Editor: Trà Đá.
Vừa mới tới chợ hoa đã gặp chuyện không thoải mái, Cố Du và Phó Lệ Minh đi mua bồn hoa.
Cố Du thấy Phó Lệ Minh còn để ý chuyện vừa rồi còn hơn cô, nên cô lôi kéo tay anh đi vào một cửa tiệm cách đó không xa.
Cô vui vẻ chỉ vào một chậu hoa trước cửa, nói: “Anh xem cây này đẹp chưa, nở bao nhiêu là hoa.”
Ông chủ vội vàng tới chào đón: “Hoa này vừa đẹp lại vừa dễ chăm, tên cũng rất đẹp, hoa Lộ Vi.”
Cố Du nghi ngờ hỏi ông chủ: “Thật sự là dễ chăm sao?”
Ông chủ thề thốt: “Cực kỳ dễ nuôi y chang hoa lan Lục La vậy.”
Cố Du bán tín bán nghi, nhìn về phía Phó Lệ Minh.
Phó Lệ Minh nói: “Thích thì mua.”
Cố Du: “Anh nuôi chứ không phải tôi nuôi, anh thích cái gì thì mua cái đó.”
Phó Lệ Minh chỉ là tìm cớ để ra ngoài chơi với cô, anh làm gì có hứng thú chăm hoa.
Anh ý thức được một vấn đề quan trọng: “Chậu hoa ở nhà không lớn lắm.”
Ông chủ lập tức hiểu ra: “Không sao, bồn nhỏ có thể nuôi cây phát triển xum xuê, một tuần chỉ cần tưới nước một lần là được rồi.”
Cố Du buồn cười: “Ông chủ, có hoa nào không dễ nuôi không.”
Ông chủ cười hì hì nói: “Hầu hết đều dễ nuôi.”
Cố Du: “Tôi cảm thấy cây gì cũng rất khó nuôi, nhất là mấy cây xum xuê, tôi nuôi chết rất nhiều.”
Nghe thấy cô nói vậy, ông chủ cũng nhiệt tình chỉ bí quyết nuôi dưỡng. Phó Lệ Minh nhìn thấy Cố Du thích những thực vật um tùm, xum xuê, cho nên anh quyết định mua một ít.
Cuối cùng bọn họ mua một chậu hoa Lộ Vi màu hồng nhạt và bốn năm loại cây khác.
Phó Lệ Minh lấy ví ra chuẩn bị trả tiền, thì điện thoại vang lên.
Anh vừa nhận điện thoại, vừa đưa ví tiền cho Cố Du, ý bảo cô cầm lấy đi thanh toán.
Cố Du cũng đã cầm ví tiền của anh nhiều lần rồi, hiện tại thật sự không muốn nhận nữa.
Phó Lệ Minh: “Chú Chu, có chuyện gì ạ?”
Đối phương có vẻ như nói gì đó, sắc mặt anh nghiêm trọng: “Chuyện gì xảy ra?” Đồng thời anh phát hiện Cố Du không nhận lấy ví tiền của anh, anh lại dúi ví tiền vào tay cô.
Cố Du đoán đã xảy ra chuyện gì không tốt, cho nên không do dự nữa, nhận lấy.
Thanh toán xong, thì anh cũng nói chuyện điện thoại xong.
Cố Du hỏi: “Sao vậy?”
Phó Lệ Minh: “Sức khỏe ba tôi xảy ra vấn đề, bây giờ tôi phải qua xem.”
Cố Du vội nói: “Vậy anh mau đi đi.”
Phó Lệ Minh ôm lấy đống cây mà ông chủ đã gói lại, nói với Cố Du: “Để tôi đưa em về nhà trước.”
Cố Du từ chối: “Không cần đâu, tôi tự về được. Anh mau đi đi.”
“Tiện đường, đi thôi.” Nói xong, anh nắm lấy cổ tay cô bước đến chỗ đậu xe.
Sau khi đưa Cố Du đến cửa tiểu khu, Phó Lệ Minh đưa cho cô bồn hoa Lộ Vi, nói là mua cho cô, anh không thích hoa.
Cố Du suy nghĩ một chút rồi nhận lấy.
Hơn hai mươi phút sau, Phó Lệ Minh mới đến chỗ của Phó Khai Nguyên.
Phó Khai Nguyên nằm trên giường, hơi thở nặng nề, mỗi một lần thở đều rất khó khăn. Sau khi thấy Phó Lệ Minh đến, ông gắng gượng ngồi dậy.
Phó Lệ Minh đi đến bên giường lấy một cái gối cho ông dưa lưng, dồng thời hỏi quản gia: “Bác sĩ đã khám qua chưa?”
Quản gia nhìn Phó Khai Nguyên, ngập ngừng nói: “Chưa khám.”
Phó Lệ Minh trầm giọng: “Chú Chu, 50 phút trước chú gọi điện thoại cho cháu, tại sao bây giờ bác sĩ còn chưa tới?”
Phó Khai Nguyên có bác sĩ riêng, chỗ bác sĩ chỉ cách chỗ này hơn mười phút lái xe.
Đúng lúc này, Phó Khai Nguyên lên tiếng: “Ba không cho gọi bác sĩ.” Giọng nói của ông khàn khàn, nói xong còn ho khan hai tiếng.
Phó Lệ Minh vừa rót cho ông ly nước vừa hỏi: “Tại sao?”
Phó Khai Nguyên hừ một tiếng, không uống nước anh đưa: “Ba bị chọc tức, gọi bác sĩ làm gì?”
Phó Lệ Minh cau mày, anh đứng thẳng người, nhìn Phó Khai Nguyên, nói: “Lần này lại là chuyện gì nữa?”
Mấy lần trước bởi vì chuyện Dung thị, cho nên ông kiếm cớ để gọi anh về, ý đồ là muốn thuyết phục anh. Nhưng thái độ của Phó Lệ Minh vẫn rất kiên quyết, mắt thấy mối quan hệ cha con của bọn họ có vết nứt, nên Phó Khai Nguyên không đề cập đến vấn đề này nữa.
Qua một khoảng thời gian, thì lại bắt đầu rồi, hơn nữa lần này lại còn giả bệnh.
Phó Khai Nguyên đập tay xuống giường, bộ dáng tức giận, nhưng cơn tức giận nghẹn trong ngực, nên nói không ra lời.
Quản gia vội vàng khuyên bảo: “Thiếu gia, lão gia thực sự không khỏe, cậu chiều lão gia một tí.”
Trong lòng Phó Lệ Minh bất đắc dĩ, nhưng cũng đoán ra được vì chuyện gì: “Ba bình tĩnh lại đi, có cái gì cứ nói.”
Phó Khai Nguyên kiềm chế cơn giận, nói: “Con đang hẹn hò với một nhân
//