Phương Hạo Vân thất vọng vô cùng, ngày nào cũng giam hắn ở nữ nhi quốc, hắn sắp không chịu được nữa rồi, phụ nữ mà đông thì chuyện tào lao cũng xảy ra nhiều, đem nhét hắn vào chốn thị phi của đàn bà chẳng khác nào bảo hắn chui xuống địa ngục.
“Mẹ à, con thấy nên đặt việc học lên hàng đầu thì tốt hơn.” Phương Hạo Vân cố gắng lần cuối hòng vớt vát hy vọng thoát thân.
“Hạo Vân, con đang nghĩ gì mẹ biết rõ, nhưng việc này không còn gì phải bàn cãi nữa, ba con đã quyết định thế rồi.”
Nói đến đây, Trác Nhã thở nhẹ một tiếng, nói: “Hạo Vân, ba con một lòng muốn đào tạo con thành người thừa kế tập đoàn, con đừng phụ lòng kì vọng của ba con, hơn nữa gần đây bệnh tình của ba con không được ổn định lắm, con có thể chiều ý thì ráng chiều ý ba đi, đợi sau này ba con ổn định lại, mẹ sẽ giúp con nghĩ cách, con thấy thế nào?”
Phương Hạo Vân như cá nằm trên thớt, đâu còn cách nào từ chối, ủ rũ nói: “Thôi được.”
“Con ngoan, con nhận lời là mẹ yên tâm rồi.” Trác Nhã mỉm cười dịu dàng, từ tốn nói: “Thời gian không còn sớm nữa, con cũng lên lầu tắm rửa rồi đi nghỉ sớm đi.”
“Ây da!” Trác Nhã vừa mới đứng dậy, không biết có phải là vì quá căng thẳng nên mất thăng bằng, vấp chân muốn ngã xuống đất.
Phương Hạo Vân phản ứng nhanh nhạy, vội nhảy phốc một cái xông qua đó đỡ lấy Trác Nhã sắp ngã, ai ngờ Trác Nhã thấy Phương Hạo Vân lao tới càng hỗn loạn hơn, trong lúc lúng túng ngã thẳng vào lòng của hắn, trong tích tắc một cơ thể mềm mại lọt vào vòng tay hắn, một mùi hương quyến rũ của đàn bà xông lên mũi.
Điều khiến người ta đỏ mặt khó xử hơn nữa là Phương Hạo Vân cảm giác được dưới lớp váy ngủ của bà mẹ kế Trác Nhã không mặc áo lót, hắn có thể cảm nhận hai bầu ngực căng tròn và nóng hổi khi Trác Nhã tựa vào hắn.
“Hạo Vân, mẹ không sao, mau buông mẹ ra...” Thật ra tâm trạng lúc này của Trác Nhã còn căng thẳng hơn Phương Hạo Vân, cô không những nhịp tim đập nhanh từng hồi, hơn nữa còn xấu hổ muốn kiếm cái lỗ chui xuống, cô đang nghĩ không biết sau khi liên tiếp xảy ra những việc tối nay, Phương Hạo Vân có thay đổi cách nhìn về bà mẹ này không.
Phương Hạo Vân vội buông Trác Nhã ra, lắp bắp nói nhanh: “Con...con về phòng đi nghỉ trước đây.”
“Ờ!”
Trác Nhã vội ừ hử một tiếng, hai bàn tay che lấy khuôn mặt nóng bừng bừng, chạy nhanh về phòng của mình, may mà Phương Tử Lân đang làm việc trong phòng sách, không nhìn thấy bộ dạng mất mặt của cô.
Rất lâu sau đó, nhịp tim đập thình thịch của Trác Nhã mới trở lại bình thường, cô nhìn vào khuôn mặt ửng đỏ của mình trong gương trang điểm, trong lòng tự oán trách, tự nhủ sau này sẽ cẩn thận hơn, tuyệt đối không để những chuyện như đêm nay xảy ra thêm một lần nữa, dù chỉ là ngoài ý muốn, ngộ nhỡ bị Phương Hạo Vân hiểu lầm là mình cố ý quyến rũ thế thì rắc rối to đấy.
Trác Nhã cảm thấy những việc này là chuyện xấu hổ nhất của cả đời cô, vốn dĩ mẹ kế và con chồng giao tiếp với nhau có hơi khó khăn, nếu bị hiểu lầm nữa thì khó càng thêm khó, có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch mối hiềm nghi.
Phương Hạo Vân tuy bề mặt làm ra vẻ bình tĩnh coi như không hề quan tâm, nhưng thật ra trong lòng cũng rạo rực không kém, trước là nhìn thấy cái quần lót hoa văn màu tím, sau lại được hai bầu ngực căng đầy của mẹ kế tựa vào người, trái tim hắn cũng đang phấn khích từng cơn.
Phương Hạo Vân chợt nổi lòng nghi hoặc, trước đây khi còn làm sát thủ ở tổ chức, lúc chấp hành nhiệm vụ mấy cảnh hở hang quyến rũ của đàn bà hắn gặp không ít, nhưng lúc đó hắn như tảng đá trơ trơ không hề lay động, nhưng bây giờ tâm trí lại hoảng loạn thế này, chẳng lẽ thay đổi thân phận rồi thì tâm tính của hắn cũng thay đổi theo.
“Không được, sau này mình phải tiếp tục rèn luyện, dù nói thế nào một người bình thường cũng nên giữ cho đầu óc mình tỉnh táo. Bằng không một khi làm ra chuyện gì sai lầm thì có hối hận cũng không thể cứu vãn.” Phương Hạo Vân đã quyết định bắt đầu từ ngày mai, tiếp tục rèn luyện cơ thể theo cách tập luyện trước đây, một là cho cơ thể khỏe mạnh, hai là giữ vững tâm tính, nếu không ngày tháng trôi đi, rất có thể hắn biến thành một người bình thường cũng nên.
Phương Hạo Vân không sợ làm người bình thường, thật ra người bình thường mới có thể hưởng thụ cuộc sống tự do và yên bình thuộc về họ, chỉ là Phương Hạo Vân lo lắng nhỡ có một ngày kẻ thù của hắn tìm đến đòi mạng, mà hắn lại mất đi khả năng tự bảo vệ, thế chẳng phải liên lụy cả nhà Phương Tử Lân vô tội ư?
May mà trên tập tài liệu cho biết, Phương Hạo Vân trước đây vì cơ thể yếu đuối nên từng theo một vị võ sư học võ, có lí do này rồi, Phương Hạo Vân không lo việc người nhà họ Phương ngạc nhiên khi biết hắn giỏi võ thuật.
“Hạo Vân, em ngủ chưa? Chị Tuyết Di đây, chị muốn nói chuyện một chút với em có được không?” Phương Hạo Vân đang định cởi áo đi ngủ, không ngờ ngoài kia tiếng gọi cửa của bà chị Tuyết Di lại vang lên vào lúc này.
“Không được, em đã cởi hết quần áo đi ngủ rồi, không tiện tiếp chị.” Phương Hạo Vân cứ ngỡ Trác Nhã đem những việc xảy ra hồi nãy kể với Phương Tuyết Nhi rồi, bà chị này tới tính sổ với hắn nên không định cho chị ấy vào phòng, cứ trốn khỏi đêm nay đã rồi tính tiếp.
“Thằng ranh này, đừng nói nhiều nữa, chị có việc quan trọng muốn nói với em nè, mau mặc quần áo vào rồi mở cửa cho chị vào...” Phương Tuyết Di hăm dọa: “Em mà không mở cửa, ngày mai có mà biết tay chị.”
Sống với nhau cũng được một thời gian, Phương Hạo Vân biết rõ bà chị này đã nói là làm, đêm nay nếu làm chị phật ý thì cả tuần tiếp theo e rằng bị chị ấy dập cho tơi bời đây, thôi để khỏi rắc rối, Phương Hạo Vân do dự một lát, cuối cùng cũng bước tới cửa phòng mở cửa ra.
“Thằng ranh, rõ ràng là còn mặc quần áo, thế mà dám gạt chị.” Phương Tuyết Di bước vào phòng, thấy em trai vẫn đang ăn mặc chỉnh tề, tấm chăn còn chưa trải ra, cảm thấy tức tối vì bị lừa.
“Thế nào? Chị muốn nhìn thấy em không mặc gì à?” Phương Hạo Vân cố tình nói lớn: “Thế này nha, bây giờ em cởi ra cho chị coi.” Vừa nói Phương Hạo Vân vừa làm ra động tác sắp cởi bỏ quần áo.
“Ba ơi, mẹ ơi...Hạo Vân nó làm bậy nè...”
Phương Tuyết Di cười mỉa, nói: “Mặc kệ cho em cởi đó, chị gọi ba mẹ đến xem cảnh em trai trần truồng trước mặt chị gái.”
Phương Hạo Vân vốn chỉ định hù dọa bà chị này, ai ngờ lại bị bà chị chơi ngược lại một vố, cộng thêm vừa nãy mới xảy ra chuyện xấu hổ với Trác Nhã, nếu bây giờ kinh động làm Trác Nhã chạy đến, không biết người ta sẽ nghĩ gì về hắn nữa.
“Thôi thôi đủ rồi chị ơi, em sợ chị rồi đó, chị nói đi, khuya vậy rồi chị tìm em có việc gì?”
“Ngồi đi, không cần khách sáo với chị.”
Phương Tuyết Di cười đắc ý, cô ngồi vào giường của em trai, thấy Phương Hạo Vân còn nghệch mặt ra đứng đó, cô quay qua hắn ra lệnh: “Em cũng ngồi đi, phòng của em mà khách sáo thế?”
“Chị Tuyết Di, chị mỉm cười nhìn xinh thật đấy, hơn nữa em phát hiện gần đây thân hình của chị càng ngày càng quyến rũ ra, người ta nói nào là...thân hình ma quỷ, khuôn mặt thiên thần, chắc là nói chị đúng không nào?” Phương Hạo Vân mặc kệ bà chị này đến tìm hắn có việc gì, hắn quyết định cứ khen cho chị vui cái đã, có tội lỗi gì chắc cũng dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Quả nhiên Phương Tuyết Di nghe xong cười thích thú lắm, cô nhìn không chớp mắt vào Phương Hạo Vân, nhoài người đưa mặt sát vào mặt hắn: “Thằng ranh này, em biết cái gì là thân hình quyến rũ hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...