúng là rất dễ dàng, trong vòng mười chiêu là có thể giải quyết vấn đề.

Chỉ là những ảnh hưởng sau khi giết Tần Tử Kiếm cũng là rất lớn. Tuy rằng hắn thì không quan tâm, nhưng ít nhất là lúc này nhà họ Phương cũng không thể chịu đựng được.
“Thứ này tôi xóa. Xóa luôn bây giờ.” Tần Tử Kiếm thấy sát khí ở trong mắt Phương Hạo Vân đang dần dần phai nhạt, vội vàng nhượng bộ, mở máy vi tính lên, ở trước mặt Phương Hạo Vân, xóa vĩnh viễn cái đoạn ghi hình kia đi.
Phương Hạo Vân lo lắng, trực tiếp hủy luôn cái notebook đó đi, phỏng chừng là không thể sửa lại được nữa. (Ngu thế, cái ổ cứng ko hỏng thì làm sao)
Sau khi xong việc, Phương Hạo Vân ra tay như điện, đánh một cái bốp lên mặt Tần Tử Kiếm. Một âm thanh thanh thúy vang lên, năm dấu ngón tay hồng hồng đã hiện lên rõ ràng trên mặt gã.
“Mày.”
Tần Tử Kiếm dùng tay bụm lấy mặt, vô cùng giận dữ, đang muốn nói lời nhục mạ, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, vội vàng ngậm miệng lại, chỉ oán hận nhìn Phương Hạo Vân mấy lần.
Ánh mắt Phương Hạo Vân lạnh lùng, nói: “Tần Tử Kiếm, đây là một lần giáo huấn đối với anh. Tôi cảnh cáo anh, nếu mà đoạn video này còn tồn tại trên đời này, anh chuẩn bị mà chờ chết đi. Nếu anh còn hoài nghi lời nói của tôi, vậy anh cứ thử xem đi. Giết người ngoài sáng thì gặp phiền toái, nhưng mà ám sát thì sao? Anh cứ nghĩ cho kĩ đi.”
Tần Tử Kiếm nghe thấy thế, sắc mặt kinh khủng, trộm hít vào một hơi. Phương Hạo Vân nói đúng, với công phu của hắn mà muốn ám sát mình thì cũng không phải là việc gì khó.
“Anh yên tâm đi, tôi thực sự đã tiêu hủy hết những đĩa hình đó.”
Tình thế bức người, Tần Tử Kiếm không thể không cúi đầu. Hắn âm thầm cắn răng, sát thủ mới một ít ngày nữa sẽ tới, xem mày có thể uy phong được mấy ngày. Tần Tử Kiếm là một kẻ biết co được dãn được, nhường nhịn trong nhất thời hắn vẫn có thể làm được.
“Đúng rồi, còn một chuyện nữa tôi muốn thương lượng với anh. Hồng Cửu Cửu có phải là có một vũ nữ tên là Tiểu Kiều phải không, anh mang hợp đồng của cô ấy tới đây cho tôi, tôi muốn nó.” Phương Hạo Vân lúc này mới nói ra mục đích của mình. Nói thực, vụ đĩa hình đó hoàn toàn là ngoài ý muốn. Có điều cũng tốt, giải quyết sớm hơn một chút, miễn cho đêm dài lắm mộng.
“Tiểu Kiều?”
Ánh mắt của Tần Tử Kiếm chuyển hướng sang Kim Phi, chỉ một vũ nữ lại có thể khiến cho Phương Hạo Vân chú ý, gã thấy hơi giật mình. Đương nhiên, đối với cái gọi là vũ nữ thì chỉ là loại đàn bà hạ đẳng mà thôi, Tần Tử Kiếm gã cũng chẳng thèm để ý tới, mặc dù, nghi thức ký ước là do gã chủ trì.
“Tôi biết.” Kim Phi vội vàng gật đầu, nói: “Để tôi tới phòng nhân sự lấy hợp đồng.”
Phương Hạo Vân quay đầu lại hỏi: “Tần Tử Kiếm, không phải là anh không đồng ý đó chứ?”
Một vũ nữ thôi mà, ai không đồng ý thì đúng là con dog, Tần Tử Kiếm vội vàng nói: “Đừng nói là một vũ nữ, cho dù là anh muốn toàn bộ vũ nữ, tôi cũng không nói gì.”

Rất nhanh, Kim Phi đã lấy hợp đồng của Tiểu Kiều từ phòng nhân sự tới, tự tay giao cho Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân không nói gì nữa, cầm hợp đồng tới tìm Tiền Gia Nhạc, chuyển giao hợp đồng lại cho hắn. Nói với hắn, chốc lát nữa tới Kim Bích Huy Hoàng báo cáo.
Tiền Gia Nhạc đương nhiên là vô cùng cảm kích, hắn bày tỏ rằng mình sẽ nhanh chóng dàn xếp tốt chuyện của Tiểu Kiều, sau đó mang theo dàn nhạc của hắn tới tìm Phương Hạo Vân.
Ngay lúc Phương Hạo Vân chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên gọi Phương Hạo Vân lại: “Phương tiên sinh, tôi còn có một chuyện muốn cầu anh. Tôi còn biết một vài dàn nhạc của bạn bè nữa, hiện tại cũng đang kiếm cơm ăn dưới hộp đêm của Tần gia, bọn họ cũng đều có thân tự do, anh xem.”
“Tôi biết ý của anh.”
Phương Hạo Vân thấy mừng thầm, phải biết rằng, những hộp đêm dưới tay Vương gia, Tần gia cũng không phải là ít. Đối với những nhân tài giống như Tiền Gia Nhạc, đương nhiên là càng nhiều thì càng tốt: “Có bao nhiêu, tôi nhận bấy nhiêu. Có điều tôi phải nói cho rõ ràng, trình độ không thể thấp hơn so với anh.”
“Phương tiên sinh yên tâm, trình độ của bạn bè tôi tuyệt đối không thấp hơn tôi, chốc nữa là anh sẽ biết thôi.”
Tiền Gia Nhạc đột nhiên thấy chua chua ở mũi, cảm thấy như muốn quỳ xuống đất tạ ơn. Trong lòng hắn có cảm giác giống như là gặp được Bá Lạc*, thực sự, xuất đạo lâu đến như vậy, cũng chưa từng có người nào coi trọng và tán thưởng hắn đến như vậy.
Kẻ sĩ sẵn sàng chết vì tri kỷ.
Tiền Gia Nhạc quyết định, sau này nhất định sẽ đi theo vị Phương tiên sinh này.
Đối với chi tiết của Phương Hạo Vân, bây giờ hắn còn chưa rõ ràng lắm, nhưng mà có thể lấy được hợp đồng từ tay của Tần Tử Kiếm, đó đương nhiên không phải là người bình thường.
Hơn nữa đó là Kim Bích Huy Hoàng, Tiền Gia Nhạc cũng biết nơi đó, là hộp đêm số một ở toàn thành phố Hoa Hải. Hắn biết, vận khí của mình đã đến rồi.
*Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
Tần Tử Kiếm, Kim Phi, Kim Gia ba người ngồi ở trong ghế lô, không khí có vẻ vô cùng nặng nề, không ai nói một câu nào. Một lúc lâu sau, Kim Gia thản nhiên nói: “Nhị thiếu gia, hay đi bệnh viện để tiêu sưng đi?”
Tần Tử Kiếm có thâm ý khác nhìn lướt qua Kim Phi, rồi lập tức quay sang gật đầu với Kim Gia, nói: “A Kim, vài ngày tới, tôi sẽ nói rõ hơn với ông.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui