Editor: Trà Đá.
Trên võ đài, hai người không chỉ đơn thuần đánh nhau, mà lực vung ra cũng rất nhanh và rất mạnh, từng chút đánh lên người đối phương.
Cố Du nhìn thấy thì hoảng hồn, nhất là khi nhìn thấy vết máu trên khóe miệng Phó Lệ Minh thì cảm thấy rất đau lòng.
Hoắc Diệc Thanh tranh thủ cơ hội nhìn xuống võ đài, vừa đánh vừa lớn tiếng nói: “Cố Du, tôi nhìn có ngầu không? Khụ…”
Hoắc Diệc Thanh bị Phó Lệ Minh hung hăng đánh một quyền, khóe miệng cũng chảy máu. Anh ấy nhanh chóng giơ tay kêu ngừng lại, lau vệt máu trên khóe miệng, nhịn không được châm chọc: “Trả thù cũng quá mạnh tay rồi.”
Phó Lệ Minh: “Là do kỹ năng của cậu không tốt.”
Hoắc Diệc Thanh: “Hứ! Là do cậu ghen tỵ thì có.”
Phó Lệ Minh không để ý đến anh ấy, cởi bao tay đi về phía Cố Du, không khách khí nói: “Nước.”
Cố Du cầm hai chai nước khoáng đi qua, mặt không biến sắc đưa một chai cho Phó Lệ Minh, một chai cho Hoắc Diệc Thanh.
Hoắc Diệc Thanh cười cười, vui vẻ nói: “Cảm ơn.”
Cố Du cười đáp lại: “Không có gì.”
Cô cười rất ngọt, nhưng Phó Lệ Minh lại cảm thấy chói mắt, bởi vì nụ cười này không dành cho anh.
Phó Lệ Minh muốn một hơi hết nửa bình nước, trả lại cho Cố Du rồi nói với Hoắc Diệc Thanh: “Tiếp tục.”
Hoắc Diệc Thanh: “Nữa hả?”
Phó Lệ Minh: “Tại sao không? Cậu sợ hả?”
Hoắc Diệc Thanh nhất thời lộ ra biểu lộ tuyệt vọng.
Thầy Hoàng nhìn thấy khá thú vị, không quên thêm mắm dặm muối: “Diệc Thanh, lần này con nên cẩn thận thì hơn.”
Hoắc Diệc Thanh: “Thầy, hay là thầy dạy con hai chiêu đi.”
Mỗi người đều có điểm yếu, chỉ là có vài người rất giỏi tránh né, không đơn giản mà lộ ra. Dù sao Hoắc Diệc Thanh cũng không nhìn ra được điểm yếu của Phó Lệ Minh, chỉ có thầy Hoàng biết, đáng tiếc là thầy không nói.
Thầy Hoàng lắc đầu: “Nước tới chân mới nhảy thì có ích lợi gì? Ai bảo lúc nhỏ con cứ lười biếng, Lệ Minh chưa bao giờ như vậy.”
Sau đó ông quay đầu nói với Cố Du: “Thật đó, Lệ Minh đã cố gắng từ nhỏ.”
Cố Du tươi cười gượng ép, nói: “Vâng, tổng giám đốc Phó rất lợi hại.”
Thái độ này đương nhiên là rất qua loa.
Thầy Hoàng cũng cố gắng quá nhiều rồi, Hoắc Diệc Thanh cười trộm, Phó Lệ Minh được khen nhưng tâm tình lại không mấy vui vẻ.
Bọn họ bắt đầu một trận mới, lúc này đây bọn họ thật sự tập trung hơn rất nhiều, mỗi một quyền đều rất ác liệt, Cố Du thật sự rất lo lắng.
Lúc kết thúc, hai người đều mang vết thương tương đương nhai. Bọn họ đi xuống, đến chỗ bàn gỗ.
Người bọn họ đầy mồ hôi, Cố Du cầm khăn tay đưa tới: “Lau người đi.”
Phó Lệ Minh nhận lấy, nhìn cô nói: “Cảm ơn.”
Rốt cuộc cũng biết nói cảm ơn.
Cố Du: “Không có gì.”
Thầy Hoàng vừa mới ra ngoài, bây giờ đã quay lại với một hộp thuốc.
Ông đặt lên bàn, mở ra, lấy một ít rượu thuốc và băng bông y tế. Đưa một phần cho Cố Du, nói: “Cháu thoa thuốc giúp nó, thầy sẽ thoa thuốc cho Diệc Thanh.”
Hoắc Diệc Thanh phản đối: “Thầy, sức của thầy quá mạnh, thầy giúp Lệ Minh đi.”
Phó Lệ Minh liếc anh ấy một cái, không đợi anh lên tiếng, thì thầy Hoàng đã đánh lên người anh ấy một cái, nói: “Không được từ chối sự yêu mến của thầy.”
“Rõ ràng là cậu ấy được yêu mến hơn.” Hoắc Diệc Thanh nói không lớn không nhỏ, mọi người ở đây nghe dược rất rõ ràng.
Nội tâm Cố Du phức tạp, không rõ tại sao những người bên cạnh Phó Lệ Minh lại cố gắng tác hợp cho bọn họ. Chẳng lẽ không cảm thấy sự chênh lệch giữa hai người bọn họ rất lớn sao?
Cố Du mở chai rượu thuốc ra, sau đó nói với Phó Lệ Minh: “Tự anh làm đi.”
Chuyện nhỏ như vậy, anh hoàn toàn có thể tự làm được.
Phó Lệ Minh nhìn cô một cái thật sâu, nói: “Vết thương nhỏ, không cần bôi thuốc.”
Thầy Hoàng và Hoắc Diệc Thanh ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ.
Hoắc Diệc Thanh: “Khóe miệng cậu chảy máu kìa.” Cái đó là do anh ấy đánh trúng, có thể khoe khoang trước mặt Giang Khải mấy ngày rồi.
Đâu chỉ có vết máu, mà máu đã ứ đọng lại, còn có chút sưng. Trừ cái đó ra, thì xương gò má cũng bị thương, không thoa thuốc thì ngày mai vết thương sẽ bị sưng lên.
Phó Lệ Minh bị thương, không còn dáng vẻ cao quý như ngày thường, mà trông có vẻ lưu manh nhiều hơn.
Phó Lệ Minh đưa tay quệt khóe miệng một chút, chạm đến miệng vết thương, tuy rằng không hé răng, nhưng Cố Du nhìn thấy anh hơi nhíu mày.
Thầy Hoàng đã bắt đầu thoa thuốc cho Hoắc Diệc Thanh, đau đến mức khiến anh ấy la lên.
Cố Du nhìn thoáng qua, so với Phó Lệ Minh, thì Hoắc Diệc Thanh bị thương thê thảm hơn.
Phó Lệ Minh uống hết bình nước, sau đó xoay người rời đi.
Cố Du vội vàng gọi anh: “Nè, anh không thoa thuốc sao?”
Phó Lệ minh: “Làm biếng.”
Cố Du: “Anh nên thoa thuốc đi, trông khó coi quá.”
Khó coi?
Lời này kích thích Phó Lệ Minh, anh hừ cười một tiếng, không đi.
“Em thoa thuốc giúp tôi đi.” Anh dày mặt nói.
Cố Du không muốn giúp, nhưng nghĩ lại trên mặt anh có vết thương, mà ở đây không có gương, tự mình làm có vẻ không tiện lắm.
Nếu không giúp thì có vẻ lòng dạ cô quá hẹp hòi, đang định ra tay, thì Phó Lệ Minh hạ giọng nói: “Em vẫn còn giận chuyện trong bếp sao?”
Cố Du vốn sắp quên đi chuyện đó thì bây giờ lại nhớ lại tình huống và cảm giác lúc đó.
Mặt của cô lập tức nóng lên. Cô nhìn thầy Hoàng và Hoắc Diệc Thanh ở bên cạnh, bọn họ đang chăm chú thoa thuốc, Hoắc Diệc Thanh cũng đau đến mức không rảnh để chú ý đến bọn họ.
Biết bọn họ không nghe thấy, Cố Du thoải mái hơn một chút, quay đầu lại, vô tình phát hiện ý cười trong mắt Phó Lệ Minh.
Vừa rồi Hoắc Diệc Thanh bị đánh cũng không la lớn thảm như vậy, bây giờ phản ứng lúc được thoa thuốc lại quá lớn.
Như vậy Phó Lệ Minh…
“Tổng giám đốc Phó, anh ngồi xuống đi, tôi thoa thuốc giúp anh.” Vẻ mặt của cô rất giảo hoạt.
Phó Lệ Minh nhìn có vẻ không giống với Hoắc Diệc Thanh, anh ngồi xuống rồi nói: “Em làm đi.”
Lời nói của anh làm cho nội tâm đang hưng phấn của Cố Du bị giảm đi chút ít, có vẻ như ý đồ của cô đã bị anh nhìn thấu.
Nhưng cô mặc kệ, bây giờ cô rất thích thoa thuốc cho anh.
Khóe miệng có vết thương, phải sát trùng, cho nên phải dùng đến
//