Tám rưỡi, Chu Lịch Hoành đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng. Nhưng người trong ký túc xá này đều biết, hôm nay nhất định sẽ có chuyện quan trọng gì xảy ra. Dựa theo thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Chu Lịch Hoành, bình thương hơn chín rưỡi hắn mới đến phòng làm việc, trừ khi xảy ra chuyện gì đặc biệt quan trọng, gấp rút.
Đương nhiên, đây cũng không phải Chu Lịch Hoành lười nhác công tác, bởi vì chiều nào sau tan tầm, những người khác đều rời khỏi, Chu Lịch Hoành vẫn có thể bình thường ở lại phòng hiệu trưởng làm việc đến đêm khuya.
Tâm thần Chu Lịch Hoành không yên ngồi trên bàn làm việc rộng rãi, hai mi mắt không ngừng nháy. Tục ngữ nói: “ Nháy mắt trái có tài, nháy mắt phải có tai”. Hiện tại hai mắt đều nháy không biết có ý nghĩa gì? Lẽ nào vừa có tài lại vừa có tai? Loại dấu hiệu bất minh không rõ hàm nghĩa này để tậm trạng Chu Lịch Hoành quả thực không yên.
Tâm tình của Chu Lịch Hoành ngày hôm qua không tồi như vậy, hắn đã đắc ý tròn cả ngày hôm qua. Vì sao? Bởi vì buổi chiều gần lúc tan tầm ngày hôm qua, hắn nhận được một cuộc điện thoại của thư ký phó tỉnh trưởng, Lưu Quang Huy, nói Triệu tỉnh trưởng nhắn lại, để Chu Lịch Hoành sắp xếp một cuộc thi lại ột sinh viên khoa tài chính tên là Triệu Trường Phong.
Sau buồng điện thoại, Chu Lịch Hoành không nhịn được mừng như điên! Triệu tỉnh trưởng nói với hắn sắp xếp ột sinh viên thi lại, điều này ý nghĩa cái gì? Chuyện này nói rõ sinh viên tên Triệu Trường Phong này tuyệt đối có quan hệ không bình thường với Triệu tỉnh trưởng, bằng không lấy thân phận phó tỉnh trưởng Triệu Cường, làm sao có khả năng vô duyên vô cớ để bí thư gọi điện thoại qua đây vì một sinh viên bình thường? Được rồi, Triệu Cường họ Triệu, Triệu Trường Phong cũng họ Triệu, chính là như vậy. Triệu Trường Phong nhất định là cháu trai Triệu Cường hoặc là thân thích gì đó. Nếu như muốn biết rõ ràng quan hệ của bọn họ, gọi Triệu Trường Phong lên hỏi một chút chẳng phải là rõ sao?
Vừa nghĩ đến Triệu Trường Phong, trong lòng Chu Lịch Hoành không khỏi có vài phần oán giận. Triệu Trường Phong này thật đúng là nghiêm mật. Học tại đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc ba năm trời, vậy mà vẫn không để lộ ra hắn có một mối quan hệ trâu bò với Triệu tỉnh trưởng như vậy. Tuy rằng nói Triệu Cường vừa mới thăng chức thành tỉnh trưởng không lâu, thế nhưng trước đây Triệu Cường cũng là phó tỉnh trưởng Trung Châu, cũng đủ làm một nhân vật cường thế rồi!
Lãng phí! Thật là lãng phí! Vừa nghĩ đến sinh viên có quan hệ cường đại như vậy nhưng không biết lợi dụng, không công lãng phí gần ba năm trời, Chu Lịch Hoành lại cảm giác được tiếc nuối. Nếu như có thể biết được tầng quan hệ này từ khi Triệu Trường Phong vừa mới vào học, như vậy đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc sẽ kiếm được bao nhiêu chỗ tốt đây? Trong lòng Chu Lịch Hoành tính toán, xem ra cần phải tổ chức lại cho các thầy cô kiểm tra lại một lần nữa các mối quan hệ của học sinh trong trường, nhìn xem đại học Hoa Bắc còn bao nhiêu sinh viên thâm tàng bất lộ như Triệu Trường Phong vậy.
Bất quá cho dù hiện tại biết tầng quan hệ này cũng không chậm, Chu Lịch Hoành nghĩ lại. Triệu Cường làm quan viên quản lý tối cao ngành giáo dục tỉnh Trung Nguyên, địa vị của hắn hết sức quan trọng.
Gần đây, đại học Hoa Bắc và mấy trường đại học sư phạm, cao đẳng nghề vân vân trong Trung Châu, đang cạnh tranh kịch liệt về nguồn vốn trợ cấp của chính phủ. So với mấy trường học khác, đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc thành lập muộn nhất, đến bây giờ mới được vài chục năm, tóm lại là thế hệ sau của các đại học khác.
Chỉ có một thế mạnh duy nhất chính là đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc là trường chính quy chuyên khoa kinh tế tài chính duy nhất tại Trung Nguyên. Cho dù như vậy, Hoa Bắc muốn cạnh tranh với các trường danh tiếng lâu đời khác đều rơi xuống thế yếu, hằng năm khi cấp kinh phí Hoa Bắc đều nhận được mức thấp nhất so với các trường đại học chính quy khác. Cho dù các tài nguyên giáo dục khác cũng được cung cấp rất ít.
Hiện tại, đại học Hoa Bắc đột nhiên xuất hiện một sinh viên như vậy, hơn nữa sinh viên này có quan hệ không bình thường với quan viên tối cao phụ trách chủ quản giáo dục Trung Nguyên tỉnh, đây không phải trên trời rơi xuống một chậu châu báu sao? Vừa lúc rơi vào cổng trường đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc? Có tầng quan hệ này, tài chính Hoa Bắc tự nhiên có thể lại tranh thủ chút ưu thế khi cạnh tranh kinh phí với các trường khác.
Lùi lại một bước mà nói, cho dù mối quan hệ giữa Triệu Trường Phong và Triệu Cường không thể giúp tài chính Hoa Bắc thay đổi nguồn kinh phí giáo dục được cung cấp, nhưng lại có tác dụng khác với Chu Lịch Hoành. Bởi vì Chu Lịch Hoành coi trọng chính mình có thể thông qua cầu nối Triệu Trường Phong tạo mối quan hệ với Triệu tỉnh trưởng. Tranh thủ kinh phí và tài nguyên giáo dục tuy rằng quan trọng, thế nhưng đó là lợi ích tập thể, mà có thể đặt quan hệ với Triệu tỉnh trưởng, chính là liên quan đến lợi ích cá nhân của Chu Lịch Hoành. Chỉ cần có thể đặt quan hệ cùng Triệu tỉnh trưởng, con đường làm quan sau này của Chu Lịch Hoành không phải sẽ thuận buồn xuôi gió sao?
Chu Lịch Hoành buông điện thoại vui vẻ hơn nửa ngày, trong lòng nhiều lần tính toán cân nhắc Triệu Trường Phong có thể mang đến cho hắn lẫn trường Hoa Bắc bao nhiêu lợi ích, mà hắn làm sao có thể lợi dụng cây cầu Triệu Trường Phong này đến lợi ích lớn nhất.
Đối với Chu Lịch Hoành mà nói, tình huống lý tưởng nhất chính là công tư vẹn cả đôi đường, có thể lợi dụng cây cầu này mang đến lợi ích tập thể cho Hoa Bắc, đồng thời cũng mang đến lợi ích lớn lao cho cá nhân hắn, thứ nhì chính là cho dù không thể mang đến lợi ích thực tế gì đối với Hoa Bắc, thế nhưng phải có chút lợi ích đối với con đường phát triển làm, quan của hắn.
Chu Lịch Hoành ngồi nghĩ tới nghĩ lui tính toán như vậy, chờ khi hắn tính toán hoàn thành, chuẩn bị gọi điện thoại cho chủ nhiệm khoa tài chính Trương Bảo Tài, bỗng nhiên phát hiện trời đã tối, trong sân trường đèn đuốc sáng trưng, Trương Bảo Tài đã sớm tan ca rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...