Chương 152 —— ngủ
"Chuyện này càng không thể, cô ít nói vài câu giúp tôi được không." Cổ Nguyễn Dạ Sênh đỏ lên như lửa đốt, cô càng phải hạ thấp, nhỏ giọng nói.
Tuy thật sự...!cô cũng muốn.
Nhưng cô cũng biết đây là việc nằm mơ mới có được, cô không hy vọng xa vời.
Mà thứ khiến cho cô càng chán nản đó là, cô chưa bao giờ nằm mơ thấy chuyện này.
Sáng hôm nay, khó khăn lắm mới có được một giấc mơ hôn môi với Hề Mặc, nội dung giấc mơ lại phát triển theo hơi hướng không thích hợp, đầu tiên nó làm cho cô hoang mang, sau đó thì cười chết lên chết xuống.
Nếu là thường ngày, có thể Nguyễn Dạ Sênh sẽ hùa theo Nhan Thính Hoan nói đùa vài câu qua điện thoại.
Nhưng lúc này Hề Mặc đang ở cạnh cô, có thể nghe được cô nói chuyện, dù cho cô mặt dày không biết xấu hổ đi nữa thì cô cũng không dám làm mấy trò nói đến chuyện "ngủ" gì đó ở trước Hề Mặc, mấy chuyện này quá nhạy cảm, cô đành phải mập mờ che giấu cho qua.
May mà Hề Mặc không nghe được Nhan Thính Hoan nói gì, nếu không cô cũng không biết làm sao nói cho qua chuyện này.
Nhan Thính Hoan ở đầu dây bên kia bật cười thỏa mãn, lời trong lời ngoài đều đầy tính tò mò: "Xem ra Hề Mặc đang ở cạnh giám sát cô, xem bộ dáng cẩn thận của cô kìa."
Hề Mặc thấy Nguyễn Dạ Sênh đang nói chuyện điện thoại cùng Nhan Thính hoan, nàng liền tránh đi, đi đến vali kiểm tra hành lý của mình còn sót vật gì hay không.
"Ngày mai chúng ta mới khởi hành, hôm nay cô ở chỗ nào?" Nguyễn Dạ Sênh không nói đông tây với Nhan Thính Hoan, hỏi cô: "Ở chỗ của tôi bên kia, hay là về nhà của cô?"
Nhan Thính Hoan làm vẻ nũng nịu như đang khẩn cầu, nhưng trong lời cầu xin có thể nghe rõ tiếng cười: "Tôi không về nhà, cũng không ở chỗ của cô, có thể cho tôi đến nhà Hề Mặc ở được không?"
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
"Không, cô đừng mơ." Nguyễn Dạ Sênh thầm đưa mắt nhìn Hề Mặc, lập tức nói.
Nhan Thính Hoan ra vẻ bị tổn thương: "Sao lại mơ tưởng chứ? Chỉ bằng quan hệ của tôi với cô, thêm cả giao tình với Hề Mặc, ngày mai còn cùng nhau đi Tứ Xuyên, ở nhà Hề Mặc một đêm, không phải càng tiện hơn sao?"
Nguyễn Dạ Sênh không hề dao động, thấp giọng nói: "Đừng giả vờ đáng thương, tôi còn không hiểu cô? Cô chắn chắn mình muốn tới đây chỉ vì tiện sao, rõ ràng là muốn đến đây xem trò vui, chỉ sợ thiên hạ không loạn."
"Ái chà." Nhan Thính Hoan: "Thật vô tình."
Cô ranh mãnh bắt bẻ: "Nhưng chuyện có được ở hay không lại không phải do cô quyết định, mà là Hề Mặc.
Sao cô có thể lập tức khẳng định không được, cô đang lấy thân phận gì để từ chối tôi, đó là nhà Hề Mặc, cô lại không phải là bạn gái của người ta.
Không phải, bạn gái cũng không có quyền này, phải là vợ mới được."
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
Cô biết Nhan Thính Hoan cũng chỉ khua môi múa mép thôi, làm sao để được ở đây, nếu Nhan Thính Hoan thật sự muốn vậy thì sẽ đi nói chuyện với Hề Mặc, chứ không phải ở đây nói bậy nói bạ với cô.
Nhan Thính Hoan bận việc ở quê nhà xong, lúc này rảnh rỗi vô cùng.
Nguyễn Dạ Sênh nghĩ, dù sao Hề Mặc cũng chỉ nghe được cô nói chuyện bên này, có câu hỏi mà không có câu trả lời, Hề Mặc chắc chắn sẽ không biết cô với Nhan Thính Hoan đang nói gì, vì vậy mập mờ đáp trả Nhan Thính Hoan: "Cho dù bây giờ không phải thì tôi cứ cố gắng, nói không chừng sau này lại thành sự thật."
Thật ra cô không dám nghĩ đến tương lai đó, chỉ là diễn cho tròn vai với Nhan Thính Hoan thôi.
Nhan Thính Hoan nghe đến câu này, cười đến sắp xỉu ở bên kia.
Nguyễn Nguyễn nhà cô đúng là dám nói, nói gì thì nói, chỉ có tán gẫu với Nguyễn Dạ Sênh là cô không hề mệt, nói: "Cô ỷ vào người ta không nghe nên mới dám cợt nhả, có gan tới trước mặt người ta nói kìa."
Nguyễn Dạ Sênh hừ nhẹ một tiếng.
Trong mắt lại có chút buồn bã.
...!Cô đúng là không có gan tới trước Hề Mặc nói mấy lời trêu đùa đó.
Cô biết rất rõ, Hề Mặc bây giờ đối xử với cô vô cùng tốt, chuyện này không có gì bàn cãi.
Nhưng cô cảm thấy Hề Mặc chỉ xem cô như là một người bạn đã hoán đổi thể xác cho nhau, đã từng cùng nhau trải qua sinh tử, ranh giới giữa sự dịu dàng và tình yêu chân chính rất mơ hồ, nó rất dễ làm người ta sinh ra ảo tưởng.
Cô phải cố gắng khắc chế trái tim rộn ràng của mình, phải biết giữ đúng mực, tránh cho những điều tốt này làm mờ mắt, không may nói ra một câu mưa rền gió giữ nào đó, làm cho vũ trụ thẳng nữ Hề Mặc sợ hãi, cuối cùng có thể sẽ tránh xa cô.
Nhan Thính Hoan cười nói: "Đợi đến lúc người ta đưa cô đi ngủ thật, sau này cô nói gì cũng đúng."
Cô như nghĩ đến chuyện vui hơn: "Nhưng tôi nghi ngờ, Hề Mặc như vậy, chắc là không biết phải ngủ với cô thế nào."
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
"....Đừng nói chuyện này nữa." Nguyễn Dạ Sênh nhẹ nhàng nói.
Cô biết dù có nói đùa thì cũng phải có chừng mực.
Nếu để Hề Mặc biết, thật sự sẽ rất không vui.
Nghĩ vậy, Nguyễn Dạ Sênh cảm thấy có chút xấu hổ, cảm thấy bản thân không nên đem những chuyện riêng tư ra đùa cợt.
Sau khi nói xong, cô còn cảm thấy bản thân mình đang thiếu tôn trọng Hề Mặc.
Rõ ràng không có bất kỳ mối quan hệ nào, sao lại có thể tưởng tượng đến những chuyện đó.
Nhưng thỉnh thoảng, trong tiềm thức, cô không thể khống chế bản thân sinh ra một vài ý muốn không nên cho ai biết.
Hề Mặc quay sang, nhìn Nguyễn Dạ Sênh.
Nàng thấy trước đó Nguyễn Dạ Sênh nói chuyện còn cười tươi vui vẻ nhưng lúc này sắc mặt có chút thay đổi, mày cũng cau lại.
Nhan Thính Hoan hiểu ý Nguyễn Dạ Sênh, không đùa nữa, nói chuyện khác với Nguyễn Dạ Sênh, cũng nói là mình ở lại trong nhà cô, ngày mai gặp hai cô ở sân bay, sau đó thì kết thúc trò chuyện.
Nguyễn Dạ Sênh cất điện thoại, cũng đi đến cạnh nơi để hành lý.
"Sao vậy?" Hề Mặc do dự đôi chút, cuối cùng vẫn hỏi: "Trước đó nói chuyện còn tốt đẹp, đột nhiên sao lại không vui?"
"Không phải mình không vui." Nguyễn Dạ Sênh cười cười: "Cậu cũng biết Nhan Thính Hoan thường hay nói chuyện không lựa lời, mình chỉ tung hứng với cô ấy thôi."
Tâm tư của cô căn bản khó mà nói ra được.
Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh rơi đến chiếc cổ của Hề Mặc.
Hôm nay Hề Mặc mặc chiếc áo cổ thấp, làn da nơi cổ đó trắng nõn tinh tế, xương quai xanh bên dưới như đung đưa trước mắt Nguyễn Dạ Sênh, không hiểu sao mặt Nguyễn Dạ Sênh nóng lên, cảm thấy bản thân thật đáng xấu hổ, theo phản ứng, ánh mắt cô lảng tránh.
Nhưng do trước đó nghe Nhan Thính Hoan nói bậy, hết ngủ rồi này ngủ kia, ánh mắt cô nóng bỏng trở lại, như có ma lực nào đó, cô khó kiềm chế nhìn lại, vẫn chứ nhìn chằm chằm vào cổ áo.
Hề Mặc tựa như nhận ra nơi cô đặt mắt, cũng có chút mất tự nhiên, tay theo phản xạ đưa lên nơi cổ áo sửa sửa, nhìn như đang sửa tóc đang buông ở đầu vai.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
Hề Mặc: "..."
Bầu không khí tức khắc trở nên gượng gạo.
Nguyễn Dạ Sênh vội ngồi xuống, tiếp tục soạn đồ, lại hỏi Hề Mặc có cần mang theo thứ gì khác nữa không, Hề Mặc thuận theo nói vài món.
Tiếp đó, Hề Mặc gọi cô: "...!Dạ Sênh."
Nguyễn Dạ Sênh bỗng giật mình.
"Cậu...!muốn xem tranh không?" Dường như để phá đi bầu không khí kỳ lạ lúc này, Hề Mặc chủ động lên tiếng.
"Tranh?" Lòng Nguyễn Dạ Sênh thoáng chuyển, thật nhanh nghĩ đến thứ mà Hề Mặc nói: "Là bức tranh mà tài xế Trương Đông Dương vẽ?"
"Ừm." Hề Mặc gật đầu: "Lúc trước mình có nói, đợi đến khi cậu đến nhà mình, mình sẽ đưa nó cho cậu xem, cậu không tò mò? Giờ cậu đang ở đây, muốn đi xem chứ?"
"Được, soạn đồ xong chúng ta đi ngay." Nguyễn Dạ Sênh vội nói.
Đến khi hành lý đã sắp xếp thỏa đáng, Nguyễn Dạ Sênh theo Hề Mặc đi đến thư phòng.
Trong thư phòng của Hề Mặc có rất nhiều khung ảnh tiêu bản lá cây, nàng lấy một trong những khung ảnh ở đây, mở ra phần đệm ở phía sau, lấy ra tờ giấy bị gấp lại đặt ở bên trong.
"Cậu giấu ở đây?" Nguyễn Dạ Sênh lại thấy bất ngờ.
Nhưng ngẫm lại thì đây mới đúng là tác phong của Hề Mặc.
"Ở đây khá an toàn." Hề Mặc nói: "Vì chúng nhiều và không quá bắt mắt."
Nguyễn Dạ Sênh ngồi trên chiếc sofa mềm mại, cười nhìn nàng: "Nơi càng ít bắt mắt, chính xác là nơi tốt để giấu những món đồ quan trọng.
Dù sao khi trộm vào nhà, thứ nghĩ đến đầu tiên sẽ là két sắt, cho nên thứ quan trọng nhất không nên để ở két sắt."
Tờ giấy vẽ của Trương Đông Dương lấy ở viện điều dưỡng là một tờ giấy a4 màu trắng bình thường, tính chất giấy cũng rất mỏng, đây là tờ giấy mà Hề Mặc tìm được ở dưới giường bệnh của Trương Đông Dương khi theo dõi ba Hề Quý của nàng ở viện điều dưỡng.
Giờ cũng đã qua nhiều năm, tờ giấy đã nhuộm màu ố vàng.
Hề Mặc cẩn thẩn mở tờ giấy ra, đưa nó cho Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh nhận lấy, vừa nhìn liền thấy trên tờ giấy trắng, toàn bộ gần như đều là màu mực đen.
Nhưng nó không phải được hình thành từ nhiều chấm mực đen đơn thuần mà là từ vô số đường vẽ xoay quanh, chúng xoắn vào nhau, trùng điệp bao lấy, chúng uốn cong tạo thành nhiều vùng đen.
Sau khi Trương Đông Dương được cứu khỏi chiếc xe tải gây ra cái chết của Giản Nguyên, hắn ta trở nên điên loạn, thần kinh không ổn định, có rất nhiều hành động bất thường.
Việc hắn ta làm mỗi ngày ở viện dưỡng lão chỉ là vẽ, nói đúng hơn là vẽ loạn, không ngừng dùng ngòi bút cọ xát, cào lấy lên mặt giấy một cách lặp đi lặp lại, chúng phát ra tiếng sột soạt chói tai, còn Hề Quý, mỗi ngày sẽ phái người trông chừng hắn ta và thu lấy từng bức vẽ.
Đôi lúc, hắn ta cứ dùng ngồi bút ma sát trên mặt giấy liên tục trong khoảng 20 đến 30 phút, thậm chí tờ giấy vì thế mà rách nát.
Nguyễn Dạ Sênh chăm chú nhìn xem.
Thỉnh thoảng còn giơ tờ giấy lên hướng ra phía có ánh nắng, xem qua xem lại.
"Cậu nhìn ra gì không?" Hề Mặc hỏi cô.
Nguyễn Dạ Sênh lắc đầu: "Hắn ta vẽ quá rối loạn, không thể nhìn ra được, giống như chỉ tùy tiện quẹt trên giấy, không thể nhìn ra quy luật."
Hề Mặc nhẹ nhíu mày, nói: "Nếu thật sự không có ý nghĩa, không thể nào ba mình cứ đến thu lại những bức vẽ của Trương Đông Dương.
Tuy thần trí hắn ta bất thường nhưng trong tiềm thức vẫn còn có rất nhiều ấn tượng với lần tai nạn xe đó, ba mình chắc chắn muốn thông qua những bức tranh hắn ta vẽ để xem có khai thác được gì từ ký ức của hắn ta không."
Có lẽ vì nhớ đến ngày mà mẹ Giản Nguyên của nàng phải chết thê thảm, đột nhiên sắc mặt nàng trở nên lạnh lẽo.
Nguyễn Dạ Sênh biết nàng nghĩ đến điều gì nhưng không biết phải an ủi nàng thế nào, chỉ đành đặt tạm tờ giấy lên sofa, nhẹ bước đến lấy ly nước đặt trên bàn, muốn đưa nó cho Hề Mặc.
Đến khi Nguyễn Dạ Sênh quay trở lại, mắt cô thoáng lướt qua rồi dừng lại ở sofa.
Hai mắt nàng khẽ nheo lại, lập tức dừng chân.
Sau đó cô bước nhanh đến sofa, đưa ly nước cho Hề Mặc đang ở bên cạnh, cô lần nữa nhặt lên tờ giấy kia.
Cô đưa tờ giấy ra xa hơn, hai mắt nheo lại nhìn càng câu càng mê mang hơn.
"Dạ Sênh?" Hề Mặc nhận thấy cô khác thường, cho là cô đã phát hiện điều gì.
Nguyễn Dạ Sênh thu mắt, nói với Hề Mặc: "Cậu có biết khi nheo mắt lại để nhìn một thứ ở cách xa mình thì những thứ đó sẽ trở nên khái quát hơn không?"
Hề Mặc gật đầu: "Mình biết."
Nàng hiểu sự "khái quát" mà Nguyễn Dạ Sênh nói, đây là một câu nói trong hội họa, tuy nàng và Nguyễn Dạ Sênh không giỏi về hội họa nhưng hai người vẫn biết một số khái niệm trong đánh giá mỹ thuật.
Khái quát, là phát thảo hình dạng tổng thể của đối tượng, bỏ đi những chi tiết phức tạp, chỉ để lại phần hình khối.
Nguyễn Dạ Sênh liền đưa tờ giấy trong tay cho Hề Mặc: "Cậu nhìn xem giống như mình vừa rồi, xem quan sát được gì?"
Hề Mặc cũng đưa tờ giấy ra xa hơn, mắt thoáng nheo lại.
Vì cách quan sát này, những đường vẽ nhỏ trên tờ giấy như biến mất, từng vùng lớn hợp thành một thể hoàn chỉnh.
Hề Mặc lược đi những đường mực quấn quanh, lúc này, sự thay đổi rõ rệt của từng đường vẽ càng thể hiện rõ ràng.
Vì lực hạ bút cộng thêm số lần lặp lại việc cọ xát, trên mặt giấy sẽ có những vùng sâu cạn khác nhau.
Một người không thể nào chỉ dùng bút để tô hết khắp mặt giấy, chắc chắn phải có ẩn ý.
Và vì thay đổi phương pháp quan sát, tuy thiếu rõ ràng nhưng sự sâu cạn thông qua từng hình khối vẫn tạo thành sự khác biệt.
Hề Mặc phát hiện hình ảnh của hai khối đen ở giữa so với các khối bên ngoài đậm hơn, tựa như Trương Đông Dương rất để tâm đến hình dạng của hai khối hình này, vì vậy mới lặp đi lặp lại tô đen nó.
Tựa như khi học sinh viết sai một từ nào đó, vì vậy sẽ dùng bút đồ đi đồ lại ở vị trí chữ này, cuối cùng đồ ra một đốm đen.
"Lẽ nào hắn ta vẽ hai khối này trước sau đó muốn tô bỏ nó, rồi dùng bút tô hết ở xung quanh để làm nó trở nên lộn xộn, khó phân biệt?" Hề Mặc hỏi Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh đứng bên cạnh Hề Mặc, nhìn về tờ giấy cách đây không xa: "Có lẽ là vậy."
"Cậu cảm thấy hai khối hình này giống thứ gì?" Thật ra Hề Mặc đã nhìn ra nhưng nàng muốn biết cái nhìn của Nguyễn Dạ Sênh.
"Giống nửa cơ thể của hai người, hình tròn phía trên là phần đầu, phía dưới là cơ thể." Giọng nói Nguyễn Dạ Sênh như có chút u lạnh: "Còn ở bên cạnh, hắn ta cố tình vẽ nhiều vòng quấn quanh hai khói này, trông giống như phần kính chắn gió của chiếc xe."
"...!Đúng, có lẽ đây là tiền thức của hắn ta." Hề Mặc nói: "Lúc ấy trên xe tải của Trương Đông Dương, có thể có hai người, vẫn còn một người ngồi ở ghế phụ."
"Nhưng năm đó cậu nói tại hiện trường chỉ phát hiện một mình Trương Đông Dương, không có thi thể của người khác." Không hiểu sao Nguyễn Dạ Sênh cảm thấy người như rét lạnh: "Có một người trốn thoát?"
"Mình cần thiết phải nghĩ ra cách để tìm được người này." Hề Mặc thu lại tờ giấy, thong thả gấp lại theo nếp gấp cũ, ánh như như rơi vào đêm tối, trầm giọng, nói: "Nếu tên này còn sống, vậy ắt hẳn đã chứng khiến tất cả."
Nguyễn Dạ Sênh hiểu được tâm trạng của nàng.
Nàng và ba Hề Quý của nàng như nhau, hai người đến nay vẫn chưa thể buông bỏ cái chết của Giản Nguyên.
Hai người biết cái chết của Giản Nguyên có ẩn tình, nhiều năm trôi qua vẫn giữ lấy ý muốn làm rõ chân tướng năm đó.
"Mình...!có thể giúp cậu không?" Nguyễn Dạ Sênh cân nhắc, nói: "Ý mình là, nếu cậu cần mình hỗ trợ."
Cô không chắc bản thân thích hợp hỏi đến vấn đề này.
Dù sao đây cũng là việc cá nhân của Hề Mặc, một việc riêng rất quan trọng, việc này liên quan đến nguyên nhân cái chết của Giản Nguyên, với thân phận là bạn, cô sợ mình sẽ vượt giới hạn.
Hề Mặc quay lại, nhìn cô một lúc lâu, nói: "Mình hy vọng cậu ở cạnh cùng mình."
Nguyễn Dạ Sênh thoáng chốc ngẩn người.
Cho dù lý trí cô biết rõ, Hề Mặc nói ở bên cạnh nàng, là cạnh nàng để điều tra chân tướng.
Nhưng trái tim cô lại vì hai chữ "ở cạnh" mà thình thịch đập liên hồi.
"Vừa rồi cậu đã giúp mình một việc rất quan trọng." Hề Mặc nghiêm túc: "Dạ Sênh, mình cần cậu."
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
Hai tai của cô nóng lên, theo phản xạ, cô thả mắt nhìn xuống sàn gỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...