Phương Hạo Vân đã rơi vào trạng thái hư vô, giờ đây hắn đã không còn biết được tình trạng trong cơ thể nữa, hắn chỉ cảm thấy Thiên phạt đang tỏ ra rất khoan khoái, thậm chí hắn có thể thấu hiểu tâm trạng vui vẻ của nó.
Thiên phạt là một thanh đao có sinh mạng, nó có tình cảm và cả suy nghĩ riêng, nó chọn Phương Hạo Vân làm chủ nhân là có lí do của nó, chỉ là tạm thời Phương Hạo Vân vẫn chưa biết được vì sao mình lại được chọn.
Lại một tiếng đồng hồ trôi qua, vầng hào quang bao quanh toàn thân Phương Hạo Vân từ từ tan biến, hắn một lần nữa mở mắt ra, trong tích tắc hắn cảm thấy cặp mắt mình sáng loáng tinh nhạy hơn lúc trước, khắp người nhẹ tênh, từ trên xuống dưới đều vô cùng thoải mái.
Hắn tập trung tinh thần kiểm tra thử nội lực trong người có tăng lên không.
Niềm vui bất ngờ ập đến, hình như chân khí nội lực trong cơ thể mạnh mẽ hơn trước gấp nhiều lần, huyệt Đan Điền tràn ngập luồng chân khí nóng hừng hực.
“Bình...bình...” Chính vào lúc này, ngoài kia truyền vào tiếng gõ cửa gấp rút.
Phương Hạo Vân khẽ nhăn mày, sau đó leo xuống giường bước tới mở cửa phòng ra, thấy ngoài cửa đang có bảy tám nhân viên an ninh đứng đó, trên tay đều lăm lăm súng dài có gắn ống lade, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào cửa phòng.
“Thưa chỉ huy, anh không sao chứ?” Viên đội trưởng thấy người ra mở cửa là Phương Hạo Vân mới thở phào nhẹ nhõm, hắn vội xua tay cho các nhân viên an ninh kia hạ súng xuống.
Phương Hạo Vân tối sầm mặt, hét hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Mấy anh làm vậy là có ý gì?”
“Thưa chỉ huy, chuyện là thế này...Nửa tiếng đồng hồ trước, chúng tôi phát hiện trong phòng anh không ngừng có luồng khí lạnh tỏa ra, chúng tôi lo lắng có chuyện gì xảy ra nên gõ cửa hỏi thử nhưng trong đó không có tiếng đáp lại. Sau đó chúng tôi quyết định phá cửa xông vào, nhưng cửa phòng bị một luồng sức mạnh vô hình phong tỏa, chúng tôi bị đông cứng không cách gì cử động được...” Viên đội trưởng bảo an vội báo cáo tình hình cụ thể với Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân ngấm ngầm thở phào, vừa rồi nguy hiểm quá! Không còn nghi ngờ gì nữa, luồng khí lạnh kia là do Thiên phạt tỏa ra rồi, may mà hắn kịp thời hấp thu vào cơ thể, bằng không để người ta nhìn thấy chắc chắn sẽ nghi ngờ hắn đang làm điều chi mờ ám.
“Lúc nãy tôi ngủ say quá...chắc là máy lạnh xảy ra sự cố gì đó thôi...Bây giờ ổn rồi, các anh trở về vị trí canh gác của mình đi...” Phương Hạo Vân thản nhiên ra lệnh.
“Thưa chỉ huy, còn luồng sức mạnh vô hình đó...” Viên đội trưởng bảo an luôn cảm thấy vụ việc không đơn giản như Phương Hạo Vân nói nên lên tiếng thắc mắc.
“Bây giờ tôi lệnh cho các anh ai nấy trở về vị trí, nhớ kĩ lần sau nếu không được tôi cho phép, ai cũng không được lại gần phòng của tôi biết chưa?”
Phương Hạo Vân nghiêm nghị ra lệnh đuổi hết các nhân viên bảo an đi. Sau đó quay vào phòng suy nghĩ cảnh tượng luyện công hồi nãy, chốc chốc hắn lại triệu hồi Thiên phạt ra khỏi cơ thể, nhưng hiện tượng kì lạ kia không xuất hiện tiếp lần thứ hai.
Mấy ngày tiếp theo sau, ngoại trừ làm tốt công tác bảo vệ, Phương Hạo Vân và Đinh Tuyết Nhu, Vương Hà không hề nói chuyện với nhau câu nào, thậm chí tình cờ chạm mặt cũng nhanh chóng tránh đi nơi khác.
Có thể nhận ra từ trong ánh mắt của Đinh Tuyết Nhu tràn ngập ai oán và khó hiểu. Phương Hạo Vân mặc kệ những thứ ấy, trong mắt hắn Đinh Tuyết Nhu chẳng qua chỉ là một đại minh tinh, còn hắn thì không có hứng thú với minh tinh nên cũng không cần nể mặt cô ta.
Mối tình kia 6 năm trước đã kết thúc thì hãy để nó ngủ yên mãi mãi vậy.
Không bị Đinh Tuyết Nhu làm phiền, mỗi ngày Phương Hạo Vân đều dành phần lớn thời gian chuyên tâm tu luyện nội lực và nghiên cứu Thiên phạt, nhưng những ngày qua dù hắn cố gắng thế nào, thanh đao Thiên phạt cũng không xuất hiện tình trạng kì lạ như đêm đó nữa.
Phương Hạo Vân suy đoán hiện tượng kì lạ của Thiên phạt có liên quan mật thiết đến tâm tính của hắn, đêm đó nhất định là tâm tính của hắn kích động thanh đao nên nó mới xảy ra hiệu quả khác thường.
Bây giờ hắn muốn lặp lại tâm trạng như đêm hôm ấy thì vô cùng khó khăn, dù gì thì tâm linh của con người mỗi lúc mỗi khác, không phải muốn bắt chước lại là làm được.
Cho dù là thế, mấy ngày nay võ nghệ của hắn tiến bộ rõ rệt, hắn rất kì vọng vào trận quyết chiến với Thiên Đạo Diêm La Roberts, hy vọng dùng cuộc chiến này kiểm tra trình độ của mình.
Chớp mắt thời gian 4 ngày đã trôi qua, hôm nay là ngày tổ chức buổi họp báo công bố buổi biểu diễn của đại minh tinh Đinh Tuyết Nhu, hội trường diễn ra buổi họp báo ngay tại phòng hội nghị sang trọng của khách sạn 5 sao Shangri La.
Vừa sáng sớm tinh mơ, Trương Bưu và Tiểu Lý đã có mặt, hai người phối hợp cùng với Phương Hạo Vân dẫn theo các nhân viên bảo an sắp xếp canh gác khắp hội trường đảm bảo không để kẻ khả nghi nào lẻn vào.
Lúc 9h sáng, phóng viên các báo được mời tham dự buổi họp xuất trình thẻ tác nghiệp và thư mời mới được vào cửa, trước khi vào còn phải qua kiểm tra gắt gao của máy dò kim loại, đề phòng có người mang vũ khí, chất nổ vào trong.
Hơn 10h, có tất cả 80 phóng viên của những tờ báo nổi tiếng trong và ngoài nước được phép vào hội trường. Theo lịch trình sắp xếp công việc, đại minh tinh Đinh Tuyết Nhu và người quản lí Vương Hà, cùng với chủ tịch ủy ban tổ chức buổi biểu diễn ca nhạc sẽ xuất hiện vào lúc 10h15, trả lời câu hỏi của giới truyền thông.
Vì vấn đề an toàn, buổi họp báo chỉ diễn ra trong vòng một tiếng đồng hồ. Trong đó ngoài thông báo công tác chuẩn bị cho buổi biểu diễn ra, còn có thời gian trả lời câu hỏi của báo chí, Đinh Tuyết Nhu sẽ trả lời 3 câu hỏi mà phóng viên đưa ra.
Sau khi công tác bảo an đã sắp xếp ổn thỏa xong, Trương Bưu kéo Phương Hạo Vân vào góc khuất, hỏi nhỏ: “Hạo Vân, cậu và Vương Hà lại cãi nhau à? Cô ta gọi điện cho tôi mấy lần, kể rõ tội trạng của cậu, hơn nữa còn tru tréo muốn đi tố cáo cậu trước mặt Dương thị trưởng nữa...”
“Mặc kệ cô ả, thứ đàn bà ngực bự đầu ngu...em hơi đâu mà chấp.” Phương Hạo Vân dửng dưng nói.
“Được rồi, vậy chúng ta không nói Vương Hà nữa, nói thử vụ hơi lạnh tỏa ra từ phòng cậu xem?”
Trương Bưu đột ngột thay đổi đề tài: “Mấy hôm trước phòng của cậu từng tỏa ra khí lạnh suốt nửa giờ, hơn nữa còn một luồng sức mạnh vô hình ngăn không cho người khác phá cửa và trong...Cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Phương Hạo Vân cười phá lên: “Anh Bưu, câu hỏi này mới là việc anh cần biết đúng không?”
Trương Bưu cười giả lả thú nhận: “Biết là không giấu được cậu rồi, cậu bằng lòng giải thích với tôi chứ? Tất nhiên, đây là chuyện riêng tư của cậu, cậu có quyền từ chối trả lời tôi.”
“Em có thể nói cho anh biết sự thật...” Phương Hạo Vân lựa chọn nói ra một phần sự thật cho Trương Bưu nghe: “Hôm đó em đang luyện công trong phòng, xảy ra một sự cố nhỏ...”
Trương Bưu vội vàng hỏi dồn: “Hạo Vân, cậu tu luyện chân khí nội công đúng không? Hèn chi võ nghệ của cậu giỏi như thế. Thật ra tôi đã sớm nghi ngờ rồi, chỉ là chưa dám khẳng định.”
“Buổi họp báo bắt đầu rồi kìa, chuyện này để sau chúng ta nói tiếp vậy...” Phương Hạo Vân không muốn tiết lộ quá nhiều về công lực của mình nên tìm cớ lảng tránh.
“Ờ!” Trương Bưu cũng không tiếp tục dò hỏi, trên kia buổi họp báo đã chính thức bắt đầu.
Trong vòng nửa tiếng đầu, ban tổ chức buổi biểu diễn công bố với giới truyền thông công tác chuẩn bị và tình hình bán vé của đêm ca nhạc, phần lớn phóng viên đều ngáp lên ngáp xuống, họ không cảm thấy có hứng thú với mấy việc này.
Bây giờ họ chỉ quan tâm đến thời gian dành để trả lời câu hỏi, Đinh Tuyết Nhu sẽ trả lời 3 câu hỏi của giới truyền thông.
Buổi họp báo có mặt gần 100 phóng viên nhưng cơ hội được nêu câu hỏi lên chỉ có 3 người, ai cũng mong mình là người may mắn nhất, có được cơ hội quý báu đặt câu hỏi với nữ hoàng ca nhạc.
“Báo cáo công tác chuẩn bị buổi biểu diễn ca nhạc kết thúc tại đây, sau đây là thời gian đặt câu hỏi với nữ hoàng ca nhạc của chúng ta. Do thời gian hạn hẹp, Đinh tiểu thư chỉ có thể trả lời 3 câu hỏi của các vị, hy vọng mọi người thông cảm, đồng thời tôi cũng hy vọng mọi người trân trọng 3 cơ hội đặt câu hỏi này, cố gắng hỏi một số vấn đề quan trọng...” Người dẫn chương trình nói xong câu dẫn nhập liền đưa micro sang cho Đinh Tuyết Nhu.
Trong khoảnh khắc Đinh Tuyết Nhu đón lấy micro, cô cảm nhận được có một trăm cặp mắt đang hướng vào mình, may mà những buổi họp báo hoành tráng thế này cô đã tham dự không ít nên vẫn tỏ ra rất tự nhiên.
Đinh Tuyết Nhu nở một nụ cười quyến rũ, giọng nói ngọt ngào cất lên: “Chúng ta bắt đầu đi!”
Câu này nói ra, khắp hội trường lập tức huyên náo như ong vỡ tổ, cả trăm phóng viên cùng giơ tay gào thét gây chú ý, hy vọng giành được cơ hội đặt câu hỏi hiếm có về phần mình.
“Xin mọi người im lặng!” Người dẫn chương trình hét lớn vào micro, sau đó thông báo: “Mọi người đừng nhốn nháo lên như thế, xin các vị cứ ngồi yên tại chỗ, Đinh tiểu thư sẽ chỉ định vị phóng viên nào được phép đặt câu hỏi.”
Đinh Tuyết Nhu mỉm cười ngọt ngào, đưa tay chỉ vào một nữ phóng viên ngồi ngay trước mặt.
Nữ phóng viên được chọn vui mừng ra mặt, cô vội đứng dậy đón lấy chiếc micro do nhân viên hội trường đưa qua, xúc động nói: “Chào Đinh tiểu thư, tôi là phóng viên của báo thương mại Hoa Hải, tôi có một câu hỏi thế này, hy vọng cô có thể trả lời. Về vụ náo loạn ở sân bay, có tin đồn chính cô là người gây ra, xin cô cho biết ý kiến?”
Đinh Tuyết Nhu nghe xong câu hỏi liền thay đổi sắc mặt, nhưng dù sao cô cũng từng trải qua sóng gió nên nhanh chóng chế ngự được cảm xúc, mỉm cười nói: “Người khác muốn nói gì nghĩ gì, tôi nghĩ mình không có quyền can thiệp, hơn nữa chị là người trưởng thành, lại là phóng viên của một tờ báo có tiếng tăm, chắc chắn chị có khả năng phân biệt thật giả, tôi nghĩ đáp án của câu hỏi này chị đã có rồi đấy.”
“Đinh tiểu thư, cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi...” Nữ phóng viên kia không cam tâm muốn tiếp tục hỏi tới.
Vương Hà giành lấy mirco trên tay người dẫn chương trình đứng bên cạnh, nói to: “Rất cám ơn câu hỏi mà cô phóng viên báo thương mại Hoa Hải vừa đặt ra, mỗi người chỉ có cơ hội hỏi một câu, vừa rồi cô đã hỏi xong rồi, mời cô ngồi xuống để tránh ảnh hưởng đến người khác...”
Nữ phóng viên kia còn định nói thêm câu gì, ai ngờ các đồng nghiệp xung quanh đã bắt đầu xì xầm trách móc cô, thậm chí có kẻ không giữ ý tứ còn văng tục.
Do áp lực từ xung quanh, nữ phóng viên vội tiu nghỉu ngồi xuống. Thật ra trước khi buổi họp báo diễn ra, ban tổ chức đã thông báo vụ việc ở sân bay rồi, hơn nữa còn nhắc nhở các phóng viên tham dự đừng tiếp tục hỏi về chuyện không vui này nữa, nhưng nữ phóng viên kia muốn tạo sự chú ý, kết quả là tự làm cho mình mất mặt trước đám đông.
Rút kinh nghiệm của nữ phóng viên kia, vị phóng viên đến từ nước S được chọn tiếp theo đặt câu hỏi cẩn thận hơn nhiều, anh ta chỉ hỏi một số ca khúc sẽ được biểu diễn trong đêm ca nhạc.
Đinh Tuyết Nhu vui vẻ trả lời chi tiết câu hỏi này, còn mỉm cười lịch sự với anh phóng viên nước S.
Cơ hội đặt câu hỏi cuối cùng ai cũng trông mong, vì không được đứng dậy nên các phóng viên ai nấy đều cố gắng kéo dài cổ mình ra, hy vọng may mắn sẽ mỉm cười với mình.
Đinh Tuyết Nhu quét mắt khắp một lượt hội trường, cuối cùng cô quyết định chọn một nữ phóng viên của tờ báo trong nước.
Vị nữ phóng viên được chọn đứng dậy chào Đinh Tuyết Nhu và tự giới thiệu cho đúng phép lịch sự, sau đó cô đưa ra câu hỏi của mình: “Đinh tiểu thư, xin thứ lỗi cho tôi mạo muội, tôi muốn hỏi về dự định về tình yêu hôn nhân của cô? Cô vào ngành ca hát đã 3 năm, chưa từng nghe có xì căng đan xấu về cô, có phải cô từ trước đến nay đều không tiếp xúc với đàn ông không vậy?”
Vương Hà nghe xong câu hỏi lập tức nổi giận, đang định giành lấy mirco khiển trách vị phóng viên của báo văn nghệ thể thao kia, nhưng bị Đinh Tuyết Nhu dùng ánh mắt ngăn lại.
Đinh Tuyết Nhu đưa mắt nhìn xuống hội trường, thấy ai nấy đều háo hức mong chờ câu trả lời của cô cho câu hỏi này.
Hồi lâu sau, cô mở miệng nói: “Tin chắc câu hỏi này mọi người đều muốn hỏi đúng không? Chắc ai cũng muốn biết rõ sự tình trong câu chuyện. Thôi được, hôm nay tôi cũng không định trốn tránh nữa, tôi sẽ trả lời câu hỏi này...”
Nói đến đây, Đinh Tuyết Nhu liếc nhìn về phía Phương Hạo Vân đang đứng.
Đinh Tuyết Nhu từ từ nói tiếp: “Tôi đã từng có một người bạn trai, nhưng đó là lúc tôi chưa đặt chân vào nghề ca hát...nghĩ lại cũng đã 6 năm trôi qua rồi. Tôi có thể khẳng định với mọi người, tôi rất yêu anh ấy, anh ấy cũng rất yêu tôi...Tôi từng hứa đợi khi nào tôi tốt nghiệp đại học sẽ cho anh ấy một mái ấm gia đình...Nhưng sau này đã xảy ra một tai nạn tôi không thể chống lại được, vì lí do đó tôi đã rời xa anh ấy, anh ấy đã bị tổn thương nặng nề...Bao nhiêu năm qua, ngày nào tôi cũng hối hận và tự trách mình, tôi trách bản thân đã làm hại người mình yêu...Tôi rất hy vọng có cơ hội giải thích cho anh ấy hiểu, và xin lỗi anh về lỗi lầm năm xưa của tôi, nhưng tôi và anh ấy lại hoàn toàn mất đi liên lạc...anh ấy như biến mất khỏi thế gian này vậy...”
Nói đến đây, Đinh Tuyết Nhu một lần nữa nhìn về phía Phương Hạo Vân.
Đôi mắt hắn sao mà tỏ ra bình thản dửng dưng đến như vậy?
Vương Hà mấy lần muốn ngăn cản Đinh Tuyết Nhu nhưng Đinh Tuyết Nhu vẫn nói tiếp. Là người quản lí và chị gái kết nghĩa của đại minh tinh, giữa hai người không hề tồn tại bí mật, nỗi đau về mối tình dang dở trước kia Vương Hà đã sớm biết, những chuyện này nếu nói ra sẽ dễ chịu hơn...Chỉ có điều, ngay cả Vương Hà cũng không dám chắc chuyện này lan truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Đinh Tuyết Nhu như thế nào.
Có thể hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Vì Đinh Tuyết Nhu là ngọc nữ thuần khiết, là nữ hoàng ca nhạc được giới trẻ tôn vinh làm thần tượng trong tim.
Nhưng dù tốt hay xấu, đối với Đinh Tuyết Nhu đã không còn ý nghĩa, điều cô quan tâm nhất vào lúc này chỉ là tìm ra người bạn trai từng bị cô phụ bạc.
“Tôi không dám hy vọng sẽ được anh ấy tha thứ, tôi chỉ hy vọng có thể giải thích với anh...Thưa các vị, những gì tôi vừa nói đều là sự thật, các vị có thể đưa tin này lên các phương tiện truyền thông, qua đó nhắn nhủ tới anh ấy giúp tôi rằng tôi rất muốn gặp mặt anh một lần nữa...Xin cám ơn!”
Đinh Tuyết Nhu nói xong, cúi người chào các phóng viên có mặt trong hội trường...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...