Lạp Thương là cái tên tương đối quen thuộc với lớp người lắm tiền nhiều của ở thành phố S.
Câu lạc bộ thường được lựa chọn làm địa điểm bàn bạc công việc, bên ngoài xa hoa hào nhoáng, bên trong lại đầy rẫy các giao dịch đen tối phức tạp. Hơn nữa còn kết hợp luôn cả dịch vụ suối nước nóng nhà hàng lẫn nghỉ dưỡng, phòng tổng thống trên tầng cao nhất cho hội viên nghỉ ngơi. Nhìn chung chính là chỉ cần đại gia nào có tiền đi vào đấy, độ bảo mật riêng tư không những vô cùng đáng tin cậy, mà còn được phục vụ từ A tới Z, khỏi phải lo bị ai bắt thóp.
Dung Bạch quan sát dòng người đông nghẹt ở lối ra vào sân bay, nghe Thẩm Cơ Uy phân tích xong liền sốt sắng hỏi: "Lẻn vào câu lạc bộ Lạp Thương theo dõi người ta ngoại tình, não cậu có bị úng nước không đấy? Lỡ bị tóm thì làm sao?!"
Thẩm Cơ Uy trấn an nói: "Không sao, tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước rồi. Đầu tiên chúng ta chúng ta chụp vài tấm khởi động, đợi đến nơi tôi tự có cách xử lí."
Dung Bạch cứ có cảm giác Thẩm Cơ Uy chung sống với Giang Thuỵ lâu ngày, tâm tư hình như đã bị người đàn ông lây nhiễm ảnh hưởng trở nên thâm sâu phức tạp không ít. Cậu nhíu mày, nhịn không được lại hỏi: "Cậu có nhận ra nguyên chuỗi nhà hàng khách sạn lớn nhất ở thành phố S này tên đều có cùng một chữ Lạp không?"
Thẩm Cơ Uy tuỳ tiện hồi tưởng một chốc, hình như đúng là thế thật.
Cậu gật đầu: "Thì sao?"
Dung Bạch hít một hơi: "Gia phả nhà họ Đằng gốc gác là xã hội đen, Lạp Thương là chi nhánh mới được mở rộng từ tập đoàn Lạp thị, do Đằng Lạp Nhiễm quản lí. Tính cách người này nổi tiếng thâm độc, nếu để anh ta biết được có người đến quấy phá làm ảnh hưởng danh tiếng của địa bàn mình, anh ta chắc chắn sẽ thủ tiêu cậu!"
Mắt Thẩm Cơ Uy thoáng nheo lại, ngờ vực hỏi: "Sao cậu biết rõ mấy chuyện này vậy?"
"Cậu quên tôi làm thêm ở đâu rồi sao?" Giọng Dung Bạch moi không ra được tí chột dạ nào, "Mấy chuyện linh tinh đó tôi nghe đám phục vụ bàn tán cả ngày. Thái tử gia Đằng Lạp Nhiễm, ước mơ của biết bao nhiêu cô gái ở hộp đêm, các cô ấy bảo chỉ cần bám được vào anh ta, nửa đời sau chắc chắn sẽ được an toàn sung túc, khỏi phải bôn ba."
Biểu tình Dung Bạch quá mức tự nhiên, mặc dù trực giác của Thẩm Cơ Uy luôn cảm thấy cậu ấy có điểm là lạ, song hiện tại lại không phải lúc cho cậu truy xét nhiều, chỉ có thể tạm dằn nghi hoặc xuống: "Yên tâm, tôi có người quen làm việc trong đó. Hơn nữa tôi mới đăng kí hội viên, không dễ bị phát hiện vậy đâu."
"Cậu thật là..." Dung Bạch hiểu rõ bản thân khuyên không nổi, đành phải bỏ cuộc cho đỡ tốn hơi.
Hai người đều ngầm hiểu mà gác câu chuyện này sang một bên, tiếp tục tập trung chờ đợi con mồi xuất hiện.
Tựa hồ Giang Tử Đằng sợ bọn họ phải đợi quá lâu, gần như chỉ vài phút sau, một bóng dáng cao lớn quen thuộc mặc tây trang xám đã chậm rãi lọt vào tầm nhắm của Thẩm Cơ Uy. Đôi mắt đào hoa của cậu theo phản xạ giật nhẹ một cái, bàn tay vững chắc tóm lấy vạt áo Dung Bạch lắc lắc: "Anh ta ra rồi, đi thôi."
Dung Bạch thẳng người đạp lên từng bước chân của cậu ra tới bãi đỗ xe, nhanh chóng mở cửa ngồi lên taxi đã chờ sẵn từ trước. Tài xế hiểu ý chỉ trong tích tắc, gạt cần điều khiển bám sát theo chiếc Audi đen tuyền của Giang Tử Đằng.
Thuận lợi chạy được nửa đường thì chiếc Audi đằng trước bỗng quẹo sang lối vào một chung cư sang trọng, sau đó dừng lại trước cổng chờ, Giang Tử Đằng im nghỉm không xuống xe. Tròng mắt sâu hút của Thẩm Cơ Uy loé lên, nhanh nhạy nhoài người hé cửa sổ thành một khe nhỏ, ống kính tinh xảo chuẩn xác nhắm thẳng về phía trước.
Tách tách.
Hình ảnh một cô gái mặc váy hai dây tím thẫm để lộ mảng da thịt trắng nõn khom lưng chui vào trong xe có biển số XXX-XXX, tức khắc được lưu trữ vào bộ nhớ.
"Tiếp tục theo bọn họ."
Thẩm Cơ Uy hạ giọng yêu cầu tài xế rồi chậm rãi ngồi lại chỗ của mình, đưa ảnh chụp vừa nãy cho Dung Bạch đánh giá: "Chụp đẹp không?"
Dung Bạch liếc nhìn, giơ ngón cái: "Có tốt chất làm paparazzi ghê."
Thẩm Cơ Uy quả thật chụp rất khéo, lợi dụng góc độ hợp lí vừa che giấu được hơn phân nửa khuôn mặt của người phụ nữ, nhưng vẫn trông thấy được cánh tay đàn ông thò ra ngoài siết lấy eo cô ta kéo vào, cùng với biển số xe cực kì bắt mắt kia, tất cả đều được thu gọn trong khung hình.
Xe tiếp tục lăn bánh, Thẩm Cơ Uy tựa lưng chăm chú nhìn về phía trước.
"Người đàn ông đó cũng thật rảnh tiền, đã tới chung cư thì sao không vào thẳng để làm việc luôn, còn kéo nhau đến khách sạn làm gì cho tốn kém nhỉ?"
"Hành sự ở chung cư nhiều rồi, thỉnh thoảng bạn gái muốn đổi địa điểm, cậu có thể từ chối sao? Huống chi Lạp Thương nhiều thứ hay ho đến thế, người sướng nhất cũng chỉ có cái thân anh ta thôi."
Dung Bạch thử tưởng tượng sơ sài một chút, lập tức rùng mình lắc đầu, mắng: "Ngựa đực, cặn bã."
Thẩm Cơ Uy nhoẻn môi cười nhạt, chính cậu cũng không ngờ được một người bề ngoài có vẻ khúm núm lép vế trước vợ như Giang Tử Đằng, ở sau lưng lại dám cả gan lên dây cương với người phụ nữ khác, thậm chí còn ngựa quen đường cũ rất nhiều lần. Giả sử không phải bị cậu tình cờ bắt gặp, có lẽ thêm một thời gian nữa thôi, cặp sừng trên đầu Ngô Ngân Châu sẽ cán mốc chạm đến nóc nhà.
"Nồi nào úp vung nấy."
Nếu xét bản chất về một mặt nào đó, hành động của Thẩm Cơ Uy cũng có thể được gọi là tiện tay làm việc tốt, giúp cho Ngô Ngân Châu có góc nhìn mới mẻ hơn về chồng mình. Để đám sương mù được coi là thượng đẳng vây quanh mắt cô ta trở nên rõ ràng hơn, hiểu ra trên đời không phải chỉ có một mình cô ta là biết gây tổn thương cho người khác.
...
Thân xe xốc nảy chừng hai mươi phút mới có dấu hiệu giảm bớt, rề rà dừng lại trước cổng một câu lạc bộ sang trọng. Nơi đây nằm sâu trong khu vực sáng giá của thành phố, cao tầng kín đáo, căn cứ sừng sững đặt trên nền đất với biển hiệu chạm khắc chói mắt dòng chữ .
Sau khi tiến hành quẹt thẻ tự động, cánh cổng sắt kiên cố mở ra, để lộ con đường lát đá granite trải dài dẫn đến tầng hầm gara.
"Anh ngồi đây trông mèo giùm tôi nha." Thẩm Cơ Uy ôm Hướng Dương đang ngoe nguẩy đuôi nằm xuống ghế phụ lái, dặn dò tài xế.
Bàn giao xong xuôi cậu đeo khẩu trang cẩn thận, lấy từ trong ba lô ra thêm một cái camera kích cỡ nhỏ gọn chỉ bằng đầu ngón tay mà bản thân mua trên web công nghệ điện tử sau đó nhét vào túi quần, máy ảnh lớn đã chụp được không ít cảnh tượng đặc sắc thì đặt lại vào ba lô, cố gắng điều chỉnh sao cho bản thân trông thật bình thường rồi kéo theo Dung Bạch chạy tỏng vào thang máy.
"Đã biết đi làm chuyện không an toàn, cậu còn mang theo cục nợ nhỏ đấy làm chi vậy?"
Thẩm Cơ Uy ấn nút thang máy đáp: "Tối nay tôi không về nhà, để Hướng Dương ở một mình với Giang Thuỵ tôi sợ anh ta bỏ con tôi chết đói."
Dù gì ấn tượng muôn thuở của Thẩm Cơ Uy dành cho Giang Thuỵ luôn là kiểu người lạnh nhạt thiếu kiên nhẫn. Mà đối với những động vật nhỏ thích quậy phá như Hướng Dương, kiên nhẫn lại là điều bắt buộc không thể thiếu. Thế nên vừa nghĩ tới việc nhờ hắn giúp mình chăm mèo, hiển nhiên Thẩm Cơ Uy sẽ liệt kệ nó vào loại chuyện không có khả năng.
Dung Bạch tỏ ra đã hiểu.
Mũi tên nhấp nháy lên đến tầng 5, Thẩm Cơ Uy không hề lập tức đi tìm Giang Tử Đằng mà ngược lại dẫn người bên cạnh đi vào một gian phòng lớn được trang trí theo phong cách cổ kính hoa lệ, đứng ở quầy pha chế là một thiếu niên cao tầm khoảng mét tám, mặt mũi thanh tú dễ nhìn, mặc một bộ đồng phục batender thắt nơ đen ôm sát vòng eo thon thả, động tác đảo bình lắc cocktail trên tay thoăn thoắt, toát lên nét chuyên nghiệp điêu luyện.
Không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh, ánh đèn thành phố từ bên ngoài cửa thuỷ tinh hắt vào phủ lên thân ảnh của những cặp đôi đang ghé tai nhau tâm sự. Thanh âm trầm lắng nỉ non, tiếng môi lưỡi quấn quít tạo nên một diễm cảnh mập mờ thầm kín, lại chẳng hề thiếu đi mấy phần tình sắc.
Thẩm Cơ Uy huýt Dung Bạch một cái, không cho phép cậu nhìn bậy, tiếp đó lôi người đến trước quầy pha chế, chống một tay cong ngón trỏ gõ lên bàn: "Chú em, cho anh hai ly Sangria."
Batender trẻ tuổi ngước đầu lên, tầm mắt khẽ lướt qua hàng mi đen nhánh phía trên lớp khẩu trang bị bóng đêm che khuất của người đàn ông đối diện, vài giây sau liền chậm rãi thu lại vài tia dò xét mờ nhạt loé lên chớp nhoáng ấy, cong môi nói: "Được, hai ngài muốn dùng loại nào?"
"Zurra đi."
Thẩm Cơ Uy không thích hợp dùng rượu, uống Zurra được pha chế từ trái đào và xuân đào, cơ thể cậu sẽ không bị kích thích.
"Ok, đợi em năm phút."
Thẩm Cơ Uy và Dung Bạch ngồi song song trên ghế cao quan sát batender biểu diễn, Thẩm Cơ Uy một bên nhìn, một bên khác cũng tranh thủ hỏi: "Em làm việc ca mấy? Chỉ giữ nhiệm vụ pha chế hay phục vụ tận nơi?"
Đuôi mắt Batender có một nối ruồi son nhỏ đỏ như máu, ẩn sâu ở vị trí mị hoặc lại đặc biệt trở nên mê hoặc lòng người. Ý vị chao đảo đó đã từng khiến nhiều tên đàn ông lẫn phụ nữ tình nguyện chìm đắm điên cuồng, chỉ riêng Thẩm Cơ Uy từ đầu đến cuối chỉ mang theo thái độ đơn thuần thưởng thức, lộ liễu đến mức chính bản thân batender cũng nhận ra được.
Trong ngoài đối nghịch, nội tâm càng thản nhiên bao nhiêu, đường nét gợi cảm trên mặt càng được batender phô bày rõ rệt bấy nhiêu: "Phòng 1302 có gọi hai ly Margarita, trợ thủ của em bận rồi, cho nên đêm nay toàn bộ đều do một mình em đích thân phục vụ, ngài có yêu cầu gì không?"
Tại một địa điểm không người trông thấy, camera hồng ngoại giấu trong góc phòng nhẹ nhàng xoay chuyển một lượt khắp căn phòng, cuối cùng khéo léo dừng lại trước ngũ quan tinh tế phong lưu nửa ẩn nửa hiện của Thẩm Cơ Uy, soi rõ ý cười ôn hoà nơi đáy mắt cậu: "Muốn tôi đưa ra yêu cầu, có phải theo quy định em nên báo tên trước không?"
Batender khảy bảng số kim loại trên áo mình, khoé môi câu thành một đường xinh xắn: "Trong lúc làm việc sếp không cho phép em giao du quá phận với khách hàng. Chi bằng ngài gọi món trước, trời tối chúng ta tâm sự được không?"
Thẩm Cơ Uy nhếch mày: "Được, 1303, vẫn là Sangria nhưng đổi thành Brandy, tôi đợi em."
Dung Bạch trầm mặc quan sát bạn thân mình diễn trò cả buổi, trong lòng ngày càng ngột ngạt và bực bội.
Tiểu Uy nhà cậu từ khi nào lại mang dáng vẻ này? Tại sao cậu chưa từng thấy?
Dù có thay lớp da ngoài, vẫn khiến Tiểu Bạch Miêu của chúng ta nhìn đến chua lòm cả răng.
Sangria đã hoàn thành, Thẩm Cơ Uy nháy mắt nịnh nọt với Dung Bạch đã bản thân ngó lơ nãy giờ một cái, sau đó vươn tay nhận lấy ly cocktail màu đỏ sóng sánh từ tay batender.
Dung Bạch liếc thấy rõ ràng, khoảnh khắc đầu ngón tay bọn họ chạm vào nhau, Thẩm Cơ Uy đã lặng lẽ đẩy chiếc camera nhỏ xíu kia cho batender, mà người kia cũng thuận lý thành chương nhanh nhẹn đem nó giấu vào túi áo thông qua động tác lau chùi tưởng chừng như vô thức, thuần thục đến độ camera cũng không tài nào nắm bắt được.
Lồng ngực Dung Bạch an tĩnh lại.
Hiện tại đã hơn năm giờ chiều, hai người ngồi đóng quân ở quầy pha chế liên tục uống hết ly này tới ly khác, đủ các mùi vị chua ngọt cay đắng khiến cổ họng Thẩm Cơ Uy cũng sắp sửa tắt nghẽn đến nơi, bèn xua tay bảo muốn lên phòng nghỉ ngơi dưỡng sức, batender lịch sự mỉm cười gật đầu.
Dung Bạch kè Thẩm Cơ Uy rời khỏi.
Cửa phòng tổng thống mở ra, Thẩm Cơ Uy được giáo dưỡng từ nhỏ hiếm hoi mở miệng chửi thề: "Đậu má, ngâm nước nóng gì mà gần hai tiếng đồng hồ, ông đây ngồi chờ uống rượu sắp hư thanh quản luôn rồi!"
"Bantender đó là người quen mà cậu nói à?" Dung Bạch nằm dài ra giường thả lỏng xương cốt hỏi.
Thẩm Cơ Uy ở sô pha vò đầu bứt tai: "Ừ, là cậu ta."
"Là quen biết từ trước sao? Tôi cứ thấy hai người giống như lần đầu gặp mặt vậy."
"Cậu đoán không sai, chúng tôi thật sự là lần đầu tiên gặp nhau." Nhắc đến vấn đề có thể kể lể, Thẩm Cơ Uy chưa bao giờ giấu giếm Dung Bạch, "Cậu có từng nghe qua trang web DarkSlateGray chưa?"
"Web đen?" Dung Bạch nói.
"Cũng gần giống vậy." Tay Thẩm Cơ Uy mở điện thoại đã được liên kết với camera, miệng trả lời Dung Bạch, "Thông Tin - Gián Điệp - Bí Mật bạn muốn thứ gì?"
"Khi vào web thì dòng chữ này sẽ hiện lên đầu tiên, ban đầu tôi cũng không rõ ý nghĩa của nó là gì, nhưng bỏ tầm một tiếng để nghiên cứu thì biết được đây đại khái là một quầy giao dịch thương giới online, độ bao phủ cực kì rộng, hầu như các tập đoàn nổi tiếng ở thành phố S đều có mặt. Tôi chọn mục gián điệp, được phân cho tài khoản [Winchester Cathedral] tiếp nhận, cũng chính là batender ban nãy."
Dung Bạch nghe xong cau mày: "Sao lại có loại trang web tồn tại mà không bị chính phủ phát hiện kiểm soát, ai hướng dẫn cậu truy cập?"
"Từ khi mua macbook nó đã được cài đặt sẵn vào rồi." Thẩm Cơ Uy ăn ngay nói thật.
"Lần đầu cũng là lần cuối nhé Tiểu Uy." Dung Bạch nghiêm túc ngồi thẳng dậy, "Dark web rất nguy hiểm, lần sau không được dây vào nữa, có nghe không?"
E rằng lần sau cậu cũng chẳng còn dịp để dùng đâu, nghĩ như thế, Thẩm Cơ Uy rất thoải mái đồng ý.
"Được rồi." Thái độ Dung Bạch hoà hoãn lại, di chuyển từ giường lớn sang sô pha ngồi, "Giang Tử Đằng dẫn bạn gái về phòng chưa?"
Dung Bạch vừa dứt lời, màn hình điện thoại đã tức khắc sáng lên, quang cảnh từ đen đục từng chút một hiện rõ.
Batender giao thức uống đến nơi rồi.
***
Lời tác giả:
Hướng Dương: Bà mẹ ghẻ kia lúc nào cũng quên mất mình, thật ra mình không thích ngủ trong ba lô tí nào cả!
Uất Doãn: Không hiểu sao lần nào tui cũng quên mất Hướng Dương, viết xong qua ngày sau mới biết thằng bé bị mất tích mọi người ạ, phải chỉnh lại gấp!
Tiến độ truyện có thể sẽ chậm rất nhiều, tại vì mình đang học 12, bài vở nhiều lắm, không có thời gian rảnh rỗi, nên được chương nào hay chương đó nhé, tui hứa sẽ không drop.
Nói nhiều vậy chứ thật ra tui biết cũng không có ai đọc ha ha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...