- Chỗ nào? Hôm nay là lần đầu tiên anh dùng thân phận ông xã thật sự của Phương Vũ Tịnh tính tiền, em đừng tiết kiệm dùm anh nha, hiện giờ anh cũng nghĩ đến một nơi, không biết nơi chúng ta nghĩ có giống nhau không nhỉ.
- Vậy mình nói chung đi.
- Hà Ký. – Hai người đã nói ra cùng một địa điểm, trong lòng của họ, đó là nơi chứng kiến sự phát triển, chuyển biến trong quan hệ của cả hai.
Hiện giờ, họ đang nắm tay nhau đi lấy xe, hôm nay, tất cả những cử động thân mật đều xuất phát từ nội tâm, không còn là ngụy trang nữa.
Khi đến Hà Ký, vì đã qua giờ cao điểm nên không bao lâu sau thì Vũ Tịnh và Nhất Phàm đã có thể ăn cháo bắc thảo thịt bầm mà họ đã nhớ rất lâu. Nhìn quán cháo này, Nhất Phàm nhớ đến ngày mình đánh nhau với những tên du côn, kết quả là bị thương đầy mình. Lúc đó, tâm trạng của anh rất mâu thuẫn, rất đau khổ, anh muốn giữ Vũ Tịnh lại nhưng lại không có cách nào níu giữ, nhưng hiện giờ đã có Vũ Tịnh ở bên cạnh, anh rất mãn nguyện. Thế nhưng lúc này Vũ Tịnh lại ngồi cười, hôm nay Nhất Phàm đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần nụ cười như thế của Vũ Tịnh, nhưng anh vẫn không cảm thấy chán.
- Đừng cười nữa, cười nữa thì cháo nguội mất thôi. – Anh đã không nhịn được mà nhắc nhở.
– Vũ Tịnh, anh biết hôm nay em rất vui, nhưng em cũng đừng lo vui mà làm khó bao tử của mình chứ!
- Lúc nãy em cười không phải là vì anh cầu hôn em, mà là nghĩ lại rất nhiều chuyện vừa xảy ra. Nghĩ đến lần Donna đến gây sự, tay em run rất dữ dội, sau đó còn bị miễn chai làm chảy máu. Cuối cùng vẫn là anh đã ở bên cạnh chăm sóc cho em.
- Những chuyện không vui thì đừng nghĩ đến nữa.
- Hôm đó tâm trạng của em thật sự rất tệ, nhưng sáng sớm hôm sau, khi nhìn thấy anh ngồi dựa vào giường mà ngủ, giây phút đó em thật sự cảm thấy rất hạnh phúc. Sau đó, anh đói bụng mà còn đút em ăn cháo trước, anh biết không? Lúc đó em thật sự rất muốn nói, nói em yêu anh.
- Tuy hôm đó em không thể nói với anh câu đó, nhưng em đã dùng hành động chứng minh. Nói thật đi, sáng hôm đó em đã hôn lén anh phải không? – Nghe thấy câu này, Vũ Tịnh thật sự cảm thấy rất ngượng, nhưng, hôm nay cô đã thật sự là bà Hoắc, cô cũng không e ngại gì nữa.
- Phải đó! Thấy anh mệt và tiều tụy như vậy, em thật sự rất đau lòng. – Nhất Phàm nghe Vũ Tịnh nói ra những lời tận đáy lòng, trong lòng anh rất kích động.
- Hôm đó, em không chỉ dùng nụ hôn của em nói với anh em yêu anh, em còn đút anh ăn cháo, không ngại dùng muỗng của anh, anh nghĩ, suốt đời này anh cũng không thể nào quên cảnh tượng đó. – Nhất Phàm vừa nói lại vừa như rơi vào ký ức rồi.
- Nếu như lúc đó anh đã hiểu được tâm ý của em, vậy tại sao còn đi tìm Michael, còn gấp gáp đưa em trở về với Michael? Thật không biết là anh ngốc thật hay là giả bộ nữa?
- Phương Vũ Tịnh, hôm nay em quyết phải nói xấu anh vậy sao? Anh mà là ông xã ngốc, thì em là bà xã ngốc. Anh ngốc như vậy mà em còn chịu làm bà xã của anh? – Nghe những lời này Vũ Tịnh cũng không có tranh biện gì nữa, hiện giờ IQ của cô thật sự là con số không rồi. Quay đầu qua, thấy Nhất Phàm đang nhìn mình, mặt Vũ Tịnh lại đỏ lên.
- Anh không ăn cháo đi, nhìn em làm gì? Chẳng lẽ muốn em đút anh sao? Anh đâu phải là không có tay. – Thế mà Nhất Phàm lại gật đầu, Vũ Tịnh tưởng anh lại muốn chọc mình nên mặc kệ anh. Nhưng Nhất Phàm lại dùng tay anh nắm lấy bàn tay đang cầm muỗng của Vũ Tịnh, múc một muỗng cháo rồi đưa vào miệng mình.
- Sáng hôm đó, Vũ Tịnh đã dùng cách này nói cho anh biết em yêu anh, hôm nay, anh cũng muốn dùng cách này nói cho Vũ Tịnh biết anh yêu em.
- Nhất Phàm, cám ơn anh. – Đôi mắt nhìn Nhất Phàm của Vũ Tịnh lại lóng lánh nước, những ngày tháng ở bên cạnh Nhất Phàm, sự cảm động này chưa hề đứt quãng.
***
Tuy niên hội ngày càng đến gần, nhưng hôm nay Vũ Tịnh và Nhất Phàm đã cho tự mình nghỉ làm nửa ngày. Trước tiên cả hai đến cửa hàng bán sản phẩm thủ công mỹ nghệ truyền thống, vì họ muốn mua một cái nghiêng mực mới cho Hoắc Cảnh Thiên, tuy quan hệ của họ với gia đình không thân thiết như những gia đình bình thường, nhưng Nhất Phàm và Vũ Tịnh vẫn muốn cố gắng làm tốt nhất. Sau đó họ lại đi dạo phố, mặc dù đến cuối cùng cả hai đã chẳng mua được gì, nhưng đối với họ mà nói, hôm nay họ đã được hưởng thụ một niềm hạnh phúc bình thường nhất. Hai người có thể nắm tay nhau, có thể cùng ăn chung một cây kem, có thể ghé vào tai đối phương nói nhỏ, có được những cái này, họ đã rất mãn nguyện. Buổi tối, cả hai đến phòng cafe của Doanh Doanh, cuối cùng, bốn người họ cũng đã lại ngồi chung một bàn. Nhìn thấy nhẫn trên tay Vũ Tịnh, Doanh Doanh và Gia Đống đều không nhịn được cười, nhưng mặc cho họ cười cỡ nào, Vũ Tịnh cũng không cởi nhẫn ra, đến bây giờ, cô thật sự hy vọng cả đời này mình cũng đeo hai chiếc nhẫn, như vậy thì bất luận là lúc nào, khi nhìn thấy hai chiếc nhẫn này, cô cũng sẽ nhớ đến hôm nay, đều sẽ nhớ đến giây phút cảm động đó.
- Michelle, bạn và Raymond có đi tuần trăng mật lần hai không? – Câu hỏi của Doanh Doanh có hơi ngoài dự đoán của mọi người.
- Gần đây tụi mình bận như vậy, mình nghĩ chắc không có cơ hội đâu. Hoắc Nhất Phàm, bây giờ thì em thật sự có hơi lo lắng nếu như sau này còn làm việc ngày đêm như vậy em sẽ bệnh thiệt đó!
- Phương Vũ Tịnh, em đừng có nói anh xấu xa như vậy trước mặt mọi người nữa, dù gì thì bây giờ em cũng đâu thể nào nuốt lời nữa, vậy thì nhận đại đi được không? Đợi sau khi chúng ta lo xong niên hội năm nay thì chắc là anh sẽ có thời gian đi California với em lần nữa.
- Chắc là? Ý của anh là còn đang suy nghĩ, hoàn toàn không chắc chắn rồi! Doanh Doanh, hôm qua bạn còn nói số bạn khổ, mình thấy mình mới là khổ đó. – Hôm nay, Vũ Tịnh đúng thật là quyết phải xỉ Nhất Phàm trước mặt người ta.
- Ông Hoắc này, có phải là tối nay nên hát một bài tặng cho vợ yêu dấu rồi không, để cô ấy đừng có cằn nhằn nữa? – Gia Đống và Doanh Doanh đều nhắc nhở Nhất Phàm với vẻ mặt hơi gian gian. Nhưng Nhất Phàm lại không trả lời theo ý họ muốn.
- Bà xã, anh cảm thấy hôm nay chúng ta tìm không đúng chỗ rồi. Hôm nay anh không muốn hát, anh chỉ muốn nhảy với em, hơn nữa chỉ có hai chúng ta thôi.
- Raymond, ý của anh có phải là nói tôi và Nick làm kỳ đà cản mũi quấy rối thế giới hai người của anh và Michelle không. – Doanh Doanh nói xong, cả 4 người đều ồ lên cười.
– Raymond, nếu anh muốn nhảy với Michelle thì sớm nói với tôi đi, anh có thể bao nguyên phòng cafe, sau đó tôi có thể bố trí lại nơi này. Nhưng hôm nay là lễ tình nhân, tuy anh là người quen, nhưng tôi cũng không nể tình đâu.
- Doanh Doanh, bạn nghĩ hay quá ha, mình không có để tiền mồ hôi nước mắt của ông xã mình chạy vào túi bạn đâu. – Nhất Phàm còn chưa kịp nói thì Vũ Tịnh đã nói trước, mọi người đều giật thót tim, nữ cường nhân Phương Vũ Tịnh hôm nay quả thật đã triệt để biến thành một cô vợ nhỏ rồi.
- Michelle, hôm nay bạn cũng biết trọng sắc khinh bạn rồi nha. Xem ra sức hút của Raymond cũng không nhỏ đó. – Nghe câu nói mang ý trêu chọc của Doanh Doanh, Vũ Tịnh cũng chẳng giận, hôm nay cô cam nguyện làm một cô vợ nhỏ.
- Ông xã, hay là hôm nay mình song ca một bài đi được không? – Vũ Tịnh nắm cánh tay của Nhất Phàm nhìn anh hỏi.
- Hát bài gì? Em hát giọng cao như vậy, anh già rồi, lên không nổi đâu.
- Vậy thì tìm bài nào đừng cao quá là được chứ gì!
Cuối cùng, vẫn là Doanh Doanh đã lựa cho họ một bài, Don not know much, một bài hát xưa rất kinh điển. Lời bài hát rất đơn giản, nhưng ý vị lại rất nồng nàn, mang đến cho người ngghe nhiều suy nghĩ.
Look at this face I know the years are showing
Look at this life I still don’t know where it’s going
I don’t know much but I know I love You
And that may be all I need know
Nhất Phàm hát đoạn này trước. Những ngày đầu khi sống với Vũ Tịnh, họ hoàn toàn không hiểu về nhau, trải qua nhiều sóng gió, anh biết việc anh làm bây giờ là yêu thương Vũ Tịnh.
Look at these eyes they never see what matters
Look at these dreams We beaten and so batered
Vũ Tịnh lại hát tiếp đoạn này. Đã từng có lúc, cô tưởng rằng mình và Nhất Phàm không thể nào có điểm giao, nhưng, suốt quãng đường đã cùng đi qua, cho đến bây giờ, cuối cùng họ đã đón lấy cái kỳ tích mà họ từng tưởng rằng không thể nào xảy ra.
I don’t know much but I know I love You
And that may be all need to know
so many questions still left unanseered
so much I’ve never broken through
and when I feel You near me sometimes
I see so clearly the only truth
I’ll ever is near You
Cuộc sống chính thức thuộc về họ chỉ vừa mới bắt đầu, tương lai đối với họ mà nói thật sự là chưa thể biết được, có thể sẽ nảy sinh vấn đề mới, mâu thuẫn mới, nhưng, chí ít hiện giờ họ chứa đầy niềm tin với tương lai, họ tin rằng họ chắc sẽ không buông tay đối phương ra.
***
Cuối cùng họ đã về đến nhà, Nhất Ninh và Chí Hoằng hẹn hò nhau còn chưa về, ba mẹ thì hình như cũng đã đi tham gia party. Về đến phòng, Vũ Tịnh kẹp cái card nhỏ lên cái nghiêng mực rồi để vào phòng sách của ba, tiếp đó, cô đi tắm, và bây giờ, cô đang ngồi trước bàn trang điểm nhìn hai chiếc nhẫn. Nên chọn chiếc nào đây? Chiếc Nhất Phàm tặng đẹp thật, nhưng Vũ Tịnh không nỡ chiếc mình đang đeo, bấy lâu nay, chính chiếc nhẫn này đã luôn nhắc nhở Vũ Tịnh cái sự thật cô là bà Hoắc, cuối cùng, cô cũng đã thật sự trở thành bà Hoắc rồi, nghĩ đến lần bị mất nhẫn, lúc đó Vũ Tịnh thật sự rất hoang mang và lo sợ, cô sợ duyên phận của mình và Nhất Phàm cũng sẽ biến mất như chiếc nhẫn này vậy, nhưng cũng may, hiện giờ cô và Nhất Phàm đều đã nắm giữ được duyên phận, nắm giữ được đối phương. Nhất Phàm trở ra từ phòng tắm, thấy Vũ Tịnh lại đang ngồi thững thờ, đi tới gần bàn trang điểm, Nhất Phàm biết Vũ Tịnh đang khổ não vì chuyện gì. Anh bước tới bên Vũ Tịnh, ngồi xổm xuống.
- Sao còn chưa chọn được à? Vấn đề này khó vậy sao?
Vũ Tịnh gật gật đầu, một tay cầm chiếc nhẫn Nhất Phàm tặng lên.
– Chiếc nhẫn này đích thật rất đẹp, vả lại còn là anh tặng nữa, nó đích thật rất có ý nghĩa với em.
- Vậy còn chiếc này?
- Hai năm trước, khi anh đeo chiếc nhẫn này lên tay em, em nghĩ lúc đó chúng ta đều không dự định tìm hiểu đối phương, quen biết đối phương, nhưng, cũng chính vì chiếc nhẫn này đã luôn nhắc nhở thân phận của em, em nghĩ em mới có thể ở bên cạnh anh đến bây giờ.
- Vì vậy lần đó khi em thấy nhẫn bị mất, em mới gấp gáp như vậy? Nói thật cho anh biết, có phải lúc đó em đã yêu anh rồi không?
- Có lẽ chưa đến mức yêu đâu, chỉ là em muốn ở bên cạnh giúp đỡ anh, cho anh một ít sự chăm sóc, em cảm thấy anh giống như em, đều vì không buông bỏ được quá khứ mà sống rất cực khổ.
- Vũ Tịnh, thật ra anh cảm thấy em đã có quyết định rồi.
- Nếu như em không đeo chiếc anh tặng, anh có giận không? – Vũ Tịnh nhìn Nhất Phàm có hơi khẩn trương, nghe câu này, Nhất Phàm không nói gì trước mà chỉ cầm chiếc nhẫn cũ lên đeo vào tay Vũ Tịnh.
- Anh từng nói với em, anh hy vọng khi chiếc nhẫn này kết thúc sứ mệnh của nó, em có thể tìm được hạnh phúc của mình, bây giờ hạnh phúc của em đã là anh, vậy thì em cũng không cần đi đâu tìm nữa, và chiếc nhẫn này cũng không nên kết thúc sứ mệnh của nó.
- Vậy chiếc anh tặng thì sao?
- Anh hy vọng em có thể cất giữ nó thật tốt, ý anh là, hy vọng em giữ chiếc nhẫn này trong tim em. Anh không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn là câu đó, việc tốt việc xấu chúng ta cũng sẽ cùng san sẻ, anh nghĩ đây mới là ý nghĩa sau lưng của chiếc nhẫn, đúng không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...