Hoán Hồn [đam Mỹ]

Thẩm Cơ Uy làm ổ bên sô pha lướt web, Giang Thuỵ nhìn chăm chú máy tình hồi lâu cảm thấy cổ họng có chút khô, hạ giọng nói: "Rót hộ tôi ly nước."

"Hả?" Thẩm Cơ Uy nhấc mặt mình ra khỏi điện thoại, "Mắc gì tôi phải rót nước cho anh? Anh có tay có chân mà?"

"Trên danh nghĩa cậu là trợ lý." Giang Thuỵ nói như lẽ đương nhiên, "Tôi sai trợ lý của mình làm việc có gì không ổn?"

Thẩm Cơ Uy bất mãn: "Giả vờ chứ có phải thật đâu. Hơn nữa nếu nói thế thì anh là trợ lý của tôi mới phải, lấy đâu ra quyền hành sai ông chủ đi rót nước?"

"Cũng đúng."

Thẩm Cơ Uy: "..."

Sao đúng dễ dàng vậy? Nếu anh năn nỉ thêm mấy tiếng có khi tôi lại miễn cưỡng chấp nhận thì sao?

Thấy Giang Thuỵ thật sự đang chuẩn bị đứng dậy, Thẩm Cơ Uy bất lực nói: "Anh ngồi đó đi, tôi rót."

Máy lọc nước đặt trong phòng tạm thời bị hư nên Thẩm Cơ Uy phải lê thê cầm cái ly rỗng ra ngoài máy dùng chung để lấy nước. Vị trí khá xa, cậu vòng qua hành lang rộng thênh thang, lúc rót nước trở về thì tình cờ chạm mặt Ngô Ngân Châu ngay tại cửa sổ bằng kính.

Ngô Ngân Châu thấy Thẩm Cơ Uy rõ ràng biểu tình hơi mất tự nhiên.

Dù gì cuộc tranh luận tan rã trong sự vạch trần thẳng thừng mấy tiếng trước cũng chẳng mấy vui vẻ, mà Ngô Ngân Châu vốn dĩ đã căm ghét Giang Thuỵ, hiện giờ muốn giả vờ nặn ra nụ cười thân thiết e rằng khó hơn cả việc kêu cô ta đi dọn WC.

Thẩm Cơ Uy hả dạ trong lòng, mở miệng chào hỏi: "Chị dâu, trùng hợp thật."

"Giang Thuỵ, dạo gần đây chị có làm gì khiến cậu không hài lòng sao?"

"Nào có." Thẩm Cơ Uy mỉm cười, "Tôi đang rất hài lòng mà?"

Ngô Ngân Châu hít sâu một hơi: "Số tiền kiếm được từ dự án đó đối với công ty chẳng có bao nhiêu, nếu đi nói với bố chị tin chắc ông ấy cũng sẽ không trách chị. Thế nhưng hôm nay cậu cố ý bêu xấu chị trước mặt nhiều người như thế, còn làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Tử Đằng. Tốt xấu gì chúng ta cũng là người nhà, cậu không cảm thấy bản thân rất quá đáng à?"

"Tôi làm việc trước giờ chỉ dựa vào thực tế để suy xét." Giọng Thẩm Cơ Uy nhàn nhạt, "Tình cảm riêng tư gì đó nói ra không có sức thuyết phục đâu."

"Cậu du học sáu năm, sáu năm đó Tử Đằng ở công ty cống hiến hết sức lực, nhưng lúc cậu trở về anh ấy vẫn chấp nhận nhường cái ghế tổng giám đốc cho cậu mà chẳng có một lời dị nghị. Nếu nói như cậu, công việc không liên quan đến tình cảm riêng tư, năm đó cậu còn trẻ người non dạ, nếu không có anh ấy lùi một bước, cậu sẽ dễ dàng trở nên vững chắc như bây giờ được sao?!"

Cho nên hành động của Giang Thuỵ trong mắt Ngô Ngân Châu chính là ăn cháo đá bát, không nể mặt mũi, khiến cô ta phẫn nộ đến cùng cực.

Thẩm Cơ Uy lười phản ứng, càng lười phân tích xem lời Ngô Ngân Châu nói có mấy phần là chân tướng, mấy phần là bịa đặt.

Cậu chỉ biết, người phụ nữ này từng có ý định sát hại Giang Thuỵ, thậm chí không phải chỉ có một lần, thủ đoạn tàn nhẫn mất hết nhân tính.

Thế mà sau bao nhiêu biến cố khiến lòng người nguội lạnh như thế, Ngô Ngân Châu vẫn có thể thẳng lưng đứng trước mặt Giang Thuỵ kể công kể ơn hết sức bình thản, diễn vở kịch gia đình tương thân tương ái đến khó phân thật giả, làm Thẩm Cơ Uy cảm thấy buồn nôn.

Đây là lần đầu tiên cậu sinh ra vô vàn ác ý đối với một người như vậy.

Trực giác nói cho cậu biết, Ngô Ngân Châu càng tỏ ra kích động mất kiểm soát, trong lòng cô ta càng tĩnh lặng, càng thâm độc hơn bề ngoài rất nhiều.

Suốt nhiều năm qua Ngô Ngân Châu bị Giang Thuỵ chọc thủng không ít chuyện tốt, trong công việc lẫn ngoài đời tư, dẫn đến hiện tại mỗi lần trông thấy hắn, thái độ của Ngô Ngân Châu đều sẽ biến đổi thất thường, tựa hồ chỉ cần trò chuyện dăm ba câu liền có thể sinh ra cảm xúc muốn giết người.

Và cô ta thực sự đã làm vậy.

Thẩm Cơ Uy đã rất cố gắng để dằn xuống cơn giận dữ.

"Hiện tại Giang Tử Đằng hối hận muốn lấy lại vị trí đó cũng được thôi." Cậu ngoài cười trong không cười, "Nếu đủ khả năng thì cứ tự nhiên tới."


Ngô Ngân Châu im lặng thở ra một tiếng đầy nặng nhọc.

Thẩm Cơ Uy giả tạo hỏi han: "Sắc mặt chị rất kém, nếu không khoẻ có thể trở về nghỉ ngơi, dù gì bây giờ chị ở công ty cũng chẳng còn việc gì quan trọng cần phải làm."

"Cậu cứ đi làm việc, không cần lo cho tôi." Ngô Ngân Châu mất nửa phút mới rặn ra được một câu hoàn chỉnh, tận lực khôi phục lại dáng vẻ tao nhã như thường ngày.

Ly nước trong tay Thẩm Cơ Uy đã lạnh ngắt, cậu xoay người đi rót một ly mới.

Lúc cậu trở lại, Ngô Ngân Châu đã biến mất dạng.

Thẩm Cơ Uy thổi nhẹ ngón tay vừa bị nước nóng bắn trúng của mình, điều chỉnh tâm trạng sau đó mới chậm rãi tiến về hướng phòng làm việc.

Lúc đặt ly nước lên bàn có hơi dùng sức, sự chú ý của Giang Thuỵ bị dời đi, liếc mắt thấy được vết bỏng trên tay cậu.

Thẩm Cơ Uy xoa vai định phóng trở về sô pha chơi điện thoại, cánh tay bỗng bị người đàn ông giữ chặt.

"Gì đó?" Cậu ngơ ngác quay đầu.

"Chỉ rót một ly nước cũng bị thương?" Giang Thuỵ nghiêm giọng hỏi.

"Vết thương nhỏ thôi mà." Nói xong thì định rút tay về, "Anh làm việc của anh đi, để ý đến tôi làm gì chứ."

"Ngồi đi." Giang Thuỵ đứng lên nhường chỗ cho Thẩm Cơ Uy, tiếp đó đè vai cậu xuống ghế.

Giang Thuỵ vào phòng nghỉ một chuyến, lúc bước ra trên tay đã có thêm một tuýp thuốc mỡ và bông gòn đã được thấm qua nước muối sinh lý. Hắn ngồi xổm bên chân Thẩm Cơ Uy, không nói một lời mà cầm lấy tay cậu, cúi thấp đầu cẩn thận xử lí chỗ bị thương.

Giọng nói vương chút ý cười của Thẩm Cơ Uy truyền đến: "Sợ ngón tay ngọc ngà của anh để lại sẹo à? Có lo xa quá không vậy tổng giám đốc?"

"Vết bỏng nhẹ không sớm xử lí sẽ bị phù lên." Người đàn ông không ngẩng đầu, chỉ tuỳ tiện giải thích.

Thẩm Cơ Uy nghịch ngợm chuộp lấy tuýp thuốc mỡ còn chưa đóng nắp, bóp ra tay một ít sau đó quẹt lên mặt Giang Thuỵ.

Kết quả mu bàn tay đang lành lặn bị người ta vả đến đỏ ửng.

Khoảnh khắc Tô Noãn Khiết đẩy cửa tiến vào chứng kiến chính là cảnh tượng thế này.

Người con trai từ dưới bàn làm việc đứng thẳng dậy, trên má còn dính chút chất lỏng màu trắng, biểu cảm của người đàn ông ngồi trên ghế thì toát ra nét thoả mãn. Có lẽ vì người con trai ấy quá mức xinh đẹp, khiến cho vẻ mặt vốn mang sắc thái lạnh nhạt điềm nhiên kia lọt vào mắt Tô Noãn Khiết đang ôm một bụng nghi hoặc bất ngờ trở nên lẳng lơ đầy tình sắc.

Tô Noãn Khiết bị khung cảnh mờ ám này doạ sợ chết khiếp.

Bọn họ vừa mới làm gì?

Đây không còn là điều khiến Tô Noãn Khiết để tâm nhất nữa.

Sao lại là cậu ta?!

Người bạn mà Triệu Việt Nghiên nhắc đến thế mà lại là tên nhóc ngày hôm đó chặn cô ở bệnh viện?

Cậu ta không phải muốn hại Giang Thuỵ sao? Vì lí do gì hiện giờ lại biến thành tình trạng quái dị này?

Giang Thuỵ cùng cậu ta...

"Tô Noãn Khiết."


Một tiếng gọi trầm đục khiến hồn phách đã sớm bay tán loạn của Tô Noãn Khiết chậm chạp quay trở về.

Giang Thuỵ hỏi: "Đến đây làm gì?"

"Hai người..."

"Chúng tôi làm sao?"

Thanh âm Tô Noãn Khiết nghẹn cứng, chẳng biết làm sao để bật ra khỏi miệng.

Cô nhìn Giang Thuỵ, rồi lại nhìn Thẩm Cơ Uy, đáy lòng lạnh lẽo chợt chuyển thành hoang mang.

"Anh Thụy, em có chuyện riêng muốn nói với anh." Tô Noãn Khiết giả vờ bình tĩnh, nhưng thực chất quai túi xách đã sớm bị cô nhào nắn đến biến dạng.

Dù thế nào đi chăng nữa, đánh chết cô cũng không tin Giang Thuỵ thích đàn ông.

Trước đây từng có rất nhiều tên thiếu gia xinh đẹp chủ động ngã vào lòng hắn, Tô Noãn Khiết chưa bao giờ thấy hắn xuất hiện chút dao động nào, đến một ngón tay của người ta còn chẳng thèm chạm chứ đừng nói đến việc nảy sinh hứng thú.

Chuyện này nhất định là hiểu lầm...

Thẩm Cơ Uy huýt Giang Thuỵ một cái, người đàn ông nghiêng đầu nhìn Tô Noãn Khiết, nhấn nhá vài giây rồi thẳng lưng rời khỏi phòng làm việc.

Tiếng khép cửa vang lên, Thẩm Cơ Uy hỏi: "Có chuyện gì?"

"Em nghe nói anh và cậu ta đang sống cùng nhau?"

"Nghe ai nói?" Đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại.

"Chuyện đó không quan trọng." Tô Noãn Khiết kéo gần khoảng cách, "Anh chỉ cần trả lời em phải hay không thôi."

Thẩm Cơ Uy thấy hơi buồn cười.

Tại sao nhiều người cứ thích chất vấn chuyện riêng của người khác mà chẳng bao giờ tự nhìn lại mối quan hệ của cả hai đang ở mức độ nào?

Thẩm Cơ Uy từng là nạn nhân, nên cậu biết cách ứng phó.

"Phải."

"Tại sao? Hai người có quan hệ gì?"

"Khó nói lắm, cô cũng không cần thiết phải biết."

Tô Noãn Khiết đen mặt: "Sao lại không cần? Anh không cảm thấy hiện giờ thái độ của mọi người đối với em rất khác với lúc trước sao? Đây chẳng khác nào nói quan hệ của hai ta như ván đã đóng thuyền. Vấn đề khác không nói, nhưng chuyện anh chung sống cùng người khác ít nhất em cũng có quyền được biết chứ?"

Nếu là bình thường, Tô Noãn Khiết sẽ rất hiếm khi nào cao giọng lớn tiếng ở trước mặt Giang Thuỵ, ví như lúc này, chẳng khác gì một người phụ nữ đanh đá không biết phân biệt tốt xấu. Nhưng vì bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng mập mờ và câu trả lời lấp lửng của Thẩm Cơ Uy, làm cho cô bất chợt mất đi sự tỉnh táo vốn có, cảm xúc tiêu cực cơ hồ đều bộc phát hết ra ngoài.

Thẩm Cơ Uy: "Đợi đến khi nào quan hệ của tôi và cô không còn chỉ dựa vào đánh giá của bên ngoài nữa, mà là thái độ thực tế của cả hai rồi hẳn tính."

"Chúng ta sẽ có ngày đó sao?" Hốc mắt Tô Noãn Khiết ửng đỏ.


Thẩm Cơ Uy nhún vai, chuyện này cậu không thể thay ai quyết định cả.

Tô Noãn Khiết lớn lên xinh đẹp có gia giáo, theo nhìn nhận cá nhân của Thẩm Cơ Uy, đây là người phụ nữ hoàn toàn thích hợp để sánh vai cùng Giang Thuỵ. Nhưng với điều kiện tiên quyết là Giang Thuỵ cũng phải thích cô ấy, nếu không Thẩm Cơ Uy cũng lực bất tòng tâm.

Cậu có chút thông cảm nói: "Tuỳ duyên thôi."

Thần sắc dần Tô Noãn Khiết hoà hoãn vài phần.

Thẩm Cơ Uy đột nhiên nhớ đến vài chuyện, cau mày hỏi: "Nhưng không phải lần đó tôi đã nói khi đến đây cô cần thông báo trước à?"

"Thư ký của anh không cản, em cũng quên mất." Tô Noãn Khiết đuối lý quay đầu sang hướng khác.

"Lỗi ở nhân viên, lần này tôi không truy cứu." Thẩm Cơ Uy nói, "Còn chuyện gì nữa?"

"Anh còn chưa trả lời..."

"Đừng làm mất thời gian." Thẩm Cơ Uy cắt ngang, "Cho cô thêm năm phút."

Tô Noãn Khiết tức mà không phản bác được tiếng nào, hậm hực nói: "Chú Giang muốn em cuối tuần này theo anh về nhà, nên em tới đây báo trước với anh một tiếng."

Vì tương lai được như ý nguyện, tâm trí cô chỉ còn biết hai từ chịu đựng.

Thật ra Thẩm Cơ Uy cũng không phải ghét bỏ gì Tô Noãn Khiết, chỉ là bắt buộc phải mô phỏng theo thái độ thường ngày của Giang Thuỵ, cậu sớm đã tạo thành phản xạ có điều kiện. Cậu tự cảm thấy bản thân mình cư xử vậy đã nhân nhượng lắm rồi, nếu đổi thành Giang Thuỵ hàng thật giá thật, chỉ sợ ngay từ câu đầu tiên Tô Noãn Khiết đã bị hắn đuổi cổ thẳng ra ngoài mà chẳng kịp thốt nổi một lời dị nghị.

Tính ra cảnh ngộ của cậu cùng người đàn ông nào đó cũng có chút tương đồng.

Thẩm Cơ Uy thở dài trong lòng.

"Giang Thuỵ." Tô Noãn Khiết đột nhiên gọi.

"Nói đi."

"Anh có từng thích qua cô gái nào chưa?"

Thẩm Cơ Uy ngửi thấy mùi nguy hiểm: "Hỏi chuyện này làm gì?"

"Chỉ cần anh trả lời, em sẽ không làm phiền anh nữa."

"..."

Ngập ngừng vài giây, cậu đáp: "Chưa từng."

Tô Noãn Khiết run giọng hỏi: "Vậy... đàn ông thì sao?"

"Có phải cô đã nghe ai đó nói gì rồi đúng không?" Thẩm Cơ Uy nhăn mày, nhạy bén phát giác điểm khác thường.

"Không phải." Tô Noãn Khiết lấp liếm nói, "Chỉ là trước giờ em chưa từng thấy anh thân cận với bất kì ai, hôm nay bỗng dưng xuất hiện thằng nhóc kia, em chỉ sợ..."

Thẩm Cơ Uy: "..."

"... Cho nên cô nghĩ tôi thích cậu ta?"

"Em không hề nghĩ như thế." Tô Noãn Khiết thấy thái độ đó của Thẩm Cơ Uy liền đoán được bản thân chắc chắn đã hiểu lầm, lập tức xua tay lảng tránh, "Em thích anh lâu như vậy, tính hướng anh thế nào làm sao em có thể không biết được, em chỉ hỏi bâng quơ thế thôi..."

Trông cậu rất dễ gạt sao?

Thẩm Cơ Uy âm thầm cười lạnh, bất quá cậu không muốn vạch trần, nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại vô nghĩa này: "Hết thắc mắc rồi đúng không? Tôi còn phải làm việc."

Tô Noãn Khiết nhận được đáp khiến mình hài lòng, lập tức thức thời nói: "Được rồi, vậy em về trước, cuối tuần chúng ta gặp lại."


Tống được một cục nợ phong lưu đi, Thẩm Cơ Uy cảm thấy bản thân còn mệt hơn cả việc bày mưu tính kế trả đũa vợ chồng Ngô Ngân Châu gấp trăm lần.

Cậu vô thức liếc xuống ngón tay đã được băng bó tỉ mỉ của mình, ngẫm nghĩ lại câu nói khi nãy của Tô Noãn Khiết, giây kế tiếp không nhịn được mà cười phá lên.

Tại sao lại có thể lầm tưởng mối quan hệ của cậu với Giang Thuỵ thành cái dạng đó được chứ?

Ý tưởng này cũng quá mức kinh hãi rồi.

...

Tô Noãn Khiết vừa ló mặt ra ngoài liền nhìn thấy Giang Thuỵ đang tựa lưng lên vách tường đối diện cúi đầu bấm điện thoại, lần trước bởi vì hắn ăn nói quá hung hăng, cộng thêm bản thân chột dạ về chuyện bầu cử của bố nên Tô Noãn Khiết không có hơi sức để ý đến những chi tiết khác.

Nhưng hôm nay khi cẩn thận đánh giá từ đầu tới chân người này một lần nữa, Tô Noãn Khiết mới phát hiện diện mạo và khí chất của cậu ta quả thật vô cùng xuất chúng. Môi hồng da trắng, ngũ quan tinh xảo đậm chất phương Đông, cặp mắt sáng lấp lánh như ngọc trắng, dù chỉ là một cái nâng mày đơn giản, vẫn có thể thu hút được ánh nhìn của người khác một cách kì diệu.

Đáy lòng Tô Noãn Khiết tuy rằng đã thả lỏng không ít, song giây phút chân chính đối mặt với Giang Thuỵ, theo bản năng vẫn khiến cô sinh ra một loại tâm lý dè chừng khắc nghiệt.

Con người luôn là thế. Chỉ cần chưa từng nghĩ đến khía cạnh sai trái, quan sát thế nào cũng cảm giác hết sức bình thường.

Thế nhưng một khi tiềm thức đã có hạt giống hiềm nghi nảy nầm, dù chỉ là một hành động nhỏ, cũng đủ khiến người ta suy nghĩ viễn vông.

Quan trọng hơn thế, đối tượng được Tô Noãn Khiết liệt vào danh sách tình địch kia còn chả phải dạng vừa gì. Biết được bí mật chính trị, còn dám công khai đe doạ cô như thế, Tô Noãn Khiết trước giờ chưa từng dám có một giây nới lỏng.

Giang Thuỵ nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, Tô Noãn Khiết vặn ra nụ cười lên tiếng bắt chuyện trước: "Lại gặp nhau rồi."

"Chúng ta từng gặp nhau?"

Câu này hoàn toàn không phải giả vờ, có quá nhiều chuyện phải nghĩ nên Giang Thuỵ thường có thói quen đào thải mấy kí ức vặt vãnh ra khỏi đầu. Hiện tại bảo hắn nhớ lại bản thân đã gặp Tô Noãn Khiết ở thời điểm nào, có xẻ đôi não bộ để lục lọi cũng chẳng tìm được.

Mà câu nói này lọt vào màng nhĩ Tô Noãn Khiết vô tình lại trở nên chướng tai gay gắt.

Cô đã hạ mặt mũi để chào hỏi trước, kết quả chỉ nhận lại được một câu không nhớ nhẹ tênh như thế?

Cục tức này chắc chắn sẽ khiến Tô Noãn Khiết mắc nghẹn ba tháng trời.

"Lần trước ở bệnh viện chúng ta có gặp qua một lần."

"À..."

À?

Tô Noãn Khiết nghiến răng trong thầm lặng.

Thằng nhóc chết bầm.

Giang Thuỵ cũng không có ở đây, ra vẻ lạnh lùng cho ai coi?

"Trí nhớ cậu kém thật, lần đó chúng ta suýt tí nữa bị Giang Diệp Khê tóm được, vậy mà cậu chẳng có tí ấn tượng nào sao?"

"Không ấn tượng."

"Tại sao cậu lại quen biết được anh Thuỵ?"

"Hỏi làm gì?"

"Tôi là người yêu của anh ấy, cũng chính là bà chủ tương lai của cậu, thắc mắc những chuyện này còn cần giải thích lí do sao?"

Tô Noãn Khiết cố tình nhấn mạnh hai chữ "người yêu" và "bà chủ tương lai".

Giang Thuỵ trước giờ lười nhất chính là phản ứng mấy chiêu trò não tàn của Tô Noãn Khiết. Hắn lãnh đạm bỏ lại một chữ "cần" rồi trực tiếp lướt ngang vai cô để trở vào phòng làm việc, căn bản không để ý cho bất kì ai mặt mũi.

Ý cười nơi đáy mắt Tô Noãn Khiết ngay tại khoảnh khắc đó triệt để biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui