Vãn Lệ Chi lắc đầu phủ nhận, liền sau đó bất ngờ nở nụ cười ngây dại, dùng tay hất mạnh lọ hoa lớn đang đặt ở trên bàn xuống, phát ra âm thanh đổ vỡ.
Phó Bắc Ảnh đôi mắt đỏ ngầu trước sự hi sinh của Phó Bắc Sơ mà tiếp tục lớn tiếng mắng chửi người đàn bà tàn ác đang sắp hóa điên đến nơi:
- "Bà luôn miệng bảo rằng Bắc Sơ là kẻ vô dụng, là một tên ngốc nghếch nhưng chưa từng dành thời gian quan tâm, chăm sóc thằng bé với vai trò là một người mẹ.
Bà luôn miệng muốn tranh giành mọi thứ với tôi về cho Bắc Sơ.
Nhưng bà có bao giờ hỏi rằng, liệu em ấy có thực muốn những thứ của cải đó hay không? Điều mà
Bắc Sơ cần chính là sự tôn trọng, sự quan tâm và sự công nhận từ chính người mẹ ruột của mình.
Vãn Lệ Chi, bà thử nghĩ lại xem, rằng bản thân đã từng làm những điều đó chưa? Kể cả việc khiến cho em ấy cười, bà cũng chưa từng làm."
Nghe những lời chửi mắng này khiến Vãn Lệ Chi không cầm được mà bật khóc nức nở.
Giọt nước mắt này vô cùng mặn và chua chát.
Đây là lần đầu, bà nếm rõ được mùi vị của nước mắt xuất phát từ tận đáy lòng, hối hận vì những gì đã làm, dẫn đến sự đau khổ đến co thắt tận tâm can như bây giờ.
Một lúc sau, Vãn Lệ Chi nở nụ cười chua xót, nhìn thẳng vào mắt Phó Bắc Ảnh, gật đầu thừa nhận, chậm rãi nói:
- "Phải.
Cậu nói rất đúng.
Tôi chưa từng làm điều gì khiến Bắc Sơ cảm thấy hạnh phúc cả.
Cho dù là việc mua một viên kẹo ngon, hay tự tay xuống bếp nấu ăn cho thằng bé, tôi cũng chưa từng làm.
Tôi đã bị sự đố ky, tranh đoạt quyền lực làm cho bản thân trở nên mù quáng đến mức quên đi thiên chức của người làm mẹ.
Tôi có lỗi với Bắc Sơ, có lỗi với cậu và càng có lỗi với Bắc An khi đã gây ra cái chết cho thằng bé."
đến đây, Vãn Lệ Chi bỗng nấc vài tiếng nghẹn ngào, khàn giọng tiếp:
- "Phó Bắc Ảnh, bây giờ tôi mới hiểu được cảm giác đau khổ khi mất đi người mình thương yêu nhất là như thế nào? Đây có lẽ là quả báo mà tôi phải nhận khi đã cướp đi mạng sống của Bắc An, khi thằng bé đang trong độ tuổi tươi đẹp nhất của đời người."
Dứt lời, Vãn Lệ Chi cúi người, vội nhặt lên một mảnh vỡ rơi dưới sàn nhà mà kể sát ngần cổ mình, đôi mắt rưng rưng, khàn giọng ân hận nói:
- "Tôi sẽ tự mình xuống địa ngục đền tội với những gì mà bản thân đã gây ra.
Bắc Sơ ở dưới đó chắc đang chờ tôi.
Đây có lẽ là điều cuối cùng mà một người mẹ như tôi có thể làm.
Bắc Sơ, mẹ xin lỗi.
Mẹ sẽ xuống dưới để đoàn tụ với con."
Ngay khi Vãn Lệ Chi định mạnh tay dùng mảnh vỡ cắt đứt cổ mình thì bị Phó Bắc Ảnh ngăn lại.
Cả hai người không ngừng giằng co qua lại, vô tình làm mảnh nhọn cứa vào tay Phó Bắc Ảnh, khiến anh chảy máu.
- "Bắc Ảnh, đừng lại gần Vãn Lệ Chi.
Tâm trạng bà ta hiện giờ vô cùng bất ổn, có thể làm hại anh bất cứ lúc nào."
Hàn Uyển ở sau lưng lập tức chạy lại, nhanh chóng kéo anh ra xa người Vãn Lệ Chi, cất giọng lo lắng nói.
Tuy nhiên, Phó Bắc Ảnh lại tỏ ra vô cùng điểm tĩnh, khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc của Hàn Uyển, nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng trấn an:
- "Tiểu Uyển, em tin anh không?"
Anh chỉ gỏn gọn nói một câu nhưng toàn bộ suy nghĩ lại hiện lên toàn bộ qua ánh mắt.
Hàn Uyển khẽ thở dài, một lúc sau gật đầu, chậm rãi buông tay anh ra mà lùi người về sau.
Phó Bắc Ảnh chậm rãi tiến lại gần phía Vãn Lệ Chi với vẻ mặt thất thần sau khi tự sát thất bại.
Anh nhẹ nhàng lấy mảnh vỡ vẫn còn nằm trong tay bà, liền sau đó ném mạnh ra xa, lớn tiếng nói rõ từng chữ:
- "Vãn Lệ Chi, bà biết nhận ra tội lỗi của mình nhưng không nhất thiết phải trả giá bằng cái chết.
Lúc còn sống, Bắc Sơ đã từng cầu xin tôi rằng, giảm nhẹ tội án cho bà.
Em ấy muốn bà tiếp tục sống trên đời này."
Vãn Lệ Chi lắc đầu, sau đó phá lên cười lớn nói:
"Sống? Sống để làm gì chứ? Tôi gây ra không biết bao nhiêu tội ác: hại chết Phó Bắc An, khiến cậu suýt bị liệt cả đời.
Không những thế, tôi còn cấu kết với Nam Cung Phong để cưỡong bứ.c vợ của cậu.
Tôi làm đủ thứ chuyện tàn ác như thế, pháp luật cũng chẳng thể bao dung cho tôi.""Phải.
Tội của bà không thể tha thứ.
Tuy nhiên, tôi sẽ không thất hứa với Bắc Sơ, cũng như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng mà em ấy đã một mực cầu xin tôi.
Về chuyện của tôi và anh Bắc An khi đó, Phó Bắc Ảnh tôi sẽ không truy cứu lại.
Nhưng còn những chuyện này, tôi không chắc là có thể giúp bà giảm nhẹ mức án được hay không nhưng sẽ cố gắng thuê luật sư giỏi, giúp bà thoát khỏi bản án tử hình.
Thời gian ở trong tù, tôi hi vọng bà có thể suy ngẫm lại mọi chuyện, trút bỏ hết mọi hận thù, tự mình tìm ra điều thanh thản nơi tâm hồn để Bắc Sơ có thể yên lòng mà ra đi thanh thản.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...