- Không hề.
Doanh Trùng đầy bất đắc dĩ, hừ lạnh nói. Hắn từng đoán thiếu nữ này có thể xuất thân vương tộc, cũng từng nghĩ là vị hôn thê Diệp Lăng Tuyết kia, nhưng kết quả Dạ Hồ mang về lại làm hắn thất vọng không thôi.
Lúc này các công chúa Đại Tần hoặc đang yên lành ngồi trong kinh thành hoặc trong đất phong, không có ai hành tung không rõ. Mà Diệp Lăng Tuyết cũng đang trong Võ Uy vương phủ trong khuê phòng không ra ngoài.
Lúc này điều duy nhất Doanh Trùng có thể xác định là cô nàng này có liên quan đến Trường Sinh quan.
Sau vài câu thăm dò, Doanh Trùng đã biết thiếu nữ trước mặt không có thành ý, lập tức chẳng buồn hỏi. Cũng đúng lúc này hắn cảm thấy toàn bộ động phủ khẽ rung, không chỉ mặt đất mà cả cây cối xung quanh cũng xào xạc.
Doanh Trùng không khỏi liếc mắt nhìn ra bên ngoài.
- Chuyện gì vậy?
Hắn có thể cảm giác được có sức mạnh từ bên ngoài truyền đến, thật ra khi hắn nhập định cũng đã có chút cảm ứng, chỉ là lúc đó sắp đột phá, cần tập trung toàn bộ tinh thần chú ý hơn nữa khi đó không nghiêm trọng như giờ.
Lực lượng đủ lay động cả tiên phủ, chẳng lẽ là…
- Chính là Bát Huyền Thần Quân, nó đã đánh vỡ cấm pháp bên ngoài, chúng ta không cần để ý nó làm gì.
Thiếu nữ chỉ lắc đầu, một bộ không thèm quan tâm:
- Tất cả trận pháp nơi này đã bị ta chiếm quyền, bên trong còn có ba tầng cấm pháp nữa, nó muốn công phá tiến vào ít nhất phải mất nửa ngày nữa.
- Nửa ngày sao?
Doanh Trùng vừa nghe đã yên lòng, Bát Huyền Thần Quân kia là đại yêu huyền thiên vị nhưng nơi này dù sao cũng là phụ cận thành Hàm Dương. Chỗ này chỉ cách hai ngày đường sông, chư công đương triều sao để con yêu này làm càn chứ?
Chưa đến nửa ngày, nhất định sẽ có đại năng đến đây, chém giết Bát Huyền Thần Quân đã mất linh trí thật dễ như ăn cháo. Như vậy bọn họ chỉ cần thủ vững động phủ, nửa ngày sau Bát Huyền bỏ mình là thoát vây thôi.
Điều hắn kinh hãi là thiếu nữ này, vừa rồi hắn nhập định không rõ tình hình cụ thể. Nhưng theo hắn tính toán, đám người Quản Quyền giỏi lắm kéo Bát Huyền được một khắc. Như vậy nghĩ là vị tiểu thư Lý gia này chỉ dùng một khắc để khống chế toàn bộ tiên trận động phủ.
Khẽ than thở khâm phục đồng thời linh quang chợt lóe, Doanh Trùng không khỏi nhớ đến một người, lập tức lên tiếng thăm dò:
- Không ngờ tiểu thư còn là cao nhân trận pháp, bản thế tử thật thất kính rồi. Nhưng Lý tiểu thư làm ta nhớ đến một nhân vật, nghe đồn Trường Sinh quan những năm gần đây có một nữ đệ tử thiên tư xuất chúng, dù là trận pháp phù pháp đều là trình độ cao tuyệt. Một thân tu vi đè ép tất cả huyền tu đồng lứa, không biết tiểu thư có biết người này…
Không đợi hắn nói hết, thiếu nữ đã cắt ngang như đáp trả lúc trước:
- Thế tử đánh giá cao ta rồi, tiểu nữ chỉ là phù trận kiêm tu từ nhỏ, căn cơ phương diện này tuy không tệ nhưng nào dám xưng trình độ cao tuyệt chứ. Nói khống chế thủy phủ này cũng chỉ là khuếch đại mà thôi, Bát Huyền đã mất linh trí, không nhìn được trận đạo, lại không có trận bàn, tiểu nữ chỉ cần khẽ cải biến cấm pháp là nó không làm gì được. Vị cao nhân trong đồn đại kia đã là huyền tu đại thừa cảnh, tuổi cũng đã hơn hai mươi, thế tử thấy ta giống nàng sao?
Doanh Trùng nghe vậy thì nghẹn lời, ánh mắt lấp lánh đầy suy tư. Quả thật không giống, đại thừa cảnh trong huyền tu tương đương võ tông cấp chín, chỉ thiếu chút là thiên vị, còn về tuổi tác…
Diệp Lăng Tuyết thấy vậy khinh khích khẽ cười rồi lại hiếu kỳ hỏi:
- Ta có một chuyện vẫn không hiểu, vì sao ban nãy thế tử lại cứu ta?
Dù là linh tiễn hay lôi tẩu thần thạch cũng không thể giúp Doanh Trùng và nàng thoát Bát Huyền Thần Quân, Doanh Trùng ra tay cứu nàng cũng là đưa bản thân vào tuyệt cảnh.
Diệp Lăng Tuyết tin lấy trí tuệ Doanh Trùng, trước khi ra tay chắc chắn hiểu điểm này. Nói cách khác, khi vị hôn phu này ra tay đã có ý định liều mạng rồi.
- Muốn cứu thì cứu thôi, nghĩ nhiều làm gì.
Doanh Trùng có chút phiền chán hừ nhẹ:
- Lầm trước tiểu thư xuất thủ cứu thuộc hạ ta, bản thế tử đương nhiên không thể đứng nhìn tiểu thư chết.
- Chẳng lẽ thế tử không sợ chết sao?
Ánh mắt Diệp Lăng Tuyết đầy phức tạp:
- Theo ta được biết, nếu như thế tử bỏ mình, tước vị An Quốc công và Trích Tinh thần giáp sẽ rơi vào tay kẻ thù, không chỉ mối thù cha mẹ không trả được, lo toan mấy năm nay cũng rơi vào tay người khác, thế tử không tiếc sao?
Nàng giờ thật không biết nên đánh giá vị hôn phu của mình như nào, rõ ràng là hùng tâm bừng bừng lại có thể liều chết cứu người không liên quan, thậm chí nàng còn từng thấy Doanh Trùng cản phía sau cho rất nhiều hộ vệ.
Vì thế có thể xác định thiếu niên trước mặt tuyệt đối không giống cha nàng. Đây là kẻ trong nóng ngoài lạnh, ngoài gian xảo công danh lợi lộc ra là một trái tim nhiệt tình, điển hình loại tâm mềm miệng rắn!
Ánh mắt Doanh Trùng lúc này đầy lạnh lùng:
- Thì liên quan đến ngươi sao? Ngươi sao biết chú ta là kẻ thù của ta?
Một câu tước vị An Quốc công và Trích Tinh thần giáp rơi vào tay kẻ thù của nàng làm hắn đặc biệt chú ý.
Thiếu nữ này hẳn biết chút ít đối với trận chiến Thần Lộc nguyên năm đó, nếu không sao nói được câu kia chứ.
- Ta đoán.
Diệp Lăng Tuyết thuận miệng bịa chuyện nhưng vừa nói xong thì có chút hối hận. Doanh Trùng bỗng dưng đứng lên, ánh mắt đầy lạnh lẽo, khí thế áp bức như trực tiếp động thủ ép hỏi đến cùng. Điều này làm nàng theo bản năng ngửa ra sau, hai tay đặt trước ngực làm tư thế phòng vệ. Nhưng tích tắc nàng nhớ đến tu vi pháp lực của mình hơn xa đối phương, lập tức bình tĩnh lại nói:
- Ngươi hiện tại đánh không lại ta! Việc nhà thế tử, ta từng nghe qua chút lời đồn nhưng không biết tỉ mỉ, thế tử có hỏi ta cũng vô dụng.
Ngữ khí Diệp Lăng Tuyết chân thành vô cùng như là sợ kẻ trước mặt không tin. Nàng tuy tự nghĩ tu vi hơn Doanh Trùng nhưng tên kia lòng dạ độc ác, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, đặc biệt là linh tiễn như lông khổng tước kia vô cùng khủng bố. Nếu thật sự đánh nhau, tuy nàng có mấy món pháp bảo hộ thân nhưng cũng chưa chắc đã là đối thủ.
Doanh Trùng không nói lời nào, sắc mặt biến ảo liên tục, hắn có tâm muốn liều tra hỏi đến cùng nhưng nhìn ngữ khí biểu hiện của nàng cũng không giống giả bộ. Cũng thật kỳ lạ, hắn biết thiếu nữ trước mắt giấu đầu lòi đuôi, thân phận thần bí nhưng không hiểu vì sao có cảm giác tín nhiệm với nàng.
Mà Lý tiểu thư này nói cũng đúng, chính mình nếu không dùng Khổng Tước Linh và Hãm Tiên Giới thì quả thật không đánh lại nàng. Nếu muốn động thủ chắc là tự rước lấy nhục, mà hai người cũng không có thù hận sinh tử gì, không cần thiết phải dùng Khổng Tước Linh.
Đầy ngực bực mình làm Doanh Trùng không thèm để ý thiếu nữ, lấy ra một túi gấm to bằng nắm tay cẩn thận xem trước sau.
Đây mà một túi tiểu chu thiên, bên trong chứa một thế giới nhỏ, chính là di vật của Bách Cốt Nguyên Quân. Lúc đó Doanh Trùng dùng Tà Anh thương tru diệt kẻ này, tất cả khí huyết tinh hồn hắn đều bị Tà Anh thương hút sạch, chỉ lưu lại vật này.
Lúc đó Doanh Trùng không chút suy tư, lập tức chiếm lấy vật này nhưng vẫn chưa kịp kiểm tra.
Hắn cực kỳ chờ mong vật này, dù sao cũng là đồ vật tùy thân của yêu tu đại thiên vị, đồ vật bên trong nhất định không tầm thường. Có điều nhìn kỹ rồi thì hắn không khỏi thầm ngao ngán lắc đầu, túi tiểu chu thiên này có cấm pháp, hắn căn bản không biết phải mở như nào.
Vì hắn tu tập cơ quan thuật nên cũng biết chút ít phù văn Huyền Môn, biết được cấm pháp trên túi vô cùng cao thâm, có khả năng tự hủy, nếu bản thân liều lĩnh mở chỉ làm thế giới trong nó hỏng hoàn toàn, xem ra chỉ có thể đợi về thành Hàm Dương rồi mời cao nhân ra tay thôi.
Có điều Doanh Trùng vừa định thu lại thì một bàn tay nõn nà xòe ra trước mặt hắn.
- Là túi tiểu chu thiền Bách Cốt Thần Quân lưu lại sao? Cho ta đi.
Doanh Trùng không khỏi nheo mắt nhìn thiếu nữ:
- Cho ta một lý do?
- Bên trong có trận bàn động phủ.
Diệp Lăng Tuyết cười tươi như hoa nói:
- Ta có thể giúp thế tử phá giải túi tiểu chu thiên này, không biết thế tứ có thể tin ta không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...