Từ trước đến nay Trương Mỹ Kỳ đều rất hài lòng về Tưởng Đại Phát, ngoài việc hắn không thể mang lại niềm vui chăn gối cho cô, những việc khác hắn đều làm tốt trách nhiệm của người chồng. Trương Mỹ Kỳ đồng ý tái hôn với hắn cũng vì xét đến nhân phẩm của hắn mới ra quyết định, nhưng cô tuyệt nhiên không ngờ tới, có một ngày Tưởng Đại Phát lại đưa ra yêu cầu biến thái, chơi trò đổi vợ với người ta.
Tưởng Đại Phát nói là có cao nhân chỉ bảo, trò chơi đổi vợ này có lẽ sẽ kích thích được dục vọng sinh lí của hắn, để hắn làm lại một người đàn ông đúng nghĩa, đã có rất nhiều trường hợp thành công ở khắp mọi miền đất nước rồi.
Trương Mỹ Kỳ cảm thấy chuyện này quả thật hoang đường, cô phản đối kịch liệt, ai ngờ chọc giận Tưởng Đại Phát, hắn tát cho cô một cái sau đó bỏ ra khỏi nhà.
Nghe Trương Mỹ Kỳ kể lại đầu đuôi câu chuyện, Phương Hạo Vân tức giận sôi gan, sao lại có người chồng đối xử với vợ như thế chứ? Còn cái thằng bày ra trò đổi vợ bệnh hoạn kia nữa. Tất cả đều đáng chết!
“Hạo Vân, uống rượu với chị đi, chị muốn uống cho thật say, cho chị uống đi...”
Tinh thần Trương Mỹ Kỳ đang suy sụp trầm trọng, cô chỉ muốn uống rượu để quên đi nỗi sầu.
Mặt khác, cô rất muốn tâm sự với ai đó, vốn dĩ cô bạn thân thiết Tạ Mai Nhi là thích hợp nhất, nhưng giờ này Tạ Mai Nhi đang làm việc ở công ty, cô chỉ còn biết gọi cho Phương Hạo Vân đến nhà.
Phương Hạo Vân nghĩ ngợi một hồi, nói: “Thôi được, vậy hôm nay em sẽ uống cùng chị.”
“Nào, cùng uống!”
Trương Mỹ Kỳ ngẩng đầu lên nhìn vào Phương Hạo Vân, rót đầy ly rượu khác đưa cho hắn, hai người cụng ly xong, cô nốc một hơi cạn sạch ly rượu.
Một lát sau, hai người đã uống sạch mấy chai rượu ngoại đắt tiền, sắc mặt Trương Mỹ Kỳ ngày càng ửng đỏ, hơi thở khò khè khó nhọc, nhưng khi nói chuyện vẫn có đầu có đuôi, xem ra hãy còn tỉnh táo. Phải công nhận tửu lượng của Trương Mỹ Kỳ khá thật, trong giới nữ đã được xem là nặng đô rồi đó.
“Nóng quá...Chị đi thay cái áo đã...”
Trương Mỹ Kỳ cảm thấy toàn thân nóng rang, liền đứng dậy vào phòng ngủ thay một bộ váy ngủ đỏ tươi, sau đó ngồi trở lại bên cạnh Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân giật mình kinh ngạc, chị Mỹ Kỳ làm như thế rõ ràng là muốn quyến rũ hắn đây mà? Hai người ngồi sát vào nhau, cặp mắt tinh tường của hắn nhìn thấy rõ dưới lớp váy ngủ mỏng tang không còn gì cả, hai chấm hồng hồng đập thẳng vào mắt hắn, chỗ nhạy cảm bên dưới cũng ẩn hiện mê hoặc.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Trương Mỹ Kỳ đang có ý định quyến rũ Phương Hạo Vân.
“Tiếp tục uống!” Trương Mỹ Kỳ lại khui tiếp một chai rượu, đưa nguyên chai lên nốc.
Phương Hạo Vân không từ chối cũng không ngăn cản, hắn vớ lấy một chai khác cùng uống với chị Mỹ Kỳ.
Rất nhanh, hai chai rượu lại sạch bong, Trương Mỹ Kỳ nắm lấy tay Phương Hạo Vân, hai mắt lờ đờ nhìn vào hắn, lên tiếng hỏi: “Hạo Vân, em bảo chị nên làm thế nào đây?”
“Không sao đâu, để em lo.”
Phương Hạo Vân nghiêm túc nói: “Em sẽ không để ai ức hiếp chị, có em ở đây, chị yên tâm đi.”
Nghe lời hứa chắc nịch của Phương Hạo Vân, trong lòng Trương Mỹ Kỳ liền cảm giác ấm áp hẳn, cô lao vào vòng tay Phương Hạo Vân, nấc nở yêu cầu: “Hạo Vân, đêm nay em đừng đi. Chị muốn cho em, cơ thể của chị chỉ thuộc về em thôi...”
Nếu phải ngủ với người đàn ông lạ mặt nào đó, chi bằng cô trao thân cho người đàn ông vừa đáng yêu vừa đáng hận này.
“Hạo Vân, chị muốn...”
Đôi mắt Trương Mỹ Kỳ lờ đờ nhìn hắn, nếu không vì men rượu và tâm trạng không vui, Trương Mỹ Kỳ ngày thường vẫn đoan trang tuyệt đối không nói ra những lời này, rượu khiến người ta rối loạn tâm tính, hơn nữa nội tâm cô đang rất cô đơn trống trải, cần tình thương của một người đàn ông để lấp đầy khoảng trống trong tim.
Hai tay Trương Mỹ Kỳ ôm chặt lấy eo Phương Hạo Vân, khuôn mặt nóng rang dựa sát vào lồng ngực hắn, phà hơi thở hổn hển lên đó.
Thấy Phương Hạo Vân chưa tỏ thái độ, Trương Mỹ Kỳ chủ động chồm lên hôn nhẹ vào tai hắn, chiếc môi chín mọng của cô ghé tai Phương Hạo Vân thỏ thẻ: “Hạo Vân, chị muốn trao cho em tất cả, đêm nay chị thuộc về em, mau làm với chị đi, chị muốn...”
Sự chủ động của Trương Mỹ Kỳ làm Phương Hạo Vân hết kiềm chế nổi, hắn rạo rực nãy giờ rồi, bàn tay to bè của hắn liền chụp lấy đôi gò bông đảo săn chắc của Trương Mỹ Kỳ, bắt đầu xoa bóp.
Trương Mỹ Kỳ rên lên khe khẽ, cô đang khao khát cơ thể khỏe mạnh của Phương Hạo Vân, cô đang mong chờ giây phút Phương Hạo Vân đè cô xuống dưới nhấp từng nhịp điên cuồng.
“Cho chị đi em!” Trương Mỹ Kỳ kêu lên, sau đó đặt môi khóa miệng của Phương Hạo Vân.
Hai người lập tức trao cho nhau nụ hôn nồng cháy, dục vọng trong tim Trương Mỹ Kỳ không ngừng lan tỏa toàn thân. Chịu đựng suốt bao nhiêu năm qua, từ khi được Phương Hạo Vân giải phóng, dục vọng của cô ngày một mãnh liệt, cô trở nên phóng túng trước mặt người đàn ông này.
Áp lực công việc, gia đình không hạnh phúc luôn dày vò cô, trái tim cô bị tổn thương nặng nề, cô cần được an ủi, dù là thể xác hay tinh thần.
Trương Mỹ Kỳ ôm chặt Phương Hạo Vân, bầu ngực đầy đặn chèn ép hắn, hai người nằm lăn ra chiếc ghế sofa sang trọng, ôm chầm lấy nhau không ngừng xoa bóp thân thể đối phương.
“Hạo Vân, em biết không? Làm với em chị thấy rất hưng phấn. Nói cho em nghe một bí mật, thật ra lần đầu tiên bị em cưỡng bức, chị cảm giác rất khoan khoái, tuy trong lòng chị hận em, nhưng cơ thể chị đúng là rất thích thú, chị muốn em ngày nào cũng làm với chị...”
Men rượu và tinh thần suy sụp cùng tác động đã biến Trương Mỹ Kỳ thành người phụ nữ lẳng lơ.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô bắt đầu lướt qua lại trên ngực Phương Hạo Vân, thậm chí còn thò cả vào quần hắn, xoa bóp nhè nhẹ thân dưới giùm hắn, chú em đang nóng hừng hực của Phương Hạo Vân lập tức hùng dũng thức dậy.
“Chị muốn nó yêu chị...” Trương Mỹ Kỳ tiếp tục đùa nghịch với nó, đưa răng cắn nhẹ vào tai Phương Hạo Vân, quyến rũ nói nhỏ.
Khiêu khích đến thế ai mà chịu cho được, Phương Hạo Vân bế xốc Trương Mỹ Kỳ lên, đi thẳng một mạch vào phòng ngủ của cô, đặt cô lên giường, cởi chiếc váy ngủ ra, cơ thể tuyệt mỹ của người phụ nữ hiện rõ vào mắt hắn.
“Hạo Vân, đừng nhìn nữa, đến với chị đi...” Trương Mỹ Kỳ chủ động kéo tay Phương Hạo Vân đặt vào bầu ngực săn chắc của mình.
Phương Hạo Vân mỉm cười khoái chí, bò lên giường đè thẳng lên người Trương Mỹ Kỳ, đưa môi kề sát hôn chụp vào chấm hồng hồng khêu gợi, đôi tay phối hợp mơn trớn từ dưới lên trên.
Trương Mỹ Kỳ cảm nhận được khoái lạc lan tỏa, tay cô cũng xoa nhè nhẹ vào lưng Phương Hạo Vân, từ lưng lướt xuống mông, vòng trở ra phía trước, đến hai bên đùi, cuối cùng nắm lấy chú em nóng hổi cứng ngắc của hắn.
Phương Hạo Vân rạo rực lắm rồi, hắn đưa miệng lên bắt đầu hôn môi với Trương Mỹ Kỳ, chiếc lưỡi tinh nghịch điêu luyện vào cuộc.
Trương Mỹ Kỳ trải qua mấy lần quan hệ với Phương Hạo Vân, cơ thể đã dần dần quen hơi hắn, tư tưởng cũng từ từ thay đổi theo, nhất là sau khi Phương Hạo Vân ra tay nghĩa hiệp cứu cô khỏi đám lưu manh trong đêm đó, cô đã không còn hận hắn nữa. Cho đến hôm nay, dưới kích thích của men rượu, cô hoàn toàn mở rộng vòng tay với Phương Hạo Vân, đây là lần đầu tiên trong đời cô mong chờ cơ thể của hắn đến thế.
Dưới tác động của Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ cảm nhận được toàn thân của mình đã nóng rang, bầu ngực săn cứng, thân dưới ướt nhẹp.
“Hạo Vân, chị chịu hết nổi rồi, mau cho vào đi em...”
Trương Mỹ Kỳ mê muội kêu lên, bàn tay nhỏ nhắn tăng tốc nắn bóp chú em của hắn, sém chút làm Phương Hạo Vân xuất khí mất.
Thời cơ đã tới, Phương Hạo Vân không còn do dự, điều chỉnh lại tư thế, hắn nhanh chóng lắp ráp vào cơ thể Trương Mỹ Kỳ. Giây phút ấy, Trương Mỹ Kỳ cảm thấy cơ thể cô đã bị Phương Hạo Vân chiếm lĩnh hoàn toàn.
Hòa cùng nhịp nhấp nhô lúc nhanh lúc chậm của Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ cảm giác cô đang bay lên trời xanh, không ngừng ra sức rên siết, phát tiết tâm trạng hụt hẫng và dục vọng đè nén bao lâu nay.
Khoái cảm xác thịt thỏa mãn cơ thể khao khát từ lâu của Trương Mỹ Kỳ, khuôn mặt cô ngập tràn nụ cười hạnh phúc.
Một lát sau, Phương Hạo Vân lật người Trương Mỹ Kỳ lại, đổi tư thế hòa hợp từ phía sau, Trương Mỹ Kỳ nằm sấp trên giường, cặp mông tròn trịa nõn nà vút cao không ngừng lay động, cô muốn Phương Hạo Vân vào sâu hơn, sâu hơn nữa...
Khi cơn phấn khích qua đi, Trương Mỹ Kỳ cảm thấy một lần nữa mình lại bị hắn chinh phục, hình như cô đã yêu người đàn ông này mất rồi.
Vì buổi chiều còn phải tới huấn luyện Trần Thanh Thanh, nên sau khi ve vãn một hồi, Phương Hạo Vân nói vài câu an ủi với Trương Mỹ Kỳ, liền mặc lại quần áo rời khỏi.
Tuy hắn rất muốn ôm lấy cơ thể Trương Mỹ Kỳ ngủ một giấc, trải nghiệm cảm giác ấm áp sau cuộc mây mưa, nhưng tết Nguyên Đán sắp đến rồi, thời gian còn lại không nhiều, mấy ngày này không được bỏ phí thêm thời gian huấn luyện nữa.
Khi Phương Hạo Vân rời khỏi, Trương Mỹ Kỳ không hề hay biết, sau khi đạt đến đỉnh, cô đã mệt nhoài ngủ thiếp đi. Đợi khi cô tỉnh lại đã quá 5h chiều, vì uống quá nhiều rượu nên đầu cô nhức như búa bổ, lồm cồm bò dậy, Trương Mỹ Kỳ bắt đầu nhớ lại những việc đã xảy ra hồi nãy, cô nhớ đã mặn nồng với Phương Hạo Vân, nhưng Phương Hạo Vân đi đâu mất rồi?
Nhìn xung quanh khắp nhà không thấy Phương Hạo Vân đâu. Trương Mỹ Kỳ tưởng mình đang nằm mơ, nhưng chăn nệm trên giường và dấu tích trên cơ thể cô chứng minh đây là sự thật, không phải giấc mơ.
“Hứ!”
Nghĩ tới cảnh thỏa mãn xong là bỏ đi của Phương Hạo Vân, trong lòng Trương Mỹ Kỳ chua xót, cô nghĩ Phương Hạo Vân chỉ coi cô là món đồ chơi khi cần thiết là tìm đến thôi.
Chính vào lúc này, cô nghe thấy chuông cửa vang lên. Trương Mỹ Kỳ giật mình, may quá! May mà Phương Hạo Vân đã rời khỏi, nếu không bị Tưởng Đại Phát bắt ngay tại trận rồi. Cô vội vàng thu dọn bãi chiến trường, mặc lại quần áo với tốc độ nhanh nhất, chạy trối chết vào phòng khách.
Tưởng Đại Phát nhìn thấy vợ đi ra, hình như hắn cảm thấy tội lỗi, liền cúi đầu nói: “Xin lỗi em, hồi sáng là anh không tốt, anh không nên đánh em, cũng không nên đề nghị em làm chuyện bậy bạ kia.”
Trương Mỹ Kỳ lạnh lùng lườm chồng, gằn giọng: “Anh còn biết mò về đây hả? Anh còn biết mình đã sai sao? Thử nghĩ coi anh đã đối xử với tôi như thế nào. Tưởng Đại Phát, bây giờ tôi nói với anh, tôi sẽ ly hôn với anh.”
Trương Mỹ Kỳ vừa yêu nhau với Phương Hạo Vân nhưng đó là có lí do chính đáng, tất cả đều vì Tưởng Đại Phát ra tay đánh cô trước, lỗi lầm này không thể tha thứ, nhất là cô nhớ tới lời đề nghị đổi vợ bỉ ổi của Tưởng Đại Phát.
Tưởng Đại Phát hốt hoảng bước tới, quỳ cái bụp xuống trước mặt vợ, hối hận cầu xin: “Mỹ Kỳ, anh biết lỗi rồi, anh nhận lỗi với em, xin em đừng ly hôn với anh có được không?”
“Cút xa ra mau, anh là tên xấu xa!”
Trương Mỹ Kỳ tức tối mắng chửi, định quay lưng bỏ đi nhưng Tưởng Đại Phát đã đưa tay ôm lấy chân vợ không cho cô rời khỏi.
Tưởng Đại Phát như cậu học sinh tiểu học phạm phải lỗi lầm, hắn khẩn khoản van nài: “Mỹ Kỳ, anh là tên khốn, anh vô liêm sỉ, anh sai rồi, em hãy đánh chửi anh đi, chỉ cần em tha thứ cho anh, em đồng ý đừng rời xa anh, dù anh có trừng phạt anh thế nào anh cũng chấp nhận.”
Vừa nói Tưởng Đại Phát vừa khóc lóc thảm thương trước mặt Trương Mỹ Kỳ, đồng thời giơ tay lên tự tát vào mặt: “Anh không phải là con người, em không đánh anh, để anh tự đánh mình...đánh đến khi nào em tha lỗi cho anh mới thôi.”
Trái tim phụ nữ dễ mềm lòng, hành động tự trừng phạt của Tưởng Đại Phát làm Trương Mỹ Kỳ dao động, nghĩ kĩ lại hình như Tưởng Đại Phát chưa làm gì có lỗi với mình, chính cô mới vừa hoan lạc với Phương Hạo Vân xong...
Do dự giây lát, Trương Mỹ Kỳ bình thản nói: “Đứng dậy đi, em tha thứ cho anh lần này đó, đừng tự tát vào mặt nữa.”
“Mỹ Kỳ, sau này anh sẽ nghe lời em hết, em bảo anh làm gì thì anh làm nấy, anh tuyệt đối không dám đánh em nữa, cũng không yêu cầu em làm gì quá đáng đâu.” Tưởng Đại Phát vui mừng đứng dậy, thề thốt đủ điều.
“Thôi được rồi, biết sai là được rồi.”
Trương Mỹ Kỳ dặn dò một câu: “Anh đó, em thấy anh nên đặt hết tâm sức vào công việc ở công ty đi, đừng nghe mấy tên lang băm nói xằng nói bậy nữa. Hôn nhân không tình dục chưa chắc sẽ không hạnh phúc, chúng ta chẳng phải đã sống với nhau 10 năm rồi đó ư?”
“Anh biết rồi!”
Tưởng Đại Phát ôm chầm lấy vợ, âu yếm nói: “Qua đây giúp anh nhé, công ty địa ốc Thiên Hồng cần em, anh cũng cần em.”
Trương Mỹ Kỳ vội đẩy chồng ra, nói vẻ không vui: “Em sẽ không từ bỏ sự nghiệp của riêng mình đâu. Thôi, em mệt rồi, muốn đi tắm.”
Giờ đây cơ thể Trương Mỹ Kỳ đã hình thành phản xạ kháng cự lại người đàn ông khác ngoài Phương Hạo Vân, nhất là với ông chồng Tưởng Đại Phát bất lực này.
“Đi đi em!” Nhìn theo bóng dáng của vợ, khóe môi Tưởng Đại Phát nở một nụ cười nham hiểm...
Cuộc đấu thầu xây dựng cơ sở hạ tầng của dự án phát triển vịnh Kim Thủy đã bước vào giai đoạn quyết định, đối với các công ty xây dựng tham gia đấu thầu, các bộ ngành chính phủ có liên quan đều cử tổ chuyên gia tiến hành thẩm định chất lượng xây dựng nghiêm ngặt. Theo như tình hình trước mắt, có đến mười mấy công ty có thực lực, căn cứ yêu cầu thi công và kế hoạch thống nhất trung ương đưa xuống, dự đoán cuối cùng sẽ có sáu đến bảy công ty cùng phụ trách công trình to lớn này.
Buổi chiều, phó thị trưởng Dương Vọng Giang chịu trách nhiệm chính trong dự án phát triển vịnh Kim Thủy đi vào phòng làm việc của cấp dưới phụ trách cuộc đấu thầu Lý Trạch Huệ, vừa bước vào đã nói vẻ không vui: “Lão Lý à, sao gần đây không thấy ông qua chỗ tôi báo cáo công tác vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...