Editor: Trà Đá.
Phó Lệ Minh lái xe đưa Cố Du đến nhà hàng riêng biệt lần trước, vẫn là căn phòng trước đó.
Một lần nữa lại thấy bức thư pháp do anh viết, cảm nhận không giống với lần trước.
Anh viết quả thật rất tốt, cảnh đẹp ý vui.
“Tại sao anh lại chọn luyện lối viết thảo?” Cố Du tò mò hỏi.
Phó Lệ Minh trả lời: “Tôi cũng luyện cả thể chữ Khải và Lệ nữa.”
Cố Du: “…” Sự chênh lệch quả nhiên rất lớn.
Phó Lệ Minh tiếp tục nói: “Lúc nhỏ bị ép học, em không cần ngưỡng mộ tôi.”
“Không phải ngưỡng mộ, mà là bội phục.” Lúc còn nhỏ cô cũng đã từng đi luyện viết thư pháp, nhưng chỉ luyện đến mức tạm được. Nếu thật sự muốn luyện viết thư pháp cho thiệt giỏi, thì cần rất nhiều sức lực và thời gian, quan trọng là phải thanh tịnh.
Dù sao cô cũng không thích luyện thư pháp lắm.
Cố Du không biết con nít nhà có tiền sẽ có bộ dáng gì, xem phim truyền hình thì thấy những đứa bé nhà danh gia vọng tộc sẽ phải học cái này cái kia. Phó Lệ Minh có khả năng cũng như vậy.
Phó Lệ Minh kéo cái ghế ra: “Ngồi đi.”
Cố Du nhướn mày: “Lần trước đâu thấy anh có bộ dáng lịch sự như vậy.”
Vẻ mặt Phó Lệ Minh thản nhiên: “Chỉ là có chút sơ sót.”
Đây là cách nói gián tiếp anh chỉ có hành động như vậy đối với một mình cô?
Cố Du không nói gì, đi qua ngồi xuống.
Đây là một phòng ăn nhỏ, cái bàn đủ sáu người ngồi, hai người bọn họ ngồi đối diện nhau.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Cố Du thấy được tia máu trong con mắt anh.
Cô nhíu mày một chút, sau đó cúi đầu lấy túi xách. Cô nhanh chóng lấy ra một bình thuốc nhỏ mắt.
“Cho anh.”
Phó Lệ Minh: “Không cần.”
Tối hôm qua, anh vừa về nhà thì đã phải gọi điện thoại nói chuyện với chuyên gia ở nước ngoài, sau khi kết thúc thì hai giờ sáng anh mới ngủ. Buổi sáng anh có thấy mắt anh có tia máu, hôm nay làm việc cả ngày, không nhìn gương, xem ra vẫn chưa biến mất.
Nhưng trước giờ anh không thích dùng thuốc nhỏ mắt, anh tự nhận mình không yếu ớt đến vậy.
“Mắt anh bị đỏ.”
“Buổi tối ngủ một giấc là được rồi.”
“Còn rất lâu mới đến giờ đi ngủ.” Cố Du cố chấp, tiếp đó còn nhỏ giọng bổ sung: “Mắt bị đỏ nhìn rất khó coi.”
Phó Lệ Minh không nhịn được bật cười, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng lo lắng qua vấn đề này. Nhưng khi cô nói thì anh đột nhiên có chút để ý.
“Cái này là thuốc nhỏ mắt mới, chưa sử dụng qua, giảm bớt mệt nhọc, không có tác dụng phụ.” Cố Du nhiệt tình giới thiệu.
Phó Lệ Minh nhìn cô một cái thật sâu, vươn tay nhận lấy, đọc hướng dẫn sử dụng một chút, sau đó mới mở ra. Sau khi dùng xong, anh trả lại cho Cố Du.
Cố Du lắc đầu: “Cho anh đó, khi nào mắt anh không thoải mái thì cứ nhỏ hai giọt.”
Phó Lệ Minh nhìn bình thuốc nhỏ mắt trong tay, sau đó nhận lấy.
Coi như đây là món quà đầu tiên cô tặng anh vậy.
Lúc ăn cơm, hai người đều không nói lời nào, ăn no rồi, Phó Lệ Minh nhìn thoáng qua thời gian, nói: “Còn nửa tiếng nữa.”
“Anh tăng ca đến mấy giờ?”
“Chưa xác định được.” Anh chưa làm hết công việc.
Cố Du im lặng, cô biết làm ông chủ không dễ dàng gì, trong lòng nhớ lại những lời nói của Dung Tĩnh, đột nhiên có chút phiền muộn. Cô cũng không tính hỏi chuyện của anh, cô cũng đâu thể giúp đỡ cho công việc của anh được, cũng không biết nói cái gì mới phải.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
Cố Du lắc đầu: “Không có gì, chỉ là… Anh đừng làm việc quá sức là được.”
Sự quan tâm nhẹ nhàng, nhưng khiến tâm tình Phó Lệ Minh nóng lên, nhìn cô với ánh mắt sáng rực.
Cố Du bị anh nhìn đến mức mất tự nhiên, giải thích nói: “Anh xem mắt anh cũng bj đỏ rồi, là người từng trải, tôi khuyên anh nên chăm sóc mắt cho tốt, thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng đến mắt.”
Cuối cùng những lời này là trả lại cho anh.
Phó Lệ Minh nghiêm túc nghe cô nói, bình thường môi anh luôn mím thẳng một đường, bây giờ hơi cong lên.
Cố Du không nói, nhưng lại có cảm giác đang bị chê cười.
“Được.” Anh nghe theo lời khuyên của cô.
Cố Du lại bắt đầu cảm thấy anh đang miễn cưỡng bản thân.
Lúc đó, cô phát hiện mình suy nghĩ rất nhiều, những tâm tư này thật sự khiến người ta xấu hổ.
Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, hai người rời khỏi nhà hàng, Phó Lệ Minh tiễn Cố Du lên xe taxi.
Anh vốn định để tài xế đưa Cố Du về, nhưng cô lại nghiêm túc từ chối.
Cô không muốn bởi vì anh mà phải thay đổi lối sống của mình, cô không phải là người quen với sự chiều chuộng, cô là một cô gái độc lập tự chủ.
Phó Lệ Minh tôn trọng cô.
~
Cố Du về nhà tắm rửa một cái, sau đó gọi điện thoại cho mẹ.
Tuần trước bởi vì cơn mưa lớn bao gồm cả sấm sét, cho nên Hồ Vĩnh Lan không truy cứu chuyện đi xem mắt, nhưng chạy trời không khỏi nắng.
“Mẹ…”
“Tối nay không tăng ca hả?” Giọng điệu Hồ Vĩnh Lan rất lạnh lùng, Cố Du vừa nghe thì biết hôm nay kiểu gì cũng bị tính sổ.
“Dạ.”
“Vậy thì nói xem người con thích là ai.”
Cố Du trả lời: “Là một người đàn ông.”
“Nói chuyện tào lao.” Hồ Vĩnh Lan kích động.
Cố Du: “Không tào lao đâu mẹ, con nói mẹ biết, bây giờ tình yêu không phân biệt giới tính.”
Hồ Vĩnh Lan: “Ha ha.”
“Bây giờ mẹ yên tâm chưa?” Cố Du cười đùa.
Hồ Vĩnh Lan kiềm chế cảm xúc: “Vậy người đó làm gì? Bao nhiêu tuổi? Người ở đâu?”
Cố Du đau đầu, Phó Lệ Minh thật sự để lại một đống phiền toái cho cô: “Mẹ, bây giờ chưa cần bàn đến bát tự đâu, mẹ nói con phải lựa con cho kỹ, cho nên con còn đang xem xét, chờ đến khi nào thời cơ chín muồi rồi thì con sẽ khai báo rõ ràng với mẹ.”
“Con không có lừa dối mẹ đúng không?” Hồ Vĩnh Lan nghi ngờ nói.
“Sao được chứ? Con lừa ai chứ không bao giờ lừa mẹ của con.” Cố Du nịnh bợ mẹ cô.
Hồ Vĩnh Lan không muốn nói nhảm với cô, luyến tiếc nói: “Chu tiên sinh cũng là người anh tuấn thành đạt mà con cũng không chịu, haizza…”
Cố Du không lên tiếng, dù sao cũng đã như vậy rồi.
“Chậm nhất là đầu năm mới, con phải dẫn bạn trai về ra mắt đó.” Hồ Vĩnh Lan hạ tối hậu thư.
Cố Du nói cho có lệ: “Con sẽ cố gắng.”
“Nếu không dẫn về thì cứ ngoan ngoãn đi xem mắt cho mẹ.”
Xem mắt thì xem mắt, cô cũng luyện mãi thành thép rồi.
~
Thứ ba, Phó Lệ Minh đi công tác ba ngày.
Tám giờ tối thứ năm, Cố Du nằm trên giường cầm di động lăn qua lăn lại, chơi cái gì cũng không yên lòng, thỉnh thoảng lại mở Wechat ra nhìn một cái.
Nhưng mỗi lần mở ra thì đều thất vọng, ngoại trừ buổi sáng Phó Lệ Minh nhắn tin chúc cô buổi sáng tốt lành, thì đến giờ vẫn không có tin tức gì khác.
Cô thở dài một hơi, xoay người nằm thẳng, giơ tay chơi điện thoại. Đúng lúc này, di động rung lên, chuông báo inh ỏi, mấy chữ “Tổng giám đốc Phó” xuất hiện trên màn hình.
Tiếp theo trong nháy mắt, Cố Du la đau một tiếng.
Chính xác thì điện thoại di động rớt xuống mặt cô, ngay sóng mũi, đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng.
Thật sự rất đau, cô nghe thấy tiếng xương cốt bị đụng.
Điện thoại còn đang vang tiếng chuông, cô vừa ôm mũi vừa lau nước mắt.
Mắt thấy điện thoại sắp ngắt, Cố Du hít mũi một cái, nghe máy.
“Alo.” Mới cất tiếng, cô phát hiện giọng mũi dày đặc.
Phó Lệ Minh nghe thấy không đúng, hỏi: “Giọng em sao vậy? Bị cảm hả?”
Cố Du đằng hắng, nói: “Không có.”
Phó Lệ Minh im lặng một lát, nói: “Mười phút nữa là tôi đến tiểu khu chỗ em rồi, em chuẩn bị một chút, đi ăn cơm với tôi.”
Anh đã
//