Đau đầu.
Nguyễn Dạ Sênh cảm giác trong đầu chứa đầy chì, mí mắt chậm rãi mở ra, sau một lúc lâu cô mới thích ứng được với ánh sáng.
Rèm cửa sổ được kéo ra một chút, mơ mơ hồ hồ, ánh sáng chiếu đến cô rất không thoải mái.
Cô không thích màu sắc của rèm cửa sổ.
" Tỉnh! Tỉnh!" Đây là giọng nói của Phùng Đường Đường, trong vui sướиɠ lại lộ ra vài phần vài phần lo sợ bất an, tựa hồ lo lắng thăm dò tâm tư của người khác.
Có người nhanh chân bước đến.
Người đó ngồi xuống bên cạnh cô, Nguyễn Dạ Sênh có thể tinh tường ngửi thấy được mùi nước hoa Cologen trêи người đối phương.
Cô cũng không thích mùi hương này, cợt nhã.
" Cảm giác tốt hơn chút nào không?" Giọng nói ôn hòa của nam nhân vang bên tai cô.
Nguyễn Dạ Sênh miễn cưỡng mở mắt, nhìn hắn.
Nam nhân một thân tây trang uất thϊế͙p͙ thẳng tắp ngồi trêи chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, tóc ngắn, tướng mạo tuấn tú văn nhã, trêи mũi mà kính mắt.
Lộ Thanh Minh?
Chờ một chút, Đường Đường ở đây là chuyện rất bình thường, nhưng hắn thế nào cũng sẽ ở đây?
Trước đây Nguyễn Dạ Sênh từng gặp Lộ Thanh Minh, bởi vì hắn là người đại diện của Hề Mặc, nên vẫn cùng hắn duy trì khoảng cách, mà Lộ Thanh Minh dĩ nhiên cũng không nguyện cùng cô có nhiều tiếp xúc, hai người nước sông không phạm nước giếng. Sau này cô dần dần rút khỏi giới giải trí, gần như không gặp qua Lộ Thanh Minh nữa, nếu như không phải hôm nay nhìn thấy, cô cũng đã sắp quên tướng mạo của hắn rồi.
Hắn lúc nào đột nhiên đối tốt với cô, nói chuyện ôn nhu đến khiến cả người cô nổi da gà.
"Có muốn ăn chút gì không?" Lộ Thanh Minh ôn hòa nói với Nguyễn Dạ Sênh: "Bác sĩ nói ngươi không có vấn đề gì lớn, nếu như ngươi tỉnh, tốt nhất là cho ngươi ăn một chút gì đó ấm dạ dày. Ngươi muốn ăn cái gì, ta lập tức bảo người đi làm."
Ngữ khí này khiến cô trong nháy mắt nhớ đến đãi ngộ đối với nữ vương.
Đôi mắt đẹp của Nguyễn Dạ Sênh khẽ đảo, không lên tiếng.
Đầu óc Lộ Thanh Minh hỏng rồi sao?
"Không muốn ăn sao?" Lộ Thanh Minh nói: "Không muốn ăn cũng cố ăn một chút mới được."
Nguyễn Dạ Sênh không muốn phản ứng hắn.
Cô miễn cưỡng di chuyển cái cổ cứng nhắc, hướng Phùng Đường Đường nói: "Đường Đường."
Nghe cách xưng hô vô cùng thân thiết, đôi mắt Phùng Đường Đường đột nhiên trợn to, nước trong tay chuẩn bị bưng đến nhịn không được tràn ra ngoài.
Phùng Đường Đường bị hù dọa vỡ vụn : "Hề… Hề tỷ."
Nguyễn Dạ Sênh cũng đồng thời sững sốt.
Thanh lãnh thấp nhu, đây không phải giọng nói của cô, ngược lại giống như là Hề Mặc.
Hơn nữa Đường Đường thế nào lại gọi cô là Hề tỷ?
Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh chậm rãi đi xuống, nhìn đôi bàn tay đặt trêи tấm chăn bạch sắc của mình.
Hai tay trắng nõn thon dài, lưng bàn tay hiện lên huyết quản tinh tế thanh sắc như có như không, thoạt nhìn rất gầy. Đã nhiều năm như vậy, cô đối với thân thể của chính mình rõ như lòng bàn tay, làm sao có thể nhìn không ra đây không phải là tay cô. Bàn tay này, ngón tay rõ ràng so với cô muốn dài hơn một ít, tựa như tay của người đánh đàn dương cầm.
Cô không biết đánh đàn dương cầm.
Nhưng trình độ đánh dương cầm của Hề Mặc rất cao.
Cô cúi đầu nhìn mái tóc đen dài thẳng tắp trêи vai mình, sợi tóc thẳng mượt đổ xuống, ngoại trừ mới vừa tỉnh ngủ có chút tán loạn, không thấy nửa điểm uống xoăn.
Nguyễn Dạ Sênh: "……"
" Hề Mặc?" Lộ Thanh Minh thân thiết nói: "Làm sao vậy, đột nhiên lại như thế."
….. Hề Mặc.
Một tiếng này dứt khoát là một kϊƈɦ đâm vào ngực Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh hít sâu một ngụm lãnh khí, xiết chặt tay, nhẹ nhàng nặn ra một nụ cười: "Xin hỏi, ai có thể cho ta mượn một cái gương?"
Phùng Đường Đường lại bị hù dọa vỡ vụn rồi.
Hề tỷ cư nhiên nở nụ cười.
Ngoại trừ đóng phim, cô cư nhiên nhìn thấy ngoài đời thường Hề tỷ nở nụ cười.
Dù sao mới vừa trải qua một hồi hoả hoạn tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu như bị cháy hủy dung thì đúng là trời sập, Lộ Thanh Minh biết đây là phản ứng bình thường, để cô an tâm hắn lập tức vội vàng cầm một tấm gương đến cho Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh ngồi trêи giường bệnh, đôi mắt chớp cũng không chớp một cái nhìn khuôn mặt nữ nhân trong gương.
Đường nét như ngọc khắc, mũi cao thẳng, đạm mạc đến khiến người cảm thấy lạnh lẽo bạc tình, xa lạ lại quen thuộc lạnh lùng lại mỹ lệ khiến tâm cô hoàn toàn lạnh rồi.
Nguyễn Dạ Sênh che miệng lại, nhịn hồi lâu mới ép tiếng hét kinh hãi sắp thoát ra trở lại.
Trận hỏa hoạn đó….thứ gì đó trong Toilet, tiếng bước chân hướng cô cùng Hề Mặc đi đến, lúc đó rốt cục xảy ra chuyện gì?
Cô nhất thời cảm giác đại não bắt đầu nghẽn mạch.
" Hề Mặc." Lộ Thanh Minh dĩ nhiên biết rõ khuôn mặt đối với Hề Mặc có ý nghĩa gì, lại ôn ngôn kêu cô một tiếng: "Đừng lo lắng, lúc đó khách sạn tuy rằng cháy lớn, nhưng ngươi gần như không bị thương tích gì, chỉ là kinh hách quá độ ngất đi thôi. Trêи mặt cũng không có nửa điểm vấn đề, yên tâm đi, ta đã bảo bác sĩ kiểm tra tỉ mỉ."
Nguyễn Dạ Sênh hoảng hốt hồi lâu, vai nhẹ nhàng hạ xuống, đem cái gương bỏ qua một bên.
Lộ Thanh Minh cảm giác cô tựa hồ đang cáu kỉnh, hơn nữa còn là vì áp lực mà cáu kỉnh, liền nói: "Làm sao vậy? Có phải cảm thấy không thoải mái hay không? Có muốn để bác sĩ đến một chuyến không?"
" Không có gì, rất tốt." Hoãn một lát, Nguyễn Dạ Sênh nhìn cái gương trêи giường, nói: "Chỉ là cảm thấy ta vừa tỉnh lại liền biến dạng rồi."
Lộ Thanh Minh: "…….."
Phùng Đường Đường: "….."
" Đường…." Nguyễn Dạ Sênh nhìn về phía Phùng Đường Đường.
Hề Mặc tự cho mình cao quý, Nguyễn Dạ Sênh biết cô đều là gọi thẳng tên, để tránh cho người khác nghi ngờ, vì vậy cô lạnh nhạt mở miệng: "Phùng Đường Đường."
Ngay cả khi kinh sợ nhưng bình tĩnh vẫn còn, Nguyễn Dạ Sênh hành động lưu loát, bật người đem cao quý lãnh diễm bình thường của Hề Mặc học đến mười phần.
Tuy rằng trước đây cô vẫn thường cho rằng Hề Mặc đang giả vờ thanh cao.
Phùng Đường Đường cảm giác muốn khóc, vô thức đứng thẳng thân thể: "Hề tỷ."
Đây mới là Hề tỷ a.
Vẫn là phối phương, vẫn là vị đạo quen thuộc.
Nguyễn Dạ Sênh nói: "Ta nhớ Nguyễn Dạ Sênh cũng ở nơi đó, lúc xảy ra chuyện cô ta còn cùng ta một chỗ, kẹt trong toilet. Nguyễn Dạ Sênh cô ta đâu rồi?"
Trước đây nằm mơ cũng mơ không thấy có một ngày cô ân cần thăm hỏi chính bản thân mình.
Phùng Đường Đường vội vàng nói: "Nguyễn Nguyễn cũng ở trong bệnh viện này, cô ấy được đưa đến đây cùng với ngươi —"
Lộ Thanh Minh lạnh lùng cắt đứt Phùng Đường Đường: "Hề Mặc, không nên nhấc lên quan hệ với những người không liên quan. Qua một thời gian nữa ta sẽ gọi bác sĩ đến, xác nhận không có gì vấn đề, ta sẽ thay ngươi làm thủ tục chuyển viện. Hiện tại chuyện này huyên náo rất lớn, ăn một chút gì đi, ta lại nói với ngươi sau."
Người không liên quan.
Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh lại cười lạnh.
Phùng Đường Đường vẻ mặt xấu hổ.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn Phùng Đường Đường hiển nhiên là quân Hán thân tại Tào Doanh, trong lòng vô cùng thoả mãn, nhưng vẫn bất động thanh sắc, nói: "Nhìn ngươi rất quan tâm cô ta, dù sao cũng là bạn bè, ngươi đi thăm cô ta đi."
Phùng Đường Đường nhất thời thở phào nhẹ nhõm: " Được, Hề tỷ."
Nguyễn Dạ Sênh suy nghĩ một chút, lại gọi : "Ngươi lập tức đi xem có phải cô ta đã hủy dung rồi không, nhớ gọi điện thoại nói cho ta biết." Nếu như mặt cô xuất hiện nửa điểm vấn đề, cô phải tìm ai liều mạng đây.
Phùng Đường Đường: "……"
Hề tỷ đây là muốn cho Nguyễn Nguyễn hủy dung sao, hay là không muốn khiến Nguyễn Nguyễn hủy dung đây?
Trái tim yếu ớt của Phùng Đường Đường, lần thứ ba bị hù dọa vỡ vụn.
" Không đi?" Nguyễn Dạ Sênh nhìn Phùng Đường Đường.
Phùng Đường Đường vội vàng nói: "Đi, Hề tỷ ta đi ngay. Có việc gì ngươi gọi điện thoại cho ta."
Nói xong cô cũng nhanh chân chạy ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...