Hoán Đổi Thân Xác Hoán Đổi Cuộc Đời

36.

"Thạch Thục? Ngươi dám đả thương ta!" Nhìn thấy người đả thương mình là thị nữ của mình, con cáo trắng lập tức tức giận.

Thạch Thục nghe vậy, vẻ mặt không thay đổi đi đến đứng ở bên cạnh ta, lạnh lùng mở miệng: "Ai làm tổn thương Hồ Vương thì nhất định phải chếc!"

"Ngươi nói cái gì? Nàng ta là Hồ Vương? Nàng ta mà là Hồ Vương cái gì? Ta mới là Công chúa chân chính của Hồ tộc, ta mới là Hồ Vương tương lai!"

Ả ta bị mấy chuyện vặt vãnh trong phủ Thừa tướng quấn lấy không cách nào thoát ra, suốt ngày chỉ nghĩ cách giữ trái tim phu quân, ả ta đâu còn tâm tư nghĩ đến việc liên lạc với Thạch Thục. Chuyện hôm nay vượt ngoài tầm kiểm soát khiến ả ta hoảng loạn.

"Bạch Khinh Khinh, đừng quên ngươi tự nguyện hoán đổi thân thể, lựa chọn trở thành người. Hồ tộc không thể một ngày không có vương, không có ngươi, đương nhiên chúng ta sẽ có một vị vương tốt hơn. Huống chi, một người vô đức vô năng như ngươi có thể cai trị Hồ tộc không?"

Nửa đêm phát hiện ta mất tích, Phó Minh vội vàng chạy từ Hồ tộc tới, vừa tới nơi liền khinh thường nhìn Từ Tử An đang bất động: "Đồ xui xẻo."

Đại trưởng lão mà ả ta hận năm xưa giờ trở thành cọng rơm cứu mạng ả ta, Bạch Khinh Khinh không còn cách nào khác đành phải tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn.

"Nhưng ta rất hối hận, hiện tại ta muốn trở lại thân thể của mình, ta thề, ta sẽ làm tốt cương vị công chúa của ta! Ta vẫn có thể gả cho ngươi, chúng ta có thể cùng nhau cai trị Hồ tộc, được không Đại trưởng lão?"

Ả ta đã hiểu ra, hóa ra thế giới này thực sự không đẹp như ả tưởng tượng, tình yêu của nam nhân nhẹ như cỏ may, ả thà quay về Hồ tộc làm công chúa còn hơn, ít nhất sẽ không có ai dám khiến ả tức giận.

Nhưng trên đời làm gì có thuốc hối hận, số mệnh của ả đã được định sẵn rồi.


Ta cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình, Phó Minh liền lo lắng mặc áo khoác cho ta, nắm tay ta sưởi ấm.

"Lại khó chịu à? Có phải bé con quậy nàng không? Chờ sau này nó ra ngoài, ta nhất định sẽ tét mông nó cho nàng nhé?"

Bé...bé con gì cơ?

Phó Minh vừa nói ra những lời này thì Từ Tử An và Tiểu Bạch khẽ quay đầu nhìn chằm chằm vào bụng ta như muốn khoét một lỗ ở đó. Phó Minh đứng bảo vệ trước mặt ta, hắn lập tức từ chối yêu cầu của ả ta.

"Thỉnh tự trọng. Ta đã có vợ rồi. Hồ tộc chúng ta chỉ một vợ một chồng, ta chỉ cần A Âm. Từ khi ngươi bỏ Hồ tộc đến với tên người phàm kia, Hồ tộc đương nhiên do vợ ta cai trị rồi."

“Còn ngươi.” Hắn quay đầu cảnh cáo Từ Tử An: “Đừng có mộng tưởng với vợ ta, một người thê thiếp đầy sân như ngươi không xứng với vợ ta!”

37.

Muốn hóa thành hình người cần tu luyện chín trăm năm thật sự là quá lâu. Trừ phi ta thành thân với Phó Minh, ta lập tức có được một nửa tu vi của hắn, hóa thành hình người.

Ta im lặng không nói, nhưng Phó Minh tủi thân biến thành một con cáo lớn lăn đến trước mặt ta, nói ta phải chịu trách nhiệm với hắn vì đã chạm vào đuôi hắn.

Hắn còn nói có thể trọ giúp ta lên ngôi Hồ Vương, trên người ta có pháp trận bảo vệ do Hồ Vương để lại nên ta đừng lo lắng hắn sẽ làm tổn thương ta.

Thế là ta đồng ý, mấy tháng sau, ta lên làm Hồ Vương với mấy nhóc con trong bụng.

38.

"Không, không, sao có thể thế được? Ta không muốn làm người nữa, ta không muốn, ta không muốn..."

Lời của Phó Minh đã cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của Bạch Khinh Khinh, ả ta nước mắt giàn dụa quỳ xuống trước mặt chúng ta, cầu xin chúng ta đưa ả về Hồ tộc, nhưng không ai đồng ý.

Thạch Thục hoàn toàn thất vọng về ả, họ đã lớn lên cùng nhau, nhưng khi nàng ấy bị thương nặng, ả không hề quan tâm hỏi han nàng ấy một câu, trong mắt ả không có nàng ấy, cũng không có Hồ tộc.

Sau một cơn gió mạnh, chúng ta biến mất giữa đình, chỉ còn lại Bạch Khinh Khinh đang không ngừng điên cuồng tìm kiếm chúng ta.

Từ Tử An bất lực đứng đó.

Hắn ta đã mất đi người có thể nói chuyện trước mặt Thái hậu, cũng mất đi con cáo trắng có yêu lực, con đường làm quan của hắn ta khó mà vững được.


39.

Ba năm sau, ta và Phó Minh ngồi trong quán trà ở kinh thành uống trà với bé cáo con chưa hóa hình người. Sau khi ta thành thân với Phó Minh, hắn hoàn toàn bỏ rượu chè, trở thành một người chồng tốt, tam tòng tứ đức.

"Này, các ngươi biết gì chưa? Từ đại nhân vì chuyện nạp thiếp mà gây gổ với Từ phu nhân. Lần này Từ phu nhân trực tiếp cầm dao, đuổi chém hắn khắp mấy con phố!"

"Haha! Phu nhân hắn ta cứng quá nhỉ?"

Nghe thấy chuyện về Từ Tử An và Bạch Khinh Khinh, ta nhanh chóng tiến lại gần để nghe, mấy bé cáo con trong lòng Phó Minh cũng bắt chước theo, vểnh đôi tai cáo lông xù lên nghe lén.

“Ta nghe muội muội của biểu tỷ của Tam di phu trong cung nói là Từ phu nhân lén vào cung gặp Thái hậu xin ân điển! "

Thì ra là vậy, vừa ăn hạt dưa do Phó Minh bóc vỏ, vừa nghe người ta tám chuyện nhà Từ Tử An đầy hứng thú.

Từ Tử An bị Phò mã đẩy khỏi vị trí Thừa tướng một năm trước, những người trước đây không ưa hắn ta lại càng bỏ đá xuống giếng, hiện tại hắn chỉ có thể làm chức quan tầm thường.

Từ Tử An biết mình không thể trở mình trong triều đình nên chỉ có thể đặt hy vọng vào đời kế tiếp.

Nếu chính thê không sinh được con thì hắn ta sẽ cưng chiều thiếp thất, một khi có thiếp thất nào sinh được con tri sẽ được nâng lên làm bình thê.

Bạch Khinh Khinh sống ở nhân gian mấy năm mà chẳng học được gì, nhưng ả biết, một khi rời khỏi Từ phủ thì ả sẽ thành cô nhi, ả sẽ không sống được nên cô chỉ có thể ngồi vững vị trí chính thê của Từ Tử An, không ai được cướp nó khỏi tay ả ta.

Ả không sinh được con nên càng không cho phép các thiếp thất của Từ Tử An sinh con, ai mang thai là ả ta hại người đó.

Cuối cùng Từ Tử An cũng chẳng có đứa con nào dưới gối. Vì Bạch Tinh Tinh có được ân sủng của Thái hậu, cho dù biết ả là người hại chết hài tử hắn cũng không dám hó hé gì.


Hai người gặp mặt thì không ngừng cãi nhau, tình cảm cũng không còn sâu sắc như thuở ban đầu nữa. Từ lão phu nhân cũng bị Bạch Khinh Khinh chọc tức đến mức bị đột quỵ, chỉ có thể nằm trên giường chờ người hầu.

40.

Cô độc lâu ngày khiến Bạch Tinh Tinh nảy sinh tình cảm với phu xe trẻ tuổi, ả bất mãn vì Từ Tử An có tam thê tứ thiếp, còn mình phải tuân thủ nghiêm ngặt nữ đức. Thế là ả công khai đưa phu xe về phòng mình.

Điều này cũng khiến Từ Tử An trở thành trò cười lớn nhất trong triều.

Từ Tử An cũng không chịu thua kém, hắn ta lén Bạch Khinh Khinh nạp thêm thiếp thất xinh đẹp, hai người khiến cả phủ ô uế chướng khí.

Về sau, phu xe với mỹ thiếp liên thủ với nhau, lợi dụng đêm tối lấy đi toàn bộ bảo bối trong Từ phủ, chỉ để lại cho hai người một cái vỏ trống rỗng.

Hoàng thượng thấy họ làm ra chuyện mất mặt thì ra lệnh cách chức Từ Tử An, để hắn ta cáo lão về quê.

Từ Tử An không còn tiền, không còn chức quan, thiếp thất trong hậu viẹn đều cuốn gói chạy mất.

Quay đầu lại, hắn ta chỉ có thể đưa Bạch Khinh Khinh về quê làm ruộng, hai người ghét nhau phải sống dựa vào nhau, mỗi ngày mở mắt ra là cãi nhau.

Mà ta thì hưởng thụ tuổi thọ dài lâu, được tộc nhân tôn trọng, được chồng con yêu thương mãi mãi.

___Hoàn___


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận