Hoán Hồn - Uất Doãn 1x1

Chiếc xe thương vụ màu đen đỗ bên đường được tán cây che khuất dưới bóng râm, tựa hồ con quái thú ẩn mình giữa màn đêm âm thầm không chút tiếng động, an tĩnh chờ đợi con mồi.

Giang Thuỵ bình thản theo người kia tiến vào hang ổ dã thú, bước chân từ đầu tới cuối một mực vững vàng đều đặn.

Hắn đồng ý ra đây, chính là hiếu kỳ muốn nhìn thử họ Ngô kia yêu cầu gặp mình rốt cuộc có ý đồ gì.

Mua chuộc đồng minh?

Ra tay trừ khử?

Giang Thuỵ khẳng định Ngô Tông Đường không có cái gan đó, dù cho có quyền thế, dám làm bậy ngay mí mắt của Giang Thuỵ hắn, người của hắn chắc chắn sẽ không để ông ta yên ổn trở về thủ đô. Kẻ có đầu óc không làm những chuyện ngu xuẩn, vì thế Giang Thuỵ chưa từng lo lắng bản thân sẽ gặp nguy hiểm hay là rơi vào cảnh một mình đối chọi với nhiều người.

Ngô Tông Đường ở bên trong ung dung pha trà, đối diện với cái nhìn đầy gai góc của Giang Thuỵ thậm chí còn nở nụ cười thân thiện, sau đó đẩy chén sứ đựng trà còn nghi ngút khói đến trước mặt hắn: "Có biết uống không? Loại thượng hạng đấy."

Giang Thuỵ không nhúc nhích: "Có việc phiền nói thẳng."

"Người trẻ tuổi không nên gấp gáp, cứ uống trước đi."

Giang Thuỵ hiển nhiên không có nghĩa vụ phải thực hiện theo bất kì yêu cầu nào của ông ta, tiếp tục giữ im lặng thay cho lời từ chối.

Đây vốn là hành động cực kỳ không nể mặt mũi, nhưng Ngô Tông Đường vẫn không có vẻ gì là cụt hứng: "Sợ tôi bỏ thuốc vào trà à?" Nói đoạn, Ông ta nâng chén lên ngửa cổ thưởng thức một hớp, cảm thán, "Trà ngon."

"Ông có thời gian mười phút." Thái độ Giang Thuỵ trước sau không đổi, thờ ơ bình lặng như nước.

"Yên tâm, tôi mời cậu đến đây với ý tốt, không cần lo sợ." Thấy người đàn ông đã bắt đầu lộ vẻ mất kiên nhẫn, Ngô Tông Đường thở dài chỉnh dây đeo đồng hồ trên tay, cuối cùng cũng chịu vào vấn đề chính, "Ông chủ cậu thuê cậu bao nhiêu, tôi trả gấp ba, đến làm việc cho tôi đi."

Đáy mắt Giang Thuỵ trong góc tối loé lên một đạo ánh sáng mờ nhạt.

Không ngoài dự đoán mấy.

Ngô Tông Đường muốn thuê hắn thay mình làm việc?

Nếu thật sự là như thế, con người ông ta cũng quá nông cạn rồi.

Ông ta nghĩ một trợ lý cỏn con sẽ gây trở ngại ảnh hưởng được cho hắn đến mức nào? Hắn sẽ tin tưởng để lộ bao nhiêu chuyện cho cậu ta biết? Cứ cho hiện tại người đối diện với Ngô Tông Đường là Thẩm Cơ Uy hàng thật giá thật, Giang Thuỵ cũng không lo nó sẽ gây ra được sóng gió lớn gì cho mình.

Người đàn ông tuy trong lòng chế nhạo, song lại không nhịn được muốn xem âm mưu đằng sau tiết mục hoà hoãn giả tạo này của Ngô Tông Đường rốt cuộc có gì đặc sắc.

"Ngô Ngân Châu kêu ông thuê tôi à?" Hắn tựa lưng vào ghế, khẽ nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.

Đi tới bước đường này, đôi bên hầu hết đều đã cầm chặt đầu dao hai lưỡi trong tay, giả vở hay không giả vờ gì cũng như nhau cả thôi, mà Giang Thuỵ thì lười tốn sức diễn kịch, trực tiếp vào thẳng trọng điểm.


Chẳng ngờ Ngô Tông Đường lại đáp: "Ngô Ngân Châu không hề biết chuyện này, là tôi muốn thuê cậu."

Giang Thuỵ híp mắt: "Tại sao?"

Ngô Tông Đường nói: "Cậu là trợ lý đầu tiên của Giang Thuỵ, là người mà hắn tin tưởng trọng dụng, tôi đương nhiên luôn muốn gom người tài về dưới trướng mình rồi."

Giang Thuỵ nhếch miệng, thuận theo chiều gió hỏi: "Muốn tôi phản chủ, uy tín của ông đáng giá bao nhiêu tiền?"

"Uy tín trong bất kì lĩnh vực nào tôi đều sẵn sàng cho cậu, tiền chỉ là một phần nhỏ, nguyên nhân tôi muốn thuê cậu ở trên cũng chỉ là nguyên nhân đầu tiên. Nếu cậu Thẩm có hứng thú muốn nghe tiếp thì uống chén trà này, chúng ta hợp tác vui vẻ."

"Ông chủ Ngô đây là muốn ép tôi vào con đường duy nhất mà ông chọn sẵn?"

Xâm nhập vào nội bộ của Ngô Tông Đường đối với Giang Thuỵ lợi hại đều có, hắn chỉ là đang cân nhắc "quyền lợi" và "nguyên nhân" mà Ngô Tông Đường nhắc tới có xứng đáng với thời gian mà hắn bỏ ra hay không.

"Yên tâm, thứ tôi sắp nói ra cam đoan sẽ cực kỳ thú vị, tôi nghĩ đó cũng là thứ mà cậu muốn nghe nhất."

"Con người tôi xưa nay không mua bán lỗ, càng không thích bị ép buộc." Giang Thuỵ ngắm nghía chén trà đầy vun nằm trên bàn, dùng ngón tay nhẹ nhàng vờn quanh hoa văn nổi được khắc hoạ vô cùng tỉ mỉ, lông mi rũ xuống khiến người khác khó nhìn ra tâm tình của hắn: "Cho tôi thấy thành ý của ông đi, nói thử nguyên nhân thứ hai ông nhắc đến là gì."

Xung quanh đồng loạt im thin thít, phải biết Ngô Tông Đường cũng là nhân vật tung hoành lâu năm trong giới chính trị, là một con cáo già thuộc hàng lão luyện. Trước giờ ông ta chỉ xuống nước với người có địa vị cao hơn mình, chưa kể tới "Thẩm Cơ Uy" này căn bản chỉ là một tên nhóc nhà quê miệng còn hôi sữa, đến tột cùng là ai cho cậu ta cái gan lớn thế?

Ngô Tông Đường chăm chú quan sát Giang Thuỵ, như muốn dùng con ngươi đã đóng bao nhiêu lớp rỉ sắt của mình đâm thủng lớp da phía ngoài, trực tiếp xuyên thẳng đến linh hồn bên trong, lại như thể muốn tìm tòi điều gì đó quen thuộc thông qua gương mặt ấy.

Ông ta không tức giận với đề nghị của Giang Thuỵ, mà thay vào đó là ngẫm nghĩ xem lời hắn đang nói có bao nhiêu phần đáng tin tưởng.

"Để tôi coi... Nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ?"

Giang Thuỵ lẳng lặng chờ đợi.

Ngập ngừng vài giây, Ngô Tông Đường ý vị thâm sâu đặt câu hỏi: "Cậu có biết người lái xe cho ông chủ mình có thân phận gì không?"

Giang Thuỵ không lường trước được Ngô Tông Đường lại đột nhiên đề cập đến Du Diễn Hoàng, sắc thái nhất thời trầm xuống, trực giác mách bảo đây không còn là vấn đề liên quan tới một mình hắn nữa.

"Chuyện của tôi và ông liên quan gì đến ông ấy?"

"Thẩm Cơ Uy, cậu có biết xung quanh Giang Thuỵ có bao nhiêu người đáng tin cậy, tại sao tôi chỉ muốn nhắm vào một mình cậu không?" Ngô Tông Đường hạ giọng nói, "Liệu cậu có bao giờ thắc mắc bố mẹ mình là ai chưa?"

Nếu đổi lại thành Thẩm Cơ Uy chân chính ngồi ở đây, ắt hẳn sẽ khó lòng giữ nổi điềm tĩnh sau khi nghe thấy mấy lời này. Song Giang Thuỵ không phải cậu, mặc dù lòng hắn khá kinh ngạc, nhưng ngoài mặt trái ngược không có quá nhiều biến hoá.

Ngô Tông Đường đau đáu quan sát nhất cử nhất động của hắn, đuôi mắt nhăn nhúm không khỏi nheo lại.

Khúc xương họ Thẩm này khó gặm hơn nhiều so với tưởng tượng của ông ta.


"Ông biết họ là ai à?"

Âm điệu Giang Thuỵ nhẹ tênh, cất giấu muôn vàn sắc bén.

Vì sao Ngô Tông Đường lại đánh chủ ý lên người Thẩm Cơ Uy? Cha mẹ cậu là ai? Rốt cuộc cậu ta và Du Diễn Hoàng, còn có vùng đất xa xôi ở thủ đô kia có mối liên hệ gì?

"Nguyên nhân thứ hai cậu muốn biết..." Ngô Tông Đường bỏ qua thắc mắc của Giang Thuỵ, cố ý rề rà nhấn mạnh từng chữ, lời nói phát ra chẳng khác nào sấm sét hung tợn, uỳnh một tiếng xé rách trời quang, "Bố mẹ cậu mất sớm."

"... Mà hung thủ ra tay chính hại chết bố cậu chính là Du Diễn Hoàng, cựu thượng tướng quân khu MA379, người lái xe mà ông chủ cậu thuê."

"!!!"

Lượng tin tức khi nãy tiếp thu còn chưa kịp phân giải xong, Ngô Tông Đường đã thẳng thay quăng cho Giang Thuỵ thêm một quả bom công suất cực lớn nữa, lần này, hắn không những đứng hình, mà vẻ mặt còn nghệch ra trông thấy rõ.

Chuyện này... làm sao có thể?!

***

Buổi chiều, Thẩm Cơ Uy đang tỉa lông cho mèo thì nhận được điện thoại của Giang Mễ, bảo rằng Giang Bằng Kiều không biết đụng phải chuyện gì ở công ty mà vừa về đến nhà đã nổi giận đùng đùng, một hai bắt Giang Thuỵ phải quay về nhà họ Giang ba mặt một lời với ông ta, bằng không ông ta sẽ đến thẳng nhà tìm hắn.

Thẩm Cơ Uy hơi nhướng lông mày, bâng quơ hỏi Giang Mễ: "Hỏi ông ta xem khi nào đến, để tôi biết đường khoá cổng."

Tâm trạng cậu không tồi, không có nhã hứng đôi co với loại người này.

Giang Mễ có vẻ gấp gáp nói: "Anh, hay anh về nhà một chuyến đi. Cô ba cũng đang ở đây, nãy giờ bà ấy nói đỡ cho anh lời qua tiếng lại liên miên, em sợ không tìm được anh lát nữa bố sẽ giận cá chém thớt sang cô mất."

"..."

Này là muốn đưa cậu vào thế không đi không được đây mà.

Thẩm Cơ Uy bĩu môi chọt bụng Hướng Dương, có chút không tình nguyện nói: "Được thôi, tôi sẽ về."

Giang Mễ vui mừng cúp máy.

Cậu lại tiếp tục gọi một cuộc cho Giang Thuỵ.

Reo hơn ba hồi chuông, người đàn ông mới lề mề bắt máy: "Alo."


Thẩm Cơ Uy không vui: "Sao anh nghe chậm vậy?"

Giang Thuỵ nói: "Điện thoại để chế độ im lặng."

"Giang Bằng Kiều muốn gặp anh, đang đợi ở nhà họ Giang." Sợ rằng Giang Thuỵ không nắm rõ đầu đuôi sẽ kêu cậu mặc kệ, Thẩm Cơ Uy bổ sung, "Cô của anh cũng ở đó, nghe Giang Mễ nói đang sắp sửa cãi nhau với ông ta."

Đầu bên kia, Giang Thuỵ đè thấp giọng: "Ở yên trong nhà đợi tôi, tôi về."

"..."

Cậu có nghe lầm không?

So với hôm qua, ngữ điệu của Giang Thuỵ này... Hình như có phần ôn hoà hơn thường ngày thì phải?

Thẩm Cơ Uy ậm ừ nói được.

Lúc hai người lái xe đến cửa chính nhà họ Giang, ở bên trong đã ào ạt tuôn ra tiếng tranh cãi ầm ĩ, còn có âm thanh đập vỡ đồ đạc vô cùng chói tai. Giang Thuỵ và Thẩm Cơ Uy bốn mắt nhìn nhau, liếc thấy tình hình không ổn thì lập tức vội vàng xuống xe đi vào bên trong.

Cảnh tượng đập vào mắt hai người đầu tiên, chính là Giang Bằng Kiều mặt mũi tái mét ngồi trên sô pha thở hồng học như thể sắp ngắc ngoải đứt hơi, Giang Ngạn Doanh với biểu cảm tức giận đứng bên cạnh, quanh vây còn có cả Ngô Ngân Châu, Giang Mễ, Giang Tử Đằng và Triệt Minh Nguyệt.

Gì đây? Họp gia đình à?

Thẩm Cơ Uy nhấc chân định bước vào ngưỡng cửa thì bị Giang Thuỵ túm tay lôi lại: "Cẩn thận dưới chân."

Người đàn ông nói xong thì khom lưng nhặt từng mảnh vụn thuỷ tinh rơi vun vãi dưới sàn nhà ném hết vào sọt rác, quan sát kỹ lưỡng thêm lần nữa, sau đó mới cầm cổ tay Thẩm Cơ Uy chậm rãi dắt cậu vào nhà.

Thẩm Cơ Uy: "..."

Cậu cứ tưởng mình là trẻ lên ba đang được người nhà dắt đi mẫu giáo cơ.

Thanh âm tràn đầy bất lực của Giang Ngạn Doanh tiếp tục vang vọng: "Giang Bằng Kiều, xưa nay anh có làm xằng làm bậy chuyện gì tôi cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Không phải tôi không thấy, mà là tôi không muốn gây gổ với anh. Anh cả đã mấy năm rồi không về nhà? Mỗi lần tôi nhắc đến vấn đề này anh đều đánh trống lảng cho qua bằng những cái lí do vớ vẩn mà tự anh cho là thông minh của mình, cưỡng ép anh ấy sống ở đất khách quê người mười mấy năm. Anh trai của bản thân anh đối xử tệ bạc đã đành, nhưng đến cả con trai ruột thịt trong mắt anh cũng chẳng đáng một xu nào cả, cầm thú còn có tính người hơn cả anh!"

"Giang Ngạn Doanh, tao là anh mày!" Giang Bằng Kiều đập bàn đứng dậy, dữ tợn trừng mắt với Giang Ngạn Doanh.

"Bớt dùng thứ danh xưng mà anh không đủ tư cách ra doạ tôi." Trong trí nhớ của Thẩm Cơ Uy, giọng nói Giang Ngạn Doanh luôn luôn dịu dàng mềm mại hơn cả tơ lụa đắc giá, thời khắc này đã trở thành cứng cỏi hơn đá tảng, lời lẽ phát ra sắc lẻm như gắn thêm lưỡi dao, "Anh trách Tiểu Thuỵ thao túng công ty, chèn ép quyền lợi chủ tịch của anh, muốn chia lại cổ phần. Nhưng anh có từng nghĩ qua, tâm huyết của bố trong những năm thằng bé không có mặt ở đây đã lâm vào tình trạng hỗn loạn thế nào không? Bản thân anh bất tài vô dụng, lại còn bắt cháu tôi thu mình trong cái kén anh đặt ra, bán mạng cả đời cho cái danh chủ tịch rẻ rúng đó của anh à?"

"Mày!" Hốc mắt Giang Bằng Kiều chứa đầy lửa giận, đoạn giơ bàn tay lên muốn động thủ với Giang Ngạn Doanh. Đối diện với hành vi bạo lực sắp sửa giáng xuống, Giang Ngạn Doanh vẫn ngẩng cao đầu không chút sợ hãi. Song không đợi bà phải chịu đựng cơn đau vô lí kia, Giang Thuỵ đã sớm xông đến bắt lấy cổ tay của Giang Bằng Kiều rồi siết chặt, khiến ông ta đau đớn đến kêu lên.

"Này, cậu làm gì, mau buông bố tôi ra!" Giang Mễ lên tiếng quát tháo, dự định nhào tới đẩy Giang Thuỵ ra, song nửa đường đã bị cánh tay Thẩm Cơ Uy chặn ngang.

Cậu đã sớm nuốt không trôi cốt cách mục rữa thối nát của người nhà họ Giang bọn họ quá lâu rồi, chưa kể đến Giang Bằng Kiều nảy sinh ý định đánh đập Giang Ngạn Doanh khiến cậu cảm thấy cực kỳ chướng mắt, Giang Mễ muốn động vào Giang Thuỵ trước mặt cậu càng là chuyện Thẩm Cơ Uy không thể nào chấp nhận nổi.

Kể cả cậu có nhìn thuận mắt Giang Mễ thì thế nào? So với Giang Thuỵ đang giữ quyền điều khiển cơ thể cậu, cậu ta chả là cái đinh gì cả.

Thẩm Cơ Uy giương khoé mắt lướt qua mỗi khuôn mặt hiện diện ở đây, hé răng cảnh cáo: "Hôm nay các người ai dám tiến lên đây một bước, tôi bảo đảm sẽ bẻ gãy xương từng người."

Cậu không đơn thuần doạ dẫm, Trương Đông chính là ví dụ điển hình.


Triệu Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Giang Thuỵ, Bằng Kiều là bố cậu, thế mà cậu lại ngang nhiên để người ngoài làm hại anh ấy, còn đe doạ người thân của mình để bảo vệ cậu ta. Ai dạy cậu đạo làm con kiểu đó?"

Đây có lẽ chính là câu chuyện nực cười nhất trần đời mà Thẩm Cơ Uy đã được nghe qua, khoé môi cậu lặng lẽ câu lên, song đáy mắt hoàn toàn không chất chứa chút ý cười nào: "Chồng cô dạy đấy."

"Cậu...!"

Giang Tử Đằng chen lời: "Giang Thuỵ, anh thấy cậu có phần quá đáng rồi đó, mau xin lỗi bố mẹ nhanh lên."

Thẩm Cơ Uy chẳng buồn liếc nhìn tên khốn giả nhân giả nghĩa chi cho bẩn mắt, một mực tập trung vào Triệu Minh Nguyệt, nhưng miệng cũng không quên đáp trả: "Có ai dạy anh đạo lý làm người chưa? Súc sinh ít nhất phải thành người, mới có thể báo đáp cha mẹ đã đầu thai chuyển kiếp của nó. Còn anh? Nguyên tắc chung thuỷ cơ bản với vợ mình anh còn chưa làm được, lấy tư cách gì lên giọng dạy cách làm con hiếu thuận với tôi?"

Giang Tử Đằng bị Thẩm Cơ Uy nói đến cứng lưỡi, hai mắt trợn to, mà sắc mặt Ngô Ngân Châu bên cạnh cũng tái mét.

Chuyện xấu trong nhà cô ta chưa bao giờ cho phép ai miệng mồm bép xép để lộ ra ngoài, tại sao thằng ranh này lại biết được?!

Lực chú ý của mọi người tức thì di chuyển sang câu nói ẩn ý mà Thẩm Cơ Uy vừa phát tán.

Triệu Minh Nguyệt là người bắt sóng đầu tiên: "Tử Đằng, lời Giang Thuỵ nói có thật không? Con ngoại tình ư?"

Ngô Ngân Châu âm trầm liếc Triệu Minh Nguyệt một cái sâu xa khó phát hiện, nhưng Thẩm Cơ Uy đang đăm đăm quan sát bọn họ đương nhiên kịp lúc thấy được.

Cậu khẽ cười lạnh.

Này thì mẹ hiền dâu thảo, yêu thương nhau được đến mức nào?

Giang Tử Đằng chối lanh lảnh: "Con không có, mẹ đừng nghe Giang Thuỵ nói bậy, nó muốn đồn tiếng xấu cho con!"

"Thôi đủ rồi, câm miệng hết đi!" Giang Bằng Kiều nạt nộ cắt ngang.

Giang Thuỵ thả lỏng tay hất Giang Bằng Kiều sang một bên, nhẹ nhàng kéo Giang Ngạn Doanh lại gần mình xem xét một lượt coi bà có bị thương tổn gì không, rồi mới hướng về chỗ ông ta vô cảm hỏi: "Nói đi, gọi tôi về đây có chuyện gì?"

Giang Bằng Kiều bỗng nhiên có cảm giác rất lạ.

Cách người này nhìn ông ta không giống với loại căm ghét bình thường, mà dường như đã cất giấu nỗi hận thù sâu nặng đến tận xương tuỷ, mang theo chuỳ xích lướt qua từng tất da tất thịt ông ta để lại máu me đầm đìa, không phải đang đối diện với vật sống mà là ác quỷ dưới địa ngục, khiến cho Giang Bằng Kiều rét buốt tận tâm can.

Không đúng, cảm giác này quá mức không đúng.

Ánh mắt của thằng nhóc trợ lý này không những nồng đậm sát khí mà còn ẩn chứa sự quen thuộc khó nói thành lời, chính xác là ánh mắt mà thằng súc sinh mất dạy kia đã dùng để nhìn ông ta suốt hai mươi sáu năm qua!

Không thể sai được.

Hơn nữa lúc nãy nó còn xưng tôi...

Giang Thuỵ nhích đến trước thêm một bước kéo gần khoảng cách với Giang Bằng Kiều, hai người một ngồi một đứng chật vật ngay thẳng đối lập. Giang Thuỵ dùng nhãn cầu lưu giữ biết bao nhiêu ký ức dơ bẩn tanh tưởi mà Giang Bằng Kiều đã dùng sự bạt đãi khắc sâu vào tuổi thơ bất hạnh của hắn, giọng điệu cất lên tựa hồ đem thuốc độc tẩm vào thịt da, đem dao găm lóc xương tẩy cốt, rõ ràng rành mạch tuyên bố: "Muốn chia lại cổ phần đúng không? Tuần sau mở cuộc họp cổ đông đi, lần này tôi sẽ khiến ông và con dâu ngoan của ông cút khỏi tập đoàn Giang thị, cả đời đừng hòng ngóc đầu lên nổi."

"... Các người, chuẩn bị chờ chết đi."

Một cơn gió lạnh phớt qua, giọt máu cốt nhục tương liên duy nhất còn sót lại trong cơ thể đông cứng thành băng, rơi xuống đất, cuối cùng vỡ nát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận