Chương 165 —— Lau người
Nguyễn Dạ Sênh và Trầm Khinh Biệt cùng nhau quay lại nhà ở của đoàn đội, khi camera trong phòng tắt đi cũng là lúc một ngày hoạt động bận rộn của các cô kết thúc.
Nguyễn Dạ Sênh tắm xong, cô nằm trên chiếc giường của mình chờ đến giờ đi ra ngoài.
Cô nghĩ đến việc có Hề Mặc đang chờ đợi cô nhưng cũng lo lắng vì chờ đợi mà Hề Mặc thấy mệt mỏi.
Mà lúc này, cô lại không biết Hề Mặc đang đợi ở đâu, trời lạnh như thế, cô lại sợ Hề Mặc bị lạnh cóng cho nên lập tức gửi tin nhắn cho Hề Mặc: "Cậu đang chờ ở đâu?"
Rất nhanh Hề Mặc trả lời cô: "Ở cửa hàng bán thức ăn khuya bên cạnh chỗ các cậu."
"Trời lạnh, nhớ giữ ấm, cậu mang khăn choàng và bao tay vào." Nguyễn Dạ Sênh thật mong có thể bọc kín được Hề Mặc thông qua điện thoại.
"Ở đây không lạnh, trong cửa hàng có điều hòa." Trong lời nói, Hề Mặc thể hiện việc không thích cửa hàng ăn khuya này: "Nhưng lại rất nhiều người, ồn hết cả tai."
Nguyễn Dạ Sênh vội an ủi nàng: "Hôm nay là lễ tế, trong trấn vốn đã rất nhiều người, buổi tối náo nhiệt như thế nên mấy cửa hàng ăn khuya chắc chắn là nơi buôn bán được nhất.
Nhưng ở những chỗ đông người thế này lại an toàn hơn, cậu đừng đến những nơi vắng người, đợi thêm một chút, mình sẽ ra nhanh tới."
Hề Mặc không thích những nơi ồn ào huyên náo nhưng lại chọn cửa hàng ăn khuya để đợi, nghĩa là nàng cũng nghĩ như thế, suy xét cho tính an toàn là trước nhất.
Hề Mặc nói với cô, Dương Trận cũng đã theo đến Hắc Trúc Câu, liên quan đến những biểu hiện khác thường trước đó của Dương Trận, các nàng không thể không giữ cảnh giác.
Bởi vì Dương Trận, hiện giờ Thôi Gia Ngư và Lâm Đinh Vũ cũng đang ở trong trấn, Nguyễn Dạ Sênh tuy bận rộn việc ghi hình nhưng cũng đã gặp được Lâm Đinh Vũ một lần, mà đó là do đích thân Lâm Đinh Vũ đến để gặp và chào hỏi cô.
Còn Thôi Gia Ngư, cho đến nay các nàng vẫn chưa thấy bóng dáng cô đâu, không biết việc điều tra Dương Trận của Thôi Gia Ngư đến đâu, có điều tra được nơi Dương Trận đang ở tại trấn hay không.
Có điều, Thôi Gia Ngư là cảnh sát, cho dù các cô có quan hệ mật thiết đi nữa, Thôi Gia Như cũng sẽ không nói ra chuyện điều tra chi tiết.
Hiện tại Nguyễn Dạ Sênh không có manh mối, chỉ có thể cẩn thận để đối phó với cơn sóng ngầm này.
Hề Mặc không ăn, chỉ mua một phần thịt nướng cho Bảo Lai đang theo bên mình.
Vốn dĩ Bảo Lai đã có thể theo A Thố Nhật Tắc trở về nhưng lại bị Hề Mặc mượn đi theo đến đây, Hề Mặc cảm thấy có lỗi với Bảo Lai và cũng cảm ơn nó rất nhiều.
Nguyễn Dạ Sênh nhận được một bức ảnh Bảo Lai đang cúi đầu ăn thịt nướng, cô cười nhìn điện thoại, cảm giác Hề Mặc ngày càng gần với cuộc sống thường nhật.
Trong lúc trò chuyện với Hề Mặc, Nguyễn Dạ Sênh nhận được một tin nhắn do Phùng Đường Đường gửi đến: "Nguyễn Nguyễn, cậu ngủ chưa?"
"Vẫn chưa." Nguyễn Dạ Sênh vội trả lời.
Phùng Đường Đường hỏi ghi hình chương trình thực tế ra sao, có mệt hay không, còn nói đã thấy được hot search.
Nhưng hiển nhiên, chuyện quan trọng mà Phùng Đường Đường muốn nói không phải là những chuyện này, lát sau liền gửi cho Nguyễn Dạ Sênh một bức hình có năm cái áo len ở trên giường, thấp thỏm hỏi: "Nguyễn Nguyễn, trước đó Hề tỷ bảo mình chụp hình áo len cậu tặng mình cho chị ấy xem vậy là mình chụp rồi gửi cho chị ấy tấm này.
Sau khi chị ấy xem xong hình như không được vui, cậu giúp mình xem xem, mình có làm sai chỗ nào không? Mình suy nghĩ cả buổi cũng không ra, Hề tỷ hôm nay có gì đó rất kì lạ."
Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy bức ảnh mà Phùng Đường Đường gửi đến, suýt nữa đã bật cười thành tiếng, giờ thì cô không cần phải suy đoán nữa, hoàn toàn chắc chắn nguồn gốc món quà mà Hề Mặc muốn.
"Cậu không làm sai gì cả, đừng nghĩ lung tung." Nguyễn Dạ Sênh an ủi Phùng Đường Đường: "Đâu phải cậu không biết, Hề tỷ của cậu một tháng thì hết 30 ngày đã không vui mà không cần lý do gì cả."
Phùng Đường Đường thấy câu trả lời này, cảm thấy Nguyễn Dạ Sênh nói rất đúng, tức khắc hiểu được.
Nguyễn Dạ Sênh cầm điện thoại nằm trên giường, càng nghĩ càng cảm thấy Hề đáng yêu.
Cô phải đan áo len kiểu gì cho Hề Mặc đây, không biết Hề Mặc thích kiểu nào, hôm nào cô phải bóng gió hỏi nàng thử.
Càng nghĩ, khóe môi Nguyễn Dạ Sênh càng vươn lên, ánh mắt cô thoáng lướt qua, nhìn về bó hoa đang đặt trên bàn.
Trong lòng cô, nó đã trở thành bó hoa Hề Mặc tặng cô, tuy đó là do cô lừa được như Hề Mặc vốn không hề biết ý nghĩa của nó.
Có điều đây là hoa tươi, không bao lâu nó sẽ héo đi, ngày mai cô cũng phải quay về, trên đường về không tiện mang theo một bó hoa lớn như thế.
Nếu như có thể lưu lại kỷ niệm, vậy thì thật tốt.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn những cánh hoa mềm mại xếp lên nhau, thầm nghĩ.
Nguyễn Dạ Sênh đang đợi thời gian thích hợp để ra ngoài, Trầm Khinh Biệt lại không có sự cẩn thận như cô, khi camera vừa tắt cô liền ra ngoài, ngay cả tắm rửa cũng không thèm.
Trước lúc đó, Trầm Khinh Biệt gửi cho Úc An rất nhiều tin nhắn nhưng lại không nhận được bất kỳ tin nhắn hồi âm nào, ngày cả gọi điện Úc An cũng không bắt máy.
Sau khi về đến phòng, Trầm Khinh Biệt lại gọi cho Úc An thêm vài lần, quả nhiên vẫn không bắt máy.
Ban đầu Trầm Khinh Biệt thật sự rất giận, A Úc lại không để ý đến cô lâu như vậy, đây là chuyện trước nay chưa từng có, cho dù A Úc có giận cô đến mức nào, có block cô đi chăng nữa thì cũng rất nhanh mở block cho cô.
Nhưng lát sau Trầm Khinh Biệt suy xét lại, vẫn cảm thấy có điều không đúng, sợ là Úc An đã có chuyện cho nên cô quyết định đến chỗ mà Úc An đang ở.
Trầm Khinh Biệt gấp rút chạy đi, lúc đến nơi, cô đã thở đến hụt hơi.
Đèn ở lầu một vẫn sáng, chủ nhà vẫn chưa ngủ, trước đó Trầm Khinh Biệt từng theo Úc An đến, họ biết Trầm Khinh Biệt, khi thấy Trầm Khinh Biệt đến, nhiệt tình chảo hỏi cô.
"Tối nay A Úc có ra ngoài không?" Trầm Khinh Biệt hỏi.
"Tối nay chúng tôi tham gia lễ tế, không biết Úc tiểu thư có ra ngoài hay không." Chủ nhà nói: "Nhưng buổi chiều khi dùng bữa, sắc mặt cô ấy không tốt lắm, cũng không ăn bao nhiêu thì nói muốn đi ngủ, có thể cô ấy không đi ra ngoài mà vẫn còn đang ngủ."
"Tôi lên xem cô ấy." Trầm Khinh Biệt nhanh chạy lên lầu.
Cô có chìa khóa phòng của Úc An, mở khóa cửa, đẩy cửa đi vào.
Khi vừa vào, cô thấy căn phòng tối đen nhưng lại nghe tiếng ho của Úc An, nàng ho liên tục, lát sau dịu lại rồi một lúc lại ho.
Nhưng Úc An lại không có phản ứng với sự xuất hiện của cô, như đang mơ màng ngủ.
Trầm Khinh Biệt nghe tiếng ho, cô lo lắng vội vàng bật đèn lên.
Lúc này, Úc An đang nghiêng người nằm trên giường, cuộn người trong chăn.
Căn phòng tràn ngập ánh sáng nhưng Úc An không hề mở mắt, chỉ là vẫn ho liên tục khi ngủ.
Trầm Khinh Biệt nhanh chân chạy đến chỗ Úc An, Úc An nhíu mày rất chặt, tóc cũng đã ước đẫm mồ hôi, dán vào người nàng, lại một tiếng ho, cả người nàng liền run lên.
Ngày thường phần lớn Trầm Khinh Biệt nhìn thấy đều là dáng vẻ khéo léo và giỏi giang của Úc An, một Úc An yếu đuối và mỏng manh thế này là lần đầu Trầm Khinh Biệt nhìn thấy.
Cô và Úc An quen biết đã lâu, trong kí ức của cô, dường như Úc An chưa bị từng bệnh.
"A Úc." Trầm Khinh Biệt rất lo lắng, gọi Úc An nhưng Úc An vẫn không tỉnh.
Cô đưa tay sờ lên trán Úc An mới biết người nàng rất nóng, sờ lên trên cổ, tay cô toàn là mồ hôi nóng trên người nàng.
Trầm Khinh Biệt nhìn lướt qua tủ đầu gường, trên đó là nửa ly nước còn sót lại, cũng đã sớm lạnh ngắt, cạnh đó là một chiếc túi, bên trong là vài hộp thuốc mở nắp, xem ra Úc An đã tự mình đi gặp bác sĩ và mua thuốc, Trầm Khinh Biệt kiểm tra thuốc, có dấu hiệu Úc An đã uống qua.
Điện thoại Úc An cũng đặt trên tủ đầu giường, Trầm Khinh Biệt cầm đến, ấn xuống, màn hình hoàn toàn là một màu đen, có lẽ vì điện thoại Úc An sắp hết pin mà lại bệnh đến mức độ này, không kịp sạc nên hết pin rồi tự động tắt nguồn.
Cuộc gọi cuối cùng Trầm Khinh Biệt gọi điện cho nàng mới có thông báo là không chuyển được cuộc gọi.
Thuốc có lẽ đã uống, Trầm Khinh Biệt sạc điện thoại giúp Úc An, vào phòng tắm pha nước ấm.
Người nhễ nhại mồ hôi rất khó chịu, làm sao mà ngủ như vậy được,
Trầm Khinh Biệt mở vali của Úc An tìm đồ, lấy ra một bộ đồ ngủ của Úc An đặt trên giường, rồi lại lấy đồ lót của Úc An ra, dưới ánh mắt của Trầm Khinh Biệt, tình trạng thế này chắc chắn toàn thân trên dưới trong ngoài đều phải thay ra.
Cô tăng nhiệt độ điều hòa đến độ ấm thích hợp, kéo chiếc chăn trên người Úc An ra, khom người mở nút áo sơmi của Úc An.
Úc An cả đồ ngủ cũng không thay, lại mặc áo sơmi đi ngủ, Trầm Khinh Biệt đoán là nàng cũng chưa tắm gì cả, đưa sát vào ngửi ngửi, mùi mồ hôi nhàn nhạt lại bị nhiệt độ trên người Úc An lên men, xông vào hơi thở của Trầm Khinh Biệt.
Có lẽ vì Úc An dùng nước hoa nên mùi mồ hôi trên người nàng cũng rất nhẹ, Trầm Khinh Biệt còn cảm thấy, khi hai thứ này hòa vào nhau không cũng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Đúng là kỳ lạ.
Rõ ràng A Úc vẫn chưa tắm, ngửi thế nào cũng thấy rất dễ ngửi.
Chí ít là cô rất thích.
Úc An cài áo đến nút áo cuối cùng ở bên trên, rất ngay ngắn che lại phần cổ của nàng, đến khi Trầm Khinh Biệt cởi ra từng nút áo, xương quai xanh bên dưới mới hiện ra trước mắt cô, xương quai xanh thẳng tắp, tinh xảo.
Lần lượt cởi xuống, làn da trắng nõn cũng hiện ra, bên trong Úc An vẫn mặc nội y, nơi tròn trịa mềm mại được nội y bao lấy, có thể nhìn thấy một khe núi sâu thẳm.
Đây là lần đầu tiên Trầm Khinh Biệt nhìn thấy khe sâu cũng Úc An, nghĩ thầm, A Úc còn sâu hơn cô, không hiểu sao lại có cảm giác như vừa khám phá được một bí mật.
Trầm Khinh Biệt đưa tay đặt lên người Úc An, có thể cảm nhận được cơ thể đang nóng lên của Úc An và một ít mồ hôi trên mặt nàng.
Có lẽ trong mơ hồ, Úc An cảm giác có người đang chạm vào nàng, khẽ hừ lên một tiếng, nàng nhẹ động người.
Trầm Khinh Biệt vội dừng lại, đợi đến khi Úc An yên tĩnh cô mới cẩn thận hạ người xuống gần với Úc An, hai tay ôm Úc An rồi vòng ra phía sau, mở khóa cài áo ngực của nàng.
Lúc này, cả người Úc An nằm gọn trong lòng của Trầm Khinh Biệt, được hai tay Trầm Khinh Biệt ôm lấy.
Vì sợ nàng tỉnh dậy, Trầm Khinh Biệt muốn cởi ra thật nhanh nhưng không hiểu vì sao, cô cảm thấy hồi hộp một cách kỳ lạ, tay mở hồi lâu mới mở được cài áo ngực ra.
Áo ngực của Úc An được nới lỏng, nhẹ đắp trên người, Trầm Khinh Biệt khẽ buông Úc An để nàng nằm xuống, rồi lấy chiếc áo ngực trên người nàng đi.
Áo ngực vốn có tác dụng định hình, khối mềm mại ban đầu được áo ngực bao bọc nay đã mất đi ràng buộc, cứ thế hiện ra trước mắt Trầm Khinh Biệt.
Một điểm hồng mê người đặt trên nền tuyết trắng, thậm chí chúng còn khẽ run run theo nhịp thở dồn dập của Úc An.
Trầm Khinh Biệt nhìn, tức khắc trở nên ngây ngẩn.
Lần dầu tiên cô nhìn Úc An như vậy đột nhiên cảm thấy không quen, thế nhưng ánh mắt vẫn không dứt ra được nơi mềm mại vừa thoát ra khỏi nội y của Úc An.
Phía dưới Úc An không có gì, trên người lại mặc áo sơmi, chỉ là khi áo sơmi hoàn toàn bị cởi ra, rải rác nằm bên người, có một loại cảm giác đối lập quyến rũ vừa nghiêm chỉnh lại vừa hỗn đỗn.
Trầm Khinh Biệt chuyển mắt xuống bên dưới, có thể thấy được rốn và vòng eo của Úc An.
Trầm Khinh Biệt: "..."
Tại sao A Úc lại đi làm người đại diện?
Tại sao không đi làm người mẫu chứ?
Úc An rất xinh đẹp nhưng ngày thường nàng rất biết cách che giấu sao cho đúng mực.
Như một đóa tường vi rực rỡ ẩn sau bức tường, nơi đó chỉ có mình nàng và xung quanh là cành lá vây lấy.
Còn Trầm Khinh Biệt là người bước qua bức tường này, đi đến trước đóa tường vi, khi tỉ mỉ ngắm nhìn, cô phát hiện được bí mật của nàng.
Úc An nhắm mắt, hô hấp rất nặng nề, có lẽ vì trong lúc mơ màng nàng cảm giác nội y của mình bị mở ra, đưa tay lên đặt trên ngực mình, trong tiềm thức nàng nhận ra có điều không đúng, nhẹ vỗ lên nơi mềm mại của mình.
Trầm Khinh Biệt: "..."
Động tác này gần như làm cho mặt của Trầm Khinh Biệt phải đỏ lên.
A Úc, chị ấy đang...!tự sờ mình.
Trầm Khinh Biệt sợ đến ngây người, cô chưa từng thấy Úc An như vậy.
Vội cúi đầu, cô muốn nhanh chóng thay quần áo cho Úc An, lau người giúp nàng.
Chỉ là lúc này, cô bắt đầu có tình trạng luống cuống tay chân, khó khăn cởi đi quần của Úc An, khi cởi ra xong, lại giúp Úc An cởi đi góc nhỏ đang che lấp còn sót lại.
Đôi chân dài của Úc An nhẹ nhẹ nâng lên, ngón chân khẽ động.
Trầm Khinh Biệt ngâm khăn lông vào nước ấm, vắt khô, với nhiệt độ còn ấm trên khăn lông, cô lau người cho Úc An.
Từ mặt đến cổ rồi dần đi xuống, đến nơi núi non của Úc An.
Trầm Khinh Biệt muốn lau sạch người cho Úc An, cho nên bánh bao trắng đỉnh hồng cũng lau lên.
Chuyện này có lẽ đã kích thích đến Úc An, cả người Úc An run lên, hai mắt khẽ mở.
Bởi vì nàng đang bệnh, khi vừa mở mắt, toàn cảnh trước mắt cũng mông lung, cảm nhận được mình đang không mặc gì mà gần sát mắt mình lại đang có một bóng người, tình cảnh này không khác gì Úc An đang bị người xúc phạm, như một phản xạ tự nhiên, cô che lại cơ thể mình, đồng thời vung tay qua.
Chát!
Trầm Khinh Biệt đón một cái tát, tức khắc ngây ngốc.
Úc An mở mắt cho đến khi nàng thấy rõ người trước mặt là Trầm Khinh Biệt, cũng ngây ngốc.
Trầm Khinh Biệt che lại bên má mình: "..."
Úc An che lại nơi mềm lại của mình: "..."
"...A Úc." Lát sau, Trầm Khinh Biệt mếu máo, uất ức không gì kể hết: "Sao chị lại đánh em hả?"
Úc An: "..."
Từ trước đến nay Úc An chưa từng đối xử với Trầm Khinh Biệt như thế, khi nhận ra mình vừa đánh Trầm Khinh Biệt trong lúc mê man, lòng nàng cũng rất xót, nàng vội tiến đến xoa mặt Trầm Khinh Biệt rồi lại thổi thổi, xin lỗi cô: "Chị...!chị không biết là em, chị tưởng rằng có người đang muốn xâm phạm chị, chị rất sợ."
"Em mới là người bị làm cho sợ hãi." Trầm Khinh Biệt nàng nghĩ càng uất ức.
Không phải chỉ là thay đồ lau người thôi sao, vậy mà A Úc lại đánh cô.
Tuy là A Úc bệnh nên không rõ ràng, cô tha thứ cho A Úc nhưng vẫn cảm thấy rất oan ức.
Úc An quỳ trên giường, đang xoa mặt cho Trầm Khinh Biệt, vì trong lòng nàng rất sốt ruột, trong thoáng chốc nàng hoàn toàn quên đi trên người không mảnh che thân, sau đó nhận thấy ánh mắt Trầm Khinh Biệt chuyển xuống tựa như đang nổi trôi trên người mình, nàng vội cúi đầu nhìn xuống.
Úc An: "..."
Nét mặt Úc An bỗng thay đổi, cuống quýt kéo chăn đến bao lấy mình, mặt đầy hoảng sợ, gần như lạnh giọng, nói: "Tại sao em lại cởi đồ của chị!"
"Chị...!chị đang bệnh, ra rất nhiều mồ hôi, còn chưa tắm mà đã nằm ngủ." Trầm Khinh Biệt bị nàng quát đến sợ hãi, rút người lại như chú chim nhỏ, giải thích: "Em muốn thay đồ cho chị, lau người giúp chị, chị sẽ ngủ thoải mái hơn."
Úc An sửng sốt.
Sau đó, nàng cúi đầu nhìn mình rồi lại nhìn sang Trầm Khinh Biệt.
Cuối cùng lý trí của nàng cũng khôi phục, hiểu ý Trầm Khinh Biệt, ý nghĩ vừa rồi vốn là không khống chế được, nó đang từng chút từng chút gào thét bên tai cô.
"...Cảm ơn em." Úc An chỉ đành che giấu sự khẩn trương của mình, ho lên vài tiếng.
Trầm Khinh Biệt thấy nàng lại ho, lo lắng, vội nối: "Trước khi ngủ chị đã uống thuốc?"
"...Đã uống." Úc An buông mắt, nhìn xuống chăn: "Em lấy khẩu trang giúp chị."
"Ờ." Trầm Khinh Biệt tìm tìm, tìm được chiếc khẩu trang y tế, Úc An mang khẩu trang vào, mới nói với Trầm Khinh Biệt: "Chị bị cảm, em đừng đến gần, tránh lây bệnh cho em."
"Cho nên chị mới không đi ăn cùng em đúng không?" Trầm Khinh Biệt trong lòng đầy khổ sở: "Tại sao chị bệnh lại không nói với em."
"Chị nghĩ là không
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...