Chương 68
"Mừng ngài trở về, ngài Benedict!" Gã quản lý khách sạn Beverly Hills cúi người khi thấy Zack tại bàn đăng kí phòng nghỉ buổi chiều anh được tại ngoại. "Chúng tôi sẽ dành cho ngài gian phòng tốt nhất, và phần còn lại thì tùy ý các ngài lựa chọn" ông ta lịch sự nói khi Matt kí tên ngay bên dưới Zack "Thư kí của các ngài có nói hai người chỉ ở chỗ chúng tôi trong tối nay. Xin hãy cho tôi và nhân viên biết có thể phục vụ gì thêm".
Đằng sau họ trong đại sảnh chật cứng người bắt đầu có những cái nhìn chăm chú, và Zack nghe thấy tên anh được thầm thì liên tục như những cơn gió xuyên qua kẽ lá.
"Đem đến phòng tôi một chai sâm panh cỡ lớn" anh chỉ đạo cho nhân viên tiếp tân khúm núm, và đẩy bản đăng kí phòng về phía trước "và một bữa ăn tối cho hai người vào lúc 8 giờ. Nếu có ai đó cần gặp tôi thì nói với họ là tôi không có đăng kí ở đây".
"Vâng, thưa ông Benedict".
Zack gật đầu cộc lốc rồi quay đi, suýt nữa tông vào một cô gái tóc vàng xinh đẹp và một cô có nước da ngăm đen khi họ bất ngờ chìa khăn và bút cho anh.
"Ông Benedict" cô nàng tóc vàng nở nụ cười chói lóa "chúng em có thể xin chữ kí được không?"
Anh nhếch mép cười và buộc lòng kí, nhưng khi cô gái có nước da ngăm đưa khăn thì anh nhận thấy trên đó có ghi số phòng và anh có một cảm nhận rõ ràng là có một chiếc chìa khóa đang luồn bên dưới lòng bàn tay anh. Anh nguệch ngoạc tên mình trên cái khăn và trả lại cô ta.
Từ khóe mắt Matt quan sát cảnh tượng quen thuộc đã từng diễn ra hàng trăm lần trong quá khứ.
"Tôi nghĩ là" anh nói khô khốc trong lúc gã quản lý dẫn họ đến phòng "tối nay tôi sẽ ăn mừng một mình".
Để trả lời Zack liếc nhìn chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay rồi ném nó vào bụi cây và nhìn đồng hồ .
"Đã 4h rồi. Cho tôi hai tiếng gọi điện thoại rồi chúng ta sẽ tiếp tục ăn mừng vì cuộc sống tự do của tôi".
Vài giờ sau Matt đi vào gian phòng của Zack, lúc này Zack đã thay bộ vét bằng một chiếc áo sơ mi và quần mặc trong nhà được ông thợ may già đưa đến vài phút trước. Ông thợ may đã rời khỏi với đôi mắt ngân ngấn nước khi Zack yêu cầu có thêm hai tá đồ vét, áo sơ mi, quần và áo khoác thể thao. Đại lí bán xe Rolls Royce vui mừng hớn hở vì sự trở lại của anh, và hứa sẽ mang thêm 3 chiếc xe khác đến cho anh kiểm tra vào buổi sáng.
"Tôi không nghĩ là" Matt nói khi thấy Zack gác máy sau một cuộc điện thoại đường dài để thuyết phục người thuê căn hộ của anh ở Pacific Palisades chấp nhận một khoản bồi hoàn lớn. "Tôi có mong ước quái quỷ là thuyết phục được cậu hãy nhập viện vài ngày và kiểm tra sức khỏe kĩ lưỡng. Vợ tôi cương quyết mong cậu hãy làm việc đó".
"Anh nói đúng" Zack nói trong lúc đi đến quầy rượu và rót ỗi người một ly "Anh khỏi cầu mong thuyết phục được tôi." Liếc mắt về phía những chai rượu sắp kín cả quầy, anh cười toét miệng và hỏi "sâm panh hay thứ mạnh hơn?"
"Thứ mạnh hơn".
Zack gật đầu tán thành và cho đá vào hai ly thủy tinh, pha Scotch và một ít nước lã, và đưa một ly cho Matt. Lần đầu tiên kể từ lúc được thả Zack tự cho phép mình thư giãn. Anh nghiên cứu sự im lặng của bạn, đắm mình vào thực tại tự do, và lòng biết ơn không thể diễn tả thành lời dành cho Matt.
"Kể cho tôi nghe một vài chuyện đi" anh thận trọng nói.
"Cậu muốn nghe gì?"
Giấu giếm tình cảm sâu sắc đằng sau một câu đùa, Zack nói.
"Vì tôi không có cách nào có thể báo đáp lại tình bạn và sự trung tín của anh, nên anh cho phép tôi tặng anh một món quà mừng đám cưới muộn được chứ?"
Hai người đàn ông nhìn nhau, cả hai đều biết ý nghĩa sâu sắc của giây phút này, nhưng họ là đàn ông và đa cảm là không thể chấp nhận. Matt hớp một ngụm rượu và nhăn trán suy nghĩ ra vẻ như vấn đề này rất quan trọng .
"Cân nhắc đến những rắc rối cậu gây ra cho tôi thì tôi nghĩ một hòn đảo ở Aegean sẽ là minh chứng rõ ràng cho lòng biết ơn của cậu".
"Anh đã có một hòn đảo ở Aegean rồi mà" Zack nhắc.
"Cậu nói đúng. Vậy để tôi về nhà bàn bạc lại với Meredith".
Zack nhìn thấy mắt Matt dịu lại khi nhắc đến tên vợ và niềm vui khi anh nói về nhà. Giống như Matt đã đọc được suy nghĩ này của Zack nên anh nhìn ly rượu và nhấp thêm ngụm nữa "Cô ấy rất muốn gặp cậu".
"Tôi cũng rất muốn gặp cô ấy" vẻ hài hước trong giọng anh lộ rõ "Khi còn trong tù tôi đã theo dõi diễn biến... vụ lùm xùm xung quanh đời sống vợ chồng của anh." Zack tỉnh táo nói thêm "Tôi hơi ngạc nhiên vì anh chưa từng kể với tôi là anh đã kết hôn với cô ấy 15 năm về trước".
"Tôi sẽ kể cậu nghe sự thật đàng sau chuyện đó - cái phần mà báo chí không thể mò ra - vào một lúc khác. Khi nào cậu ổn định tôi sẽ đưa Meredith và Marissa tới đây, và chúng ta sẽ làm gì đó cùng nhau".
"Khoảng sáu tuần nữa thì sao? Có lẽ tôi phải mất khá nhiều thời gian để quay lại cuộc sống bình thường, Thật ra mà nói tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc" anh suy nghĩ trong một giây "vào khoảng 22 tháng 5, nếu nó tiện cho lịch làm việc của anh".
"Sáu tuần? Làm sao cậu làm hết mọi việc chỉ trong 6 tuần ngắn ngủi?"
Zack hất đầu về chiếc điện thoại và nói.
"Những cuộc gọi 'khẩn' phòng tiếp tân chuyển lên cho dù tôi đã bảo là tôi không nhận điện thoại, mấy kẻ kia nghĩ là tôi cần phải biết một số việc. Nhìn qua thử xem".
Cầm lên những mẩu tin, Matt lướt mắt qua hết. Trong số đó là một tá là từ mấy hãng phim, nhiều nhà sản xuất độc lập, và hai tin từ đại diện trước đây của Zack. Ném chúng qua một bên, Matt toét miệng cười thích thú.
"Mấy kẻ này nói cùng một chuyện - chào mừng trở về, chúng tôi biết là anh vô tội, và giờ chúng tôi có một lời mời mà anh không thể chối từ".
"Những thằng khốn phản trắc, đúng không?" Zack nói bằng một giọng đầy ác ý "Mắc cười nhất là chúng chẳng bao giờ gửi mấy cái tin giống vậy khi tôi còn ở trong tù. Và giờ chúng gọi đến tất cả khách sạn trong thành phố và để lại lời nhắn".
Matt cười thầm rồi nghiêm trang trở lại, mang mối bận tâm đã quấy rầy suốt từ lúc Zack được thả.
"Cậu định làm gì với Julie Mathison? Nếu cô ta kiện cậu vì tội - ".
Nụ cười của Zack biến mất và mắt anh lạnh băng như đá .
"Đừng bao giờ nhắc đến tên cô ta với tôi" anh gầm gừ "Không bao giờ".
Matt cau mày vì giọng điệu của Zack, nhưng anh bỏ qua. Buổi tối hôm đó, trong gian phòng của mình anh gọi cho Meredith để báo là anh sẽ bay về nhà vào sáng sớm mai và cập nhật cho cô tin tức về những hoạt động của Zack.
"Cậu ấy nhận được cả tá lời mời từ các hãng phim Holywood. Và cậu ấy sẽ tổ chức một buổi tiệc sau 6 tuần nữa, vào ngày 22 nếu chúng ta có thể tới".
Ở Chicago, Meredith vặn xoắn sợi dây điện thoại và đề cập đến cái tên của một người mà Matt hoàn toàn khinh miệt.
"Còn Julie Mathison thì sao?"
"Cô ta không được mời" Matt châm biếm. Nhưng anh dịu giọng "Nếu em nghĩ là anh đang tỏ ra vô lý với cô ta thì em sẽ không tin được phản ứng của Zack khi nghe đến tên cô ấy đâu".
Meredith cố chấp nói "Có ai đó thử cân nhắc đến cảm xúc của cô ấy khi biết anh ấy hoàn toàn trong sạch không vậy?"
"Không còn nghi ngờ gì cô ta đang cảm thấy hình tượng nữ anh hùng của mình đã đi xuống địa ngục".
"Matt, anh nghĩ gì cũng được, cô ấy yêu Zack. Em biết như thế. Em có thể kể".
"Chúng ta đã thảo luận chuyện này trước đây rồi mà em yêu, và nó luôn là một chủ đề nóng bỏng. Zack căm ghét cô ta, và đây không phải là một cảm xúc nhất thời. Anh sẽ về nhà vào sáng mai. Marissa thế nào?"
"Con bé nhớ anh".
Giọng anh sâu lắng dịu dàng "còn mẹ của Marissa thì sao?"
Meredith cười "Cô ấy còn nhớ anh nhiều hơn". Chương 69
"Ông Benedict, chúng tôi có thể chụp ông với cô Diana Copeland được không?" phóng viên tờ Los Angeles Times la lớn để át tiếng ồn từ âm nhạc và nói chuyện của 500 vị khách trong buổi tiệc cuối tuần tổ chức tại nhà Zack. Vì anh không thể nghe cô ta nói nên anh quay sang nhún vai cười với những nhà báo khác. "Công việc thật khó ăn" cô phóng viên len lỏi giữa 50 nhân viên phục vụ đang bưng khay thức uống đi khắp mọi nơi mời chào những vị khách không màng đến những dãy bàn thức ăn có che màn bao gồm tôm hùm, trứng cá và nhiều món khoái khẩu khác nữa. Đằng sau họ là hồ bơi với những cột trụ thời La Mã đang chật nghẹt khách khứa, những người ăn mặc chỉn chu, uống rượu và la hét. "Anh ta chỉ mới ra ngoài có 6 tuần và nhìn nơi này thử xem" cô vui vẻ tiếp tục, tự lấy ình một ly sâm panh Dom Perignon nằm trên khay. "Anh ta đã quay lại đỉnh cao của thế giới, nóng bỏng hơn bao giờ hết. Những nhân vật tầm cỡ trong ngành đều đang đợi anh ta vẫy tay gọi, và vui thú cực độ vì được làm khách trong 'buổi tiệc về nhà' của anh ta." Cô hớp một ngụm sâm panh và tiếp tục câu chuyện mà có lẽ ai cũng biết "Người đại diện của anh đã nói Fox, Paramounts và Universal đã chào mời bất cứ kịch bản nào anh thích, và kinh phí dự trù cho bộ phim sắp tới lên đến 20 triệu đô. Anh sẽ giữ 25% và ăn chia tổng lợi nhuận".
"Không tệ ột người đã 5 năm không đụng đến công việc" phóng viên CBS khúc khích giống như người của tờ Daily News, anh cẩn thận tránh dùng từ nhà giam không phải vì lý do tế nhị mà chính vì người phát ngôn của Zack đã tuyên bố những phóng viên may mắn có mặt trong buổi tiệc sẽ phải tuân thủ 3 nguyên tắc, nếu làm sai sẽ bị tống cổ ra khỏi đây và vĩnh viễn không có cơ hội phỏng vấn anh nữa. Và ba chủ đề bị cấm đoán chính là nhà tù, cô vợ đã chết và Julie Mathison.
Phóng viên NBC liếc nhìn đồng hồ rồi đảo mắt tìm tay quay phim, gã đó lúc này đang đứng cạnh hồ bơi ra sức tán tỉnh một ngôi sao mới nổi đang mặc một chiếc đầm siêu ngắn và viền áo khoét sâu. "Người phát ngôn của anh ta nói chúng ta có 2 phút phỏng vấn và chụp hình nếu chúng ta tránh xa anh ta trong suốt buổi tiệc. Nếu anh ta không cho phỏng vấn sớm thì tôi sẽ không gửi băng về kịp trước bản tin 10h".
Nhận ra tình trạng tiến thoái lưỡng nan của cánh phóng viên, Sally Morrison, người đã phụ trách tất cả những chuyện liên quan đến Zack trong nhiều năm liền đề nghị họ tập trung thành một nhóm đông và cô mở đường máu đến đúng chỗ Zack, lúc này anh đang bị bủa vây bởi một đám đông gồm những nhà sản xuất đang cố thu hút sự chú ý của anh, còn Diana Copeland thì níu chặt tay phải anh. Họ quan sát Morrison nói chuyện với Zack, rồi anh xin đám đông thứ lỗi và đi cùng phóng viên với Diana sánh bước bên cạnh. Chương 70
"Quả là một buổi tối thú vị" Katherine hào hứng nói trong lúc đi vào nhà hàng cùng chồng cô, Julie, và Paul Richardson. Cùng đi xem phim buổi tối thứ 7 rồi mua sắm ở Mandillos, sau đó ăn tối đã trở thành một trình tự không thể thiếu trong suốt 6 tuần kể từ khi Julie quyết định ném bản thân cô vào công việc một cách vượt quá mong đợi, sự tình đang diễn ra theo chiều hướng đáng lo nhiều hơn là được an tâm. "Không thú vị sao?" Katherine nhìn những khuôn mặt tươi cười rạng rỡ xung quanh.
"Xuất sắc" Ted nói.
"Tuyệt vời" Paul khẳng định.
Anh choàng tay qua vai Julie "Em nghĩ gì vậy?" anh trêu "Sao em không nói 4 người chúng ta tụ họp mỗi cuối tuần thì thật thú vị, xuất sắc hay tuyệt vời?"
"Rất tốt đẹp" cô tuyên bố ngay lập tức "Anh có chú ý đến khí trời dễ chịu tối nay hay không? Tháng 5 luôn là tháng em yêu thích nhất" Trong vòng 6 tuần kể từ lúc Zack được trả tự do, có nhiều thứ ngoài thời tiết đã thay đổi. Tháng trước Ted và Katherine đã tiến hành thủ tục tái hôn một cách lặng lẽ trong phòng khách nhà Cahill với sự làm chứng của Mục sư Mathison.
Paul Richardson đã đến Keaton dự lễ cưới, và những buổi cuối tuần của họ trở thành một thói quen. Tuy nhiên cha của Julie đã nói bóng gió ông muốn chủ trì thêm một hôn lễ khác ngay khi cô và Paul sẵn sàng. Paul đã sẵn sàng. Nhưng Julie thì không. Mặc cho vẻ ngoài hớn hở tươi vui của cô, cô đang gặp phải tình trạng mất sự rung động với những cảm xúc sâu lắng, và đó là tình trạng cô thích thú có được. Cô bám vào nó và nuôi dưỡng một cách khó tính. Cô có thể cười ... cười ... làm việc... chơi đùa ... cảm nhận ...một cách tốt đẹp. Không thể tốt hơn nữa. Và chắc chắn không thể tệ hơn. Cô đã mạnh mẽ chấp nhận một sự thăng bằng cảm xúc, và không rơi một giọt nước mắt nào trong lễ cưới của Ted và Katherine, cho dù lúc đó cô rất, rất hạnh phúc. Cô đã khóc cạn nước mắt vì Zack, và giờ cô tìm được sự cô lập thanh bình không thể bị rạn nứt hay phá vỡ bởi bất cứ ai hay bất cứ việc gì.
Cô hầu bàn dẫn họ đi rẽ qua những chiếc bàn đầy ắp cư dân Keaton và kéo tấm khăn ăn cho cô. "Như thường lệ phải không quý khách?" cô hỏi "4 phần bít tết, nửa tái và khoai tây đút lò?"
"Nghe hấp dẫn quá Millie" Ted nói.
Julie hỏi thêm một câu về chồng cô hầu bàn "Công việc của Phil ở gara Oakdale thế nào rồi?"
"Tuyệt vời, Julie. Cảm ơn cô vì đã nói tốt cho anh ấy. Anh ấy nói cô gần như đã mang công việc đến cho anh ấy".
"Anh ấy là một thợ máy xuất sắc" Julie đáp "Chiếc xe của tôi chạy tốt bao năm qua toàn là nhờ Phil. Tôi làm thế vì lợi ích của Oakdale chứ không phải vì Phil".
Mandillos có một máy hát tự động và một sàn nhảy nho nhỏ ở một góc quán, bàn ăn được sắp ngang dọc ngay phần trung tâm, và cuối phía đối diện là quầy rượu với dãy ghế dài và màn hình tivi khổng lồ thường rất hữu dụng vào mùa bóng đá.
"Anh có vài xu lẻ" Paul nói và thọc tay vào túi "Giúp anh cho vào máy hát tự động nha em?"
Julie gật đầu và mỉm cười, ra khỏi bàn ăn với anh. Trong một nhà hàng toàn người cô quen biết thì phải tốn hết mười phút mới thoát khỏi dãy bàn ăn vì cô phải liên tục dừng lại trò chuyện, trong khi chọn bài hát mất có hai phút.
"Máy hát bị tắt vì tivi vừa được bật lên." Paul nói và họ quay lại bàn ăn chữ U "Anh sẽ yêu cầu Millie tắt tivi đi" anh đảo mắt tìm cô phục vụ.
"Đợi khoảng hai phút đi" Ted nói "Tin tức sắp đến rồi và tôi muốn biết kết quả trận đấu".
Ngay khi anh nói cả bốn người liếc mắt về màn hình, lười nhác xem tin tức.
"Trước khi chúng ta chuyển qua phần tin thể thao" phát thanh viên thông nói "Chúng ta có tin đặc biệt từ Amanda Blakesly, người vừa trải qua cuộc vui từ điền trang nguy nga của Zachary Benedict ở Pacific Palisades...".
Tên Zack khiến mọi cuộc chuyện trò trong nhà hàng dừng đột ngột, mọi ánh mắt cảm thông lo lắng bắt đầu hướng về phía bàn Julie ngồi. Rồi họ bắt đầu nói chuyện lớn tiếng với nỗ lực át mất âm thanh phát ra từ tivi. Trong lúc Ted và Katherine chuyển qua nói chuyện bâng quơ hòng đánh lạc hướng thì Julie vẫy tay trấn an họ "Em không thấy phiền gì đâu" cô nói với họ rồi chứng minh điều cô nói bằng cách hướng mặt thẳng về tivi, quan sát và lắng nghe, nụ cười thích thú yếu ớt chết cứng trên môi cô. Mắt cô mở lớn và không hề chớp, cô quan sát Zack ân cần trò chuyện với đám đông phóng viên và ống kính lia đến Diana Copeland, lúc này đang nhìn anh chăm chú và dáng vẻ cô ta thì tuyệt vời. Anh cầm một ly rượu trong tay... chính bàn tay đã mơn trớn và khám phá từng cm trên cơ thể cô, nụ cười tái nhợt uể oải của anh có sức hấp dẫn hủy diệt lúc ở Colorado, bây giờ còn hấp dẫn hơn vì anh có làn da rám nắng. "Anh ấy mặc vét rất đẹp" Julie nhận xét vô tư với nhóm người khó chịu xung quanh cô "Mọi người không nghĩ vậy sao?"
"Không hẳn" Paul nói, nét mặt cô tái đi một chút.
"Người nào mặc vét mà chẳng đẹp" Katherine nhanh nhảu nói. "Julie nhìn mấy người khác trong buổi tiệc đó xem. Họ trông cũng rất đẹp. Thậm chỉ Jack Nicholson mặc vét cũng đẹp".
Julie bật cười vì nỗ lực chê bai Zack một cách không cần thiết của Katherine, nhưng cô không dứt mắt khỏi màn hình được vì máy quay đang chậm chạp lướt qua những gương mặt nổi tiếng đang nhảy nhót, cười đùa và trò chuyện. Cô xem và không cảm thấy gì cả, ngay cả khi có người hét lên "Một nụ hôn chào mừng anh ấy trở về thì thế nào hả Diana?".
Cô quan sát Zack không hề nao núng, anh toét miệng cười và làm theo, tay anh trượt sau thắt lưng của Diana với một cái hôn dài nóng bỏng khiến đám đông hò reo và vỗ tay. Julie chịu đựng nhưng không có phản ứng gì, nhưng khi anh cúi đầu và thì thầm điều gì đó với Diana...hoặc đang cắn nhẹ vào tai cô ta... một cử chỉ trêu ghẹo trìu mến đã khoét một lỗ sâu hoắm vào hàng rào phòng tránh cảm xúc của Julie. Tên khốn, Julie suy nghĩ với một cơn đau thoáng chốc không kịp điều chỉnh làm cô điếng người. Chắc chắn, cô tự nhắc bản thân là cô không có lý do để giận anh chỉ vì anh đang hạnh phúc còn cô thì... chết ở bên trong. Cô thích không phải cảm nhận bất kì điều gì, đó là lựa chọn của cô, và hơn hết, là một lựa chọn dễ chịu.
Zack bỏ đi cùng Diana, kết thúc buổi phỏng vấn ngắn ngủi, nhưng phóng viên vẫn chưa xong việc. Máy quay lấy hình cận cảnh và cô ta nở nụ cười bí hiểm "Có tin đồn rằng tối nay đám cưới giữa Zachary Benedict và người bạn tri kỉ Diana Copeland có thể diễn ra".
"Tốt cho anh ấy" Julie rạng rỡ nói với mọi người xung quanh, "Ồ, món ăn đến rồi kìa".
Nửa giờ sau Paul nhìn Julie và Katherine đi vào toa-let nữ, Julie vẫn cười thật tươi, hóm hỉnh trò chuyện khi cô đi qua những dãy bàn. Kéo tia nhìn lo âu rời khỏi lưng cô, anh nhìn Ted .
"Anh nghĩ cô ấy sụt mất bao nhiêu kí rồi?"
"Rất nhiều. Dù con bé cười cứ cười suốt" anh châm biếm.
"Đúng. Cô ấy dốc hết sức làm việc và chơi đùa".
"Đó là một dấu hiệu tốt phải không?"
Ted thở dài ngao ngán "Nó không có một ý nghĩa quái quỷ gì hết ngoại trừ chuyện Julie đang cố che giấu những kỉ niệm của nó".
"Sao anh lại tin chắc quá vậy?"
"Trong số những dấu hiện quá rõ ràng khác, mỗi khi Julie căng thẳng là con bé lại sắp xếp mọi thứ, bên cạnh dạy học, huấn luyện trẻ khuyết tật, dạy phụ đạo, tham gia mọi hoạt động cộng động và nhà thờ, tổ chức ngày hội thị trấn, Julie đã phủ giấy dán tường mọi nơi trong nhà, sắp lại tủ đồ, ngăn kéo, kệ bếp, sơn lại chỗ để xe. Nó vừa sắp xếp nhu yếu phẩm theo thứ tự bảng chữ cái nữa đó".
Paul cười nghẹn ngào "Cô ấy làm cái gì vậy?"
"Anh nghe tôi nói rồi đó" Ted nói nhưng không cười "Và chẳng có gì thú vị cả. Julie căng thẳng đến cực điểm rồi, nó sẽ vỡ vụn ra mất. Giờ tôi có một câu phải hỏi anh" anh nhoài người tới trước nói thêm "Anh và tôi đã đem đến cho nó cơn ác mộng này. Chúng ta đã cố thuyết phục nó là Benedict có tội cho đến lúc nó thật sự tin là như vậy. Anh buộc nó đến Mexico City, như con cừu sắp bị đem đi hiến tế, và tôi cũng làm theo. Tôi chấp nhận chia sẻ lời buộc tội. Anh có tranh luận gì không?"
Paul đẩy món tráng miệng qua một bên và lắc đầu "Không".
Ted cúi thấp và nói cụt lủn .
"Vậy tôi cho rằng hai ta nên làm gì đó giúp Julie thoát khỏi cái mớ bòng bong này".
Paul gật đầu "Tối nay chúng ta sẽ bàn thêm, sau khi tôi đưa Julie về nhà".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...