Bởi vì biết được thực hư chuyện hôm đó, Giang Diệp Khê đã thả lỏng giờ giấc cho phép mọi người đến thăm bệnh Giang Thuỵ. Hành động tưởng chừng là bình thường này không ngờ lại kéo đến cho Thẩm Cơ Uy một đám mây mù rắc rối.
Cậu ngồi trên giường bệnh, bên cạnh là Tô Noãn Khiết với khuôn mặt tràn đầy nước mắt uỷ khuất, khóc đến thâm tâm phế liệt, khóc đến màng nhĩ của cậu cũng sắp nứt toạt ra đến nơi.
"Cô có thể im lặng một chút được không?" Thẩm Cơ Uy ngoáy lỗ tai, bộ dạng hết sức bất đắc dĩ.
Tô Noãn Khiết hai mắt rưng rưng, mũi giọng nói: "Em còn tưởng cả đời này không còn gặp lại anh nữa rồi. Mấy hôm nay em ăn không ngon, ngủ không yên, ngày nào cũng đến bệnh viện thăm anh, nhưng mà Giang Diệp Khê một mực không cho em bước vào phòng bệnh nửa bước!" Nói đến đây, ngữ điệu đã bộc lộ oán giận, "Mặc kệ em van xin thế nào cũng nhất quyết không đồng ý. Anh nói xem, anh ta có phải khắt khe quá đáng không? Ngày hôm đó em cũng đâu phải cố ý dẫn người đến, em căn bản không quen biết cậu ta!"
Thẩm Cơ Uy thầm nghĩ, không quen biết mà cô còn tuỳ tiện dẫn theo vậy à? Lỡ như hắn ta thật sự là người xấu, lỡ như hôm đó không đụng phải Giang Diệp Khê, vậy chẳng phải tôi toi mạng rồi sao?
Cũng đâu phải mạng của cô, cô làm sao mà hiểu được.
"Đề phòng vạn nhất, tôi cảm thấy bác sĩ Giang làm vậy không có gì không ổn."
"Anh trách em sao?"
Trong lòng tuy chẳng có chút tình nguyện nào, nhưng ngoài mặt Thẩm Cơ Uy vẫn cố tỏ ra điềm đạm với Tô Noãn Khiết: "Nào có, cô đừng khóc nữa."
Với thái độ của thể tạm được coi là khá tốt này của Thẩm Cơ Uy, Tô Noãn Khiết có chút kinh ngạc, đáy mắt lấp lánh ánh nước nói: "Sao hôm nay anh nhỏ nhẹ với em thế?"
Bình thường Giang Thuỵ đối với sự mè nheo của cô nếu không chê phiền phức thì cũng là yên lặng xem như người vô hình, tại sao hôm nay thái độ ôn hoà vậy?
Tô Noãn Khiết vì được sủng mà sợ hãi, không nhịn được nhào mạnh vào lòng Thẩm Cơ Uy.
Cú nhào của Tô Noãn Khiết này không nhẹ chút nào đâu, vết thương trên người Thẩm Cơ Uy vẫn chưa lành hẳn, cố trụ người ôm cô để không bị ngã xuống giường mà trên trán mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng. Cậu nghiến răng nói: "Xuống ngay!"
Tô Noãn Khiết xụ mặt.
Chiếu theo lẽ thường thì đáng ra hắn nên ra dáng đàn ông mà ôm chặt người vào lòng giống như trong tưởng tượng của Tô Noãn Khiết, nhưng thực tế thì luôn đau thương như thế đấy, cho dù là Giang Thuỵ hay Thẩm Cơ Uy, đều không có thói quen gần gũi với người khác quá mức.
Tô Noãn Khiết chỉ ôm tâm lý thử vận may, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn gì nhiều, dụi dụi vài cái liền ngoan ngoãn trèo xuống.
Ngay lúc Thẩm Cơ Uy đang đau đầu muốn chết thì Giang Diệp Khê bỗng dưng xuất hiện.
Ánh mắt cầu cứu của cậu lập tức bắn về phía y trong chớp nhoáng.
Nhìn thấy vẻ mặt vừa khổ sở vừa sượng cứng của Thẩm Cơ Uy, Giang Diệp Khê liền hạ giọng nói: "Cô Tô, hết giờ thăm bệnh rồi."
Tô Noãn Khiết mất tự nhiên đứng dậy chỉnh lại quần áo, lấy khăn giấy lau sạch nước mũi tèm lem trên mặt mình, miễn cưỡng khôi phục dáng vẻ tiểu thư kiêu ngạo đối mặt với Giang Diệp Khê: "Sau này mỗi ngày tôi đều đến chăm sóc cho anh Thuỵ, anh không có ý kiến chứ?"
Giang Diệp Khê lạnh nhạt đáp: "Mỗi ngày mười lăm phút trước giờ nghỉ trưa, cô cứ tự nhiên đến."
"Mười lăm phút?" Tô Noãn Khiết bất mãn trừng y, "Bao nhiêu thời gian thì làm được gì chứ?"
Lời lẽ mập mờ không rõ ý này khiến khuôn mặt Giang Diệp Khê tối xuống: "Quy định, cứ thế mà làm."
Tô Noãn Khiết rùng mình nắm lấy tay Thẩm Cơ Uy, đỏ mắt nói: "Anh Thuỵ, anh xem cậu ấy hiếp người quá đáng!"
Thẩm Cơ Uy nhún vai nhìn cô, tự dưng có chút không đành lòng đuổi thẳng: "Thôi vậy, một ngày hai mươi phút, cô về trước đi."
"Anh..." Tô Noãn Khiết bực dọc cực kì.
Giang Thuỵ này làm sao thế? Đã bênh vực thì bênh cho tới đi, còn hùa theo Giang Diệp Khê cho cô thêm năm phút nữa. Năm phút? Năm phút thì làm được cái quái gì?!
Tô Noãn Khiết vô cùng không cam tâm, nhưng ngặt nỗi bản thân lại không có cách nào phản bác được nên đành phải ép mình nở nụ cười gượng gạo với cậu: "Vậy em về nhé? Anh nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai em lại đến."
Thẩm Cơ Uy âm thầm vui vẻ gật đầu.
Đi thong thả, ngày mai khỏi đến cũng được.
Đuổi được người đi rồi, lúc này Thẩm Cơ Uy mới thở phào một hơi, nghi hoặc hỏi: "Chị dâu tương lai của anh hả?"
"Không phải." Giang Diệp Khê trả lời rất dứt khoát.
Thẩm Cơ Uy nhẹ nhõm cả người, chuyển hướng hỏi: "Bác sĩ Giang này, tình trạng của tôi và anh cậu có cách nào chữa được không?"
"Không phải bệnh." Cho nên không thể dùng phương pháp thông thường trị liệu được.
Nếu không phải vì Giang Thuỵ quá mức am hiểu cách xoáy vào điểm yếu của mình, chính Giang Diệp Khê cũng không thể nào tin nổi trên đời lại có loại chuyện này tồn tại.
Y có học qua khoá tâm lý, cũng từng nghe nói rất nhiều về những lần thí nghiệm của các nhà ngoại cảm nổi tiếng. Theo ghi chép về quá trình giao lưu với các hiện tượng siêu nhiên, họ nói rằng mình có thể cảm ứng được sự hiện diện của linh hồn, hoặc nhìn thấy đồ vật tự động di chuyển, nhấc bổng, thậm chí là mọi giác quan cũng từng được vài thứ vô hình vuốt ve qua.
Tác phong của người cần học hỏi sẽ không phản biện, Giang Diệp Khê chẳng nói chẳng rằng nhưng thực chất một cái cũng chưa từng tin.
Đối với y, ngoại trừ những chuyện bản thân tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy, hoặc tự mình suy luận ra được, mọi thứ khác đều không nằm trong phạm trù suy xét của y. Đổi cách nói, chính là không tin tưởng, không để tâm, không tìm hiểu.
Thế nhưng chỉ cần y bắt được trọng điểm, khả năng tiếp thu sẽ cao hơn người bình thường gấp nhiều lần. Chiếu theo cách đánh giá của Giang Thuỵ, Giang Diệp Khê thuộc kiểu người vô cùng lí trí, song song với đó là loại nhạy cảm bẩm sinh khó ai bì nổi.
Người như vậy rất thích hợp để trở thành bác sĩ. Nhưng xét đến phương diện nào đó, lại rất không thích hợp.
Giang Diệp Khê truy hỏi: "Cùng thời gian anh tôi xảy ra tai nạn, cậu đang làm gì?"
"Đánh nhau với người ta trong hộp đêm." Thẩm Cơ Uy chỉ chỉ đầu mình, "Chỗ này bị thương khá nghiêm trọng."
Giang Diệp Khê trầm ngâm suy nghĩ, trong cùng một thời điểm có rất nhiều sự cố phát sinh, vị trí vết thương cũng không giống, tại sao nhất định lại là Thẩm Cơ Uy mà không phải một ai khác? Cậu ấy và Giang Thuỵ thì có liên quan với đến nhau chứ?
"Cậu và anh tôi trước đó có quen biết không?"
Thẩm Cơ Uy lắc đầu rất nhanh: "Tới cái tên anh ta tôi còn chưa nghe qua."
"Khi đó cậu ở cùng với ai?"
"Bạn."
"Vì sao lại đánh nhau?"
"Xảy ra chút tranh chấp."
Ngón tay thon dài của Giang Diệp Khê theo thói quen gõ lên cạnh ghế: "Nếu như tái diễn lại hiện trường, cậu có thể nắm chuẩn xác bao nhiêu phần?"
Thẩm Cơ Uy ban đầu nghe còn có hơi mơ màng, đợi đến khi cậu hiểu ra vấn đề, sắc mặt tức khắc trắng bệch: "Chẳng lẽ là anh định để chúng tôi thực hiện lại một màn giống hệt ngày đó?"
Giang Diệp Khê ho khan, chợt cảm thấy buồn cười: "Tôi sẽ không lấy mạng người ra đùa giỡn."
Y chỉ muốn tìm hiểu rõ hoàn cảnh hôm xảy ra sự việc, từ đó suy luận những điểm tương đồng, hi vọng có thể thuận lợi điều tra ra được lí do cốt lõi dẫn tới mọi chuyện.
Thẩm Cơ Uy thở phào vỗ ngực, làm cậu sợ muốn chết.
Cậu từ nhỏ đã sợ đau, nhất là đối với những vật sắc nhọn như kim tiêm, dao kéo hay mảnh vỡ thuỷ tinh, tuy không rõ nguyên nhân là do đâu, nói tóm lại là cực kì sợ. Mỗi lần nhìn thấy mấy món đồ đó, da thịt cậu đều theo phản xạ bị kéo căng lên. May mà những khi Giang Diệp Khê đến tiêm thuốc đều đúng lúc cậu đang ngủ, hoặc là tiêm gián tiếp vào bình truyền dịch, vì vậy Thẩm Cơ Uy mới không xảy ra phản ứng thái quá nào.
Ngay lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở, hai bóng dáng cao gầy song song tiến vào.
Khoảnh khắc trông thấy Dung Bạch, hai mắt Thẩm Cơ Uy cơ hồ sáng rực, rất nhanh đã kích động ngồi thẳng lưng, treo lên nụ cười phấn khởi đầy ắp nơi khoé môi.
Dung Bạch không rõ tại sao Giang Thuỵ lại dẫn mình đến chỗ này, nhưng sau khi nhìn thấy một chuỗi hành động kia của Thẩm Cơ Uy thì bỗng nhiên nảy sinh cảm giác rùng mình một cách khó hiểu.
Giang Thuỵ ở sau đẩy cậu một cái: "Không phải nghĩ tôi lừa cậu sao? Tới đó nói chuyện với cậu ta đi."
Dung Bạch máy móc đi lại gần giường bệnh, Giang Diệp Khê đứng dậy nhường ghế cho cậu còn mình thì tới bên sô pha ngồi cạnh Giang Thuỵ.
"Tiểu Bạch, nhìn tôi đi." Thẩm Cơ Uy kéo tay Dung Bạch, ép cậu bốn mắt đối nhau với mình, "Tôi là Thẩm Cơ Uy, cậu nhận ra không?"
Dung Bạch nhớ đến những lời Giang Thuỵ nói với mình, theo bản năng nghiêng đầu nhìn lướt qua hắn, gian nan lên tiếng: "Sao anh có thể là Tiểu Uy? Vậy cậu ta..."
"Chúng tôi hoán đổi linh hồn cho nhau!"
Tựa như một đạo sấm sét loé lên giữa trời quang, doạ cho Dung Bạch cả người chấn động: "Chuyện này làm sao có thể..."
"Sao lại không chứ?" Thẩm Cơ Uy lên dây cót lí nhí liên tục, "Lúc mới tỉnh dậy phát hiện mình đột nhiên trở thành tàn phế chỉ trong một đêm, diện mạo và tên tuổi cũng bị đổi luôn, tôi còn bị doạ sợ hơn cậu nhiều!"
Điểm chú ý của Dung Bạch lúc nào cũng bị lệch lạc hơn so với người khác, lo lắng hỏi: "Vậy giờ cậu sao rồi? Có đi lại bình thường được không?"
Lời giải thích đã được soạn thảo sẵn đang định tuôn ra của Thẩm Cơ Uy nhất thời bị đứt gãy: "Sao cậu tin nhanh thế?"
Đáng ra phải kinh ngạc đến cả người run rẩy, tranh cãi với cậu một lúc mới đúng kịch bản chứ?
"Tôi không tin anh ta, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của cậu tôi còn có thể nghi ngờ sao?"
Dung Bạch đầu óc đơn giản, nghĩ gì liền nói đó, hại Giang Thuỵ ở bên cạnh nghe thấy suýt tí thì sặc. Thì ra lời Thẩm Cơ Uy nói hôm ấy không phải tuỳ tiện bịa ra, Dung Bạch này thật sự chỉ tin tưởng bạn mình.
Thẩm Cơ Uy cảm động muốn chết: "Tiểu Bạch, cậu đúng là bạn tốt!"
Liếc thấy cái biểu cảm tán thưởng ấu trĩ của Thẩm Cơ Uy xuất hiện trên mặt mình, tâm tình vốn đang không tồi của Giang Thuỵ lập tức nguội lạnh trong vòng một nốt nhạc.
"Nhóc con, nghiêm túc lên một chút."
Người bị quát khẽ nheo mắt lại, bất mãn nói: "Sao anh cứ thích quản tôi vậy? Chúng ta quen thân lắm hả?"
Không hiểu tại sao chỉ cần đối diện với người này là cái tính khí khó ở của Thẩm Cơ Uy liền trỗi dậy, miệng mồm ngứa ngáy, căn bản chưa kịp suy nghĩ lời đã trượt ra khỏi cuống họng.
Bản tính Thẩm Cơ Uy từ nhỏ đã ngỗ nghịch, ngoài người lớn trong nhà ra nào có bao giờ chịu nghe ai dạy dỗ. Cậu không ưa nỗi cái thái độ bề trên đó của Giang Thuỵ cũng là điều rất dễ hiểu.
Dung Bạch vỗ vai nhắc nhở cậu, nhẹ giọng chuyển đề tài: "Còn tới một tháng nữa mới tới kì nghỉ hè, cậu định xử lí chuyện học tập ở trường thế nào? Đâu thể bắt Tiểu Uy giả mạo kia lên lớp chép bài hoài được?"
Giang Diệp Khê lén nhìn biểu cảm của anh mình, quả nhiên cả người đang toả ra khí lạnh.
Có lẽ Thẩm Cơ Uy cũng nhận thấy cái xưng hô Tiểu Uy giả mạo này quá mức gợi đòn, bèn sửa lại: "Anh ta tên Giang Thuỵ."
"Khụ..." Dung Bạch cũng ý thức được mình gọi sai, vội vàng nói, "Đâu thể để anh Giang học thay cậu hoài được."
Từ Tiểu Uy giả mạo một phát đổi sang anh Giang hết sức êm tai, mọi người có mặt ở đây căn bản không theo nỗi tốc độ hoạt động não bộ của Dung Bạch.
Thẩm Cơ Uy nhịn cười muốn nội thương: "Kiến thức quan trọng của học kì này tôi đã nắm cơ bản hết rồi, đợi đến lúc xuất viện xem lại luận văn soạn thảo là được. Anh ta chỉ cần đến lớp điểm danh mỗi ngày và ghi chép đầy đủ thôi."
"Vậy anh có định..." Dung Bạch hơi lưỡng lự hướng về phía Giang Thuỵ.
Giang Thuỵ biết cậu đang nghĩ gì, nói thẳng: "Tôi có căn hộ ở gần khu vực đó, hết học kì này sẽ chuyển sang."
Hắn không định ở mãi tại kí túc xá, nhất cử nhất động của Thẩm Cơ Uy cần phải được hắn quản lí kỹ lưỡng, việc mua căn hộ để chung sống là hoàn toàn cần thiết cho cả hai.
Dung Bạch lại hiểu nhầm ý hắn, ngượng ngùng giải thích: "Không phải tôi ghét bỏ anh, chỉ là cảm thấy nếu anh không phải Tiểu Uy có lẽ sẽ không quen chen cùng một chỗ với tôi."
Giang Diệp Khê nói: "Cậu đừng nghĩ nhiều. Chuyển đi là vì Cơ Uy cần có anh tôi tự mình hướng dẫn xử lí công việc, sống chung nhà sẽ dễ dàng hơn."
"Đúng vậy." Tuy sống cùng người lạ khiến Thẩm Cơ Uy rất không thoải mái, nhưng vì tình hình chung cậu vẫn phải ngậm ngùi chấp nhận số phận, "Tiểu Bạch cậu yên tâm, đợi đến khi tôi trở lại được thân xác của mình, tôi sẽ về kí túc xá tìm cậu."
Dung Bạch nghiễm nhiên không có ý kiến, chỉ câu khoé môi: "Cậu thoải mái là được, tôi đợi cậu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...