Hôm sau, vẫn như ngày thường, Nhất Phàm từ biệt Vũ Tịnh còn đang trong giấc ngủ và đến khách sạn làm việc. Nhất Phàm đi không bao lâu thì Vũ Tịnh thức dậy, là bị cơn đau làm thức giấc, cơn đau hôm nay hình như không giống với bình thường, cảm giác đau dường như kịch liệt hơn, và Vũ Tịnh vẫn kiên trì không uống thuốc giảm đau, lặng lẽ chờ đợi cơn đau qua đi. Nhưng, chính trong lúc này điện thoại lại reo lên, Vũ Tịnh biết là Nhất Phàm gọi về, thế là cô cố gắng cầm điện thoại lên, cô không muốn Nhất Phàm đợi quá lâu, cô không muốn Nhất Phàm lo lắng.
- Bà xã, sau lâu vậy mới bắt máy vậy? Có phải lại không khỏe không?
- Không có, em vừa từ toilet ra. – Trên trán Vũ Tịnh đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng giọng nói của cô không để người ra cảm thấy bất an.
- Hôm nay uống thuốc chưa?
- Uống rồi.
- Vậy em cố gắng nghỉ ngơi nha, anh phải đi họp đây, cúp máy nha.
- Bye.
Cuối cùng cũng cúp máy rồi, tim Vũ Tịnh cuối cùng cũng thả lỏng trở lại, nếu như Nhất Phàm còn nói thêm vài câu nữa, màn kịch này nhất định sẽ bị cô làm sập.
Dần dần, cơn đau giảm nhẹ hơn, Vũ Tịnh biết cô đã lại thắng một lần nữa, chỉ là, không biết mình có thể chống chịu đến cuối cùng hay không?
***
Buổi chiều, Nhất Phàm về đến nhà liền vội về phòng xem Vũ Tịnh, nhưng anh nhìn thấy Vũ Tịnh co người lại dưới đất, lúc trước anh có nhìn thấy nét mặt lúc Vũ Tịnh đau, nhưng lúc trước anh chưa bao giờ nhìn thấy cô đau đến như vậy.
- Vũ Tịnh, em sao vậy, em thấy chỗ nào không khỏe? Em nói anh nghe đi?
- BB, em sợ BB. – Vũ Tịnh cứ không ngừng lặp lại những chữ này.
- Không sao đâu, không sao đâu, chúng ta lập tức đến bệnh viện.
Nhất Phàm vừa định bế Vũ Tịnh lên, nhưng anh nhìn thấy dưới đầm của Vũ Tịnh có cái gì màu đỏ, anh biết đó là máu, anh biết anh và Vũ Tịnh không thể nào tạo ra kỳ tích nữa.
Tiếp đó, xe cấp cứu đến, nằm trên xe cứu thương, Vũ Tịnh vẫn đau đến khó thở, còn Nhất Phàm chỉ có thể nắm chặt tay của Vũ Tịnh.
- BB, em muốn BB. – Vũ Tịnh đau đến mồ hôi nhễ nhại, nhưng trong miệng vẫn gọi BB.
- Vũ Tịnh, BB không sao đâu, em cũng sẽ không sao.
Nhất Phàm biết chắc chắn không giữ BB được nữa, nhưng hiện giờ anh làm sao có thể nói những lời tàn nhẫn với Vũ Tịnh như thế. Y tá thấy tâm thần của Vũ Tịnh kích động như vậy đành tiêm cho Vũ Tịnh một mũi để cô yên tĩnh lại.
Tiếp đó, Nhất Phàm lại ngồi ở bên ngoài phòng phẫu thuật đợi Vũ Tịnh ra. Tiếp đó, bên ngoài phòng phẫu thuật có rất nhiều người, ba mẹ của Nhất Phàm hỏi Nhất Phàm thật ra Vũ Tịnh xảy ra chuyện gì, nhưng Nhất Phàm không thể nào mở lời, cuối cùng vẫn là Gia Đống và Doanh Doanh ở bên cạnh anh.
Phẫu thuật đã kết thúc, bác sĩ Lâm nói với Nhất Phàm vì bệnh của Vũ Tịnh đột nhiên ác hóa nên dẫn đến sảy thai, bà hy vọng Vũ Tịnh có thể nhanh chóng làm phẫu thuật cắt bỏ buồng trứng có nhọt bọc bên phải đi, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Cho đến lúc này, những người khác mới biết bệnh của Vũ Tịnh. Vì Vũ Tịnh mới làm phẫu thuật xong, nên bác sĩ không hy vọng có quá nhiều người vào thăm bệnh, cuối cùng chỉ còn lại Nhất Phàm, Gia Đống và Doanh Doanh. Người đầu tiên vào trong là Doanh Doanh, Nhất Phàm và Gia Đống ngồi ở băng ghế bên ngoài, hiện giờ anh rất mệt, hiện giờ anh không biết phải đối mặt với Vũ Tịnh như thế nào, Vũ Tịnh đã vì đứa con này mà chịu đựng nhiều đau khổ như vậy, chịu nhiều dày vò như vậy, tối qua, con còn rất tốt, nhưng hôm nay lại trở nên thế này. Hiện giờ anh thật sự sắp đổ rồi, nhưng anh không thể đổ, anh còn phải chống lấy thế giới của Vũ Tịnh, anh còn phải chống lấy ngôi nhà của anh và Vũ Tịnh.
Không bao lâu thì Doanh Doanh trở ra.
- Doanh Doanh, Vũ Tịnh thế nào?
- Bạn ấy vừa tỉnh lại, nhưng không chịu nói gì cả, cũng không chịu nhìn em, em nghĩ đả kích này thật sự rất lớn đối với Tịnh Tịnh.
Nhất Phàm nghe Doanh Doanh miêu tả, anh không cảm thấy kinh kỳ, anh biết đối với Vũ Tịnh mà nói, mất đi con còn đau đớn hơn là mất đi sinh mạng của bản thân cô.
- Nhất Phàm, tôi nghĩ chỉ có cậu có thể an ủi Vũ Tịnh thôi. Vào trong đi, khi cần đối mặt thì phải dũng cảm đối mặt với nó.
Cuối cùng, Nhất Phàm vẫn đã vào phòng. Vũ Tịnh nghe tiếng cửa phòng được đẩy ra, nhưng cô vẫn hướng đầu về một phía. Nhất Phàm ngồi xuống bên cạnh Vũ Tịnh, anh không nói gì, anh biết hiện giờ Vũ Tịnh đau hơn anh nhiều, hiện giờ Vũ Tịnh càng không muốn nói chuyện hơn. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Vũ Tịnh, Nhất Phàm biết cô đã lại khóc, nhưng lần này thế nào anh cũng không thể mở lời an ủi. Thấy chăn của Vũ Tịnh hình như không ngay ngắn, Nhất Phàm đứng dậy kéo chăn lại cho cô, nhưng Vũ Tịnh đột nhiên nắm lấy tay Nhất Phàm, mắt cô vẫn không nhìn Nhất Phàm.
- Em xin lỗi, em xin lỗi. – Giây phút này, mắt Vũ Tịnh không một chút ánh sáng.
- Vũ Tịnh, em nhìn anh. – Lúc này Vũ Tịnh mới quay qua nhìn Nhất Phàm.
- Không giữ được BB không phải là lỗi của em, cũng không phải là lỗi của anh. Chúng ta không có duyên với con, có rất nhiều chuyện không phải chúng ta muốn nắm bắt thì sẽ nắm bắt được. Em đừng vì chuyện của BB mà tự trách mình nữa, anh không muốn nhìn thấy mắt em đỏ như vậy. Mặt của em bây giờ thật sự xấu lắm.
Nhất Phàm nói xong anh đã cười lên, khóe miệng Vũ Tịnh tuy cũng lộ ra một nụ cười, tuy rất nhẹ, rất nhẹ, nhưng Nhất Phàm vẫn đã nhìn thấy.
- Không có BB thật sự không sao ư? Sau này, suốt đời cũng không có BB cũng không sao ư? – Vũ Tịnh nhìn Nhất Phàm, khoang mắt của cô lại bắt đầu bị nước mắt chiếm đầy.
- Không sao, thật sự không sao, không có BB nhỏ, anh vẫn còn có BB lớn này để chăm sóc.
- Nhất Phàm, – Vũ Tịnh như còn định nói gì.
- Vũ Tịnh, không cần nói gì cả, cũng không cần nghĩ gì cả, nếu như ông Trời đã mang BB đi, và để em lại, vậy thì em hãy thuận theo ý Trời, ở bên cạnh anh là được. Nghe lời của bác sĩ, làm phẫu thuật. Anh hy vọng sau này người ở bên cạnh anh sẽ là một Vũ Tịnh khỏe mạnh.
Vũ Tịnh gật đầu. Giây phút này, cô đã không còn lựa chọn khác. Mặc dù cho đến lúc này Nhất Phàm vẫn có thể nói đùa với cô, vẫn có thể nói không sao, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, rất nhiều chuyện sẽ thay đổi vì sự ra đi của con, vì ca phẫu thuật sắp tới.
***
Một tuần sau, Vũ Tịnh được đưa vào phòng phẫu thuật. Trên bàn phẫu thuật, nghe âm thanh va chạm của dao kéo, tim của cô đã mát lạnh rồi. Tháng chín năm ngoái, cô tỉnh lại sau cơn hôn mê, cô không thể nói. Tháng chín năm nay, cô sắp phải mất đi quyền lợi quan trọng nhất của một người phụ nữ, hiện giờ cô chẳng thà mình không thể nói, nhưng cô đã không còn năng lực lựa chọn nữa. Khi bác sĩ tiêm thuốc mê cho cô, khi ý thức của cô dần dần không chịu khống chế nữa, đôi mắt cô từ từ khép lại, trên gương mặt của Vũ Tịnh, cuối cùng vẫn đã lưu lại dấu nước mắt, giây phút đó, tim cô cũng bị tê liệt, không còn tri giác.
Đợi khi cô tỉnh lại, trời đã là ban đêm, là giữa khuya, đèn bàn ở bên giường vẫn sáng. Bên cạnh giường vẫn là dáng người quen thuộc đó, là Nhất Phàm, tuy Nhất Phàm đang ngồi, nhưng anh vẫn đã ngủ gật, tay anh vẫn nắm lấy tay Vũ Tịnh. Những ngày nay, vì chuyện của Vũ Tịnh, anh đã bận tâm rất nhiều, anh thật sự đã quá mệt rồi. Nhìn thấy Nhất Phàm như vậy, Vũ Tịnh cảm giác như lại trở về sáng hôm đó, cái buổi sáng mà cô và Nhất Phàm ở trong phòng khách của nhà Doanh Doanh. Sáng hôm đó, cô cũng đã nhìn thấy một Nhất Phàm mệt mỏi như vậy, lúc đó, cô không thể nói, cô không thể chính miệng nói cho Nhất Phàm nghe suy nghĩ thật sự trong lòng của cô, nhưng lúc đó Vũ Tịnh biết cô và Nhất Phàm sẽ có ngày đó, sẽ có một ngày có thể nói rõ mọi việc, lúc đó, trong lòng Nhất Phàm có Vũ Tịnh, trong lòng Vũ Tịnh cũng có Nhất Phàm. Nhưng bây giờ, bây giờ Vũ Tịnh đã có thể nói, trong lòng Nhất Phàm có Vũ Tịnh, nhưng trong lòng của Vũ Tịnh còn có thể tiếp tục có Nhất Phàm không? Vì mới làm phẫu thuật xong, vết thương trên người Vũ Tịnh rất đau, tuy không thể ngồi dậy khoác áo cho Nhất Phàm, nhưng Vũ Tịnh vẫn đã thử di động tấm chăn trên người, và thế là cô lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay mình, nhớ đến những lời Nhất Phàm nói khi cầu hôn mình hôm đó, anh muốn suốt đời bắt lấy em. Nhất Phàm, anh thật sự đã làm rất nhiều việc vì em, mỗi khi em có chuyện, khi em đau bao tử, khi tay em run, khi em bị Donna hiếp đáp, khi em không thể nói, anh đều ở bên cạnh em, cho em hạnh phúc, anh đã làm được rồi, hơn nữa còn làm rất tốt, nhưng em lại không thể cho anh hạnh phúc được nữa. Hoặc dã, mọi chuyện thật sự đã được an bày từ trước, em đã chọn chiếc nhẫn cũ, em không đeo chiếc nhẫn mà anh mua, vì thế quan hệ của chúng ta chỉ có thể là ba năm.
Sau khi phẫu thuật xong, Vũ Tịnh còn ở trong viện một thời gian nữa, và cơ hồ là mỗi ngày Nhất Phàm đều đến bệnh viện báo cáo, ở trước mặt Nhất Phàm, Vũ Tịnh cũng đã không còn khóc nữa, cô rất ngoan, rất nghe lời, Nhất Phàm những tưởng Vũ Tịnh đã nghĩ thông suốt rồi, anh những tưởng một thời gian sau, anh và Vũ Tịnh sẽ lại có thể như trước đây, vui vẻ mà trải qua thế giới hai người của họ.
Sau khi Vũ Tịnh xuất viện, cô vẫn phải tiếp tục uống thuốc, vả lại còn nhiều hơn số thuốc phải uống trước khi làm phẫu thuật, mà còn phải uống một thời gian dài, vì cơ hội phục phát của nhọt bọc buồng trứng rất cao, bác sĩ không thể xác định sức khỏe hiện giờ của Vũ Tịnh là hoàn toàn không có gì. Có những lúc, nhìn thấy những hộp thuốc trước mặt mình, cô sẽ rất ghét bản thân mình, chỉ là Nhất Phàm vẫn như lúc trước, rót nước cho cô uống thuốc, vì vậy Vũ Tịnh không thể nào nổi cáu. Tiếp đó, cô lại trở về Hoắc thị làm việc, tuy trong công việc, Vũ Tịnh vẫn mỉm cười với mọi người, nhưng cô không vui vẻ, ở trước mặt Nhất Phàm, cô vẫn tỏ ra là cô gái nhỏ, nhưng cô vẫn kiên trì quyết định trong lòng mình.
Từ sau khi Vũ Tịnh trở về khách sạn làm việc, Nhất Phàm không còn sắp xếp cho cô nhiều công việc như trước nữa, cuối tuần cho dù phải tăng ca cũng sẽ không giữ Vũ Tịnh lại. Từ sau khi xuất viện, tuy ngoài miệng bà Hoắc không nói gì, nhưng bà đã càng lạnh nhạt với Vũ Tịnh hơn, bà không ngừng dùng hành động của mình để nói cho Vũ Tịnh biết bà không thích cô. Cuối tuần này, Nhất Phàm lại tăng ca ở khách sạn, Vũ Tịnh không muốn ở nhà xem sắc mặt của bà Hoắc nữa nên đã về nhà thăm ba và dì Cầm, những ngày Vũ Tịnh ở trong bệnh viện, dì Cầm đã đích thân mang canh vào viện thăm Vũ Tịnh, hiện giờ dì Cầm trong mắt của Vũ Tịnh chính là mẹ. Taxi đi được nửa đường thì phía trước bị cảnh sát phong tỏa, dù gì thì cũng đã gần tới nhà, nên Vũ Tịnh xuống xe định đi vòng qua đường khác. Vũ Tịnh vừa xuống xe, vài bà nội trợ đi ngang qua bên cô.
- Cô đó nhảy từ trên sân thượng xuống thiệt hả? Vậy khác nào chết không toàn thây, đầu óc nở hoa?
- Còn thảm hơn vậy nữa! Chuyên gia đàm phán của cảnh sát đã khuyên cô ta cả nửa ngày trời, vậy mà cô ta vẫn nhắm mắt lại rồi nhảy xuống. Thật là tiếc quá, cô ta chỉ mới 30 mấy tuổi thôi.
- Sao cô ta lại nhảy lầu? Chết kiểu này thiệt là thảm quá đi.
- Chồng của cô ta quan hệ với người khác ở nhà bị cô ta nhìn thấy, ông chồng không những không nhận lỗi mà còn nói cô ta là con gà đẻ không ra trứng. Tôi nghe người ta nói, cô ta đã tự tử nhiều lần rồi, nhưng lần nào cũng bị phát hiện.
- Gà đẻ không ra trứng lại là chuyện gì nữa?
- Hàng xóm của cô ta nói khi cô gái đó vừa kết hôn xong thì phát hiện mình bị ung thư buồng trứng, kết quả là phải cắt bỏ buồng trứng đó đi. Đến bây giờ cũng đã 8 năm rồi, cô ta và chồng vẫn chưa có đứa con nào hết. Một năm, hai năm thì người đàn ông còn đợi được, nhưng đợi nhiều năm như vậy, người đàn ông đó làm sao mà chịu nổi.
- Vậy cũng phải!
Nghe những lời nghị luận của những bà nội trợ này, Vũ Tịnh chỉ cười đắng chát. Cùng một căn bệnh, cô gái đó đã chết, còn mình? Cô sẽ không để Nhất Phàm phải đợi 8 năm, đợi một kỳ tích, ngay sau khi con mất đi, Vũ Tịnh đã tin rằng cách nói kỳ tích là gạt người, cô chỉ tin vào sự thật, dẫu rằng nó lạnh băng và tàn khốc, cô vẫn lựa chọn tin vào sự thật.
Đêm đó, Vũ Tịnh đã gặp ác mộng, sau khi giật mình tỉnh dậy, cô mới phát hiện tay mình toàn là mồ hôi lạnh, quay đầu qua nhìn, Nhất Phàm vẫn ở bên cạnh cô, anh ngủ rất ngon, rất dễ thương, Nhất Phàm vẫn luôn nói Vũ Tịnh là BB lớn của anh, thật ra trong mắt của Vũ Tịnh, Nhất Phàm cũng là một đứa trẻ lớn, có lúc anh thật sự rất khờ, anh nghĩ cho người khác quá nhiều, để rồi cuối cùng làm khổ bản thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...