Sau khi trải qua khoảng khắc mật ngọt, Hàn Uyển lúc này cảm thấy vùng hạ thân mình có phần đau nhức.
Cô định ngồi bật dậy liền bị người bên cạnh kéo ngã vào người anh.
Phó Bắc Ảnh ánh mắt dịu dàng, cất giọng ôn nhu nói:
- "Em tỉnh rồi sao? Nào, đừng vội ngồi dậy, kẻo càng khiến cơ thể thêm đau nhức."
Dứt lời, Phó Bắc Ánh nhẹ nhàng đỡ lấy đầu Hàn Uyển tựa vào lòng ngực mình liền sau đó giúp cô mặc lại quần áo, cất giọng cưng chiều nói:
- "Vất vả cho em rồi.
Hiện tại bên ngoài trời vẫn còn mưa lớn, tạm thời chúng ta cứ nán lại đây cho đến khi nào mưa tạnh hẳn.
Cơ thể em bây giờ không thể nào để dầm mưa được, sẽ sốt cao mất."
Nói rồi, anh vòng tay ôm chầm lấy người con gái nhỏ vào lòng mà giúp cô duy trì thân nhiệt trước trận mưa giông bão bùng ở phía bên ngoài.
Ào...ào.ầm ầm...
Cơn mưa lớn vẫn không có dấu hiệu dừng lại mà rơi xuống như thác đổ, thi thoảng kèm theo sấm chớp.
- "Một...hai...một..hai..."
Bên trong cánh rừng, một chiếc xe hơi đời cũ đã bị hỏng lốp, lại còn xui xẻo rơi xuống một cái lỗ được ai đó đào sẵn khiến phần sau xe bị mắc kẹt.
- "Thanh Phụng, cậu tăng ga mạnh hơn nữa có được không?"
Người con gái với cặp kính cận dày sớm đã bị nước mưa làm cho trở nên mờ ảo, không tài nào nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoại trừ đuôi xe trước mặt mình.
Toàn thân cô giờ đã ướt sũng vì nước mưa.
Đôi tay mảnh khảnh dùng hết sức lực để đẩy chiếc xe thoát khỏi cái hố, miệng không ngừng thở dốc.
Brừm....Brừm....
- "A, lên được rồi.
Hân Vy, chúng ta lên được rồi."
Người trong xe hò hét mừng rỡ ngay khi chiếc xe thành công thoát khỏi cái hố đáng ghét này sau hàng giờ đồng hồ.
Nghe đến đây, Mộc Hân Vy mới đưa tay vuốt đi những giọt nước mưa thấm đẩm trên gương mặt, liền sau đó mở cửa xe ngồi vào bên trong.
- "Này, cậu dùng khăn lau mặt đi.
Thay phiên đẩy xe suốt ba tiếng đồng hổ, cuối cùng trời xanh cũng có mắt."
Thanh Phụng ngồi ở ghế lái, áo quần cũng lấm lem mà hướng ánh mắt bất lực nhìn ra ô cửa kính lúc này đã trắng xóa mà thở dài than thở:
- "Mình đúng là ngốc khi nghe lời Mộc Hân Vy cậu lái xe vào rừng cắm trại.
Cuối cùng, lều trại cũng bị gió mạnh cuốn bay mất, còn chiếc xe thì bị thủng lốp.
Đúng là ngày gì không biết."
Trước những lời than thở từ cô bạn thân thiết này, Mộc Hân Vy chỉ biết nở nụ cười trừ.
Chắc có lẽ, cả hai người chỉ còn cách ngủ ở trong xe nhằm tránh đi trận mưa lớn bên ngoài.
Đến khi trời sáng, nếu như may mắn gặp đoàn du lịch hay người dân ở gần nơi này, mới có thể quay trở về nhà được.
- "Cứu...tôi...với."
Trong lúc miễn cưỡng ngồi nghe những lời than thở cũng như trách móc từ người bên cạnh, Mộc Hân Vy nhíu mắt nhìn ra cửa kính xe.
Phía xa từ trong cánh rừng, một dáng người cao ráo, chẳng biết rõ là nam hay nữ đang bước đi loạng choạng đến mức không còn chút sức lực hướng về phía chiếc xe của cô và Thanh Phụng.
Liền lập tức, Mộc Hân Vy vội tháo cặp kính cận đã bị nước mưa làm cho mờ ảo đang đeo xuống, mà nhíu mắt nhìn lại một lần nữa, sau đó khểu vai Thanh Phụng ở bên cạnh, xì xầm nói:
- "Này, hình như có người ở phía trước đang cần sự giúp đỡ.
Để mình xuống xe xem thử."
Thanh Phụng chưa kịp mở miệng nói câu nào thì Mộc Hân Vy đã mở cửa xe bước xuống, sau đó hớt hải chạy thật nhanh về phía trước, khiến Thanh Phụng chỉ biết kêu gào trong bất lực:
- "Mộc Hân Vy, có thể cậu nhìn nhầm rồi cũng nên.
Ai đâu mà lại xuất hiện giữa lúc trời mưa lớn ở nơi hoang sơ như này chứ?"
Mặc cho người trong xe ngốc đầu nói vọng ra ngăn cản, thế nhưng Mộc Hân Vy vẫn cương quyết chạy về phía bóng người mờ ảo ở phía trước.
Dáng người cao ráo mà Mộc Hân Vy nhìn thấy thật ra chính là Phó Bắc Sơ.
Sau khi chiếc xe anh lao thẳng xuống vực khiến cả người anh bị văng ra do khỏi một bên cửa đã bị gãy mà vướng trúng cành cây cao trước khi chiếc xe phát nổ hoàn toàn.
Hiện tại, cả người anh ngập tràn mùi máu và vết xước.
Chiếc áo trên người lúc này cũng đã bị rách bươm vì mắc phải cành cây.
Anh cố gắng mở mắt, nhằm không để bản thân bất tỉnh trước khi tìm được người giúp đỡ.
Mãi cho đến khi nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn từ xa chạy đến, khóe môi anh khẽ nở một nụ cười, liền sau đó trở nên kiệt sức mà ngã nhào vào người Mộc Hân Vy, miệng thều thào nói:
- "'Làm ơn...cứu...tôi...với."
Vừa nói dứt câu, Phó Bắc Sơ bất tỉnh hoàn toàn.
Do dáng người anh khá cao, còn về phần Mộc Hân Vy chỉ cao có tầm mét rưỡi khiến cô gặp chút khó khăn khi dìu lấy người đã bất tỉnh, với người vỗ liên tục vào vai anh, cất giọng nói:
- "Này...anh từ đâu đến? Gặp phải tai nạn gì sao? Tại sao cả người anh lại đầy máu thế này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...