- Ừm. – Vũ Tịnh cũng không kiên trì gì nữa, chỉ là vết thương trên tay Nhất Phàm hình như nhắc nhở Vũ Tịnh gì đó.
Sau khi tắm xong, Vũ Tịnh đi nghỉ, nhưng hôm nay cô không ngủ trên giường, mà ngủ trên sopha. Sopha đích thật không thoải mái bằng giường, nhưng có lẽ là hôm nay Vũ Tịnh thật sự đã quá mệt, nên không bao lâu cô đã chìm vào giấc ngủ.
Khi Nhất Phàm làm việc xong thì đích thật có hơi trễ. Nhất Phàm vẫn đi về phía sopha theo thói quen và rồi anh mới phát hiện Vũ Tịnh đã nằm trên đó và cô đã để giường lại cho mình. Nhìn Vũ Tịnh, đột nhiên Nhất Phàm cảm thấy mình rất không có phong độ, anh lại lần nữa thua cho Vũ Tịnh. Thấy Vũ Tịnh đã ngủ say, Nhất Phàm cũng không quấy nhiễu cô, đi đến bên giường, anh mới phát hiện trên tủ đầu giường, Vũ Tịnh đã để sẵn nước lọc, thuốc tiêu viêm và kem thoa cho mình, bên cạnh còn có một tờ giấy nhỏ “Cho dù có chống đối với em thì cũng đừng làm khó cơ thể của mình.” Đọc thấy câu này, Nhất Phàm cười rồi, câu này từng là câu mình viết cho Vũ Tịnh. Lần đó vì Nhất Phàm không biết lễ tình nhân là sinh nhật của Vũ Tịnh, bản thân anh đã uống say trong đêm đó, Vũ Tịnh không vui nhưng lại không thể biểu lộ ra ngoài nên đã nói dối và từ chối lời mời ăn trưa của Nhất Phàm, còn bản thân cô thì ngồi trong phòng tức tối, lúc đó Nhất Phàm đã viết một câu như thế an ủi cô, không ngờ hôm nay Vũ Tịnh cũng dùng lại cách này an ủi anh. Nhìn tờ giấy trên tay, Nhất Phàm nhớ lại những ngày Vũ Tịnh không thể nói, lúc đó những tờ giấy này là công cụ giao lưu tình cảm của họ, trong lòng Nhất Phàm rất cảm thương, rất áy náy, bình giấm của anh đã vô tình làm tổn thương Vũ Tịnh và cũng tự tổn thương mình. Uống thuốc và thoa kem xong, Nhất Phàm để tờ giấy vào túi áo vest, ngày mai trong chiếc hộp sưu tầm của anh lại có thêm một tờ. Trở về giường, nhìn thuốc và ly trên đầu tủ, Nhất Phàm lại cảm xúc. Đây chính là sức hút của Vũ Tịnh, cô sẽ không cãi cọ với người khác mà chỉ lẳng lặng làm những việc mà cô cho là phải làm. Chính những cảm động nho nhỏ này vô tình đã làm cho trái tim của Nhất Phàm bình tĩnh hơn.
***
Sáng hôm sau, Nhất Phàm không còn làm ra vẻ mặt hầm hầm nữa, nhưng cả hai vẫn còn đang cương, Vũ Tịnh cũng không gấp gáp tỏ tình với Nhất Phàm, cô biết cho dù hiện giờ cô có nói với Nhất Phàm một ngàn một vạn lần em yêu anh thì Nhất Phàm cũng không nghe lọt vào tai, anh sẽ không tin. Trong khách sạn, ngoại trừ công việc họ, họ rất ít khi nói chuyện, buổi trưa Vũ Tịnh cũng không dùng bữa với Nhất Phàm mà đến bệnh viện thăm Michael. Tuy là bà Hoắc, nhưng Vũ Tịnh biết, ở trong khách sạn, cô và Nhất Phàm vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới, cô không thể lấy giờ hành chánh mà làm việc riêng của mình, dù rằng Nhất Phàm cũng sẽ không nói gì. Trưa nay, Nhất Phàm và Gia Đống vừa vào thang máy thì Vũ Tịnh cũng vừa đúng lúc chạy tới. Nhìn thấy Vũ Tịnh, mặt Nhất Phàm không có biểu hiện gì. Gia Đống và Nhất Phàm xuống căn tin ở lầu 2 ăn trưa nên Gia Đống bấm số 2, còn Vũ Tịnh thì bấm số 1.
- Vũ Tịnh, cô không xuống căn tin ăn trưa sao, xuống lầu 1 làm gì?
- Tôi vào bệnh viện thăm một người bạn. – khi nói câu này, Vũ Tịnh chú ý tới nét mặt của Nhất Phàm không tươi lắm.
- Thì ra là vậy!
- Nick, ông xã của tôi làm phiền anh nha. – Vũ Tịnh muốn dùng câu nói này làm không khí nhẹ nhõm hơn, nhưng mặt Nhất Phàm vẫn rất nghiêm túc.
Không bao lâu thì đã đến lầu 2, vừa ra thang máy Gia Đống liền hỏi Nhất Phàm người Vũ Tịnh đi thăm có phải là Michael không, Nhất Phàm cũng chỉ nói sự thật. Gia Đống cười anh thật là rộng lượng, có thề nhìn vợ của mình đi thăm người yêu cũ. Trong lòng Nhất Phàm thì rõ ràng hơn ai hết, không phải là anh rộng lượng, mà là không có cách nào khác, Vũ Tịnh gặp Michael trước, đó là vận mệnh, dù anh có muốn nắm lấy Vũ Tịnh cỡ nào đi nữa thì hình như cũng không được.
***
Đến bệnh viện, Michael không ở trong phòng mà đang ngồi trên ghế đá dưới khuôn viên.
- Thì ra anh ở đây à, ở đây gió lớn, không sao ư? – Vũ Tịnh cũng đến ngồi bên cạnh Michael.
- Không sao, nếu như không phải vì tai nạn này, anh nghĩ anh sẽ không biết trước đây anh đã hạnh phúc cỡ nào. Em xem, những người ở trong này không phải gãy tay thì gãy chân, không bị bệnh này thì bị ung thư. Anh có ba mẹ, có sự nghiệp, còn có Donna bên cạnh, nhưng anh lại không biết trân trọng. Sau khi em rời khỏi anh, anh cứ luôn cảm thấy mình rất bi thảm, nhưng gần đây, sau khi đã nói rõ ràng với em, cả người anh đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bây giờ có thể ngồi đây với em như bạn bè, anh thật sự rất vui. Nếu như lúc trước anh hiểu rõ những việc này sớm hơn, anh nghĩ hiện giờ anh và Donna sẽ rất hạnh phúc.
- Bây giờ anh hiểu ra cũng đâu có muộn đâu! Chẳng phải chỉ việc mua một vé máy bay là có thể giải quyết vấn đề rồi sao. Donna sẽ tha thứ cho anh và tiếp nhận anh. Em nghĩ trên thế giới này không còn ai quan tâm và biết chăm sóc cho anh hơn Donna nữa.
- Vé anh đã đặt rồi, chuyến bay hôm sau. Thật ra, mummy gọi điện nói ba của Donna bị bệnh đã vào viện, vả lại còn bệnh rất nặng, anh nghĩ anh nên về đó xem thế nào. Nhưng mà, để một mình em ở HK không biết có được không?
- Cái gì mà không biết có được không? Em bây giờ đâu phải một mình, em có ông xã mà! – tuy nói thế nhưng sự ủ rũ trên mặt Vũ Tịnh không qua khỏi mắt Michael.
- Nhưng mà anh thấy em còn chưa nắm được Hoắc Nhất Phàm đó!
- Ừm, thật ra bây giờ em rất hối hận, nếu như lúc đó em chấp nhận lời cầu hôn của anh ấy, có phải mọi việc sẽ không diễn ra như vậy không? Những ngày này em rất mệt mỏi, Nhất Phàm cũng rất mệt mỏi, có lúc em thật sự rất muốn tìm một nơi nào đó để núp vào khóc một trận cho đã, nhưng ngay cả một chỗ như thế em cũng không tìm được.
- Tịnh Tịnh, thật ra, anh nghĩ có phải tất cả những việc này đều do ông Trời sắp đặt sẵn cả không? Em không nhận lời cầu hôn đó, có khi không phải là vì em không muốn tổn thương Hoắc Nhất Phàm như em đã tưởng, mà là lúc đó em không kiên định như bây giờ, thật ra em không có lòng tin với mình, cho đến hôm nay, trải qua khoảng thời gian này, em biết được Hoắc Nhất Phàm thật sự là người xứng đáng cho em chờ đợi nên bây giờ em mới vừa hối hận lại vừa đau lòng. Nhưng không sao đâu, nếu như thật sự không được thì anh sẽ giúp em.
- Michael, làm ơn anh đừng làm bậy, đến lúc đó anh sẽ càng giúp càng rối đó.
- Vậy thì tự em lo đi, sau đó đưa Hoắc Nhất Phàm đến sân bay tiễn anh đó nha!
- Được thôi! – Vũ Tịnh đã nói thế, nhưng trong lòng cô vẫn không đủ lòng tin.
***
Hôm nay là ngày Michael rời khỏi HK, nhưng Vũ Tịnh vẫn chưa giải quyết ổn thỏa Nhất Phàm, cô cũng không nói cho Nhất Phàm nghe hôm nay Michael về Mĩ, cô chỉ dậy từ rất sớm, đến quán ăn bên cạnh Quan thị xếp hàng mua bánh đậu đỏ, sau đó đón taxi ra sân bay.
Từ xa Michael đã nhìn thấy một mình Vũ Tịnh đến, quả nhiên đã như anh đoán, Vũ Tịnh vẫn chưa có cách giải quyết Hoắc Nhất Phàm.
- Michael, xin lỗi, em chạy đi mua bánh đậu đỏ, em còn sợ anh không đợi em mà lên máy bay đi rồi.
- Không đâu, bạn bè nói chữ tín mà! Anh có không lên máy bay cũng sẽ chờ em đến. – lần này Michael không nói dối, bây giờ anh đã có thể tiếp nhận quan hệ của anh với Vũ Tịnh.
- Hôm nay là lần cuối cùng em mua bánh đậu đỏ cho anh, và cũng có thể là lần cuối cùng anh ăn bánh đậu đỏ, đợi sau khi anh và Donna làm hòa, em nghĩ anh cũng không cần đến nữa. – Michael nghe cô nói vậy, anh gật đầu, đích thật là vậy, sau này trong cuộc sống của anh chỉ còn có thể có Cheese cake và tây mễ lộ do Donna làm.
- À phải, hình như hôm nay thiếu một người nhỉ! Em còn chưa giải quyết xong ông xã của em sao! Xem ra vẫn chỉ có anh ra tay giúp em thôi. – Michael vừa nói vừa bấm nút gọi vào số của Nhất Phàm, điện thoại đang trong trạng thái chờ. Nhất Phàm đã bắt máy, anh còn chưa nói gì thì đã nghe thấy cuộc đối thoại của Michael và Vũ Tịnh ở đầu dây bên kia.
- Anh muốn giúp em bằng cách nào đây, em không có nói cho anh ấy biết hôm nay anh đi. Hiện giờ việc em có thể làm là chờ, chờ anh ấy phát hiện.
- Cũng phải, hai người cũng trải qua hai năm rồi, thêm mấy ngày nữa cũng đâu có sao. Em vì nhặt cái dây điện thoại đó mà phớt lờ luôn chiếc xe hàng, em có thể dũng cảm như vậy, anh nghĩ em sẽ có thể đợi đến lúc trời quang mây tạnh. Thật ra anh cảm thấy lúc đó mình rất khờ, sao lại đi cứu em chứ, nói không chừng em bị thương bất tỉnh, Hoắc Nhất Phàm sẽ lại cầu hôn em lần nữa. – Michael cố ý nói rất lớn tiếng đoạn này, và đến hôm nay Nhất Phàm mới biết được câu chuyện phía sau.
- Lúc đó làm sao mà thấy xe hàng được chứ, trái tim đó là trái tim của Nhất Phàm, em không thể nào nhìn nó rớt ở giữa đường mà làm ngơ được! – nghe thấy câu này, cuối cùng Nhất Phàm cũng đã hiểu tâm ý của Vũ Tịnh.
- Được rồi, anh đâu phải Hoắc Nhất Phàm, lời tỏ tình này của em còn là thích hợp nói ở trước mặt cậu ta hơn. – Michael nói xong, anh và Vũ Tịnh bật cười, bên kia Nhất Phàm cũng cười. Và cũng trong lúc này, bảng chỉ thị hiển thị chuyến bay của Michael bắt đầu lên máy bay.
- Tịnh Tịnh, có thể đây là lần cuối cùng anh gọi em như vậy, lần sau khi gặp nhau, bên cạnh em có thể có Hoắc Nhất Phàm, còn bên cạnh anh có thể có Donna, anh không thể gọi em như vậy nữa. Em nói đúng, cứ nghĩ về quá khứ sẽ chỉ che mất đôi mắt vốn có thể nhìn thấy con đường đi đến hạnh phúc của mình, bây giờ đã là lúc anh phải mở mắt ra rồi. Trong bức email của em, em nói em và Hoắc Nhất Phàm đã cùng trải qua rất nhiều việc, ly rượu tình yêu mà cậu ta cho em bây giờ là đầy, bây giờ anh nghĩ anh nên tin điều đó. Tuy câu này rất sến, nhưng anh vẫn muốn nói, anh hy vọng em hạnh phúc. Thật đó.
- Cám ơn anh Michael. À phải, quà của em đâu?
- Quà gì?
- Ngày mai là lễ tình nhân, lại là sinh nhật của em, lúc trước anh kẹo lắm, tặng một miếng chocolate là muốn xong chuyện, hôm nay em không tha cho anh đâu.
- Quà sinh nhật, anh đã tặng em rồi.
- Là gì vậy? Sao em không thấy?
- Đã nói là quà sinh nhật thì đương nhiên là ngày mai mới biết chứ, hơn nữa sẽ có người nói cho em nghe đó là gì.
- Vậy còn quà lễ tình nhân?
- Cô nương, xin hỏi em là bạn gái của anh sao? Đi tìm ông xã của em đó! Không chừng cậu ta sẽ cho em một surprise rất là lớn rất là lớn đó. – Michael vừa nói còn vừa giang tay ra làm một động tác rất khoa trương.
- Nói chơi hoài. Anh vào đi.
- Tạm biệt. Em đi trước đi! Lúc trước khi ở bên em, hình như anh chưa bao giờ chú ý sau lưng của em, hôm nay, anh muốn ghi nhớ nó vào ký ức, sau này khi nghĩ đến em, anh hy vọng cái anh nhớ đến không phải nụ cười của em, không phải gương mặt của em mà là lưng của em, anh nghĩ như vậy đối với Donna, với Hoắc Nhất Phàm cũng sẽ công bằng. – khi nói những lời này, Michael vẫn có chút động tình và thương cảm.
- Ừm. Vậy em đi nha. Thượng lộ bình an.
- Michelle, quay người đi rồi thì đừng quay đầu lại nữa, quên những cái nên quên, buông bỏ những cái nên bỏ xuống, như vậy em mới có thể hạnh phúc.
Vũ Tịnh không nói gì nữa, chỉ gật đầu. Quay người đi, cô đích thật không quay đầu lại nữa, chỉ có quên đi quá khứ, thì mới có thể nhớ đến hiện tại, hiện giờ cái cô nên ghi nhớ là cuộc sống của cô với Nhất Phàm.
Thấy Vũ Tịnh quay người đi, Michael đưa điện thoại lên tai.
- Michael, cám ơn anh. – lần này là Nhất Phàm nói trước.
- Anh không nên nói cám ơn với tôi, tôi chỉ mang những lời Michelle muốn nói với anh truyền đến cho anh thông qua điện thoại. Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, Michelle đã yêu anh trong tâm trạng như thế, cuộc chuyển lời trực tiếp này chính là quà sinh nhật mà tôi tặng cho cô ấy, còn việc bây giờ anh nên nghĩ là sẽ tặng gì cho cô ấy làm quà lễ tình nhân. Michelle sẽ là một người vợ tốt, hy vọng anh trân trọng cô ấy.
- Tôi biết rồi.
- Tôi không nói với anh nữa, tôi phải lên mấy bay rồi.
- Ừm, thượng lộ bình an.
- Cám ơn anh. Tạm biệt. – Michael cúp máy, đi lên chuyến bay về Mĩ.
***
Vũ Tịnh ra khỏi đại sảnh sân bay, bầu trời hôm nay rất tốt, trời rất xanh, không một áng mây, rất bình lặng, mình và Nhất Phàm khi nào mới có thể tìm lại được sự bình lặng này? Tìm lại được hạnh phúc đã mất?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...