Đại học B thuộc khu vực trọng điểm của thành phố S, căn hộ mà Giang Thuỵ mua cũng nằm trên mảnh đất cực kì đắt đỏ, những dãy nhà cao tầng được ngăn cách bởi lớp khuôn viên trang nhã, không khí xung quanh trong lành lại yên tĩnh, thích hợp với những người ghét ồn ào.
Ấn tượng đầu tiên của Thẩm Cơ Uy khi bước vào bên trong là phông màu tối được sử dụng chủ yếu, xúc cảm mát lạnh truyền đến từ nền gạch cùng cách bài trí đơn giản cũng nói lên được một phần nào đó tính cách của chủ nhà.
Căn hộ có hai tầng, tầng trệt dùng làm phòng khách với đầy đủ những tiện nghi, kín đáo lại sang trọng. Bên cạnh đó, phòng bếp có đặt một chiếc bàn ăn lớn bằng gỗ vuông được gói gọn ở đối diện phòng khách, ngoài ra còn bố trí thêm một nhà vệ sinh nhỏ.
Tầng trên có ba căn phòng, hai phòng ngủ, một phòng sách để thuận tiện làm việc.
Thẩm Cơ Uy mở cửa phòng mình ra, nhìn thấy bên trong ngoài đặt một chiếc giường lớn đủ để cậu lăn lộn cả đêm thì chẳng có gì cả, Giang Thuỵ nói rằng cậu có thể tự bài trí theo ý thích của bản thân, vật dụng cần thiết hắn sẽ kêu người mang tới.
Phòng ngủ với cửa sổ sát đất đứng từ ban công có thể dễ dàng quan sát cảnh sắc ở bên ngoài khuôn viên, vừa vặn nhìn thấy được hồ nước trong vắt khẽ gợn lăn tăn theo gió.
Thẩm Cơ Uy giơ tay mở cửa rộng sổ sát đất để mặc cơn gió lồng lộng thổi vào. Cậu hít sâu một hơi, xúc cảm lành lạnh mơn trớn trên da thịt khiến cậu một lần nữa chân chính nhìn nhận được đây không phải chỉ là một giấc mộng hoang đường.
Tại sao mình lại ở đây?
Có một khoảnh khắc, chính Thẩm Cơ Uy cũng không thể nào lí giải được.
Ở quê nhà cậu chứng kiến mầm cây thoi thóp trong biển mưa dần hoá thành một gốc cổ thụ cao lớn, nhìn đồng lúa vàng ươm trải qua xuân hạ thu đông lại trở về với một màu xanh thăm thẳm, nhìn hàng xóm xung quanh từ mái tóc đen bạc đan xen ngồi trên ghế mây phơi nắng đến già yếu nằm xuống.
Quá khứ của cậu trải qua rất bình lặng, những chuyện hiển nhiên xoay quanh được cậu tiếp nhận một cách rất dễ dàng. Từ một đứa trẻ năm tuổi cho đến khi lên đại học, cậu luôn cho rằng mình là một người vô cùng bình thường, sẽ trải qua một cuộc đời tầm thường nhất. Không ngờ kết quả lại bị một sự cố cực kì bình thường biến thành dáng vẻ hết sức bất thường như bây giờ.
Mỗi lần nghĩ tới đây, Thẩm Cơ Uy chỉ hận không thể quay ngược thời gian trở về hôm xảy ra chuyện rồi đặt bẫy chuột trước cửa phòng.
Gần đến kì thi nên Giang Thuỵ vẫn chưa thể chuyển vào nhà mới, hầu như tối nào Thẩm Cơ Uy cũng phải ôm điện thoại hướng dẫn hắn những chỗ quan trọng cần học để thi tốt phần lý thuyết đến tận nửa đêm. Tuy rằng thiết kế không thuộc chuyên ngành của Giang Thuỵ, song về khả năng ghi nhớ lại là điểm mạnh của dân học tài chính, đối với hắn mấy kì thi này chẳng có gì đáng lo ngại cả, tác phong rất chi là thảnh thơi.
Thẩm Cơ Uy bận lòng ôm điện thoại gõ lạch cạch: "Anh đừng có chủ quan quá đó, vị trí đầu bảng của tôi chưa có lần nào bị trượt đâu."
Giang Thuỵ lười gõ chữ, gửi thẳng một tin nhắn thoại qua: "Nếu muốn đứng đầu thì bớt làm phiền tôi."
Thẩm Cơ Uy đọc xong thì âm thầm bĩu môi, gửi lại hàng loạt các icon phẫn nộ sau đó ném điện thoại sang một bên rồi ôm gối ngủ.
Sáng hôm sau thức giấc đã hơn chín giờ, Thẩm Cơ Uy hốt hoảng bật người ngồi dậy kiểm tra điện thoại, tin nhắn tối qua Giang Thuỵ vẫn chưa trả lời, cậu lại nhắn thêm một câu: "Thi thế nào rồi?"
Cậu gấp chăn mền lại ngăn nấp, vệ sinh cá nhân sau đó giải quyết buổi sáng đơn giản với sandwich cùng sữa nóng xong xuôi cũng đã gần mười một giờ trưa, Giang Thuỵ vẫn không phản ứng cậu.
Bất đắc dĩ, Thẩm Cơ Uy đành phải chuyển sang hỏi Dung Bạch: "Giang Thuỵ đang làm gì? Kêu anh ta trả lời tin nhắn hộ tôi với."
Dung Bạch hồi âm rất nhanh: "Anh ta không có ở kí túc xá."
Thẩm Cơ Uy tò mò: "Cậu thấy lúc làm bài biểu hiện của anh ta thế nào?"
"Làm xong rất nhanh." Dung Bạch tiết lộ thêm, "Tối qua anh ta bật đèn đọc sách tới ba giờ sáng, cậu không cần phải lo đâu."
Đọc xong tin nhắn này, Thẩm Cơ Uy nhẹ cong khoé môi trong vô thức, thuận tay gửi qua một đống trái tim cho Dung Bạch, sau đó ôm ghế ngồi dưới gốc cây ngô đồng ngoài sân bắt đầu sketch (*).
*Sketch: bản vẽ phác thảo khái quát.
Lúc Giang Thuỵ bước vào cổng nhìn thấy chính là cảnh tượng thế này.
Người con trai mặc chiếc sweater màu trắng ngà lưng hơi tựa ra sau ghế, trên đùi đặt một tờ giấy Arches (một loại giấy do Pháp sản xuất) thông dụng, ngón tay thon dài điều khiển bút chì di chuyển trên lưu loát trên mặt giấy, biểu tình mười phần chăm chú.
Ánh nắng hôm nay vô cùng dịu nhẹ, từng tia sáng mỏng tựa sợi chỉ vàng xen kẽ qua những chiếc lá ngô đồng ánh lên màu ngọc bích, mỗi khi được gió lay động liền hạ mình vuốt ve nửa bên sườn mặt sắc sảo, vụn vặt rơi từng đốm sáng lên bức phác thảo, lại một lần nữa chiếu rọi vào đôi mắt thuần triệt lấp lánh của Thẩm Cơ Uy, thoáng lướt qua như thể được bao bọc bởi một tầng hơi nước mỏng.
Đó là cơ thể mình, nhưng Giang Thụy nhìn vào lại cảm thấy rất rõ sự khác biệt.
Loại khác biệt này vào thời điểm đó hắn không biết nên miêu tả thế nào cho phải.
Về sau khi tự mình dùng chính đôi mắt ấy quay đầu quan sát tỉ mỉ một lần nữa, hắn mới ngộ ra rằng, đó gọi là vẻ đẹp của linh hồn.
Giang Thuỵ chậm rãi tiến đến sau lưng Thẩm Cơ Uy, trông thấy cậu cúi đầu vẽ ra từng đường nét rất trừu tượng, dù chỉ đơn giản là hai màu đen trắng, song hắn vẫn có thể lờ mờ hình dung ra được mỗi chi tiết tinh tế của chiếc váy lúc phô bày hoàn toàn trên mặt vải sẽ đạt tới độ kinh diễm cao như thế nào.
Hắn không thể không thừa nhận, nhóc con này tính khí tuy vô cùng tệ nhưng tài năng lại đối lập hoàn toàn, tương lai nếu thuận lợi chắc chắn sẽ trở thành một nhà thiết kế xuất sắc.
Thẩm Cơ Uy đang vẽ đến ngon chớn thì chợt phát hiện sau gáy có chút lạnh, giây phút xoay đầu trông thấy một bóng đen yên lặng đứng nhìn mình chằm chằm bị doạ xém tí là té ghế, cũng may Giang Thuỵ nhanh tay lẹ mắt kéo cậu lại.
"Anh bị thần kinh à? Tới khi nào sao lại không lên tiếng? Định hù chết tôi đúng không?!"
Giang Thuỵ cười nhạo nói: "Tập trung đến mức người khác ở sau lưng mình cả buổi cũng chẳng hay, nếu tôi là người xấu thì cậu không chỉ đơn giản là bị hù chết đâu."
Người đàn ông hiếm khi nói nhiều như vậy, thế mà mục đích lại là giễu cợt người ta.
Thẩm Cơ Uy bĩu môi: "Tôi mà có nguy hiểm gì kẻ đau lòng còn không phải anh sao?"
Giang Thuỵ nhướn mày: "Vì sao tôi phải đau lòng? Tôi còn tay còn chân lành lặn, còn cậu có khi đến cả ngón út cũng chẳng còn."
Nói tới nói lui một hồi, không hiểu tại sao lại bàn tới cái vấn đề man rợn này nữa. Thẩm Cơ Uy bực bội đẩy ghế đứng dậy, chút cảm động vì hắn thức khuya học bài giúp mình cũng bay hơi không còn một giọt.
"Sáng giờ sao anh không trả lời tin nhắn của tôi?"
"Có việc." Giang Thuỵ đáp qua loa hai tiếng sau đó xoay người bước vào nhà.
Thẩm Cơ Uy hậm hực ôm bức phác thảo vào lòng rồi đuổi theo.
Giang Thuỵ đẩy cửa nhìn căn phòng trống trải của Thẩm Cơ Uy, mở app nội thất mình hay sử dụng ném cho cậu: "Bàn học, tủ quần áo, thảm trải sàn, sô pha, rèm cửa, cậu thích kiểu nào thì tự mình lựa đi."
"Tôi chỉ cần bàn học với tủ quần áo, mua nhiều chật chội lắm." Thẩm Cơ Uy cầm lấy điện thoại ngồi lên giường lướt lướt, mỗi lần nhìn tới giá thì hai mắt lại trợn lớn thêm một vòng, "Chỉ một cái tủ quần áo lại đắt gần bằng một năm học phí của tôi?"
Thẩm Cơ Uy trượt lên trượt xuống liên tục, đối với mức độ xa xỉ này cũng không khỏi xuýt xoa túi tiền hộ ai kia.
Cuối cùng cậu quyết định chọn một cái tủ quần áo hai buồng màu trắng đơn giản, giá cả cũng là rẻ nhất so với đám tủ nạm kim cương còn lại.
Đương nhiên, tuy nói rẻ vậy thôi chứ giá tiền cũng phải lên tới sáu số không.
Xong xuôi Giang Thuỵ nhận lại điện thoại từ tay Thẩm Cơ Uy, thuận miệng hỏi: "Ăn gì chưa?"
Thẩm Cơ Uy chớp chớp mắt: "Anh hỏi buổi trưa hay buổi sáng?
Giang Thuỵ cau mày: "Sau này ăn uống đúng giờ vào, không được ngủ nướng."
"Còn không phải đêm nào cũng thức tới khuya với anh à?" Thẩm Cơ Uy nằm lăn ra giường, "Nhưng mà tôi cũng hơi đói rồi, anh gọi thức ăn chưa?"
"Ra ngoài ăn." Giang Thuỵ không quen nhìn bản thân mình ẹo qua ẹo lại, bước tới túm Thẩm Cơ Uy ngồi thẳng dậy, "Nghiêm túc một chút, đừng để người khác thấy dáng vẻ này của cậu."
Thẩm Cơ Uy khinh thường gạt tay hắn ra: "Ở nhà mà anh cũng như ông cụ non, tôi thật sự cảm thấy bất hạnh thay Tô Noãn Khiết."
Cũng chỉ có Thẩm Cơ Uy mới dám đánh giá hắn như thế.
Giang Thuỵ ngoảnh mặt làm ngơ trước mấy câu châm chọc này: "Còn lải nhải nữa thì uống nước trừ cơm."
"Hừ, lòng dạ hẹp hòi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...