26.
"Từ Lang, chàng nói gì vậy? Cái gì mà ta là ai? Ta đương nhiên là người chàng thích nhất rồi."
Con cáo trắng đó sẽ không ngu ngốc thừa nhận mình khác thường, ả ta đã hao tổn tâm cơ để hóa thành hình người, ở bên Từ Tử An, đường đường chính chính ở bên hắn ta mà không cần mượnn mộng huyễn để hóa thành hình người mà triền miên cùng hắn ta.
Ả ta không chịu thừa nhận, Từ Tử An không còn cách nào khác nên đành phải đổi sang chủ đề khác.
"Ta không muốn nhiều lời với ngươi, ta hỏi ngươi, Tiểu Bạch đâu rồi? Hiện tại chúng ta đã thành hôn, ngươi đừng ghen tị với Tiểu Bạch nữa, mau giao nó ra đây."
Đang ngập trong mật ngọt của mấy ngày tân hôn, cuối cùng Từ Tử An cũng nhớ tới Tiểu Bạch. Nhìn quanh phủ chỉ có “ta” là có địch ý với Tiểu Bạch nên không cần suy nghĩ hắn cũng chĩa mũi nhọn về phía “ta”, nghi ngờ “ta” giấu Tiểu Bạch đi.
"Nó?"
Từ Tử An không nói gì, con cao trắng gần như quên mất còn có "ta", ả ta đang bận ngọt ngào với Từ lang của ả nên đã quên mất ta từ lâu.
Mặc dù ả ta rất vui vì Từ Tử An vẫn nhớ ả nhưng hiện tại ả đang trong cơ thể “ta”, ả không muốn Từ Tử An tiếp xúc với ta.
"Chắc là chạy mất rồi. Nếu chàng thích hồ ly thì ta kêu người tìm cho chàng một con có màu lông giống vậy nhé?"
Ả ta có ý tưởng thế này, ả ta định sẽ chọn một con cáo không có linh trí trong Hồ tộc để trấn an Từ Tử An. Dẫu sao thì màu lông của bọn chúng đều giống nhau, không có linh trí thì sẽ không tranh sủng với ả ta.
Không ngờ, sau khi Từ Tử An nghe được lời này lại trở nên vô cùng tức giận.
Hắn ta bất mãn đứng dậy khỏi ghế, mắng con cáo trắng: "Ngươi có biết Tiểu Bạch quan trọng với ta đến thế nào không? Đặc biệt là sau khi ngươi chọc giận Thái hậu!"
“Ta…” Tiểu Bạch không hiểu tại sao hắn ta lại phản ứng mạnh đến thế. Vốn ả ta muốn tới làm nũng với hắn ta như cách ả từng làm khi còn ở hình dạng con cáo trắng. Thế nhưng khi vừa chạm vào ống tay đã bị hắn ta đẩy ra.
Từ Tử An đang tức giận nên không hề thương hoa tiếc ngọc. Lưng ả đập vào giá sách, đau đến nỗi không đứng dậy nổi, chỉ có thể nhìn hắn ta đi thẳng ra khỏi thư phòng.
27.
Tiểu Bạch bị Từ Tử An làm cho uất ức, nó quay ra đổ hết mọi tội lỗi cho ta.
Ả quay về phòng gọi Thạch Thục, nhưng chợt nhận ra bản thân mình bây giờ chỉ là một người bình thường không có pháp thuật, căn bản không thể liên lạc với nàng ấy, cũng không có cách nào tìm được ta.
Ngày hôm đó, Từ Tử An cả đêm không về, ả ta đập nát tất cả đồ trang trí bằng sứ trong phòng.
28.
Trong Tướng phủ có rất nhiều quy tắc, lão phu nhân để ý đến xuất thân nông thôn của mình nên từ khi chuyển đến phủ Thừa tướng, bà ta lập tức lập quy củ.
Tiểu Bạch vốn quen tự do tự tại nên đương nhiên không nghe lời bà ta, hai người cãi nhau rất nhiều về quy của gia pháp. Từ Tử An cảm thấy không thoải mái khi bị kẹp giữa nên chọn phất tay áo bỏ đi, suốt ngày lông bông ở bên ngoài không chịu về nhà.
Lúc Tiểu Bạch tìm tới, hắn ta đang hoan ái với một kỹ nữ trong kỹ viện. Kỹ nữ kia có một đôi mắt hồ ly quyến rũ, một cái nháy mắt của cô ả thôi cũng đủ để đàn ông mê mệt.
Bị người mình yêu phản bội, bầu trời của Tiểu Bạch sụp đổ ngay tại chỗ.
Ả tát mạnh vào mặt kỹ nữ kĩa, định nắm tóc lôi nàng ta ra khỏi vòng tay của Từ Từ An, nhưng nàng ta nhanh chóng trốn ra sau lưng Từ Tử An như một con rắn nước.
"Tướng gia..."
Mỹ nhân yểu điệu đáng thương, khơi dậy ý muốn bảo vệ của Từ Tử An. So sánh giữa ả đàn bà đanh đá Tiểu Bạch kia với mỹ nhân yểu điệu sau lưng, dĩ nhiên mỹ nhân yếu đuối sau lưng đáng yêu hơn rồi.
"Ngươi nổi điên cái gì? Thấy chưa đủ mất mặt hả? Ta là nam nhân, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, ta chỉ ra ngoài tìm nữ nhân chứ có mang về nhà đâu mà ngươi nổi điên như vậy?"
Từ Tử An từ nhỏ đã ở lớn lên trong môi trường đàn ông phải có tam thê tứ thiếp, thế nên hắn ta cảm thấy nam nhân tìm nữ nhân bên ngoài vui đùa là chuyện bình thường, huống chi hắn ta đã sớm chán vợ mình rồi. Không đưa nữ nhân về nhà đã là nể mặt chính thê lắm rồi, quả thật hắn ta không biết Tiểu Bạch đang làm loạn cái gì?
Nhưng trong mắt con cáo trắng này, hành vi tìm nữ nhân khác của Từ Tử An chính là phản bội, Hồ tộc từ trước đến nay đều chung thủy một vợ một chồng, không bao giờ lấy thê thiếp.
Ả ta khẳng định Từ Tử An yêu ả, nhưng tại sao hắn ta lại tìm nữ nhân khác khi đã có ả chứ? Chẳng nhẽ ả không đẹp bằng các nàng ta hả?
29.
Con cáo trắng đó bắt đầu lo lắng về dung nhan của mình nên nhờ người tìm linh dược kéo dài tuổi xuân nhân sắc cho ả. Ả ta không còn pháp thuật nên phải nhờ vào thần dược để đổi lấy sự xinh đẹp, để trói chặt trái tim Từ Tử An.
Nhưng ả ta không biết rằng dùng quá nhiều loại thuốc này sẽ không thể mang thai được.
Nửa năm sau, khi đại phu chẩn mạch không thấy tin vui, lão phu nhân quyết định làm chủ để nạp thêm thê thiếp cho Từ Tử An.
Lúc Tiểu Bạch biết được thì người đã vào ở hậu viện của Tướng phủ rồi.
Ả ta làm ầm lên, lão phu nhân vừa cười lạnh vừa chỉ vào bụng ả: “Muốn trách thì phải trách ngươi không biết đẻ! Từ gia chúng ta chỉ có mỗi một đứa con trai là Từ Tử An nối dõi tông đường, ta không thể vì ngươi mà để gia tộc ta đoạn tử tuyệt tôn!"
“Từ lang, ý chàng thì sao?”
Ả ta không quan tâm thái độ của lão phu nhân, ả chỉ muốn biết liệu hắn ta có đồng ý việc nạp thiếp thất không. Nếu hắn ta không đồng ý, ả sẽ mặc kệ lão phu nhân, nguyện làm một ả đàn bà đố kỵ, đuổi hết đám thiếp thất trong hậu viện kia đi.
Nhưng Từ Tử An không nói gì, cũng không nhìn ả ta mà mặc kệ hết thảy.
Tiểu Bạch không biết mình đi tới tới hậu viện như thế nào. Trong viện, tiếng ồn ào của đám thiếp thất khiên ả ta đau đầu, bề ngoài bọn họ rất kính trọng ả, nhưng trong thâm tâm bọn họ đều đang có mưu tính riêng.
Hiện tại Tướng phủ không có con cái, một khi bọn họ sinh ra trưởng tử, địa vị đương nhiên sẽ tăng lên. Chính thê không có nhà ngoại ủng hộ, đến lúc đó các nàng có thể mẹ quý nhờ con, vượt qua ả ta leo lên làm Thừa tướng phu nhân.
Hậu viện nhiều người tranh sủng, Từ Tử An dần dần không đến viện của ả ta. Hắn ta suốt ngày đến viện của các thiếp thất, từ bình minh đến hoàng hôn, không ngày nào ả không nôn nóng chờ đợi hắn ta.
30.
Trong số rất nhiều thiếp thất, Từ Tử An thích nhất là một thiếp thất xinh đẹp có đôi mắt hồ ly.
Cách nàng ta ăn mặc thực sự trông giống hệt người phụ nữ xinh đẹp mà ả đã biến thành trong giấc mơ.
Tiểu Bạch không biết Từ Tử An yêu con người ả hay yêu vẻ bề ngoài của ả. Trong mắt ả, Từ Tử An là người đàn ông tốt nhất trên đời, hắn ta dịu dàng ân cần, lịch thiệp lễ độ, ả không tiếc từ bỏ thân phân Công chúa Hồ tộc để được sống chung với hắn ta.
Nhưng thứ ả ta nhận được sau khi ở bên nhau là sự thất vọng và tổn thương vô tận, ả ta không hiểu tại sao một người đàn ông lại có thể thay đổi nhanh đến vậy, nhanh đến mức ả gần như không thể nhận ra dáng vẻ của hắn ta lúc ban đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...