Tại trên đường trở về, Thẩm Uyển liên tục thúc giục đánh ngựa nhanh chóng về Dương Châu. Không đợi xe dừng hẳn Thẩm Uyển nhảy xuống xe, Tấn Diệu thấy thế vội vàng nhảy xuống xe đỡ lấy Thẩm Uyển
Thẩm Uyển vừa vào cửa đã la to “Quần áo lụa là?....quần áo lụa là....”
Người làm nhìn thấy tiểu thư đã trở lại, lập tức cao hứng, Nghiễn nhi nghe thấy âm thanh Thẩm Uyển vội vàng chạy ra. Nhìn thấy Thẩm Uyển hưng phấn kêu một tiếng “Tiểu thư!”
“Nghiễn nhi” Thẩm Uyển gặp Nghiễn nhi liền vội vàng hỏi “Nghiễn nhi, quần áo lụa là đâu? Nàng ở nơi nào?”
Nghiễn nhi sững sờ “Cô gia? Tiểu thư không phải cùng cô gia hồi phủ Tướng quân sao?”
“Đúng là hồi phủ tướng quân....” Thẩm Uyển bối rối cầm lấy tay Nghiễn nhi nói “Nhưng...nhưng nàng đã trở về trước, nàng không nói cho ta biết đã tự trở về, ngươi không nhìn thấy nàng sao?”
Nghiễn nhi thành thực nói “Không có a, Nghiễn nhi liên tục ở trong phủ cũng không nhìn thấy cô gia trở lại”
“Không thể nào!!!” Thẩm Uyển kiên định không tin “Nàng không thể nào vẫn chưa đến”
“Thẩm....Thẩm cô nương, kỳ thật Nhị đệ....nàng....” Tấn Diệu nghĩ muốn nói cho Thẩm Uyển biết
Nhưng Thẩm Uyển vẫn không để ý đến Tấn Diệu, đi đến hậu viện tìm kiếm, vừa đi vừa gọi tên Tấn Dương, vội vã đi tìm khắp nơi trong phủ.
“Tiểu thư” người làm gặp Thẩm Uyển bối rối chạy khắp nơi, lo lắng tiểu thư váy dài bị trượt chân, vội vàng chạy theo sau
Cả Thẩm phủ, đều bị Thẩm Uyển ảnh hưởng, nguyên vốn không nghĩ cô gia ở trong phủ, tuy nhiên cũng đi theo Thẩm Uyển hô tên cô gia, hy vọng cô gia thật sự ở trong phủ. Từ phòng này sang phòng khác, từ khu này đến khu khác, Thẩm phủ mặc dù so ra vẫn kém hoàng cung nhưng tìm một người không phải chuyện dễ dàng, giằng co một hồi lâu, Thẩm Uyển đã thấm mệt, người làm theo sau cũng thở hồng hộc, nhưng Thẩm Uyển vẫn không bỏ cuộc tiếp tục chạy tìm Tấn Dương
Tấn Diệu đi phía sau nhìn thấy Thẩm Uyển sắc mặt trắng bệch, nhìn không được nữa liền ngăn cản Thẩm Uyển “Đừng tìm nữa”
“Tránh ra!!!!” lúc này không còn hòa khí cùng lễ phép, Thẩm Uyển trong lòng chỉ có ý nghĩ là nhất định phải tìm được Tấn Dương
“Ngươi đừng tìm nữa”
Thẩm Uyển không hề cùng Tấn Diệu nhiều lời liền đẩy Tấn Diệu ra
“Không cần tìm nữa!!!” Tấn Diệu hét lớn “Ngươi sẽ không tìm được nàng”
“Làm sao ngươi biết không được, nàng nói nàng đã trở về Thẩm phủ” Thẩm Uyển kiên định nói
“Nàng, căn bản không có ở đây, nàng đi.....nàng đã đi rồi”
“Đi?!! Đây...là ý gì?” Thẩm Uyển nhìn Tấn Diệu
“Chính là vĩnh viễn không xuất hiện nữa”
“Ngươi nói bậy!!!!!!” Thẩm Uyển hét lớn
“Ta không nói bậy, Tấn Dương nàng đã đi, nàng nói vĩnh viễn sẽ không trở về”
“Ta không nghe, không nghe. Ngươi gạt ta, gạt ta” Thẩm Uyển bịt lấy tai, tâm tình rất kích động
Tấn Diệu muốn Thẩm Uyển đối mặt với chuyện này, cầm lấy hai vai Thẩm Uyển hô “Nàng vĩnh viễn sẽ không trở về, nàng nói nàng muốn một cuộc sống yên ổn, cho nên nàng đi, nàng đã đi rồi”
“Câm miệng, ngươi đừng nói nữa” Thẩm Uyển hét lớn đẩy Tấn Diệu ra
“Nàng chính miệng nói với ta, nàng.....”
Chát------
“Tiểu thư....”
Mọi người hít sâu một hơi nhìn về phía nam tử vừa nhận cái tát, Tấn Diệu chỉ cảm thấy má trái đau rát
“Ngươi gạt ta, nàng đã nói muốn cùng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ” Thẩm Uyển si ngốc nói
Tấn Diệu không nói gì, nhìn Thẩm Uyển lệ rơi không ngừng, Tấn Diệu đau lòng nói không ra lời
Đột nhiên Thẩm Uyển ngẩng đầu lên kiên định nói “Không, nàng sẽ trở lại”
Sau đó nổi điên tiếp tục tìm kiếm Tấn Dương
“Ta bây giờ trở về phòng, chờ nàng trở lại”
Tấn Diệu đi theo Thẩm Uyển “Ta đã nói rồi, nàng sẽ không trở về”
“Nàng sẽ trở lại, sẽ trở lại”
“Nàng từ thư cũng đã ký” Tấn Diệu xuất ra từ thư Tấn Dương đã ký
“Không...không...” Thẩm Uyển nhìn từ thư trong tay Tấn Diệu, dùng sức lắc đầu
Tấn Diệu cầm từ thư tiến lên vài bước “Nàng nói nàng không cho ngươi được hạnh phúc, nàng sau khi rời đi ngươi mới chân chính có được hạnh phúc”
“Không....” Thẩm Uyển nhìn Tấn Diệu cầm từ thư từ từ tiến về phía nàng, đôi mắt phóng đại, khuôn mặt sợ hãi lui về sau
“Nhị đệ, nàng....nàng đã nói thân phận chính mình cho ta biết, nàng nói nàng không thể cho ngươi hạnh phúc, thế nhưng ta có thể....”
Tấn Diệu nhìn Thẩm Uyển tâm tình kích động nhìn hắn, không yên tâm nhìn Thẩm Uyển vài lần sau liền ra ngoài
“Tiểu thư....” Nghiễn nhi lo lắng tiểu thư nhà mình, Tấn Diệu đi ra nàng vội vàng đi vào, dưới đất mảnh vỡ bình sứ văng khắp nơi, nhìn thấy tiểu thư núp ở một góc phòng ôm hai châm gục đầu, hai vai không ngừng run rẩy
“Tiểu thư, ngươi đây là, đây là thế nào?” Mau đứng lên, trên mặt đất đều là mảnh vụn” Nghiễn nhi dìu Thẩm Uyển ngồi dưới đất lên
Thẩm Uyển lại không động....
Nghiễn nhi thấy Thẩm Uyển không có ý đứng lên, đành trước tiên quét mảnh vụn dưới đất tránh cho tiểu thư bị cắt vào người
Một lúc sau, Thẩm Uyển ngẩng đầu lên, mặt tràn đầy nước mắt, hai mắt sưng đỏ nhìn Nghiễn nhi, đột nhiên cười cười “Quần áo lụa là, Tấn Dương, nàng....nàng không quan tâm ta nữa...”
“Làm sao lại như vậy....”
“Nàng tại sao lại không quan tâm ta, tại sao có thể bỏ ta” Thẩm Uyển cười vài tiếng, cúi đầu lẩm bẩm nói “Nàng đã nói vĩnh viễn muốn cùng ta ở cùng một chỗ, như thế nào lại đem ta bỏ đây”
“Tiểu thư” Nghiễn nhi gặp tiểu thư nhà mình có chút si ngốc, vì Thẩm Uyển đau lòng
“Ngươi đi ra ngoài đi, không nên quấy rầy ta” Thẩm Uyển không nhìn Nghiễn nhi nói
“Tiểu thư....”
“Van cầu ngươi đi ra ngoài đi” Thẩm Uyển không có khí lực nói, lại một lần nữa gục đầu vào hai chân
Nghiễn nhi đau lòng đi ra ngoài. Đóng cửa lại...
Thẩm Uyển nhìn thấy Nghiễn nhi đã đi ra ngoài, nước mắt lại một lần nữa tràn ra, lẩm bẩm làu bàu “Ngươi đã nói vĩnh viễn muốn cùng ta một chỗ, tại sao lại bỏ rơi ta, tại sao lại bỏ ta. Tại sao có thể....”
.
.
Tấn Dương theo sông ngòi trôi theo hướng phương xa, cho đến khi Tấn Dương chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một rừng hoa đào rộng lớn. Theo sông ngòi tiếp tục chạy, đường dần dần biến thành hẹp, cho đến khi chạy đến một nơi hai bên bờ sông từng dãy nhà chỉnh tề, người xung quanh đều mặc y phục dân tộc, Tấn Dương mở to mắt nhìn một lần, mà người nơi này cũng đánh giá Tấn Dương, nơi này chưa từng có ngoại nhân đến....
Lúc Tấn Dương cập bờ, nhìn xem nơi này đẹp như tranh, chẳng lẽ ta đã đến chốn đào nguyên rồi????
Dân bản xứ lúc nhìn thấy Tấn Dương đều thả việc đang làm trong tay xuống, giống như xem qua vật lạ. Tấn Dương bị ánh mắt bốn phía nhìn có chút không tự nhiên, lúng túng đối với người chung quanh cười cười gật đầu nhẹ
Không lâu sau một lão nhân lớn tuổi đi tới, Tấn Dương nghe thấy bọn họ gọi hắn là trưởng lão cũng gọi theo “Vị trưởng lão này, tại hạ là người lang thang, theo sông ngòi đi đến đây”
Trưởng lão vuốt vuốt chòm râu bạc phơ “Nguyên lai là như vậy, nơi này vốn ngăn cách bên ngoài, có rất ít ngoại nhân đến, như vậy cũng là có duyên, vậy thì mời thiếu hiệp tạm ở nơi này đi”
“Đa tạ trưởng lão” Tấn Dương nói lời cảm tạ, xem ra nơi này nàng có thể sống an tĩnh qua ngày
Mọi người nghe trưởng lão đã đáp ứng, rối rít nhiệt tình muốn mời Tấn Dương đến nhà mình làm khách
.
.
Thẩm phủ----
Nghiễn nhi liều mạng gõ cửa gian phòng Thẩm Uyển “Tiểu thư, tiểu thư, ngươi đừng dọa Nghiễn nhi, mau mở cửa a, mau mở cửa”
“Nghiễn nhi ngươi làm sao vậy?”
Nghiễn nhi nhanh sắp khóc “Tiểu thư tự giam mình trong phòng hai ngày hai đêm, cái gì cũng không ăn. Vừa mới bắt đầu còn đáp ta vài tiếng, ta cho rằng tiểu thư quá mức thương tâm nên không cảm thấy đói, nhưng bây giờ đã qua hai ngày, tiểu thư cái gì cũng không ăn, tiểu thư thật sự sẽ xảy ra chuyện....”
“Cái gì??!!! Tiểu thư giam mình đã hai ngày rồi sao?” Gia đinh nghe xong cũng theo Nghiễn nhi gõ cửa
Bên trong không có động tĩnh gì, cũng không có người trả lời, một mảnh yên lặng. Nghiễn nhi lòng nóng như lửa đốt....
Tấn Diệu sau khi nghe nói vội vàng chạy tới, hắn hai ngày qua sợ Thẩm Uyển kích động khi nhìn thấy hắn mới không đến tìm nàng. Kết quả Thẩm Uyển nhốt mình trong phòng hai ngày không ăn không uống “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tấn thế tử, tiểu thư nói không muốn ai quấy rầy, sau đó liền tự giam mình trong phòng hai ngày” Nghiễn nhi khóc nức nở
Tấn Diệu đi tới cửa “Thẩm Uyển, mở cửa, mở cửa”
“...............”
“Mở cửa a, Thẩm Uyển....”
“Cửa sổ đâu? Nơi nào có cửa sổ?” Tấn Diệu hô lớn
“Cửa sổ cũng bị tiểu thư khóa trái”
“Chết tiệt” Tấn Diệu mắng một tiếng, lo lắng Thẩm Uyển bên trong xảy ra chuyện, không do dự nữa, một cước đá văng cửa phòng....
“Thẩm....”
Mọi người theo sau đi vào nhìn thấy Thẩm Uyển mặt không cảm xúc ngồi ở đấy....
“Thẩm...ngươi....ngươi...” Tấn Diệu kinh hãi, mở to hai mắt nhìn Thẩm Uyển, ngón tay chỉ vào nàng có chút run run
Thẩm Uyển không đáp lại, ánh mắt không hề có tiêu cự
Nghiễn nhi che miệng, không để cho tiếng khóc tràn ra. Nhìn tiểu thư nhà mình, đau lòng lệ rơi “Tiểu...tiểu thư...” tiểu thư thế nhưng hai bên tóc mai đều bạc trắng trong một đêm
Đây lá quá thương tâm, trong lòng có bao nhiêu đau mới làm cho người ta trong một đêm tóc liền bạc trắng...
Chỉ vì một chữ tình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...