Ta nằm im trên giường, cơ thể yếu ớt đến cực hạn, ngay cả việc mở mắt cũng không làm được.
Ta biết…mình sắp chết. Thân thể của ta vốn bị nội thương, lại có thể may mắn kéo dài sinh mệnh suốt năm năm cũng đã là kì tích. Thế nhưng, ta thật sự không cam lòng, ta không cam lòng cứ như vậy mà ra đi. Bởi lẽ, ta còn chưa sinh cho hắn một đứa con, đứa con của hắn và ta. Ta biết hắn thích trẻ con, chỉ tiếc là nhiều năm trước đây ta bị thương nặng, ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi này cũng dần trở thành ước mơ xa vời, không thể nào thực hiện được.
“Dậy rồi?” Hắn ở bên cạnh ta, những ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ta, hơi ấm này khiến ta không thể nào kìm nổi những giọt nước mắt.
“Sao lại khóc.” Hắn thở dài, nhẹ nhàng giúp ta lau đi giọt lệ còn đọng trên khóe mắt.
Ta khó nhọc mở mắt ra, những tia nắng chói chang bên ngoài cửa sổ tràn vào giúp ta nhìn rõ mặt hắn. Vẫn là dáng người ấy, gương mặt anh tuấn, đôi mắt sâu thẳm, nhưng ta có nhìn đến bao nhiêu lần cũng không biết chán. Tay ta nâng lên, ngay lập tức bị tay hắn bắt lấy, đưa lên mặt mình.
“Xin lỗi.” Cổ họng bỏng rát như bị lửa đốt, ta khó khăn bật ra từng chữ, ngay cả chính mình cũng không nghe thấy. Nhưng, ta biết hắn nghe được, nghe rõ là đằng khác, chỉ là hắn vờ như không biết. Hắn quay mặt đi, nhận lấy bát thuốc từ tay nha hoàn bên cạnh.
“Uống thuốc này đi. Đại phu nói nàng chỉ bị nhiễm phong hàn, qua hai ngày sẽ ổn.” Hắn dịu dàng nói, sau đó nâng người ta lên, kề bát thuốc bên miệng ta. Ta biết hắn đang gạt ta, mà cũng là gạt hắn. Kỳ thật, trong lòng chúng ta đều hiểu được, rồi sẽ có một ngày cả hai sẽ phải đối mặt với sự thật này. Chỉ là không muốn nói trắng mọi chuyện ra, cho dù nói hết rồi, nhưng trong lòng vẫn lưu lại một chút hy vọng, hy vọng mong manh hơn cả làn khói.
Ta nghe lời hắn uống hết bát thuốc đắng chát, sau đó lại bị hắn đặt xuống giường.
“Nàng nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Hắn ép góc chăn giúp ta. Ta gật đầu đáp lại.
“Chàng cũng mệt rồi, mau đi nghỉ đi.” Hắn vốn là người thích sạch sẽ, yêu cầu hình thức bên ngoài lúc nào cũng phải tươm tất. Mà nay, quần áo trên người hắn đều nhăn nheo, râu trên cằm đã mọc đen một mảnh.
“Không sao, ta muốn ở bên cạnh nàng.” Hắn lắc đầu cự tuyệt.
“Chàng cứ như vậy, làm sao thiếp có thể an tâm đây.” Nước mắt ta lại theo khóe mắt trượt xuống. Ta rất ghét rơi lệ, thế mà mấy ngày nay lại yếu ớt như một đứa trẻ, ngay cả ta cũng khinh thường chính mình.
“Nàng…haiz.” Cuối cùng, người đầu hàng lại là hắn. Hắn luôn yêu thương ta, chỉ cần là việc ta nói, cho dù vô lý đến đâu hắn cũng sẽ thực hiện. Hắn giúp ta dịch góc chăn lần nữa, đặt một nụ hôn lên trán ta, sau đó rời đi. Ta nhìn theo bóng dáng hắn, nước mắt lại một lần nữa tràn mi. Chỉ là lần này ta không dám để cho hắn phát hiện, bằng không, hắn nhất định sẽ ở mãi bên cạnh ta không chịu rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...