Nhưng hắn vẫn không muốn để lộ thân phận của mình.
Tuy rằng, Trương Mỹ Kỳ là một người đáng tin cậy, nhưng Phương Hạo Vân cũng có suy nghĩ của hắn, tạm thời, hay là vẫn tiếp tục giữ thân phận nhân viên bình thường ở công ty sẽ tốt hơn.
Gần đây do tập đoàn Thịnh Hâm đã trúng thầu công trình hơn hai tỷ mấy, nên càng lúc càng có nhiều công ty và cơ quan đã thầm chú ý đến tập đoàn Thịnh Hâm. Thậm chí một số công ty và cơ quan đã phái gián điệp đến trà trộn vào, cố ý muốn gây phiền phức và tranh chấp cho tập đoàn Thịnh Hâm.
Chỉ tính đến hôm qua thôi, đội bảo vệ của công ty đã thành công loại trừ được 3 tên gián điệp. Nhưng theo Phương Hạo Vân thấy, sự việc vẫn chưa kết thúc. Một số gián điệp cao cấp hơn e là đội bảo vệ không thể nào phát giác được. Hắn dự định sẽ góp một phần sức cho công ty, lợi dụng chức vụ của mình, âm thầm điều tra để loại bỏ những tên gián điệp này.
Hiện giờ hắn chỉ là một nhân viên thấp hèn ở phòng maketing, vả lại còn thuộc dạng không thích trèo cao nữa. Thân phận như vậy, là dễ dàng che mắt nhất.
“Hạo Vân, em đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ em đang suy nghĩ giữa hai người là mối quan hệ thân thích gì à?” Phải công nhận là, trực giác của phụ nữ đôi khi rất chính xác.
Phương Hạo Vân cười, giải thích: “Là như vậy, giám đốc Phương không muốn em dựa dẫm vào mối quan hệ thân thích giữa hai nhà để mà tiến thân. Chị ấy mong em sẽ dựa vào thực lực của mình, từ từ tiến lên những cương vị khác trong công ty. Nên em đang nghĩ, có nên tiết lộ mối quan hệ giữa em và giám đốc Phương hay không.”
“Nói đi, chẳng lẽ ngay cả chị mà em cũng giữ bí mật sao.”
Trương Mỹ Kỳ hứ một tiếng, sắc mặt không vui nói: “Đều tại em, nếu em nói sớm hơn, chị cũng đâu cần gây ra sự hiểu lầm lớn với giám đốc Phương như vậy.”
“Thật ra, tổng giám đốc Trác Nhã là mẹ nuôi của em.!” Trong lúc nóng vội, Phương Hạo Vân đã tùy tiện nghĩ ra một cái cớ.
“Vậy nghĩa là giám đốc Phương chính là chị nuôi?”
Trương Mỹ Kỳ cảm thấy sự việc này không được lạc quan lắm, chỉ là chị nuôi thôi, đâu phải chị ruột đâu. Nhưng nói đi nói lại, thì đó cũng là thân thích. Lúc này cô đã hiểu rõ vì sao giám đốc Phương cứ bảo vệ cho Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu: “Đúng là chị nuôi không hề giả dối.”
Tâm trạng tốt, thì tất cả đều tốt.
“Hạo Vân, em nên nói sớm với chị chứ?” Trương Mỹ Kỳ chớp chớp đôi mắt to tròn, cười, lắc lư thân hình gợi cảm thật làm động lòng người.
“Bây giờ cũng đâu có muộn, đối với chị mà nói, cũng có thể xem như là một ngạc nhiên lớn vậy?” Phương Hạo Vân thầm cười nói. Sau này còn nhiều điều ngạc nhiên hơn nữa.
Phương Hạo Vân bước đến gần, kéo Trương Mỹ Kỳ cùng ngồi xuống, sau đó liền bồng cô ngồi lên đùi mình cười nói: “Chị Mỹ Kỳ, vậy là giờ trong lòng chị đã không còn khúc mắt gì rồi, ngày mai đến gặp giám đốc Phương nói chuyện nhé.”
Trương Mỹ Kỳ ngã vào lòng người đàn ông, say đắm nói: “Hạo Vân, khi một người đàn bà thật sự yêu một người đàn ông. Họ sẽ làm tất cả vì người đàn ông đó. Chuyện gì chị cũng nghe em hết.”
Phương Hạo Vân ôm người đàn bà chặt hơn. Áy náy hỏi: “Chị Mỹ Kỳ. Em có đáng để chị phải hy sinh vậy không?”
“Không có gì gọi là đáng hay không đáng, chị tự nguyện mà.”
Giọng điệu của Trương Mỹ Kỳ rất vui vẻ, cô cười nói: “Bây giờ chị mới hiểu cảm giác yêu một người là như thế nào. Hạo Vân, chị mặc kệ tất cả, cái gì chị cũng không quan tâm, chỉ cần trái tim chị yêu em là đủ rồi.”
Thời gian dần trôi, tình yêu của Trương Mỹ Kỳ dành cho Phương Hạo Vân càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí đến nỗi cô chấp nhận từ bỏ tất cả vì hắn.
Ngàn vàng khó mua tự nguyện.
Phương Hạo Vân cười nhẹ một tiếng, không nói gì cả.
Hắn ôm chặt lấy người đàn bà. Bàn tay to lớn dần dần chuyển từ vai xuống đến ngực người đàn bà, nhẹ nhàng dày vò một chút, hắn mờ ám hỏi: “Chị Mỹ Kỳ, hãy để em yêu chị.!”
Trương Mỹ Kỳ có chút khẩn trương, có chút mong đợi. Cô cẩn thận hỏi: “Có đủ thời gian không?”
Phương Hạo Vân biết cô đang lo lắng điều gì. Buông người đàn bà ra, nhìn đồng hồ. Cười nói: “Yên tâm đi. Sẽ không sao đâu. Qua vài hôm nữa, em sẽ nói rõ mối quan hệ giữa chúng ta.”
“Hạo Vân, em thật tốt với chị.” Đôi mắt Trương Mỹ Kỳ đã ươn ướt, tuy cô thường bảo cô chẳng cần gì cả. Nhưng có thể thoát khỏi mối quan hệ lén lút này, cũng là điều mà cô mong muốn.
Phương Hạo Vân không nói thêm lời nào nữa, mà đặt môi hắn lên chiếc môi đào của người đàn bà, tay hắn vén chiếc áo của người đàn bà lên, cởi bỏ chiếc áo ngực ra, để lộ đôi ngực trắng như tuyết của người đàn bà.
Nhẹ nhàng vỗ về vài cài, Phương Hạo Vân rời khỏi đôi môi của người đàn bà, sau đó lại hôn lên cổ, rồi từ từ xuống thấp dần, cuối cùng hắn mút chiếc nhũ hoa đỏ thẫm của người đàn bà trong miệng.
Phần nhạy cảm của Trương Mỹ Kỳ đang bị kích thích, trong lòng liền dần dần như bị tê dại đi, cơ thể cô chuyển động như một con rắn, phát ra những tiếng thổn thức: “Hạo Vân, chị yêu em.!”
Cảm nhận được người đàn bà đang kích động, Phương Hạo Vân cũng không chần chừ nữa, vừa mút nhũ hoa của người đàn bà, vừa đưa tay xuống phía dưới, tuột chiếc váy của cô xuống, liền đó luồn tay vào phía mép quần lót của cô, ngón tay hắn như đang trêu chọc nhũ hoa của cô.
Cơ thể Trương Mỹ Kỳ bất giác run nhẹ, sắc mặt đỏ hồng, mắng yêu: “Đồ háo sắc, không được rờ vào chỗ đó.”
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng cô lại mong chờ được Phương Hạo Vân rờ rẫm.
Phương Hạo Vân lại ra vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời, rời bỏ chỗ kín của người đàn bà, hắn bắt đầu không ngừng chà sát vào phần đùi bên trong của cô, đồng thời, thỉnh thoảng cố tình động vào vùng kín đáo ấy. Mỗi khi ngón tay hắn chạm vào chỗ kín của người đàn bà, hắn đều cảm nhận rất rõ chiếc mông lớn của người đàn bà khẽ động đậy.
Cứ như thế, hắn khiến Trương Mỹ Kỳ lên không lên nổi, xuống cũng không xuống được, trong lòng cô như bị lửa đốt rất là khó chịu.
“Hạo Vân, giúp chị. ngứa.”
Bây giờ ở trước mặt Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ càng lúc càng cởi mở hơn, cứ như một người vợ, có yêu cầu gì cũng dám nói ra, có câu gì cũng dám nói.
Ngón tay Phương Hạo Vân đã đưa vào trong, ngón tay hắn dính đầy chất dịch, cười hi hi: “Chị Mỹ Kỳ, nhiều nước quá.”
“Em không thích sao?”
Trương Mỹ Kỳ đỏ mặt, động đậy chiếc mông, để thân dưới của mình có thể cọ sát vào ngón tay của Phương Hạo Vân, để an ủi khoảng trống trong cô.
Sự chủ động và dâm đãng của người đàn bà, khiến Phương Hạo Vân động lòng, cái món nằm giữa hai chân hắn đã bắt đầu động đậy. Dục vọng trong lòng cũng dần dần bộc phát ra.
“Hạo Vân, cho chị.!”
Tình cảm kềm nén quá lâu một khi được bộc phát, dục vọng trong lòng sẽ càng mạnh mẽ hơn, vấn đề mà Trương Mỹ Kỳ luôn canh cánh trong lòng cuối cùng đã tìm được đáp án, không có cái gọi là tình dục hay tính dục ở nam và nữ. Là người thì có nhu cầu sinh lý. Khi nhu cầu về sinh lý và tâm lý hợp thành một, đó chính là lúc kết hợp giữa tâm hồn và thể xác. Cảm giác như vậy, không phải những quan hệ tình dục đơn thuần có thể so sánh được.
Phương Hạo Vân được người đàn bà yêu cầu, ngón tay hắn càng trở nên nhanh hơn, chiếc mông của người đàn càng lắc lư nhanh hơn, tiếng rên cũng to hơn. Những khoái cảm cứ dâng cuồn cuộn như nước vậy, khiến Trương Mỹ Kỳ vô cùng thích thú.
Cuối cùng, Trương Mỹ Kỳ có chút không chịu được nữa, thân người cô ngồi xuống, trước mặt người đàn ông, đồng thời nhanh chóng cởi chiếc dây nịt thả cái vật tượng trưng cho sự nam tính của Hạo Vân ra, không chờ được nữa mà nhanh chóng ngậm vào.
Phương Hạo Vân liền cảm thấy từng luồng khoái cảng dâng tràn trong người mình, bèn khẽ nhắm mắt lại. Bắt đầu hưởng thụ sự phục vụ của người đàn bà.
Cảm giác ẩm ướt âm ấm tuyệt diệu đó. Và cảm giác chinh phục mạnh mẽ, khiến Phương Hạo Vân đã có cảm giác muốn giao nộp vũ khí ngay, và chính vào lúc này, Trương Mỹ Kỳ buông người đàn ông ra, quay lưng lại, hẩy cái mông tròn trịa lên cao, chờ đợi hắn đến.
Phương Hạo Vân dĩ nhiên hiểu ý của cô, mỉm cười, đứng về phía trước, thẳng lưng một cái đã đưa vào bên trong. Bắt đầu tấn công.
Phương Hạo Vân bị người đàn bà khiêu khích một hồi, vào lúc quan trọng nhất thì lại buông ra, nên lần tấn công này có chút mãnh liệt hơn.
Lúc đầu hình như Trương Mỹ Kỳ không được thích ứng cho lắm, tuy đau nhưng thích thú. Nhưng sau đó thì, không mất bao nhiêu thời gian. Cô đã thích ứng với sự thô bạo của người đàn ông. Đồng thời từng đợt khoái cảm tấn công cơ thể cô khiến cô rên rỉ rất to...
Sau một trận mây mưa sấm sét đã kết thúc, Trương Mỹ Kỳ nằm lười trong lòng người đàn ông. Bàn tay rờ rẫm bộ ngực rắn chắc của hắn, mặt đầy hạnh phúc và mãn nguyện.
Phương Hạo Vân lại vuốt ve chiếc ngực đẹp của cô, thi thoảng lại đưa ngón tay rờ vào nhũ hoa của người đàn bà, trong lòng cứ suy nghĩ những điều xấu xa.
Trương Mỹ Kỳ như đoán được điều gì đó, nhỏ nhẹ nói: “Lần sau, lần sau được không? Chị vẫn chưa chuẩn bị tinh thần, hơn nữa chúng ta cũng cần có chút...”
Nói đến đây, Trương Mỹ Kỳ bèn ngại ngùng không nói tiếp nữa, vì cô nhìn thấy nụ cười gian xảo của Phương Hạo Vân, với ánh mắt ngơ ngác của hắn, hình như cô đã hiểu nhầm?
Phương Hạo Vân cười hi hi: “Chị Mỹ Kỳ, chị đang nói gì vậy? Sao em chẳng hiểu tí nào...”
“Đáng ghét...!”
Trương Mỹ Kỳ biết mình đã bị thằng ranh này ức hiếp rồi, liền giơ ra nắm đấm: “Đánh chết em nè.”
“Cốc cốc...!”
Vào lúc này, mồi tiếng gõ cửa vang lên, liền đó hai người họ nghe thấy tiếng nói của Tạ Mai Nhi: “Hạo Vân, em có trong đó không?”
“Là chị Mai...!”
Phương Hạo Vân lập tức bò dậy, thấy Trương Mỹ Kỳ mặt đầy hoảng hốt, nhỏ giọng an ủi: “Chúng ta mặc quần áo vào trước đã...” lúc nãy trong phòng phát ra tiếng động rất to, Phương Hạo Vân đoán là Tạ Mai Nhi đã biết trong phòng đang xảy ra chuyện gì. Nếu không thì, cũng chẳng đợi cho họ xong việc rồi mới gõ cửa.
Một Trương Mỹ Kỳ vừa được mãn nguyện, lúc này lại có vẻ mặt mềm yếu như thế. Được sự giúp đỡ của Phương Hạo Vân, cô mới miễn cưỡng mặc xong quần áo.
Mở cửa phòng ra, Phương Hạo Vân liền bước ra trước, thấy Tạ Mai Nhi đang ngồi trên sofa xem ti vi, không để tâm đến sự xuất hiện của họ, hiển nhiên ý của cô là muốn nhắc nhở họ.
Sau khi Trương Mỹ Kỳ bước ra từ phòng của Phương Hạo Vân, đã lúng ta lúng túng mà về ngay phòng của mình, sau đó mới giả vờ như vừa từ phòng mình bước ra, chào hỏi Tạ Mai Nhi: “Mai Nhi, em về lúc nào thế, sao không báo chị một tiếng...”
Làm sao mà báo đây? Nếu không phải em gõ cửa, chắc chắn hai người sẽ vẫn tiếp tục làm chuyện xấu chứ gì? Thật là, chẳng biết cẩn thận gì cả, ngộ nhỡ Kỳ về đến bắt gian tại giường thì sao? Trời ơi, đúng mà một đôi nam nữ đã mất trí.
Thật ra, đối với chuyện chị Mỹ Kỳ vẫn còn giữ mối quan hệ như thế với Phương Hạo Vân, Tạ Mai Nhi vẫn giữ ý phản đối, nhưng những gì cần nói đều đã nói rồi, những gì cần khuyên cũng đã khuyên rồi, hai người họ vẫn cứ việc tôi tôi làm, cô cũng đành bó tay.
Dù sao thì mỗi người đều có cách sống riêng của mình.
Tạ Mai Nhi cười nhạt, nói: “Em mới về thôi, em còn tưởng chị chưa về nữa, nên đến tìm Hạo Vân...”
Tạ Mai Nhi thật nể mặt hai người họ, những chuyện lúc nãy không hề nhắc đến, xem như phấn trên bảng xóa đi hết.
“Chị có gọi cho Kỳ chưa? Chúng ta có phải chuẩn bị cơm tối không?” Phương Hạo Vân cố ý hỏi.
“Làm ơn đi, Kỳ là bạn gái của em, sao em lại không biết khi nào người ta về chứ?”
Tạ Mai Nhi bực tức cười một tiếng, ánh mắt ẩn chút gian xảo: “Không phải chứ, em nên biết mấy giờ Kỳ về mới phải...”
Nếu không thì em cũng đâu dám đưa chị Mỹ Kỳ đến phòng em để mà hú hí chứ?
Giả dối!
Người đàn ông giả dối, còn người đàn bà lại si tình.
“Trời ơi, hai người đúng là sống vui vẻ phong lưu, nhưng chị lại là người mang tội nè...”
Đứng ngay trước cửa nghe cũng khá lâu, nên quần lót của Tạ Mai Nhi đã ướt đẫm. Còn không phải sao, lại mắc công cô phải giặt quần áo thêm lần nữa. Đương nhiên, đó cũng chưa kể đến ảnh hưởng về tinh thần. Chẳng biết nên đi đâu kiện đây, cuộc sống bình yên ơi, mình sẽ không để ai tổn hại đến bạn đâu...
Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, Nguyệt Như đứng trên bậu cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đầu sao, thì thầm một mình, nắm tay cô nắm chặt lại, trong đôi mắt xinh đẹp của cô thỉnh thoảng lại phát ra sát khí.
“Anh rất tuyệt tình, anh từng nói không muốn mình gặp lại nhau, nhưng em không quan tâm, Giáo quan từng nói với em, yêu một người, không phải là sở hữu người đó. Em chỉ cần anh được hạnh phúc, vậy đã đủ rồi...Hạo Thiên, tôi nhất định không để anh phá hoại cuộc sống bình yên của Hạo Vân đâu...Anh nhất định phải chết...”
Nguyệt Như buồn bã thở dài, đã xác định được chủ ý của mình. Cô đi đến tủ áo, thay một bộ quần áo bó màu đen, trên khắp toàn thân chỉ để lộ ra một đôi mắt sắc bén.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...