Sau khi tạnh mưa...
Theo nhiều lần dò đường, cuối cùng, Lôi Vũ Uy và Châu Kỳ Ngưng cũng đến được căn nhà hoang mà hớt hải tìm kiếm khắp nơi.
Tuy nhiên đến nơi, cả hai người chỉ nhìn thấy cái xác của Nam Cung Phong nằm lăn đùng ra đất.
Gần đó chính là sợi dây xích đã bị đứt rời khiến gương mặt cả hai tối sầm hẳn mà lập tức chia hướng, tìm kiếm khắp căn nhà, cất giọng gọi lớn:
- "Hàn Uyển, Phó Bắc Ảnh, hai người đang ở đâu?"
Nghe âm thanh quen thuộc, Phó Bắc Ảnh nhìn sang người bên cạnh, trầm giọng từ tốn nói:
- "Là Châu Kỳ Ngưng và Lôi Vũ Uy đã đến."
Người trước mặt nhìn anh mỉm cười.
Liền sau đó, cả hai người nắm tay nhau hướng ra lối thoát của tầng hầm mà bước ra ngoài.
Về phía Châu Kỳ Ngưng, sau nhiều lần tìm kiếp khắp nơi trong căn phòng mà chẳng thấy người đâu khiến cô vô cùng lo lắng, hai tay không ngừng đan chặt lại mà nói với người bên cạnh:
- "Vũ Uy, chúng ta đến trễ quá rồi.
Cả hai người họ...không thể nào...chẳng lẽ em không còn cơ hội đoàn tụ với em gái mình hay sao?"
Trước nỗi lo lắng của cô, Lôi Vũ Uy lại tỏ ra vô cùng điểm tĩnh mà đưa tay xoa xoa đầu, trầm giọng trấn an cô:
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Cả anh và em đều không nhìn thấy xác của hai người họ thì chắc hẳn họ vẫn còn an toàn.""Hi vọng đúng như những gì anh nói."Ngay khi Châu Kỳ Ngưng vừa nói dứt câu liền bên tai truyền đến giọng nói mừng rỡ của người từ xa.
- "Chị Kỳ Ngưng...cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau."
Cả hai người vừa nhìn thấy nhau đã lập tức chạy đến ôm chẩm đối phương.
Về phần Lôi Vũ Uy, thâm tâm anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào mà hướng về phía Phó Bắc Ảnh, trầm giọng thắc mắc hỏi:
- "Làm cách nào mà hai người trốn thoát vậy?"
Liền lập tức, Phó Bắc Ảnh dõng dạc kể lại toàn bộ sự việc về chuyện Phó Bắc Sơ kịp thời đến giải cứu, cũng chính là người chỉ cho anh lối đi xuống tầng hẩm, tránh khỏi thuộc hạ của Vãn Lệ Chi.
Không những thế, Phó Bắc Sơ còn đóng giả anh, đánh lạc hướng đám người của Vãn Lệ Chi, giúp anh và Hàn Uyển kịp thời trốn thoát.
- "Theo như những gì anh kể lại thì khả năng cậu ấy là lành ít dữ nhiều."
Lôi Vũ Uy trầm ngâm phân tích tình huống xấu xảy ra.
Nghe đến đây, Phó Bắc Ảnh khẽ chau mày, trầm giọng đáp lại:
- "Mong rằng những điều tốt mà Bắc Sơ đã làm sẽ bảo vệ em ấy.
Việc mà tôi và Hàn Uyển phải làm bây giờ là mau chóng giao bằng chứng cho sở cảnh sát, cũng như khai báo những tội ác mà Vãn Lệ Chi đã làm.
Không thể để một người thâm độc như bà ta sống tự do tự tại ngoài vòng pháp luật được."
Dứt lời, cả bốn người nhìn nhau gật đầu.
Liền sau đó nhanh chóng lái xe rời khỏi căn nhà hoang.
Đã đến lúc, Vãn Lệ Chi phải trả giá cho tất cả tội ác mà bà ta đã làm trong quá khứ và cả hiện tại.
Biệt thự Phó gia...
Vãn Lệ Chi dáng vẻ ung dung, ngồi thư thả trên ghế nhâm nhi tách trà nóng mà nhếch môi cười đắc ý.
Đưa mắt ngắm nhìn căn biệt thự rộng lớn cùng số gia sản, kể cả tập đoàn Phó thị khiến bà ta cứ ngỡ bản thân chính là người chiến thẳng mà tự hào hét lớn khắp cả phòng khách:
- "Cuối cùng thì, cái gai Phó Bắc Ảnh cũng đã được triệt tiêu hoàn toàn.
Lão gia, ông đã nhìn thấy chưa? Vợ của ông là một người ưu tú như thế nào? Hai thằng quý tử của ả đàn bà đó đều đã được tôi tiễn xuống âm tào địa phủ cả rồi.
Kể từ ngày hồm nay, tất cả mọi thứ, quyền lực sẽ thuộc về tôi và Bắc Sơ mà thôi.
Hahaha."
Rầm...
- "Vãn Lệ Chi, bà vui mừng quá sớm rồi đó."
Phó Bắc Ảnh, Hàn Uyển, Châu Kỳ Ngưng và cả Lôi Vũ Uy dõng dạc đá mạnh cửa mà hùng hồn tiến vào đại sảnh khiến người đang ngồi trên ghế giật mình, trợn tròn mắt.
Bà ta không tin những gì mình đang thấy, liền sau đó phá lên cười lớn:
- "Phó Bắc Ảnh, mày cũng linh thật đó.
Ngay cả khi rơi xuống vực chết rồi cũng biết đường tìm về Phó gia để gây sự với tao."
Ngay lập tức, Phó Bắc Ảnh chỉ tay thẳng vào mặt của Vãn Lệ Chi, cất giọng lạnh lùng nói:
"Tôi không hề trốn chạy.
Chính Bắc Sơ đã đóng giả thành tôi, đánh lạc hướng đám thuộc hạ của bà nhằm tạo thời gian để tôi trốn thoát.""Cái gì? Mày nói vậy có nghĩa là sao? Vậy...vậy có nghĩa là...người bị bắn trúng, sau đó rơi xuống vực chính là con trai của tao sao?"Sắc mặt Vãn Lệ Chi lập tức tái xanh.
Cả người trở nên lảo đảo đến mức không đứng vững được.
Đôi mắt của bà ta lúc này đã nổi đầy tia máu đỏ, sau đó phá lên cười lớn một cách điên dại, lắc đầu phủ nhận:
- "Không đúng.
Không thể nào.
Đây không phải là sự thật.
Chắc hẳn là tao đang nằm mơ, tao phải uống thuốc an thần."
Vừa nói, Vãn Lệ Chi lật đật lấy ra từ bên trong túi một hộp thuốc ổn định tinh thần mà đồ hết vào miệng đến mức không chịu được mà phun ngược trở ra, văng xuống sàn khắp nơi, cười điên dại nói:
- "Phó Bắc Ánh, mày nói láo.
Rõ ràng Bắc Sơ đã đi nghỉ dưỡng, thằng bé làm sao có thể."
Trước sự cố chấp đến điên dại này, Phó Bắc Ảnh cất giọng nói lớn, khóe mi anh khẽ rơi một giọt nước mắt, lớn tiếng chửi mắng người đàn bà độc ác:
"Vãn Lệ Chi, chính bà cho người giết chết Bắc Sơ.
Thằng bé thực sự đã chết rồi.
Tất cả đều do chính bà mà ra.""Không đúng.
Mày lừa tao.
Đây không phải là sự thật.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...