Hoán Đổi Linh Hồn Tìm Được Chân Ái


Biệt thự Phó gia....
Mới sáng sớm mọi người đã tụ họp tại Phó gia để chuẩn bị cho việc bố trí lễ đường trong hôn lễ của hai cặp đôi Lôi Vũ Uy - Châu Kỳ Ngưng, Phó Bắc Ảnh và Hàn Uyền được tổ chức cùng lúc.

Tiếng cười nói vang lên rồn rả, đồng thời cũng có cả những lời tranh luận giữa những người đứng ra tổ chức.
- "Châu lão gia, không gian lễ cưới của bọn trẻ phải là màu đỏ nổi bật như này đây."
Lôi Đằng tỏ vẻ không mấy hài lòng khi người đối diện lựa chọn màu sắc chủ đạo trong lễ cưới có phần đơn giản mà lập tức lên tiếng.

Chẳng biết sau này như thể nào nhưng hiện tại đã có sự tranh cãi giữa hai bên thông gia với nhau.

Tuy nhiên, cảnh tượng này lại khiến tất cả mọi người phá lên cười lớn vì sự nhiệt tình, tranh giành việc lên ý tưởng tổ chức của hai người cha này.

Liền lập tức, Châu lão gia dõng dạc lên tiếng giải thích sự lựa chọn của mình:
- "Ông thông gia à, dù sao tôi phải gả một lần cả hai cô con gái.


Sau những chuyện đã xảy ra, đối với tôi nó giống như một phép màu.

Cuối cùng, Kỳ Ngưng và Hàn Uyển may mắn tìm được chân ái của đời mình.

Tình yêu của bọn trẻ không quá phô trương nhưng rất đỗi ngọt ngào.

Cho nên tôi nghĩ, màu sắc chủ đạo trong hôn lễ sẽ là màu trắng thuần khiết."
Cả hai người cứ thế mà tranh luận không ngừng đến mức khiến người nghe dần cảm thấy đau đầu.

Liền lập tức, Phó Bắc Ảnh đứng bật dậy, dõng dạc lên tiếng cắt ngang:
"Theo con thì chúng ta sẽ kết hợp cả hai ý tưởng lại với nhau, như vậy không tốt sao?""Phải ha."Châu lão gia và Lôi Đằng đồng thanh nói, liền sau đó gật đầu tỏ vẻ tán thành, khoác lên vai của đối phương mà mỉm cười rạng rỡ, không ngừng khen ngợi Phó Bắc Ảnh.
- "Thằng bé đúng là đưa ra hướng giải quyết nhanh gọn lẹ, chẳng giống như hai người già bọn mình.

Tôi nghĩ, đã đến lúc hai chúng ta nên lui về sau, dành thời gian chăm sóc cho đám cháu nhỏ sau này rồi."
Châu lão gia cất giọng châm chọc liền sau đó hướng về cô con gái Hàn Uyển đang đứng gần đó của mình.

Sau sự cố suýt chút nữa gặp nguy, cô may mắn được Phó Bắc Ảnh kịp thời đến cứu.

Cả hai cũng đã có khoảng thời gian mặn nồng cùng nhau.

Thời gian sau, Hàn Uyển cảm nhận cơ thể mình có chút thay đổi cho nên đã đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện bản thân đã mang thai.

Khi bị cha của mình cất giọng châm chọc khiến cô cảm thấy ngại ngùng đến đỏ bừng mặt liền lập tức đưa tay che cái bụng chưa đến mức quá to, nhanh chóng đứng nép lại gần Phó Bắc Ảnh, xấu hổ nói:

- "Con cũng không ngờ mình lại đậu thai nhanh như vậy."
Nghe đến đây, niềm háo hức sắp làm cha của Phó Bắc Ảnh hiện rõ ràng trên gương mặt.

Anh ghé sát vào tai của Hàn Uyển, thì thầm trêu chọc:
"Nếu vậy, chắc là nhờ hạt giống anh cấy xuống tốt nên mới mọc chồi non nhanh như vậy.""Phó Bắc Ảnh, anh dám châm chọc em sao?"Dứt lời, Hàn Uyển đánh liên tục vào vai của Phó Bắc Ảnh.

Cô xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ để chui xuống.

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Hàn Uyển khiến tất cả mọi người trong nhà phá lên cười lớn.

Lôi Vũ Uy ngồi trên sofa, cạnh Châu Kỳ Ngưng, cũng vô thức cười theo.

Liền sau đó, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay người bên cạnh, vẻ mặt có chút ganh tị mà nói nhỏ vào tai Châu Kỳ Ngưng:
- "Kỳ Ngưng, chưa gì mà Hàn Uyển và Bắc Ảnh đã có tin vui rồi đó.

Sau khi kết hôn, anh nghĩ rằng chúng ta nên sinh hai đứa liền kề thì mới có thể đuổi kịp được họ."
Vành tai Châu Kỳ Ngưng đỏ bừng ngay khi nghe anh nhắc đến việc sinh con mà giả vờ né tránh, bĩu môi đáp lại:
- "Sao có thể so sánh được chứ? Dù gì Bắc Ảnh và Hàn Uyển trên danh nghĩa sớm đã là vợ chồng.


Cho nên, việc họ có con sớm cũng là lẽ thường tình.

Lôi Vũ Uy, anh đừng hòng dụ dỗ em.

Bởi vì, em còn rất nhiều điều muốn được khám phá trong chuyến trăng mật sau lễ cưới đấy."
Lôi Vũ Uy mỉm cười bất lực, liền sau đó gật đầu, cưng chiều đáp:
- "Anh chỉ đùa thôi.

Chuyện con cái không thể gượng ép được.

Cho nên hiện tại, em vẫn là ưu tiên số một."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận