Hoán Kiểm Trọng Sanh

Tiếp đến Phương Hạo Vân quay sang đám bạn cười giả lả: “Các bạn, nếu các món ăn đã dọn lên đủ rồi thì mọi người nhập tiệc thôi, xin đừng khách sáo, thức ăn đều phí tiền để mua, nhất định phải ăn cho hết nha...”
“Hi hi!”
Bạch lăng Kỳ ngồi kế bên hắn không nhìn được bật cười khanh khách, nói nhỏ: “Không biết nói chuyện thì để em nói giúp, nhưng hôm nay em nhất định phải đại khai thực giới mới được.”
Yến tiệc cung đình tất nhiên không giống bữa ăn bình thường, dù là Bạch lăng Kỳ nhìn thấy những món ăn hấp dẫn này đều phải chảy nước miếng.
Nhìn vào từng mâm bạc sang trọng khắp mặt bàn, đám bạn họ cũ đều háo hức muốn nếm thử, nhưng chủ tiệc Phương Hạo Vân chưa nhấc đũa lên, ai cũng không dám ăn trước.
“Các bạn khách sáo quá! Mộc Bạch, xin lỗi cậu nha, các bạn thích ăn yến tiệc giá tám mươi tám ngàn, tớ cũng không còn cách nào khác.”
Phương Hạo Vân cố ý chọc quê Hứa Mộc Bạch một câu: “Cậu cũng ăn nhiều vào...”
Hứa Mộc Bạch trong lòng tức tối, phải công nhận đám bạn kia đúng là không có nghĩa khí, được ăn tiệc tám mươi tám ngàn là quên ngay tiệc hai mươi tám ngàn.
Trong lúc tức giận, Hứa Mộc Bạch chỉ còn biết hóa cơn giận thành cơn đói, ngấu nghiến ăn nhiều thức ăn cho bỏ tức.
Đã có người khai tiệc, đám bạn cũng không cần khách sáo nữa, bắt đầu lao vào ăn uống như ma đói, ngay cả mấy bạn nữ cũng từ bỏ vẻ yểu điệu thục nữ ngày thường, giơ đũa chồm tới gắp miếng ăn ưu thích. Yến tiệc cung đình cho vua ăn đó nha, mỗi bàn giá tới tám mươi tám ngàn tệ, ngay cả một miếng thịt nhỏ chắc cũng giá trị lắm, không ăn nhanh thì uổng.
Nên nhớ các bạn đều đang đi học, bình thường được gia đình chu cấp tiền tiêu vặt, tuy không thiếu thốn, thậm chí một số bạn gia đình có làm ăn buôn bán thuộc hàng khá giả nhưng ăn một bữa sang trọng đến thế thì hôm nay mới là lần đầu.
Các mâm bạc trên bàn từ từ vơi đi thức ăn, Từ Phong vội vàng chỉ đạo cho mấy cô cung nữ dâng tiếp lên đợt hai, các món ăn liên miên không ngớt được bày ra, hình như không có mòn nào lập lại.
Hồi lâu sau, trải qua một bữa ăn uống no say, không khí trên bàn trở nên náo nhiệt hẳn, các bạn không ai e dè như trước nữa, ai nấy đều mở lòng ra bàn tán, tất nhiên đề tài không ngoài cặp đôi Phương Hạo Vân và Bạch lăng Kỳ, hình như chúng bạn đều tán đồng hai người là một đôi trời sinh, Kim đồng Ngọc nữ xứng đôi vừa lứa.
Tình thế đã khác, ngay cả đám bạn thân cận với Hứa Mộc Bạch đều ngả hết sang phía Phương Hạo Vân, xã hội hiện đại coi trọng lợi ích hơn tình cảm mà, trách ai được chứ?

Trong lòng Hứa Mộc Bạch chỉ có tức và tức, hắn chỉ biết cắm cúi ăn ngấu nghiến, dùng cách đó để tự an ủi trái tim bị tổn thương, Lã Vĩ cũng tiu nghỉu cúi gầm mặt, các bạn đều bu quanh tâng bốc Phương Hạo Vân, buổi họp mặt bạn cũ hôm nay rõ ràng cho Phương Hạo Vân chiếm hết vinh quang, nghĩ mà tức điên.
Yến tiệc cung đình trị giá tám mươi tám ngàn tệ này kéo dài đến tận 5h chiều mới chính thức kết thúc, đám bạn xoa xoa cái bụng căng tròn ra vẻ còn tiếc nuối lắm, ngon thật, bữa ăn này có giá đó cũng xứng đáng.
“Mẹ kiếp! Hèn gì xưa kia có bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn làm vua, chỉ dựa vào bữa ăn này thôi thì tao cũng muốn nè.” Lã Vĩ rủa thầm trong bụng, đối với Phương Hạo Vân hắn vừa ganh tị vừa ngưỡng mộ. Sau khi tiệc tàn, Từ Phong dẫn theo mấy cô cung nữ xinh xắn đến tặng quà kỉ niệm số lượng có hạn cho các bạn đến dự tiệc.
Tuy chưa mở hộp quà ra, nhưng hễ nghĩ tới bữa ăn giá đến tám mươi tám ngàn tệ là biết món quà kỉ niệm trong chiếc hộp nhỏ kia có giá trị không hề nhỏ.
“Kỳ, cậu thật khéo chọn bạn trai!” Mấy cô bạn thân cũ với Bạch lăng Kỳ đều nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Phải đó, bọn tớ cũng ganh tị với cậu, Hạo Vân vừa tốt tính, vừa học giỏi, sau này nhất định là nhân tài làm việc lớn.”
Một số bạn nam cũng hùa theo tâng bốc Phương Hạo Vân. Nhận ân huệ của người ta rồi, mà ăn đến mấy trăm ngàn nữa chứ, đối với họ tiền bạc của Phương Hạo Vân có xuất xứ từ đâu không quan trọng, điều quan trọng nhất là hắn mời họ thưởng thức được yến tiệc cung đình lần đầu tiên trong đời.
Phương Hạo Vân khẽ chau mày, nói thật hắn hơi ghét mấy lời khen giả tạo kia, dù gì thì thù đã trả xong, vinh quang gom hết, đã đến lúc rời khỏi đây rồi.
“Các bạn, tớ và Kỳ còn có việc phải làm nên xin phép về trước, sau này chúng ta liên lạc nha.” Nói xong Phương Hạo Vân kéo tay Bạch lăng Kỳ bước nhanh rời khỏi.
“Hạo Vân, sao không hỏi thử là ai đặt tiệc cho mình?” Ra khỏi nhà hàng, Bạch lăng Kỳ sực nhớ ra điều gì.
“Mặc kệ hắn!”
Phương Hạo Vân cười hi hí: “Có người tình nguyện trả tiền thì anh ngu gì từ chối không nhận nào.”
Một lúc sau đám bạn mới bình tĩnh trở lại, một đứa lên tiếng: “Hạo Vân hình như không để lại cách thức liên lạc của cậu ấy.”
Hiển nhiên người bạn này mong mỏi lần sau có một bữa thịnh soạn như thế nữa.

“Không sao, tớ có số điện thoại của Kỳ nè, hai người họ giờ như hình với bóng, hơn nữa tớ nghe Kỳ nói cậu ấy và Hạo Vân giờ đã sống chung với nhau.” Một bạn nữ nhiều chuyện thông báo cho các bạn khác biết.
“Sống chung à?”
Hứa Mộc Bạch nghe xong nhảy dựng lên, vội bước tới hỏi dồn: “Cậu nghe ai nói vậy? Nói bậy, sao Kỳ lại...”
Bạn nữ kia liếc xéo Hứa Mộc Bạch một cái, nguýt dài: “Lớp trưởng ơi, chẳng lẽ cậu không biết sinh viên đại học bây giờ chuộng sống chung với nhau, có gì to tát đâu chứ. Hồi trước Kỳ như tiên nữ thoát tục trên trời, nay tớ mới cảm thấy cậu ấy vừa trở về cõi phàm trần đó. Hơn nữa tớ thấy Hạo Vân rất tốt, hai bạn ấy rất xứng đôi đấy.”
Hứa Mộc Bạch đau đớn thở dài, cúi đầu tiu nghỉu đi khỏi. Hắn biết chắc mình hết cơ hội thật rồi, một chút cơ hội cũng không còn, người ta đã sống chung với nhau luôn rồi, hắn còn biết làm gì hơn.
Lã Vĩ thì quyết tâm bám lấy bóng cây to Hứa Mộc Bạch, bèn lại gần nhỏ tiếng an ủi: “Lớp trưởng, vì cô gái như thế cậu không cần thương tâm. Chúng ta đi uống rượu cho khuây khỏa, sau đó tớ sẽ giới thiệu một cô gái xinh đẹp như tiên cho cậu quen, bảo đảm cậu sẽ vừa ý.”
Hứa Mộc Bạch đang lúc đau lòng, nghe Lã Vĩ nói thế liền gật đầu đồng ý, hai người bá vai bá cổ nhau đi khỏi.
“Dạ, đã làm theo ý anh rồi ạ, Phương tiên sinh rất hài lòng với yến tiệc cung đình của nhà hàng chúng tôi.”
Sau khi tiệc tàn, giám đốc Từ Phong liền tới thẳng quầy café của khách sạn tìm Vương Thế Phi đang ngồi uống café một mình, cung kính báo cáo.
Vương Thế Phi gật gù vừa ý, mỉm cười nói: “Hay lắm, tôi nhìn thấy hết rồi, Phương thiếu gia quả nhiên rất hài lòng.”
Vừa nói Vương Thế Phi vừa lấy ra một tấm sec ngân hàng, đưa qua cho Từ Phong: “Cầm lấy, tôi cho thêm ông 10.000 tiền thưởng, trong thời gian ngắn ngủi mà bảo ông chuẩn bị đến 3 bàn yến tiệc cung đình chí tôn, kể cũng làm khó ông rồi. Nhưng ông đã làm rất tốt, tôi rất hài lòng thái độ làm việc chuyên nghiệp của ông.”
“Vương thiếu gia khách sáo quá, khách hàng là thượng đế của chúng tôi mà, tôi đâu dám trễ nải phục vụ.” Từ Phong tươi cười giả lả, vội cung kính đưa hai tay nhận lấy tấm sec bỏ vào túi.
“Được rồi, đừng giả bộ trước mặt tôi nữa, tôi muốn yên tĩnh một mình, ông đi làm việc đi.” Vương Thế Phi xua tay một cái cho Từ Phong đi khỏi.

“Phương thiếu gia, hy vọng anh chịu nhận tấm lòng thành của tôi...”
Vương Thế Phi muốn thông qua cách này lấy lòng Phương Hạo Vân, mục đích của hắn rất đơn giản, hắn muốn học võ nghệ của Phương Hạo Vân, dù học được một hoặc hai phần cũng được, ai cũng nói bây giờ võ công không có tác dụng, nhưng hắn tận mắt chứng kiến võ nghệ xuất quỷ nhập thần của Phương Hạo Vân. Vương Thế Phi dám khẳng định chắc chắn, cho dù là mặt đối mặt, mười tên Vương Thế Phi cầm súng cũng chưa chắc là đối thủ của một Phương Hạo Vân tay không.
May mà giờ đây hắn đã có quan hệ làm ăn với Trần Thiên Huy, ông ta hứa sẽ nói giúp trước mặt Phương Hạo Vân khi có cơ hội thích hợp.
Vương Thế Phi rất mong chờ ngày đó mau mau đến, hắn khao khát được học võ công cao siêu của Phương Hạo Vân lắm rồi.
Ngồi trên xe taxi trở về nhà, Phương Hạo Vân ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên tóc bạn gái, trong lòng rạo rực, liền đưa tay xộc thẳng vào giữa hai chân Bạch Lăng Kỳ.
Bạch Lăng Kỳ đang gối đầu vào bạn trai, cảm nhận được bàn tay nghịch ngợm của Phương Hạo Vân đang chọc phá, thoáng đỏ mặt đấm nhẹ hắn một cái, ngỏ ý đừng để tài xế nhìn thấy.
Sau khi về tới nhà, Tạ Mai Nhi, Trương Mỹ Kỳ đều đang ngồi xem ti vi ngoài phòng khách, hình như là một bộ phim Hàn ướt át, Phương Hạo Vân không mấy hứng thú với loại phim tình cảm nên về phòng trước, còn Bạch Lăng Kỳ lại rất thích tiết mục phim truyện nên ngồi xuống xem ti vi, vừa xem vừa kể lại chuyện vui trong buổi họp mặt bạn cũ.
Khi Tạ Mai Nhi nghe nói Phương Hạo Vân mời các bạn ăn yến tiệc cung đình chí tôn trị giá đến tám mươi tám ngàn tệ, lập tức há hốc miệng kinh ngạc: “Hạo Vân lấy đâu ra nhiều tiền vậy? Sớm biết là chị bảo hai em dẫn chị theo rồi, tiếc quá!”
Trương Mỹ Kỳ lại không cảm thấy ngạc nhiên, khi xưa cô đi cùng Tưởng Đại Phát bàn chuyện làm ăn với đối tác, yến tiệc giá hơn năm trăm ngàn cũng từng ăn thử qua, nhưng đối với Phương Hạo Vân cô ít nhiều cảm thấy là lạ, tuy cô luôn nhận ra Phương Hạo Vân không đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng cho đến nay vẫn chưa biết rõ thân phận thật sự của hắn.
Bạch Lăng Kỳ mỉm cười giải thích: “Em nghĩ hai chị chắc hiểu lầm rồi, Hạo Vân đâu có giàu dữ vậy, là có người ngấm ngầm chi trả giùm Hạo Vân đó.”
Tạ Mai Nhi vội hỏi dồn: “Là ai vậy? Ra tay rộng rãi quá, Hạo Vân kết giao với người bạn giàu có này từ khi nào thế?”
Trương Mỹ Kỳ thì lại nghĩ có khi nào người đó là giám đốc Phương không nhỉ? Có lẽ cô ta muốn lấy lòng Phương Hạo Vân nên mới đứng sau lưng lấy lại sĩ diện cho hắn. Trương Mỹ Kỳ càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình là đúng, xem ra giám đốc Phương bắt đầu ra tay tranh giành Hạo Vân rồi.
“Tôi sẽ không thua kém cô đâu.” Trương Mỹ Kỳ tự thề với mình, dù trong công việc hay trong tình cảm đều sẽ không dễ dàng chịu thua Phương Tuyết Di.
Tạ Mai Nhi lại nghĩ khác, phải tìm cơ hội hỏi Phương Hạo Vân cho rõ mới được, người bạn giàu có kia còn độc thân không nhỉ? Nói không chừng cơ hội vớ chồng đại gia của mình mở ra trước mắt rồi ấy.
...
Trương Bưu đắn đo suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng quyết định liên lạc với người bạn làm trong cục an ninh quốc gia Đại Phi, gần đây xảy ra một loạt vụ án đẫm máu, hắn dự cảm trong một ngày không xa, thành phố Hoa Hải sẽ phải đối mặt với một việc lớn nghiêm trọng.

Trước mắt đã nắm được một manh mối duy nhất, đó chính là Quỷ thủ.
Trương Bưu biết Quỷ thủ chỉ là một biệt danh, muốn dựa vào biệt danh này tìm ra người thật là không thể nào, chí ít với chức vụ đội trưởng cảnh sát hình sự hiện nay của hắn là không làm được.
Trương Bưu đang nghĩ có thể người anh em Đại Phi sẽ điều tra ra chút manh mối, dù gì hắn đang phục vụ trong cục an ninh quốc gia, thuộc cơ quan quyền lực cấp cao hơn, việc này đối với hắn có thể dễ dàng hơn, nhưng nói tới dễ dàng chỉ là cách nhìn nhận cá nhân mà thôi.
Chuyện đến nước này, thôi thì có làm việc còn đỡ hơn khoanh tay ngồi yên không làm gì.
“Đại Phi, Trương Bưu đây, có việc này cần cậu giúp đỡ, không biết cậu có thời gian rảnh ra gặp mặt không?” Quay số gọi đi, Trương Bưu khách sáo đề nghị với bạn.
Đầu dây bên kia vọng sang tiếng cười lanh lảnh: “Đội trưởng Trương của tôi ơi, anh có việc cần em giúp đỡ à? Chuyện gì mà ngay cả anh cũng không giải quyết được thì em càng bó tay. Tài năng của anh em hiểu rõ mà, anh nói thử xem, là việc công hay việc tư đây?”
Trương Bưu nghĩ ngợi giây lát, nói: “Không biết nữa, chắc là công tư đều có hết trong đó.”
Dừng lại một hồi, Trương Bưu nói nhỏ: “Nếu tiện thì sau khi chúng ta gặp nhau tôi sẽ kể tình hình cụ thể cho nghe, tôi cảm thấy sắp tới đây thành phố Hoa Hải sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Đại Phi biết rõ tính cách của Trương Bưu, hắn biết Trương Bưu nói chuyện nghiêm túc như thế tuyệt đối không phải đang đùa giỡn.
Do dự giây lát, Đại Phi nói: “Anh Bưu, như vậy đi, tối nay em có thời gian rảnh, nửa tiếng sau chúng ta gặp nhau tại quán café Kinh Điển nha.”
“Được, lát nữa gặp.”
Hoàng hôn buông xuống, dòng người trên phố lại trở nên tấp nập hơn, mặc cho thời tiết lạnh lẽo, đang vào mùa xuân tươi vui nên tranh thủ lúc tan sở làm ai cũng ra đường mua sắm đón xuân.
Giữa dòng người có không ít nam thanh nữ tú ăn mặc thời trang, sự tồn tại của họ tăng thêm ít màu sắc trong tiết trời giá lạnh. Trương Bưu từ khi vào phục vụ trong ngành cảnh sát, đây là lần đầu tiên dạo phố vào ban đêm, bình thường vào giờ này hắn đều đang gục đầu ngay bàn làm việc suy luận vụ án, vì đêm tối thanh vắng mới khiến đầu óc hắn tỉnh táo hơn mà phân tích chính xác từng chi tiết, từng chứng cứ quan trọng.
Hai mươi mấy phút sau, Trương Bưu có mặt đúng giờ tại quán café Kinh Điển nằm gần cây cầu treo Nhị Hoàn, hắn chọn một góc yên tĩnh ngồi xuống, nơi đó ánh đèn mờ ảo lại nằm ngay góc khuất nên không ai để ý, ngồi trong đó quan sát được bao quát cả quán café.
“Anh Bưu, anh luôn luôn tới trước em nhỉ?” Vừa mới gọi hai ly café xong, Trương Bưu nghe tiếng nói quen thuộc của người anh em Đại Phi vang lên bên cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui