Hoán Hồn [đam Mỹ]

Trước khi đặt chân vào câu lạc bộ Dung Bạch có hỏi Thẩm Cơ Uy một câu, điều gì khiến cho cậu cảm thấy việc dốc sức đối tốt với một người khác ngoài bản thân là lẽ tự nhiên?

Trong vài giây ấy, đầu óc Thẩm Cơ Uy bỗng dưng trở nên rất dềnh dàng. Có lẽ bởi vì câu hỏi xuất hiện quá đột xuất, cậu nhất thời không tìm được đáp án nào chính xác để phản hồi.

"Thế nào là lẽ tự nhiên? Thế nào gọi là dốc sức đối tốt với người khác ngoài bản thân? Trên đời này chỉ có chuyện nên làm và chuyện không nên làm, chuyện cậu cảm thấy đáng để làm, chính là chuyện nên làm. Tôi không phải thánh nhân lúc nào cũng thích suy nghĩ cho người khác, chỉ đơn giản là vì vấn đề của bọn họ vô tình bày ra trước mắt tôi, và trùng hợp trong lòng tôi bọn họ không được xem là người khác. Tôi không ép người ngoài phải nhìn nhận việc tôi đang làm có đáng hay không, riêng tôi thấy vui vẻ là được, cuộc sống tôi đang sở hữu vốn dĩ thuộc về tôi mà."

Đã chẳng phải thần thánh, linh hồn con người không ai không vẩn đục. Thẩm Cơ Uy luôn cố gắng cân bằng giữa ánh sáng và bóng tối trú ngụ sâu thẳm trong linh hồn mình, phân biệt rạch ròi để chúng nó vĩnh viễn không chạm vào nhau. Cậu ban phát ánh sáng, nhưng bóng tối ấy cậu sẽ tự mình gặm nhắm, đó mới chính là sẽ tự nhiên của cậu, "Trái tim tôi này cậu thấy không? Đều là màu đỏ cả."

Bên tai loáng thoáng âm thanh truyền gió của điều hoà, hai mắt hoa nhoè, máu trong cơ thể bị tụt đến mức cơ bắp căng cứng. Thẩm Cơ Uy cảm nhận rõ ràng mình chỉ mới mượn nhờ chiếc đệm thịt dưới thân khoảng chừng vài giây thôi, song ý thức của cậu lại giống như bị ép ngồi lên cổ máy du hành thời gian của Doraemon, chớp nhoáng quay về quá khứ dài đẵng, kí ức va chạm với lớp tĩnh điện xung quanh kích hoạt nên hàng loạt các loại ảo giác xa lạ.

Ông và cậu từng cùng nhau đi đến chân núi Lãng Xuyên khi nào, tại sao cậu lại không có ấn tượng? Chẳng phải ông rất ghét nghe cậu nhắc đến nơi đó ư?

Tiểu Bạch nữa, nửa đêm nửa hôm đứng bên giường nhìn cậu chằm chằm làm gì?

Bóng đèn ngủ kí túc xá chợp tắt, Thẩm Cơ Uy lại trông thấy Giang Thuỵ.

Bao vây hắn là bốn lớp kính trong suốt liên tục đọng lại hơi nước, gương mặt này Thẩm Cơ Uy vô cùng quen thuộc, đường nét nhu hoà cân đối đã theo cậu suốt hai mươi năm trời, khi nhoẻn môi cười thậm chí còn lấp ló má lúm đồng tiền khá nông, không quan sát kỹ sẽ không thấy được.

Dì Hoà thường khen làn da cậu rất trắng, không phải trắng theo kiểu bệch bạc, mà là trắng hồng non mịn, hồi nhỏ nựng vào cứ ngỡ sẽ búng ra sữa, được di truyền từ mẹ cậu cho đến tận lúc trưởng thành. Cũng hiếm khi nổi hạt mụn nào, cho dù có ăn nhiều đồ cay nóng đi chăng nữa.

... Thế nhưng màu sắc ửng đỏ trước mặt này là thế nào đây?

Thẩm Cơ Uy thắc mắc lắm, nên thử nâng tay chạm vào.

Người đàn ông để yên cho cậu chạm.

Nóng. Cực kỳ nóng. Nóng đến bỏng. Nóng đến mức thiêu đốt sự tỉnh táo của cậu, rột rửa lôi kéo nhường chỗ cho cơn men say ngày ấy lên làm chủ, mờ mịt sờ vào vị trí giữa đầu lông mày kia.

"Mày của anh đậm lắm mà, sao của tôi không giống?"

"Hẳn vì lông tơ trên người cậu mỏng."

Thẩm Cơ Uy cười xì một tiếng: "Nói láo, rõ ràng là do lông anh nhiều!"

"Cậu lén xem rồi à?" Giang Thuỵ say mèm rồi, nhưng ít nhiều còn chưa tới độ nói sảng như Thẩm Cơ Uy, bị đeo cũng thấy phiền nên bèn đưa tay nhéo mũi cậu, "Trẻ con không cho uống rượu, lần sau cấm say xỉn trước mặt tôi."

"Anh cút." Áo sơ mi Thẩm Cơ Uy bị vòi sen thấm ướt dính sát vào da thịt, hai điểm nhô lên trước ngực chẳng chút tự giác nửa ẩn nửa hiện lộ ra ngoài, chân đứng không vững còn kích động nhào về phía người đàn ông, "Bà xem tướng số nói mấy người lông mày đậm toàn là bọn đàn ông gian manh xảo quyệt, quả thật không sai tí nào."

"Ỷ vào mình không có lông mày nên chửi xéo tôi à?" Giang Thuỵ đỡ lấy Thẩm Cơ Uy đang có nguy cơ ngã sụp xuống, giở giọng trách cứ, "Quậy thật."


"Quậy cái đầu anh, tôi muốn tắm!"

Thẩm Cơ Uy khịt mũi kêu Giang Thuỵ cút ra chỗ khác chơi, sau đó cúi đầu loay hoay tìm đường mở nút áo. Lần mò một hồi tìm không ra liền giở thói trẻ con cầm vạt áo kéo qua kéo lại, coi điệu bộ sắp sửa xé toẹt ra tại chỗ. Giang Thuỵ rảnh hơi đâu mà coi chừng cậu, bị đẩy sang một bên cũng bắt đầu cởi quần áo ra tắm rửa cho lẹ xong đi ngủ, nào ngờ đâu vừa quay đầu lại thì phát hiện chiếc sơ mi yêu thích của mình đã bị Thẩm Cơ Uy giật bay hết nút rồi tuỳ tiện ném sang một góc, bản thân chính chủ thì vật vờ ngồi bệt xuống đất gục đầu ngủ ngon lành.

Giang Thuỵ: "..."

Nhóc con có tài thật đấy, ngồi trong nhà tắm mà cũng nhập mộng được?

Hắn bày ra thái độ mặt sưng mày xỉa, nhưng cuối cùng vẫn không có bỏ mặc Thẩm Cơ Uy ngồi hứng nước lạnh một mình mà tiến tới xốc cậu đứng dậy. Thẩm Cơ Uy bị lay tỉnh trong trạng thái mềm oặt, cả cơ thể treo lơ lửng trên người Giang Thuỵ, hai tay ôm sát cổ hắn, ghé đầu vào ngực người đàn ông cọ cọ.

"Nóng..."

Nóng?

Giang Thuỵ cũng nóng, nóng đến mức muốn đập cho con ma men một trận tơi bời.

"Lạnh quá..."

"Cậu có thôi đi chưa, nũng nịu như con gái, biết xấu hổ không?"

Giang Thuy đen mặt, Thẩm Cơ Uy càng làm tới.

"Tôi không phải con gái." Đôi mắt Thẩm Cơ Uy bị chất cồn hun cho dập dờn hơi nước, đẹp tựa dòng sông Volga trong buổi chiều tà, làm tâm trí vốn đã lâng lâng của Giang Thuỵ nháy mắt chuyển sang tối tăm, "Hừ... Ban sáng anh còn hôn tôi... Có biết xấu hổ không chứ..."

Nhắc đến chủ đề này, biểu tình Giang Thuỵ trước sau đều cực kỳ bình tĩnh.

"Đàn ông đàn ang hôn tí thì thế nào? Còn không phải giúp cậu trút giận sao?"

Làn da nóng hổi bị màn nước lạnh lẽo chen vào cũng không tài nào dập được lửa nhiệt, Thẩm Cơ Uy bứt rứt bảo: "Kì cục lắm... Lần sau không cho hôn!"

Giang Thuỵ đang ôm eo Thẩm Cơ Uy, ấy vậy mà nghe xong câu này, hắn lại nở nụ cười nhạt: "Được, không hôn nữa."

Còn hôn nữa, càng chứng tỏ hắn sẽ tiếp tục lâm vào xốc nổi cùng khó kiểm soát cảm xúc, điều đó vô cùng không tốt cho hắn lẫn cả Thẩm Cơ Uy. Bản tính cáo nhỏ là một tên nhóc không tim không phổi, số phận hắn lại bắt buộc dính rạt một chỗ với cậu. Nếu chính hắn không tỉnh táo thận trọng, ai sẽ cứu vớt cuộc đời bọn họ đây?

"Tôi chưa từng hôn ai cả..." Lông mi Thẩm Cơ Uy nâng đỡ một hạt nước lấp lửng, khi cậu rũ nhẹ, hạt nước ấy rơi trúng mu bàn tay Giang Thuỵ, "Anh là người đầu tiên."

Thẩm Cơ Uy nói mê sảng, men quá nồng làm cậu hoàn toàn không ý thức được tác hại của rượu bia đã đem lớp da sỉ diện bên ngoài của cậu lột sạch thế nào.


Ánh mắt Giang Thuỵ bỗng dưng trở nên sâu hút, lòng bàn tay tựa hồ bị phù thuỷ điểm bùa chú, chậm rãi xoa nắn bên hông người con trai: "Chẳng phải hôm đó cậu bảo không phải sao?"

Thẩm Cơ Uy bĩu môi: "Ngu ngốc, lừa anh đó."

"À."

"Nhột, anh đừng mò nữa..." Người con trai giãy nãy.

"Ừ, không mò nữa." Giang Thuỵ nói gì làm nấy, thật sự ngưng lại trò sờ soạng.

"Giang Thuỵ..."

"Hửm?"

"Tôi muốn ngủ..."

"Tắm xong đã."

Giang Thuỵ còn chưa dứt lời, Thẩm Cơ Uy đã mệt nhoài tựa vào lòng hắn say sưa mất rồi.

Chuyện về sau Thẩm Cơ Uy không đủ trí lực để hồi tưởng nữa, có lẽ Giang Thuỵ đã tiện xối nước tẩy sạch cậu rồi kéo cậu về giường ngủ. Trước khi hoàn toàn lâm vào mê man, Thẩm Cơ Uy dường như đã nghe thấy giọng nói trầm khàn mang theo chút âm điệu gợi cảm không thuộc về thanh quản cơ thể của người đàn ông, bao gồm nửa phần chân thực nửa phần mộng ảo rì rì truyền vào tai mình.

Hắn nói: "Tôi cũng vậy."

...

Hồi ức xộc vào đại não Thẩm Cơ Uy tựa hồ một sợi tàn tro vô thức, chỉ trong nháy mắt đã ăn nhập hòa lẫn vào bể suy nghĩ tràn lan trong đầu cậu, ở nơi nào thì về đúng vị trí đó.

Thẩm Cơ Uy bị mùi hương bạch đậu khấu xen lẫn vài phần oải hương nhàn nhạt gãy nhẹ sóng mũi, rốt cuộc cũng thoát khỏi trạng thái thiếu hụt oxy vì chạy quá thục mạng, chậm chạp mở mắt ra.

Tổng quan căn phòng này cũng không khác so với phòng 1303 ban nãy, đều hoa lệ và rộng rãi giống nhau. Chỉ có điều vị trí đặt giường ngủ được thay thế bằng một bộ bàn dài sáu ghế y hệt như trong phòng nghị sự, chùm đèn sáng rực từ trên đỉnh trần nhà rọi thẳng xuống, liếc sơ ngang cũng đủ biết mục đích chính không dùng để làm chuyện bậy bạ như mấy địa điểm nào đó. Tiêu cự Thẩm Cơ Uy hơi nhập nhòe, mắt nheo đi nhắm lại vài lần mới dần phát hiện ra bản thân đã được đỡ ngồi lên ghế sô pha, cần cổ lập tức dáo dác nhìn xung quanh.

Bỗng dưng có một khuôn mặt già nua chả rõ từ đâu lòi ra bất thình lình kề sát vào mặt cậu.

"..."


Thẩm Cơ Uy sợ đến độ hít một ngụm khí lạnh.

"Ông, ông, ông là ai?"

"Vậy cậu, cậu, cậu là ai?"

Mí mắt Thẩm Cơ Uy giật giật liên tục, nhìn ông lão lưng khòm đeo kính ngố trước mặt mà chìm vào hoang mang tột độ. Lẽ nào người khi nãy cậu đè lên là ông lão này sao? Già thế rồi mà bị pho tượng hơn cao mét chín rơi trứng người mà cột sống ông ta vẫn còn chịu đựng được? Bộ nhà bí quyết gia truyền gì hả?

"Tôi..." Thẩm Cơ Uy bị hỏi mà nghẹn họng, xưng hô cũng loạn xà ngầu hết lên, "Cháu... Cháu vào nhầm phòng thôi ạ."

"Bị cà lăm hả?" Ông lão đứng thẳng lưng chắp tay sau đít, "Chạy nửa sống nửa chết thế mà bảo nhầm phòng có quỷ mới tin."

Nhắc mới nhớ tới hoàn cảnh trước khi mình mệt đến hôn mê, Thẩm Cơ Uy đột ngột nhảy dựng lên: "Từ lúc cháu vào đây có ai gõ cửa không?"

Ông lão hừ một tiếng, khuôn mặt in đậm hẳn năm chữ "TÔI BIẾT CẬU XẠO KE": "May cho cậu chạy vào đúng phòng đấy, người ở đây không ai dám tuỳ tiện gõ cửa phòng này đâu."

"Tại sao?" Miệng Thẩm Cơ Uy chưa kịp phanh đã lầm lỡ thốt ra một câu theo bản năng.

Chẳng lẽ cậu vô ngay phòng nghỉ của tổng thống thiệt hả?

"Tại vì..."

"Vì bọn họ không có quyền lợi đó." Một chất giọng cứng cáp truyền từ phía phòng thay quần áo cắt ngang lời ông lão, "Chúng tôi bao trọn gói miễn làm phiền, tiền trao cháo phải múc."

Thẩm Cơ Uy dõi mắt theo hướng phát âm thanh, con ngươi thoáng chốc hơi dại ra.

Đệm thịt mà mấy phút trước cậu nằm đè lên, khả năng cao chính là người này thì đúng hơn.

Chủ nhân của giọng nói ấy thậm chí còn cao hơn cả Giang Thuỵ vài cm, áo khoác dài màu quân đội gán lên người hắn toả ra một cỗ áp bách vô cùng nhuần nhuyễn, là loại thế khiến người đối diện phải sinh ra kiêng dè dường như đã ăn sâu vào trong máu. Chưa kể tới ngũ quan kia còn tràn ngập mùi nam tính hoang dã, mày không quá rậm nhưng kéo dài gần tóc mai, biểu cảm nghiêm nghị hút mắt, là một trong những người có giá trị nhan sắc cao nhất Thẩm Cơ Uy từng gặp.

Cậu chú ý từ khi người đàn ông bước ra, thái độ nhỡn nhơ của ông lão bên cạnh cơ hồ đã thu liễm lại không ít.

"Thượng tướng, ngài lập tức về luôn hả?"

"Ừ." Hoắc Tôn chỉnh lại cổ áo, ánh mắt bình tĩnh quét sang phía Thẩm Cơ Uy, "Còn cậu?"

Thẩm Cơ Uy hỏi: "Hai người không thắc mắc cháu vì sao lại đột ngột xông vào đây sao?"

Ông lão nói: "Mặt mũi cậu trông không giống người xấu, thượng tướng đương nhiên sẽ bênh vực bên yếu thế hơn đám bặm trợn kia rồi!"

Thẩm Cơ Uy quá mức lấn cấn với cách gọi thượng tướng, không nhịn được nói nhỏ: "Thượng tướng nào ạ? Cháu nhìn mặt chú ấy đúng là hơi quen quen thật."

"Hoắc Tôn đó!" Ông lão rít rào, "Đừng nói cậu chưa từng thấy ngài ấy trên ti vi nhé?"

Hoắc Tôn: "Liêu Thận, bớt nói một chút đi."


Ông lão Liêu Thận tức khắc vặn âm mức volume.

Mà Thẩm Cơ Uy ngay khoảnh khắc nghe thấy danh xưng Hoắc Tôn từ miệng Liêu Thận, sắc mặt cũng bắt đầu nghệch ra trông thấy rõ, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt như thể sinh vật lạ.

Cậu không vào trúng phòng tổng thống, nhưng vào trúng phòng thượng tướng Hoắc Tôn thì tính chất cũng chẳng khác mấy đâu đúng không?

Thế giới tưởng chừng tĩnh lặng mất mười giây.

Thẩm Cơ Uy nuốt nước bọt miễn cưỡng lấy lại tiếng nói, tựa hồ không dám tin mà xác nhận lần nữa: "Ngài thật sự là thượng tướng Hoắc Tôn ạ?"

"Không giống sao?" Hoắc Tôn nhướng mày.

"Không... Không phải ạ." Thẩm Cơ Uy quẹt mũi, "Cháu không nghĩ ngài còn trẻ như vậy."

"Là do ngài thượng tướng trời sinh sắc xuân mãi giữ." Liêu Thận bưng cằm, "Cậu nhìn tôi này, trông trẻ trung vậy thôi chứ thật ra ngoài sáu mươi rồi đấy."

Thẩm Cơ Uy và Hoắc Tôn: "..."

Miêu tả vậy cũng được sao?

Thẩm Cơ Uy không muốn đả thương lòng tự tôn của người lớn tuổi, chỉ còn cách cười trừ cho qua chuyện.

Tuy Liêu Thận tuổi đã liệt vào hàng ông bà, song tâm thái lại cực kỳ vô tư: "Thượng tướng có việc bận thì cứ đi trước đi, thằng nhóc này một hồi tôi xử lí cho."

"Ông bớt loi nhoi đi, tranh thủ điều tra cho xong việc của tôi. Nếu còn tháng này còn trễ hạn tôi sẽ tìm người khác giao dịch." Hoắc Tôn hạ giọng nhắc nhở lão.

Liêu Thận khóc không ra nước mắt: "Núi Lãng Xuyên không phải dễ tìm đâu thượng tướng ơi, cái làng nhỏ lắt nhỏ lơ như Thu Phong tôi kiếm đã muốn mòn con mắt rồi, huống hồ chi ngọn núi không còn trên bản đồ."

Hoắc Tôn từ chối nêu ý kiến hờ hững liếc Liêu Thận một cái, đoạn xoay người hỏi Thẩm Cơ Uy: "Cậu vào đây bằng cách nào? Có sẵn phương tiện không?"

Thẩm Cơ Uy dỏng tai nghe toàn bộ cuộc đối thoại của hai người kia, quả thật rất muốn chen vào bảo rằng núi Lãng Xuyên cậu biết, làng Thu Phong cậu cũng biết, nhưng rồi lại sợ bản thân vượt quá quyền hạn, bất đắc dĩ đành phải trả lời vấn đề của Hoắc Tôn trước: "Bạn cháu đang đợi cháu dưới bãi đỗ xe, cháu chỉ phiền ngài thuận đường dẫn cháu xuống dưới đó thôi là được."

Hoắc Tôn dứt khoát gật đầu.

Lúc theo đuôi người đàn ông đi ra tới cửa, bước chân Thẩm Cơ Uy hơi khựng lại, do dự hỏi: "Cháu có cần đeo khẩu trang không?"

"Không cần."

Suy nghĩ của Hoắc Tôn cũng giống Du Nguyệt Tuý, cái gì càng giấu thì sẽ càng lộ, thuận theo tự nhiên là được rồi.

Hơn nữa cho dù là dẫn theo bất kì ai, đều không có người nào dám cản đường Hoắc Tôn hắn.

Thẩm Cơ Uy ngoan ngoãn nghe theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui