Editor: Trà Đá.
Chín giờ sáng, Cố Du đi tới trước cổng trường đại học A.
Giang Khải đã đến, chọn lấy một vị trí dưới bóng cây râm mát, đang chuẩn bị mọi thứ.
Hôm đó nói với anh ấy việc này, anh ấy vui vẻ đồng ý, cũng ôm luôn công tác chuẩn bị.
Cố Du không thể không thừa nhận, Phó Lệ Minh nói gì đúng nấy, Giang Khải thật sự là người có năng lực.
Anh ấy mang đến máy nghe nhạc, hộp rút thăm, vài món đồ chơi trúng thưởng to nhỏ.
Giang Khải đã chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị bắt đầu la lớn để thu hút mọi người đến làm khảo sát.
Lúc này người ra vào trường học không ít, nhưng tất cả đều làm lơ với sạp hàng ở bên đường.
Đây là điều bình thường, phải có điểm hấp dẫn gì đó thì mới thu hút người ta được.
Cố Du cầm micro, lớn tiếng nói: “Chào các bạn trai xinh gái đẹp, hôm nay bọn tôi đến đây để làm một cuộc khảo sát, tổng cộng có 10 câu hỏi, người tham gia có thể có cơ hội rút thăm trúng thưởng, phần thưởng có những cây quạt xinh đẹp, các món đồ chơi đáng yêu, quà lớn quà nhỏ đều có, nhanh tới tham gia đi ạ.”
Loại hoạt động này cô đã làm từ lúc học đại học, mấy lời mời gọi này cô đã nói qua rất nhiều lần.
Nhưng mà sau khi cô lên tiếng, thì cũng không hấp dẫn được mấy người. Có thể là mọi người đã thất vọng với những giải thưởng, không có những phần thưởng có giá trị, nên chẳng ai muốn lãng phí thời gian của bản thân.
Điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của Giang Khải, anh ấy tràn đầy tự tin nói với Cố Du: “Tôi có cách.”
“Cách gì?” Cố Du tò mò hỏi.
Giang Khải thần bí: “Lát nữa cô sẽ biết.”
Anh ấy đi đến chỗ thùng đựng quà lục lọi một hồi, sau đó lấy ra mấy sợi dây tua rua đầy màu sắc, tiếp đó buộc quanh hông.
Trong nháy mắt, trên người anh ấy đột nhiên xuất hiện một cái “Váy”.
Anh ấy đi dạo một vòng trước mặt Cố Du, hỏi: “Trông tôi đẹp chứ?”
Cố Du trợn mắt há miệng, nhất thời không thể nào trả lời được.
Hôm nay Giang Khải mặc áo hiphop T-shirt rộng, quần bò màu trắng, tóc còn vuốt keo, tạo hình kiểu tóc.
Với gương mặt này của anh ấy, thì có lẽ là người được săn đón nhất trong trường.
Lúc này, anh ấy mặc một cái váy đầy màu sắc, khí chất giảm bớt, nhưng trông rất đáng yêu.
“Ừ, đẹp lắm.” Cố Du nói thật.
Giang Khải lại hỏi: “So với anh Minh thì ai hơn?”
Cố Du cảm thấy buồn cười, đàn ông cũng so sánh sắc đẹp: “Anh nhất định muốn so với anh ấy sao?”
“Thôi quên đi, không thể so sánh được, đáp án của cô chắc chắn sẽ không công bằng.”
Cố Du nở nụ cười: “Phó Lệ Minh anh tuấn chững chạc, còn anh giống như ánh mặt trời tỏa sáng.”
Được cô khích lệ, Giang Khải vô cùng cảm động: “Chị dâu, hôm nay em sẽ dốc hết sức giúp đỡ công việc của chị!”
“Không được gọi tôi là chị dâu.” Cố Du nghiêm mặt nói, hai má nóng lên.
Giang Khải cười hì hì nói: “Được, sau này sẽ sửa miệng.”
Cố Du: “…”
Giang Khải đã cầm lấy micro từ tay Cố Du, bắt đầu nói: “Everybody, nhìn xem nơi này có một chàng trai đáng yêu, hiện tại sẽ biểu diễn một tiếc mục… Vũ điệu múa váy phục vụ mọi người! Không nên bỏ lỡ, đây chính là tiết mục có một không hai!”
Anh nói xong thì đưa micro cho Cố Du, bắt đầu mở nhạc, tiết tấu vui vẻ vang lên.
Lời anh nói thu hút không ít người đang ngồi nghỉ gần đó, nhưng họ không đi tới gần, mà chỉ ngồi đó có vẻ như đang chờ để đánh giá tiết mục đó có đáng để bọn họ bỏ thời gian quý báu để qua xem hay không.
Giang Khải không hề nhăn nhó, âm nhạc vừa vang lên, anh ấy bắt đầu nhảy, vặn eo, lắc mông, bước nhảy rất điêu luyện. Hơn nữa với bộ dáng đẹp trai, cười lên rất sáng sủa, điệu nhảy vừa đẹp mắt lại buồn cười, mọi người vừa thấy thì lập tức vây lại coi.
Cố Du cũng cười, cô không ngờ Giang Khải lại là một người đáng yêu đến vậy.
Trong tiếng cười và cổ vũ, âm nhạc kết thúc, Giang Khải cũng đã biểu diễn xong, mọi người đều vỗ tay.
Giang Khải không quên việc chính, hô hào mọi người tham gia làm khảo sát, trước mặt mọi người cũng bày ra những phần thưởng, chứng minh đây không phải là lừa gạt.
Anh ấy còn hứa hẹn sau đó sẽ biểu diễn tiép, ca hát nhảy múa anh ấy đều làm được.
Người đẹp trai như vậy, cho dù không biểu diễn cũng
//