“Mi thật đáng chết!”
Phương Hạo Vân không phải quan tòa, hắn chẳng có quyền phán xét người ta đáng sống hay đáng chết, nhưng từ khi hắn trở thành chủ nhân của Thiên phạt thì mọi chuyện đều khác đi, đối với những kẻ đáng chết, hắn mà bắt gặp thì tuyệt đối không tha, đây là nguyên tắc, cũng là trách nhiệm mà Phương Hạo Vân phải gánh vác sau khi được Thiên phạt chọn làm chủ nhân.
Dưới cách nhìn khác, cuộc đời Phương Hạo Vân được định sẵn không bao giờ yên ổn nổi, khoan nói tới hắn là một người ưu tú ngàn năm hiếm gặp, chỉ dựa vào góc độ người sở hữu Thiên phạt thôi, có muốn sống giản dị cũng không thể nào.
Tất nhiên, đối với những việc này trước kia Phương Hạo Vân không hề nghĩ tới, bây giờ hắn mới từ từ chiêm nghiệm ra.
Nguyện vọng luôn luôn tốt đẹp nhưng thực tế lại trái ngược tàn khốc.
Chỉ có điều so với cuộc sống sát thủ trước đây, Phương Hạo Vân vẫn rất hài lòng về cuộc sống hiện tại, chí ít đời hắn có thêm một số thứ trước đây chưa từng có, đó là tình thân, tình yêu, tình bạn...Trong khoảng thời gian 3 năm phục vụ cho Thiên Đạo, ngoài trừ tình bạn với giáo quan, hắn không có gì cả, nhiệm vụ giết người của hắn đơn thuần chỉ là giết và giết, Phương Hạo Vân lúc đó chẳng qua chỉ là một cỗ máy giết người của tổ chức.
Bây giờ thì khác, tuy hắn vẫn ra tay giết người nhưng mục đích giết người hoàn toàn khác xưa.
Phương Hạo Vân không có ý định làm hiệp sĩ hoặc chúa cứu thế, hắn cũng không có khả năng cao cả đó, nhưng trong phạm vi năng lực cho phép, giết chết một số kẻ xấu tội ác tày đình mà pháp luật không thể trừng trị cũng là một việc làm có ý nghĩa. Con người sống trên cõi đời, coi như làm chút việc thiện kể cũng không uổng phí tạo hóa ban tặng mạng sống.
Giết người trừng phạt kẻ ác, dùng bạo lực chống lại bạo lực, tuy có đi ngược với đạo đức xã hội, nhưng trong chừng mực nào đó, đối với một số kẻ hết đường cải tạo thì lại là cách hiệu quả nhất.
Cứ như băng đảng khát máu kiểu Thập nhân bang này, nếu trông chờ vào cảnh sát đưa chúng ra ánh sáng pháp luật, điều đó hiển nhiên không thể thực hiện được.
“Mi thật đáng chết!” Phương Hạo Vân lạnh lùng rít lên.
“Ha ha!”
Lão già cầm đầu không nổi giận mà khoái chí cười ha hả: “Anh bạn trẻ, cậu rất có năng khiếu chọc cười người khác. Cậu biết không? Hôm nay Thập nhân bang chúng tôi huy động toàn bộ lực lượng, đây là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra. Mấy huynh đệ kia đã chết, tôi có giết cậu cũng vô ích, nếu cậu chịu quy thuận, gia nhập tổ chức tiền đồ vô hạn Thập nhân bang, tôi đảm bảo tương lai của cậu thênh thang vô cùng. À, quên mất tự giới thiệu, tôi là lão đại của Thập nhân bang, Thiên hổ.”
Đám thuộc hạ thấy lão đại Thiên hổ khách sáo nói chuyện với Phương Hạo Vân như vậy, ai nấy đều tỏ vẻ khó hiểu.
Nhưng chúng không ngờ Phương Hạo Vân bỏ ngoài tai tất cả lời ngon ngọt của lão đại Thiên hổ, khóe miệng hắn nở nụ cười khinh bỉ, châm chọc: “Xem ông già xộm thế kia, có khi nào lú lẫn rồi không nhỉ? Không nghe rõ vừa nãy tao nói gì à, tất cả chúng bây đều phải chết. Các vị có mặt ở đây tôi nghĩ ít nhất trên tay cũng dính máu của mười người chứ hả?”
Thiên hổ nghe xong, cơn giận trong lòng bộc phát, sát khí bắn ra từ ánh mắt rõ rệt hơn, lão nói giọng âm u: “Cậu trai trẻ ngông cuồng quá rồi! Bao nhiêu năm qua, tôi chưa hề nể nang một ai cả ngoài cậu đó, cũng chưa từng ăn nói khách sáo với người khác như hôm nay. Thiên đường mở lối cậu không đi mà chọn đi xuống địa ngục, vậy đừng trách tôi độc ác nhé.”
Phương Hạo Vân nhăn mặt đáp trả: “Đừng nhiều lời, nếu chúng bây có bản lĩnh thì cứ giết tao trả thù, còn không có bản lĩnh thì chết dưới tay tao cũng coi như báo ứng.”
Thời điểm đền tội của chúng mày đã đến. Vừa nói dứt câu, Phương Hạo Vân khẽ xoay mình sải bước lướt tới, chỉ trong tích tắc đã xuất hiện trước mặt Thiên hổ.
Sắc mặt Thiên hổ đanh lại, chỉ một bước chân thôi lão đã nhận ra thực lực đáng gờm của Phương Hạo Vân. Người này có sức mạnh phi thường, mấy vị huynh đệ chết dưới tay hắn không hề oan uổng, chỉ là lão nghĩ hoài không hiểu, người giỏi như thế mà chịu sống bình dị thật là phí phạm tài năng quá đi mất!
Không cần đại ca ra lệnh, cả đám thuộc hạ Thập nhân bang đã tách ra đội hình bao vây Phương Hạo Vân vào giữa, chuẩn bị cùng ùa lên tấn công. Đám người Thập nhân bang đều là thành phần khát máu, sau khi nhìn thấy Phương Hạo Vân biểu diễn sức mạnh, chúng không còn hứng thú một chọi một với đối phương nữa. Cứ ùa hết lên đánh hội đồng, người đông thế mạnh giành chiến thắng mới quan trọng.
Khi xưa mấy huynh đệ kia nếu không phải chủ quan khinh địch, định đùa vui với Phương Hạo Vân thì cũng không đến nỗi chết nhanh như thế.
“Lão đại Thiên hổ, ông cũng ra tay cùng đám thuộc hạ luôn nhé.”
Phương Hạo Vân liếc xéo khinh miệt bọn Thập nhân bang, lắc mình một cái đã bắt đầu phát động tấn công, chớp mắt một cái hắn liền xuất hiện trước mặt một tên.
Trên tay lóe lên tia sáng bóng loáng, một thanh đao xuất hiện.
“Chết đi!”
Một tiếng hét vang lên trong đêm khuya thanh vắng, Phương Hạo Vân vung đao phạt ngang, không cần chiêu thức hoa mỹ, đây hoàn toàn là nhát chém đơn giản nhất, chỉ là Phương Hạo Vân vận đủ mười phần sức lực, trong tích tắc một luồng khí sắc lạnh bao trùm lấy người kia.
Người kia lập tức cảm thấy nỗi tuyệt vọng xâm chiếm toàn bộ lí trí, thần chết đang đưa lưỡi hái tử thần kề vào cổ, hoàn toàn không cho gã một cơ hội phản kháng.
Thiên hổ tuy chưa hề cử động, nhưng ánh mắt lão mở to kinh ngạc. Quá mạnh, ngoài sức tưởng tượng! Chỉ một nhát chém đơn giản, số phận của vị huynh đệ kia coi như đã được định đoạt. Cao thủ như thế này, ngay cả lão cũng phải toát mồ hôi, nhưng hôm nay Thập nhân bang đã huy động hết mấy vị huynh đệ còn sống sót, thêm vào đó còn chiêu mộ mấy cao thủ gia nhập bang, gộp đủ đội hình mười người cùng ra tay. Thiên hổ không tin hợp sức của mười huynh đệ không đối phó nổi một mình Phương Hạo Vân.
Lão không rời mắt khỏi thanh đao sáng loáng trên tay Phương Hạo Vân, tập trung quan sát cách ra chiêu của hắn. Lão đang chờ đợi thời cơ, đợi đến khi nhìn ra chỗ yếu khi Phương Hạo Vân tấn công, lão mới lao tới ra tay. Thiên hổ xưa nay hễ ra tay là một chiêu lấy mạng kẻ địch, cho đến hôm nay lão vẫn chưa có kỉ lục thất bại.
“Đừng...đừng giết tôi...” Người kia dưới nhát chém của Phương Hạo Vân trở nên nhu nhược hẳn, tinh thần đã bị nỗi sợ xâm chiếm hoàn toàn, một kẻ trước đây liều mạng giết người như giẫm chết con kiến nay hoảng loạn van xin tha mạng.
Đối với đám người ác ôn này, Phương Hạo Vân chưa bao giờ tỏ ra thương hại, bọn chúng vốn đã đáng chết, hơn nữa đêm nay lại chủ động đến tìm hắn báo thù, hắn tuyệt đối không nương tay tha mạng cho chúng.
Nhát chém dũng mãnh phạt ngang lưng của Phương Hạo Vân đã chặt người kia thành hai khúc, máu tươi bắn tung tóe tứ phía, tấm thân đổ ập xuống đất, đôi mắt người kia còn khẽ động đậy một hồi mới tắt thở, khung cảnh vô cùng ghê rợn.
Thủ pháp giết người độc ác nhanh gọn như thế, dù là đám ác đồ Thập nhân bang cũng chưa từng chứng kiến, có điều máu của đồng bọn càng làm bọn chúng điên tiết lên.
Giết...
Tám người còn lại, lợi dụng lúc Phương Hạo Vân chém giết người kia đã bày đội hình ứng chiến, tạo thành thế bao vây bốn phương tám hướng, đồng loạt xông tới xuất chiêu tấn công, mỗi một chiêu đều ẩn chứa sức mạnh to lớn, toàn là chiêu sát thủ nhắm vào tử huyệt trên người Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân không hề hoảng loạn, hắn luồn lách giữa đội hình tấn công của đối thủ với tốc độ tia chớp, ánh đao sáng loáng vung lên lả lướt theo thân hình uyển chuyển của hắn. Một điều kì lạ là cuộc đối đầu này không hề phát ra tiếng động dù chỉ là tiếng động nhỏ nhất, không tiếng binh khí va chạm, cũng không có tiếng kêu la thảm thiết. Ngoại trừ ánh đao sáng choang lóe lên trong đêm tối, chiến trường như hòa vào không gian tĩnh lặng xung quanh.
Không khí như bị bóp nghẹt, Thiên hổ giật bắn người, lão nhận ra ánh mắt lạnh lùng của Phương Hạo Vân lúc này đã chiếu thẳng vào lão, thanh đao trên tay hắn được thu lại, thái độ của cậu trai trẻ trước mặt mang vẻ tự tin tuyệt đối.
“Chẳng lẽ tất cả đều đã chết?” Cặp mắt của Thiên hổ co giật mấy cái, một cảm giác ớn lạnh xâm chiếm vào tim.
Tám thuộc hạ vây đánh Phương Hạo Vân đều đứng im bất động như pho tượng, hình như bị hắn điểm trúng huyệt đạo.
Phương Hạo Vân lách người ung dung bước ra khỏi vòng vây, Thiên phạt lại xuất hiện trên tay chỉ thẳng vào Thiên hổ: “Chúng mày chắc nhận lệnh của Tần Như Phong đến giết tao đúng không?”
Thiên hổ vừa định mở miệng nói, ai ngờ một tiếng động khe khẽ vang lên, tám tên thuộc hạ, tám cái đầu gần như cùng lúc tách lìa khỏi cổ, tám luồng máu tươi bắn xối xả như vòi nước nhuộm đỏ cả mặt đất.
Liền sau đó, tám cái xác đồng loạt đổ ập xuống, hiển nhiên đám thành viên Thập nhân bang đều đã toi mạng, giờ chỉ còn sót lại một mình lão đại Thiên hổ.
Thủ đoạn giết người tàn nhẫn và đáng sợ như thế gây áp lực nặng nề lên Thiên hổ chưa ra tay giao đấu với Phương Hạo Vân. Những năm này, số kẻ chết dưới tay lão không đủ một trăm thì cũng hơn chín mươi, vốn quen mùi máu tanh giết người không chớp mắt, thế mà giờ đây Thiên hổ đang run sợ.
Cảm giác như thế đã hai mươi mấy năm qua chưa từng xuất hiện.
Cảm giác gai góc này đối với lão đại Thập nhân bang tất nhiên hiếm gặp, cũng là hồi chuông báo hiệu thời khắc của lão đã đến. Trái tim lão co bóp mạnh, cực kì bất an, bao nhiêu năm hành tẩu chốn giang hồ chưa từng thấy ai ra tay độc ác như Phương Hạo Vân, hơn nữa vừa rồi lão không hề rời mắt khỏi hắn, thế mà hắn ra tay giết sạch tám tên thuộc hạ lão không hề nhận ra.
“Trả lời câu hỏi của tôi, tôi có thể cho ông được chết nhanh chóng!” Phương Hạo Vân lạnh lùng rít lên, trong mắt hắn Thiên hổ chẳng bao lâu sau sẽ cùng chung số phận với đám người kia.
Một cơn gió lạnh thoảng qua, không gian càng bị bóp nghẹt, khung cảnh âm u rùng rợn.
“Dù gì cũng phải chết, tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của cậu chứ?” Chấp nhận sự thật hôm nay cầm chắc cái chết, Thiên hổ bình tĩnh lại rất nhiều. Nghĩ tới những oan hồn chết dưới tay mình, lão cảm thấy cuộc đời này kết thúc như thế đã xứng đáng rồi.
“Chết có rất nhiều cách, tôi biết đám người các ông không sợ chết, nhưng tôi có cách khiến ông đau đớn hơn cái chết...”
Phương Hạo Vân cười to, khinh khỉnh nói: “Ông đã không còn lựa chọn.”
“Tôi có lựa chọn.” Thiên hổ lăn lộn giang hồ mấy mươi năm mới leo tới chức lão đại, tuy hôm nay đụng phải bức tường sắt, gặp cao thủ khắc tinh nhưng chỉ dựa vào vài câu nói không đe dọa nổi lão, không đến giây phút cuối cùng, lão tuyệt đối không bỏ cuộc, lão quyết định liều mạng chiến đấu.
“Giết!” Thiên hổ hét to, điên cuồng lao tới như con mãnh thú, toàn thân ập vào Phương Hạo Vân, mục tiêu tấn công là cổ họng hắn, hiển nhiên lão cũng muốn chém đứt cái đầu của Phương Hạo Vân.
Trong khoảnh khắc tưởng chừng nguy ngập, Phương Hạo Vân đã nhẹ nhàng tránh khỏi cú tấn công chí mạng của Thiên hổ, hắn lạnh lùng chế giễu: “Công phu của ông thật ra cũng rất khá, nhưng dù sao ông đã già rồi, hơn nữa cơ thể ông đã bị tửu sắc làm cho suy yếu, bỏ cuộc đi thôi...Ít ra tôi có thể cho ông chọn cách chết êm ái nhất.”
Sắc mặt Thiên hổ đanh lại, gào to giận dữ, một lần nữa lao tới tấn công, vẻ khinh khi của Phương Hạo Vân rõ ràng là một điều sỉ nhục, chịu mối nhục như thế đối với một lão đại tiếng tăm như Thiên hổ còn khó chấp nhận hơn cái chết.
“Không biết tự lượng sức.” Phương Hạo Vân vẫn nhẹ nhàng tránh khỏi đòn tấn công của Thiên hổ, 3 năm khổ công tập luyện, cộng thêm chỉ bảo tận tình của giáo quan, bộ pháp của Phương Hạo Vân đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, muốn tránh đòn đánh mạnh mẽ nhưng kém chính xác như trâu điên của Thiên hổ dễ như trở bàn tay.
Thấy Thiên hổ liên tiếp tấn công trong tuyệt vọng, Phương Hạo Vân mất hết kiên nhẫn, thân hình hắn lướt tới như bóng ma, thoáng chốc đã xuất hiện ngay trước mặt Thiên hổ. Thiên hổ kinh hãi vội nhảy lùi lại, nhưng dù lão cố gắng hết sức, Phương Hạo Vân vẫn bám sát theo người lão.
Nhếch mép khinh miệt, Phương Hạo Vân cuối cùng đã ra tay, nhưng lần này hắn không sử dụng Thiên phạt, chỉ là đấm một cú mạnh về phía trước. Thiên hổ cảm thấy một cơn gió ào tới đập mạnh vào ngực, cổ họng nhói đau, lập tức phun ra một ngụm máu, toàn thân mềm oặt đổ gục xuống đất.
Cơ thể Thiên hổ đúng là bị tửu sắc làm cho suy yếu, mấy năm nay mặc sức tận hưởng khoái lạc cuối cùng cũng nhận được báo ứng, lão thậm chí còn chưa chạm được vào một ngón tay của đối thủ đã bị đánh bại nhanh chóng.
Ngã lăn ra đất, Thiên hổ rên rỉ đau đớn, thần trí bắt đầu trở nên mơ hồ.
Phương Hạo Vân từ từ bước đến gần, cầm Thiên phạt trên tay cắm phập vào đùi Thiên hổ, một luồng máu tươi nhanh chóng bị Thiên phạt hút khỏi cơ thể từ vết thương.
Trong tích tắc, Thiên hổ cảm nhận rõ ý thức của lão đang trôi vào một lỗ đen bao la, cảm giác sợ hãi bao trùm toàn thân.
“Đừng...đừng...” Không sợ chết không đồng nghĩa với cái gì cũng không sợ, chỉ cần là con người đều sẽ có thứ phải sợ. Thiên hổ không còn tự chủ bắt đầu yếu ớt van xin.
Phương Hạo Vân thấy sắc mặt lão không ngừng co rút, toàn thân run bần bật từng cơn, biết sát khí của Thiên phạt đã xâm chiếm ý thức lão, hắn từ từ rút Thiên phạt khỏi vết thương, đưa chân đá một cú vào cơ thể bất động của Thiên hổ, nói: “Thôi, đừng giả chết trước mặt tôi nữa, ông còn sống chứ chưa chết đâu.”
Sau khi Thiên phạt được rút ra, Thiên hổ lập tức dễ chịu hơn rất nhiều, lão từ từ mở to mắt, hớp từng ngụm không khí khó nhọc, máu chảy như suối khiến cơ thể lão nhanh chóng yếu đi.
Thiên hổ điên dại lẩm bẩm: “Tôi thua rồi, thua thật rồi...”
“Nói cho tôi biết, có phải ông nhận lệnh của Tần Như Phong không hả?” Phương Hạo Vân nhắc lại câu hỏi.
Thiên hổ thở dài buông xuôi: “Đúng vậy, tôi đích thực được Tần gia nhờ cậy. Tiếc là tôi không nghe lời cảnh báo của họ, tự ý đến tìm cậu trả thù, bằng không đã không đi vào bước đường cùng như hôm nay.”
“Giúp tôi cầm máu, tôi có một việc quan trọng nói cho cậu biết...” Thiên hổ đột nhiên nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...