Ảm đạm ngủ thẳng đến chiều tối, lúc bò dậy cả người Hề Mặc tê dại, bước đi hư không, tắm rửa thay một chiếc váy thích hợp, trang điểm xong, lúc này mới thoạt nhìn có chút tinh thần, chỉ là sắc mặt vẫn hơi trắng một chút. Nhan Thính Hoan gọi điện thoại cho cô, Hề Mặc chuẩn bị một phen đi xuống nhà hàng dưới khách sạn.
Loại tiệc này thật ra cũng không nhiều chính thức, toàn bộ là nhân viên trong đoàn phim, đến lúc đó phải cùng nhau ăn cơm hộp, nên bầu không khí cũng thân mật như liên hoan, tương đối tùy ý.
Lúc đến trong nhà hàng đã có không ít người, quản lý, quay phim, thư ký trường quay, ánh sáng, hóa trang, ghi âm đều có mặt, những người này trong đoàn phim được phân vào những tổ nhỏ khác nhau, Tuy Đình là một chế tác lớn, mỗi tổ nhỏ nhân số đều rất nhiều, phần lớn tương đối trẻ tuổi có nhiệt tình, ngồi đầy các bàn, tụ cùng một chỗ cười cười nói nói.
Trợ lý của Lâm Khải Đường đã có mặt, cùng quản lý và những người khác tạo không khí, trước đó Nhan Thính Hoan cùng Hề Mặc đã đến chỗ Lâm Khải Đường vài lần, trợ lý kia các nàng cũng xem như tương đối quen thuộc, nhìn thấy các nàng liền nhiệt tình gọi: "Nguyễn tiểu thư, Nhan tiểu thư, các ngươi đến rồi."
Nhan Thính Hoan là một người từ trước đến nay quen giao tiếp, không e dè, trợ lý cùng quản lý bọn họ đều rất thích nàng, Nhan Thính Hoan cười híp mắt nói sau này xin mọi người chiếu cố "Nguyễn Dạ Sênh" nhà cô nhiều hơn, mọi người vội vã khách sáo nói đây là dĩ nhiên, đây là dĩ nhiên. Hề Mặc trạng thái không tốt, đổi làm trước đây cô thấy Nhan Thính Hoan như vậy, nhất định sẽ oán thầm rằng mặt mũi đều bị cô làm mất hết, nhưng hiện tại cũng chỉ là đứng bên cạnh, lười phản ứng, mặc nàng nói chuyện.
Trợ lý giới thiệu Hề Mặc, lại giới thiệu cô với các nhân viên khác.
Hề Mặc chưa từng tiếp xúc cùng đoàn phim này, nên không nhận ra một ai, trước đây cô là diễn viên, nổi tiếng vô cùng, cho đến bây giờ đều là người khác đến nịnh bợ cô, tươi cười xếp thành hàng dài, cô rất phiền những người này, vì vậy ngay cả khuôn mặt người khác đều lười đi nhớ, hơn nữa đừng nói là tên. Lúc này trợ lý giới thiệu tên bọn họ, cô lễ phép mỉm cười hỏi hảo, dáng vẻ khiêm tốn hữu lễ, có lẽ là cô xác thực có một chút thay đổi, quá nhiều cái tên không thể nào nhớ hết, cũng không cần thiết, nhưng sau khi để tâm xem qua, cô coi như là đại khái nhớ mặt những nhân viên này.
Túi da này của Nguyễn Dạ Sênh vô cùng câu người, Hề Mặc lại điều chỉnh khuôn mặt mỉm cười đúng mực, trả lời cẩn thận, lúc nhân viên của đoàn phim nói chuyện với cô nhất thời cảm thấy như mộc xuân phong, cho rằng cô tốt tính, sau này hợp tác cũng thuận lợi, hảo cảm đối với cô nhanh chóng tăng vọt.
Tốt xấu gì cũng là vai nữ thứ quan trọng, chỗ ngồi của Hề Mặc được an bài trong phòng lớn, rất nhiều minh tinh, người đại diện của mỗi người đi theo bên cạnh, ngay cả nhà sản xuất cũng có mặt, rốt cuộc đều có thể chiếu cố.
Trong phòng có thể nói là sáng sủa, chế tác tuyển chọn diễn viên, rất nhiều vai phụ đều là diễn viên đang nổi, chỉ là Hề Mặc có cục diện gì chưa thấy qua, phân lượng của cô còn nặng hơn bọn họ, nhìn lướt qua bên trong, căn bản không có cảm giác gì. Bên trong có một số diễn viên đã có quen biết nhau, thậm chí cái người đã từng hợp tác qua vài bộ phim, có giả vờ khách sáo, có thật sự ôn chuyện, còn có người muốn ôm đùa đạo diễn và nhà sản xuất, tất cả mọi người đang bận rộn, bọn họ lại không biết Nguyễn Dạ Sênh, vì vậy cũng không có ai đến phản ứng Hề Mặc.
Hề Mặc vừa lúc rơi vào thanh tĩnh, cùng Nhan Thính Hoan ngồi xuống, ánh mắt đảo qua, phát hiện Nguyễn Dạ Sênh vẫn chưa đến.
Xem qua một vòng, cô nhìn thấy Nghiêm Mộ.
Nghiêm Mộ chân dài, mặt mày tuấn tú, nhất là mấy nữ diễn viên vây quanh bên cạnh, nhìn qua càng thêm nổi bật. Không biết hắn đã nói gì, chỉ thấy mấy nữ diễn viên cười đến nở hoa, Nghiêm Mộ đang cười, đôi mắt trong suốt, chứa đầy tinh quang.
Hắn ra nghề vài năm, vốn dĩ là ca sĩ, không ôn không hỏa một đoạn thời gian, sau lại nhận vai nam chính trong một bộ phim, bằng vào sức hút của nhân vật cùng bề ngoài xuất chúng của hắn, sau khi phim truyền hình phát sóng lập tức nóng hừng hực lan khắp toàn quốc, hắn quảng cáo lên ngôi nam thần, sau khi nổi tiếng thì hợp đồng không ngừng, quảng cáo không ngừng, lấy được trái tim của nghìn vạn fan thiếu nữ, ở trong giới lại chiếm được thiện cảm của đông đảo nữ diễn viên.
Lần này hắn diễn vai nam chính trong Tuy Đình, cũng chính là Hán Hòa Đế, Lưu Triệt, cùng Đặng Tuy đều là chủ chốt của bộ phim này, có thể thấy được địa vị khác biệt của hắn.
Hề Mặc hợp tác với hắn vài lần, cô trời sinh tính lãnh đạm, chỉ cảm thấy người này cho cô ấn tượng cũng không tệ lắm, trái lại không thực sự xem hắn là bạn bè, nhưng thực tế cô quả thật cũng không có bạn bè thật lòng, trong giới này cô không muốn thâm giao, nhìn như bạn bè quan tâm lẫn nhau, nhưng bất quá chỉ là vỏ bọc bên ngoài.
Nhân tình như vậy, chính là phải giả vờ.
Nghiêm Mộ thoạt nhìn thật sự xem cô như bạn bè, tuổi tác nhỏ hơn cô, cũng không quản Hề Mặc có tiếp nhận hay không, theo ở phía sau gọi cô tỷ tỷ, trước đây thỉnh thoảng gửi một ít tin nhắc cho cô. Ngày lễ ngày tết tặng quà ân cần thăm hỏi, nói một chút việc thú vị, cho dù Hề Mặc không đáp lại, hắn tựa hồ cũng tự diễn tự vui.
Tuy nói trong lòng không xem nam thần Nghiêm Mộ trong lòng hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ này là cái đinh gì, rốt cuộc cũng là người quen, Hề Mặc liền hạ thấp cao quý đáp lại hắn vài lần. Bên cạnh Nghiêm Mộ là Liễu Vu Ti, Liễu Vu Ti cũng rất nổi tiếng, chỉ là theo như đồn đãi phương thức nàng dùng để nổi tiếng tương đối nhiều lối tắt, nàng là ngủ đến nổi tiếng, việc này sớm đã bị cư dân mạng đào xới không còn một mảnh.
Liễu Vu Ti nghe Nghiêm Mộ nói, ánh mắt căn bản chưa từng rời khỏi hắn, tay chân đều hận không thể dính ở trêи người Nghiêm Mộ.
Có người cầm rượu cho Nghiêm Mộ, Nghiêm Mộ ở trong giới có tiếng tốt tính, là tên tuổi lớn nhưng lại không hề làm cao, hắn mỉm cười nhận lấy, lúc ngồi xuống bất động thanh sắc di chuyển rời xa Liễu Vu Ti một chút, phỏng chừng là sợ tay chân Liễu Vu Ti thật sự dính lên người hắn.
Hề Mặc xem náo nhiệt sắc mặt không có gì biến hóa, trong lòng trái lại có chút đồng tình Nghiêm Mộ.
Nghiêm Mộ uống một ngụm rượu, chung quanh nhìn một chút, tựa hồ thấy được Hề Mặc ở bên này, Hề Mặc đã nghiêng đi khuôn mặt, liếc mắt nhìn Nhan Thính Hoan ở bên cạnh đang ăn đến khí định thần nhàn.
"Món khai vị cũng không tệ lắm." Nhan Thính Hoan đẩy một đĩa củ cải cho cô: "Nếm thử, khai vị."
Hề Mặc rất muốn giống như giống như lắc con vịt chết mà lắc Nhan Thính Hoan để cô nàng nhìn thấy đức hạnh của chính nàng, đồng thời xem vẻ mặt của những người đại diện ngồi xung quanh.
Nhưng mà Nhan Thính Hoan trong lòng vô không chuyên tâm, chỉ chuyên tâm ăn củ cải.
Hề Mặc không còn cách nào khác nữa, cũng cùng nàng ăn củ cải.
"Nguyễn tiểu thư?" Bên cạnh có một nam nhân gọi cô.
Hề Mặc ngẩng đầu, chỉ thấy Nghiêm Mộ không biết đã đến lúc nào, trong chớp mắt có chút kinh ngạc, có lẽ là đang ở trong trạng thái ảm đạm do bị cảm nắng, có lẽ là do củ cải của nhà hàng này quả thật rất ngon, cô còn tưởng rằng bản thân vẫn là Hề Mặc, nhìn thấy Nghiêm Mộ tiểu tử này đến, nhất thời cho rằng hắn lại muốn nhiệt tình gây phiền toái cho cô, đang nghĩ ngợi nên có lệ ứng phó hắn như thế nào.
Sau đó cô mới ý thức được Nghiêm Mộ gọi chính là Nguyễn tiểu thư.
Theo đạo lý Nghiêm Mộ mới vào nghề vài năm, khi đó Nguyễn Dạ Sênh sớm đã không biết đi nơi nào, hai người này căn bản sống ở hai thế giới khác nhau, giống như hai đường thẳng song song không giao điểm, nghĩ không ra Nghiêm Mộ dĩ nhiên sẽ chủ động đến đây
Hề Mặc đứng lên, hướng Nghiêm Mộ gật đầu, mỉm cười chào hỏi.
Cười tới cười lui, hôm nay khuôn mặt của cô đều phải cười đến căng cứng.
"Ta là Nghiêm Mộ." Nghiêm Mộ mở màn vô cùng tự nhiên, cũng vô cùng trực tiếp, đồng thời vô cùng ngớ ngẩn.
Hề Mặc mỉm cười: "Đại danh như sấm bên tai, ta thế nào lại không biết đây, nam thần ngươi thật sự hài hước."
Nghiêm Mộ giống như đột nhiên được cho một viên kẹo, ngọt đến tinh quang trong mắt sắp tràn ra: "Ngươi coi ta là nam thần của ngươi sao?"
Hề Mặc: "…."
Thực sự là không thay đổi được!
Ngốc bạch điềm! Lời khách sáo, ngươi cũng tin!
Hề Mặc cẩn thận, nói: "Ngươi là nam thần của mọi người."
"Cái gì nam thần không nam thần, đó điều là mọi người đề cao ta rồi." Nghiêm Mộ cười nói: "Ngươi gọi ta Tiểu Mộ đi."
Hề Mặc: "….."
Ngươi thế nào không để ta gọi ngươi là Tiểu Minh đi!
Hề Mặc giả vờ co quắp, người khác liếc nhìn cô một cái, chỉ cảm thấy cô quả thật là người mới khiêm cung lễ độ, khí chất tinh thuần đến chọc người đau lòng: "Ngươi quá khách khí. Nói thật ra ta đối với đoàn phim còn không quen thuộc, rất khẩn trương, ngồi chỗ này không dám động, không nghĩ tới ngươi lại đến bắt chuyện với ta."
Nghiêm Mộ nói: "Đến đoàn phim, tất cả mọi người đều là người một nhà, cho dù không quen thì cũng sẽ quen nhanh thôi, thả lỏng một chút, đừng khẩn trương."
Trong lòng Hề Mặc vẽ mấy vòng, nhân cơ hội nho nhỏ mà mở một câu đùa khách sáo: "Cảm ơn. Ngươi chiếu cố ta như vậy, nếu như bị fan của ngươi biết được, chỉ sợ các nàng muốn ăn thịt ta."
"Trong cùng một đoàn phim, sau này còn phải đóng phim cùng nhau, chiếu cố lẫn nhau là lẽ dĩ nhiên."
Trong lòng Hề Mặc nói có quỷ mới tin ngươi.
Nghiêm Mộ tuy rằng đối với cô là ngốc bạch điềm, nhưng cũng chỉ là ở trước mặt người hắn cảm thấy quen thuộc, phải biết Nghiêm Mộ đối với người ngoài rất có hảo cảm mới làm như vậy. Ngốc bạch điều cũng không phải thật sự ngốc, Nghiêm Mộ ở trong giới không tự cao, cũng chỉ là con đường hắn chọn, cũng không có nghĩa là hắn nhận thức không rõ địa vị của bản thân cao bao nhiêu, đứng ở góc độ của một người nổi tiếng như hắn mà nhìn, không cần đặc biệt đến chủ động tạo quan hệ với một nữ diễn viên không tên tuổi.
Chẳng lẽ Nghiêm Mộ thật sự quen biết Nguyễn Dạ Sênh?
Thoạt nhìn cũng không đúng, thái độ của Nghiêm Mộ đối với cô cũng không giống như đã quen biết, vẫn rất khách sáo, mở miệng đều là Nguyễn tiểu thư, sau đó trong đối thoại cũng nhìn không ra hai người trước đây có bất luận tiếp xúc gì, tựa hồ đây là lần đầu tiên gặp mặt.
Vì vậy Hề Mặc khách khí bắt đầu nói lời khách sáo: "Ta cho rằng ở đây không có ai biết ta, không nghĩ tới ngươi lại biết tên ta, thực sự là vinh hạnh. Nói thật, là thụ sủng nhược kinh."
Nghiêm Mộ một mực cười: "Ta ở chỗ đạo diễn Lâm xem qua tư liệu của Nguyễn tiểu thư."
"Nga?" Hề Mặc giả vờ kinh ngạc.
Không có việc gì ngươi xem tư liệu của người ta làm gì, ăn no rãnh rỗi.
Nghiêm Mộ cũng biết bản thân đến chào hỏi sợ rằng sẽ mang đến nghi hoặc, ở đây nhiều minh tinh như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại chủ động sang đây, có thể nào không khiến người ta suy nghĩ nhiều, vì vậy giải thích: "Lúc trước lúc đoàn phim tìm ta, cho ta xem kịch bản, ta rất thích cốt truyện này, nên lập tức nhận vai. Sau đó xem xong kịch bản, rất thích vai Định Ách, vẫn hiếu kỳ là ai diễn vai này, đạo diễn Lâm đối với vai này lựa chọn rất khắt khe, nhưng vẫn chưa chọn được, sau đó ta nghe nói sẽ chọn ngươi, nên mới hỏi thăm, ở chỗ đạo diễn Lâm biết được tình huống của ngươi."
Hắn cười rộ lên vô cùng ấm áp: "Ta là fan của Định Ách."
Hề Mặc chăm chú nhìn hắn.
Nụ cuời này khiến Hề Mặc cảm giác được cảm tình trong mắt hắn tựa hồ rất chân thành, đó thật sự là một loại thích, thậm chí là loại yêu thích của fan. Nghiêm Mộ người này, thích chính là thích, không thích chính là không thích, hắn phân biệt rất rõ ràng, ở trong giới lăn lộn đến địa vị như ngày hôm nay, vẫn sạch sẽ như vậy, cũng quả thật hiếm thấy.
Nghiêm Mộ là một đèn tựu quang, hắn xuất hiện bên cạnh Hề Mặc, rất nhanh liền có những người khác bu đến. Những người này luôn luôn rất thực tế, bọn họ đại khái là muốn nhìn một chút xem có thể khiến Nghiêm Mộ chủ động đến gần rốt cục là nhân vật như thế nào, có cần kết giao hay không, kết quả đi đến vừa nhìn, phát hiện là một gương mặt mới không có ấn tượng gì.
Liễu Vu Ti đứng ở một bên, có chút kỳ quái đánh giá Hề Mặc.
Trong giới giả trí thay đổi vô cùng nhanh, đột nhiên ngày nào đó có người biến mất, đột nhiên ngày nào đó có mấy người không biết từ xó nào nhảy ra rồi nổi tiếng, người mới nhiều như vậy, sao có thể mỗi người đều trải qua được thời gian khảo nghiệm, qua không được bao lâu liền bị lãnh bạc quên đi.
Có rất nhiều người mới trong giới chưa hề thấy qua Nguyễn Dạ Sênh diễn xuất, Nguyễn Dạ Sênh thành danh rất sớm, thoái ẩn cũng nhanh, những diễn viên này khi đó còn đang ở trường học gặm sách giáo khoa, căn bản không nhận biết Nguyễn Dạ Sênh. Mà trong đó cho dù có những người biết trước đây Nguyễn Dạ Sênh đã từng nổi tiếng, thì dung mạo của Nguyễn Dạ Sênh hiện tại không còn ngây ngô như lúc trước, giống như đóa hoa đã nở trở nên quyến rũ thành thục, qua nhiều năm mới nhìn lại, cho dù cảm thấy đường nét quen thuộc nhưng cũng không thể lập tức nhớ đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...