Chương 144 —— Xoa bóp
Lúc này Nguyễn Dạ Sênh dường như có gì đó không vui, Hề Mặc thật sự không hiểu lý do.
Theo như logic, câu trả lời vừa rồi của nàng chắc hẳn không có gì sai, về điểm này thì nàng vô cùng tự tin.
Dù sao ở xã hội bây giờ, chuyện này đúng là vài nguồn tin đưa tin rất chính xác, số liệu đưa ra cũng rất đáng tin cậy.
Vậy nàng đã trả lời đúng nhưng nhìn phản ứng của Nguyễn Dạ Sênh, nàng thấy thấp thỏm giống như đã làm sai đáp án vào môn thi sở trường của mình vậy.
Có lẽ vì thường ngày Nguyễn Dạ Sênh lúc nào cũng nói cười vui vẻ với nàng, nhìn thấy nét mặt Nguyễn Dạ Sênh trầm xuống Hề Mặt không quen, vội đứng lên nói: "Cậu yên tâm, nhất định sẽ tìm thấy.
Tất cả thư mình nhận được đều được giữ ở đây, chúng ta cứ tìm từ từ từng lá, dành nhiều thời gian tìm thì sớm muộn gì cũng có thể tìm được."
Đột nhiên Hề Mặt thấy Nguyễn Dạ Sênh đứng lên, cô ngước lên nhìn, lập tức phát hiện chút khẩn trương hiện rõ trên gương mặt Hề Mặc.
Sự khẩn trương này của Hề Mặc đã làm chút hờn dỗi của Nguyễn Dạ Sênh bay mất, chỉ thấy vô cùng ngọt ngào.
Nhưng ngoài mặt thì cô vẫn giả vờ một cách hoàn hảo, khẽ khẽ nhíu mày: "Nếu lỡ không tìm ra thì sao?"
"Thì mình..." Khi Hề Mặc nói tiếp, thật ra trong lòng không có gì phải do dự, nhưng lời ra thì như vướng phải cái gì, ngập ngừng một lát mới tiếp tục nói: "Mình sẽ bồi thường cho cậu."
"Cậu muốn bồi thường thế nào?" Nguyễn Dạ Sênh nâng hai má, hỏi.
"Nên bồi thường thế nào thì bồi thường thế đó." Có lẽ trong lòng đã kiên định, nếu như tìm không thấy nàng nhất định sẽ bồi thường cho Nguyễn Dạ Sênh, lúc này Hề Mặc không lảng tránh vấn đề mà thẳng thắn nhìn vào mắt Nguyễn Dạ Sênh trả lời.
Nguyễn Dạ Sênh che đi nụ cười của mình dưới bàn tay đang nâng cằm: "Mình vẫn chưa nghĩ ra sẽ bắt đền cậu thế nào, cậu biết chứ?"
Hề Mặc nói: "Vậy đợi khi cậu nghĩ ra thì nói với mình.
Sau này, cho dù không biết đến bao lâu cậu mới nói với mình, mình đều sẽ thực hiện lời hứa, bồi thường cho cậu."
Nguyễn Dạ Sênh không thể nhịn được, cô nhẹ bật cười.
Lắm lúc, sự nghiêm túc của Hề Mặc làm cô vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười.
Nhưng ma xui thế nào, cô lại thích sự nghiêm túc này của nàng.
"Sao vậy?" Hề Mặc khó hiểu, tại sao Nguyễn Dạ Sanh lại cười hỏi: "Cậu nghĩ ra gì sao?"
Có lẽ Nguyễn Dạ Sênh đã nghĩ ra ý tưởng muốn nàng bồi thường thế nào, nhưng có khó thực hiện không?
Thỉnh thoảng Nguyễn Dạ Sênh hay có những ý nghĩ xấu xa, nếu như cô muốn để nàng làm chuyện gì đó khó khăn để bồi thường, cũng rất có khả năng.
Nghĩ đến đây, Hề Mặc không những không cảm thấy áp lực, trái lại nàng cảm thấy, cho dù có khó bao nhiêu nàng bắt buộc phải làm được.
Bởi vì việc nàng không nhận được quà và thư của Nguyễn Dạ Sênh, điều đó khiến nàng cảm thấy rất hối hận, cho dù phải cố gắng bao nhiêu, nàng cũng muốn bồi thường cho tiếc nuối trước đây.
"Không sao cả." Nguyễn Dạ Sênh bật cười thành tiếng, không hề che giấu nụ cười của mình, cô đổi tay chống cằm, dáng ngồi trông rất thích ý, cô ngã người về trước nhìn Hề Mặc nói: "Sao cậu lại đáng yêu như vậy?"
Hề Mặc: "..."
Vì trước đó đột nhiên nàng bị vẻ mặt trầm lặng của Nguyễn Dạ Sênh làm cho bối rối, rồi lúc này lại được Nguyễn Dạ Sênh đánh giá là "đáng yêu", nàng không tài nào phản ứng kịp, thế là cứng nhắc đứng ở đó.
Ánh mắt nàng lúng túng nhìn lên chiếc bàn đổ đầy thư kia.
Nguyễn Dạ Sênh trêu chọc Hề Mặc xong, tâm trạng tốt lên, quyết định ngừng việc trêu chọc, tìm thư mới là chuyện quan trọng nhất.
Cô cười liếc nhìn Hề Mặc một cái, không nói gì nữa, chỉ cúi xuống tìm thư.
Hề Mặc cũng ngồi trở lại.
Hai người ngồi tìm kiếm thư một cách cẩn thận, cứ lặp đi lặp lại việc kiểm tra từng lá như vụn nhặt, nhưng Hề Mặc không cảm thấy mệt mỏi, tìm hết hộp này đến hộp khác, ở nàng tràn ngập sự nhiệt huyết.
Không biết qua bao lâu, điện thoại Nguyễn Dạ Sênh vang lên âm thanh thông báo, cô tiện tay lấy điện thoại ra xem, là Trầm Khinh Biệt gửi tin nhắn thoại đến cho cô.
Theo như thường ngày, đa phần Trầm Khinh Biệt sẽ nói rất nhiều chuyện nhảm nhí.
Lúc này Nguyễn Dạ Sênh lại đang bận tìm thư, vốn không có nhiều thời gian để trò chuyện cùng Trầm Khinh Biệt, nhưng vừa rồi mới đọc được 8 trang thư mà Trầm Khinh Biệt gửi cho Hề Mặc, lúc này cô có khá nhiều cảm xúc, hơn nữa cô còn phát hiện được một bí mật của Trầm Khinh Biệt, chuyện này ngay cả bản thân Trầm Khinh Biệt cũng không hề biết, đây đúng là một chuyện thú vị.
Nguyễn Dạ Sênh mang vào tai nghe bluetooth, mở đoạn tin thoại của Trầm Khinh Biệt nghe.
Giọng Trầm Khinh Biệt nghe như đang chán chường rồi lại mang theo sự cồn cào trong lòng, nói: "Nguyễn Nguyễn, mình bực bội quá."
Nguyễn Dạ Sênh gõ chữ trả lời: "Sao lại bực bội?"
Trầm Khinh Biệt lúc nào trả lời tin nhắn cũng nhanh, có thể nói là một chuẩn mực cho việc trả lời tin nhắn: "Lại đâu mà lại, mình mới bực bội đây thôi, có biết chưa?"
Nguyễn Dạ Sênh: "Rồi rồi, ý mình là mới đây."
Trước kia, những lúc Trầm Khinh Biệt than phiền với cô đa phần luôn nói là mình không biết tại sao lại như vậy nhưng nói chuyện chưa đến hai câu thì bắt đầu xả lên người Úc An.
Khi đó Nguyễn Dạ Sênh chưa nhìn ra, nhưng từ khi đọc hết những gì Trầm Khinh Biệt nói trong thư, tự khắc cô thông suốt vấn đề.
Căn nguyên phiền muộn của Trầm Khinh Biệt chính xác nằm ở Úc An.
Trầm Khinh Biệt thở dài: "Mình không biết gần đây mình bị làm sao nữa, rất dễ nóng giận, rất dễ bực bội, thỉnh thoảng cũng không có tâm trạng để làm việc.
Nếu như A Úc biết lúc làm việc mà mình lại phân tâm, chắc chắn sẽ bị mắng."
Quả nhiên, lại nhắc đến Úc An.
Nguyễn Dạ Sênh cố tình trả lời: "Là Úc An làm cậu bực bội sao?"
"Mình bực bội là do mình, không liên quan gì đến A Úc cả, A Úc cũng không ở cạnh mình, sao có thể làm mình bực bội được chứ?" Trầm Khinh Biệt uất ức nói: "Cũng đúng, A Úc giờ còn không thể quan sát tình trạng công việc của mình, làm sao biết mình phân tâm gì chứ, cơ bản là mình chẳng có lý do gì để giận chị ấy cả."
Gần đây, rất ít khi cô làm A Úc tức giận.
Ngay cả người còn không gặp được thì giận cái gì.
Nguyễn Dạ Sanh thầm tấm tắc trong lòng.
Xem ra Trầm Khinh Biệt rất mong Úc An làm cô bực bội, cũng rất mong cô làm cho Úc An phải nổi giận, thật không hổ là sự khổ lao đầy thanh lưu, ngay cả chọc giận cũng được mong chờ.
Thấy Nguyễn Dạ Sênh không trả lời, Trầm Khinh Biệt chua xót như thất mùa, than phiền: "Hai ngày trước A Úc có đến gặp mình nhưng không ở được bao lâu đã vội vàng đi rồi, vội đi gặp cái tên Lâm Thuấn Phong đó.
Cái tên tiểu bạch kiểm đó bây giờ rất được công ty coi trọng, cả A Úc cũng phải nâng hắn, mình tức quá, tức quá, tức quá."
Lần này Trầm Khinh Biệt không phải dùng "tức chết bạn tôi rồi" nữa, cô hồn nhiên, vô thức, thẳng thắn lải nhải để thể hiện bao nhiêu tức giận của mình đối với tên tiểu bạch kiểm kia.
Nhưng tức giận thì có ích lợi gì, A Úc cũng sẽ không về với cô.
Trầm Khinh Biệt mỗi lần như thế đều như một cái bình chứa hết buồn bực bên trong, Úc An không thể nhìn thấy, cô dồn nén chúng bên trong, làm bản thân tích tụ sự buồn bực như một con cá nóc.
"Lâm Thuấn Phong trông rất có tương lai, các vị cấp cao ở công ty cậu nhìn không lầm, nếu sau này Lâm Thuấn Phong nổi tiếng, Úc An dưới thân phận người đại diện đương nhiên sẽ có không ít lợi ích, tiền hoa hồng cũng sẽ ngày càng nhiều.
Chuyện này nói thế nào cũng là một chuyện tốt đối với Úc An, tại sao cậu lại không vui?" Nguyễn Dạ Sênh đương nhiên biết rõ nguyên nhân buồn bực của Trầm Khinh Biệt, cười cười gõ chữ.
Trầm Khinh Biệt chỉ biết bản thân đang rất tức giận, nào hiểu được thâm ý trong đó, nói: "Mình cũng rất nổi tiếng mà, A Úc chỉ cần nâng mình, hoa hồng từ mình cũng nhiều, mình còn có thể chia cổ phần ở công ty của mình cho chị ấy, tên tiểu bạch kiểm kia có không.
Không nói đến cái khác, để đợi tên tiểu bạch kiểm đó nổi tiếng cũng cần thời gian nhưng lúc này mình đã rất nổi tiếng, mình bây giờ chỉ cần nhìn cũng có được, còn tên tiểu bạch kiểm kia thì nghĩ thôi cũng còn phải lo, vậy tại sao chị ấy lại cần tên tiểu bạch kiểm kia mà không cần mình."
Với Trầm Khinh Biệt, nhận thức của cô lúc nào cũng có một loại trong sáng đơn thuần.
Trong một giới mà lúc nào cũng cần sự đẩy đưa khéo léo, những lời nói thế này, không một ai dám thể hiện ra ngoài, chứ đừng nói đến việc khẳng định mình nổi tiếng, nhưng Trầm Khinh Biệt lại khác.
Trầm Khinh Biệt cảm thấy gương mặt mình rất đẹp.
Tương tự, cô cũng cảm thấy mình rất nổi tiếng.
Đây là sự thật, tại sao cô phải giấu.
"Mình không phải chị ấy, cậu đi nói với mình, hỏi tại sao chị ấy không cần cậu thì có lợi ích gì?" Nguyễn Dạ Sênh nhìn xem thời gian, nghẹn cười đánh chữ: "Cậu đến hỏi trực tiếp chị ấy thôi.
Bây giờ mình đang bận không thể trò chuyện lâu với cậu được, có thời gian rảnh mình trả lời cậu sau."
"Giờ không phải cậu đang ở nhà tại Thượng Hải dưỡng sức khỏe sao, sao lại còn việc bận?"
"Mình đang bận tìm đồ.
Trầm Khinh Biệt tò mò hỏi: "Đồ gì? Sao trông cậu lại gấp như vậy."
"Một thứ rất quan trọng." Nguyễn Dạ Sênh trả lời: "Mình phải tiếp tục đây."
Tuy Trầm Khinh Biệt thích nói nhiều nhưng biết lúc nào không tiện quấy rầy, cô vội nói một tiếng được, rồi không tiếp tục gửi tin nhắn.
Khi Hề Mặc đang tìm thư, thoáng nhìn qua Nguyễn Dạ Sênh đang vừa cười vừa nhắn tin, tựa như đang trò chuyện với một ai đó rất hợp ý, nàng theo lẽ thường nghĩ, chắc là "Hội chị em Thượng Hải tương thân tương ái" đang sôi nổi trò chuyện, nàng âm thầm mở ra nhưng thấy không có nhiều tin nhắn mới.
"Tìm lâu vậy rồi, cậu muốn nghỉ ngơi chút không?" Nguyễn Dạ Sênh bỏ điện thoại xuống, thấy Hề Mặc dừng tay, hỏi.
"Mình không cần." Hề Mặc nói: "Cậu nghỉ ngơi chút đi."
"Vừa rồi mình nói chuyện với bạn một lúc, xem như vừa nghỉ ngơi xong đi." Nguyễn Dạ Sênh vừa lật thư vừa nói.
Hề Mặc phát hiện vừa rồi khi Nguyễn Dạ Sênh trò chuyện cùng người khác, trên mặt là nụ cười rất chân thật, có lẽ là rất vui nhưng Nguyễn Dạ Sênh chỉ nói một lát, cảm giác như đang có việc bận, nên nói: "Nếu cậu cảm thấy thư giãn khi nói chuyện với bạn, có thể nói một lúc cũng được, việc ở đây không cần quá bận tâm."
Nguyễn Dạ Sênh chớp chớp mắt: "Mình cảm thấy ngồi tìm thư với cậu thế này càng thư giãn hơn.
Hề Mặc: "..."
Nàng không biết phải tỏ thái độ thế nào cho phải, đành qua loa ờ một tiếng, thả mắt xuống tìm thư.
Nguyễn Dạ Sênh nhẹ cười.
Hai người mải mê tìm thư đến 5h rưỡi chiều, hộp đựng thư đổi hết hộp này đến hộp khác, nhưng một lá thư của Nguyễn Dạ Sênh cũng không tìm được.
Hề Mặc có chút thất vọng, đi đến phòng giữ quà bên kia, nàng cho rằng ở phía bên Chu Văn Hứa sẽ có tin tức tốt cho nàng, không ngờ cũng là công dã tràng.
Chu Văn Hứa hổ thẹn nói: "Hề Mặc, xin lỗi, bọn tôi tìm cả buổi chiều, tạm thời vẫn chưa tìm thấy quà của Nguyễn tiểu thư."
Nhóm vài người bọn họ cùng nhau tìm kiếm, hiệu suất thật ra rất cao, quà đã tìm hơn phân nửa nhưng trước sau vẫn không thấy bóng dáng quà của Nguyễn Dạ Sênh đâu.
Hề Mặc nhíu mày, suy nghĩ lại.
Nàng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Quà Nguyễn Dạ Sênh đưa có vài món, mà nhóm người Chu Văn Hứa đã lật tìm đến hơn bảy tám phần, theo xác suất cũng sẽ không đến mức thế này, ít nhất cũng có thể tìm ra được một món, nhưng tại sao ngay cả một món cũng không tìm thấy.
Chu Văn Hứa nói: "Bây giờ cũng đến giờ ăn chiều rồi, em và Nguyễn tiểu thư nên đi ăn đi, bọn tôi ở đây tìm xem trong số còn lại, dù sao còn lại cũng không bao nhiêu.
Buổi tối em và Nguyễn tiểu thư cứ nghĩ ngơi cho tốt, không cần sang đây đâu."
Nhóm người Chu Văn Hứa cũng không hề nghỉ trưa, cứ liên tục tìm kiếm suốt buổi, tuy Chu Văn Hứa không thể hiện, là do anh ta tình nguyện giúp Hề Mặc tìm quà nhưng Hề Mặc vẫn có thể nhìn ra sự mệt mỏi của bọn họ, nên nàng nói: "Mọi người cũng không cần tìm tiếp, ngày mai hẳn tìm."
"Không phải em rất nôn nóng muốn tìm được sao?" Chu Văn Hứa thắc mắc.
Hề Mặc: "..."
"Ai nói với anh là tôi nôn nóng?" Hề Mặc liếc anh ta: "Tôi không vội.
Các người ngày mai rồi tìm."
"Em thật sự không vội?" Lần thứ hai Chu Văn Hứa muốn xác nhận.
Hề Mặc lạnh lùng nói: "Anh có tin tôi cho anh cuốn gói đi không?"
Chu Văn Hứa lắc đầu: "Tôi không tin."
Hề Mặc: "..."
Thật bội phục Chu Văn Hứa.
"Buổi tối không tăng ca, nghỉ đi." Cuối cùng Hề Mặc nói.
Nếu Hề Mặc đã nói rõ như vậy, Chu Văn Hứa không nên kiên trì thêm, nói với những bảo vệ khác và người làm giúp đỡ dọn dẹp cho gọn gàng rồi rời đi.
Hề Mặc cùng Nguyễn Dạ Sênh từ bên trong đi ra, đi đến nhà chính của Hề Mặc.
Mùa đông trời nhanh tối, sắc trời bên ngoài đã âm u, mưa lạnh vẫn chưa dừng, hai người mở dù, dưới cơn mưa bụi cùng ánh đèn mờ ảo ngoài sân bước đi.
"Buổi tối không phải tìm." Hề Mặc vừa đi vừa nói chuyện: "Mình mệt rồi, sáng mai tiếp tục."
Thật ra nàng không mệt chút nào, nàng chỉ sợ Nguyễn Dạ Sênh phải vất vả.
Nếu như nàng muốn tiếp tục tìm, Nguyễn Dạ Sênh chắc chắn sẽ cùng tìm với nàng mà nàng để Chu Văn Hứa không tìm vào buổi tối phần lớn nguyên nhân cũng là vì Nguyễn Dạ Sênh, nếu như buổi tối Chu Văn Hứa còn dẫn người đến tìm, Nguyễn Dạ Sênh đương nhiên sẽ không được nhàn rỗi, bắt buộc phải dừng lại.
Hề Mặc nói nàng mệt, Nguyễn Dạ Sênh vội vàng nhích đến gần nàng, hai người gần như dựa vào nhau, Nguyễn Dạ Sênh nói: "Buổi tối có muốn mình xoa bóp cho cậu không?"
"Xoa...xoa bóp cái gì?" Hề Mặc dừng lại.
Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Đương nhiên là xoa bóp vai, nếu không thì xoa bóp cái gì?"
Hề Mặc: "..."
Nguyễn Dạ Sênh nói: "Không phải cậu nói mệt sao, xoa bóp vai có thể giúp cậu thả lỏng cơ vai và cổ."
"...Được." Hề Mặc cúi xuống nhìn mặt đất ướt sũng.
Nguyễn Dạ Sênh không nói nữa, chỉ nhìn sườn mặt mông lung trong màn mưa của Hề Mặc, hàng đèn trước sân vì hai người mà tỏa ra tầng ánh sáng nhu hòa.
Sau khi trở về, Nguyễn Dạ Sênh nấu xong bữa chiều, hai người ăn xong, dọn dẹp rồi ngồi nghỉ ngơi ở sofa phòng khách.
TV mở lên, Nguyễn Dạ Sênh ngồi bên cạnh Hề Mặc, giúp Hề Mặc xoa bóp vai.
Tay Nguyễn Dạ Sênh linh hoạt, lúc xoa bóp tê tái như thấm vào tận xương.
Hề Mặc giữ một biểu cảm, nhìn TV chằm chằm, nhưng lực chú ý chưa bao giờ dời khỏi sự nóng lên từ bờ vai của mình.
Xoa bóp, Nguyễn Dạ Sênh vỗ vỗ nhẹ lên vai Hề Mặc, cười nói: "Sao càng xoa, cơ của cậu càng cứng lại vậy? Thả lỏng đi, cậu như vậy mình xoa rất mệt đó, xoa bóp không nổi đâu."
Hề Mặc vừa nghe Nguyễn Dạ Sênh nói sẽ mệt, nghiêm chỉ ngồi lại, nói: "...Đừng xoa nữa."
"Xoa bóp cũng chưa được bao lâu, thật không cần nữa?" Nguyễn Dạ Sênh nói.
"...Ừm." Hề Mặc chỉnh lại dáng ngồi: "Đến lượt mình xoa cho cậu."
"Cậu cũng biết xoa bóp?"Nguyễn Dạ Sênh ngạc nhiên.
"Kỳ lạ lắm sao?" Hề Mặc nói: "Ngày trước phải ngồi đàn lâu, vai và cổ sẽ rất mỏi, mình đều tự xoa bóp.
Mình không thích người khác chạm vào vai mình, mình thấy không được tự nhiên."
Nguyễn Dạ Sênh sửng sốt.
Trong giây tiếp theo, cô cảm giác được ngọt ngào, trong mắt đầy sự bất ngờ: "Mà vừa rồi cậu để cho mình xoa bóp giúp cậu?"
Hề Mặc: "..."
"...Vì trước đó mình mệt, nếu tự xoa bóp sẽ càng mệt hơn, vừa lúc có cậu ở đây mới để cậu giúp." Nàng cứng nhắc nói: "Việc gì cũng có ngoại lệ, đôi khi những tình huống đặc thù phải có cách đối xử đặc biệt."
Mắt Nguyễn Dạ Sênh cong lên: "Vậy là mình rất may mắn rồi, vì nhận được cách đối xử đặc biệt."
Hề Mặc hỏi lại cô: "Là cậu giúp mình xoa bóp, đây là việc tốn sức, người mệt là cậu, vậy thì may mắn gì chứ?"
Nguyễn Dạ Sênh thả lỏng ngồi ở sofa, trong lòng ôm chiếc gối, nói: "Vì mình thích giúp người khác xoa bóp vai.
Được làm việc mình thích đương nhiên là may mắn."
"Cậu thích giúp người khác xoa vai?" Hề Mặc nhíu mày: "Vậy trước đây cậu thường xuyên xoa bóp vai cho người khác hay sao?"
"Đúng vậy." Nguyễn Dạ Sanh ôm chiếc gối, nhè nhẹ xoa: "Rất thường xuyên, mà đối phương cũng rất thích."
Hề Mặc: "..."
...Đối phương rất thích.
Nàng lại cảm thấy rất không vui, nhưng nàng không thể ngăn việc Nguyễn Dạ Sênh giúp người khác xoa bóp, dù sao cũng là Nguyễn Dạ Sênh tình nguyện giúp đối phương, chứng minh rằng quan hệ của cả hai rất thân thiết, trái lại, nàng không có tư cách gì can thiệp vào.
Nhưng điều này cũng không gây khó khăn cho việc Hề Mặc muốn biết nhiều hơn, nàng hỏi: "...Vậy đối phương, là ai?'
Nguyễn Dạ Sênh không nói.
"Mình từng gặp chưa?" Hề Mặc hỏi lại.
"Đã gặp."
"Ai?" Lúc này Hề Mặc truy hỏi có đôi chút nôn nóng.
"Mẹ mình." Nguyễn Dạ Sênh cười nói.
Hề Mặc: "..."
Không hiểu sao trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
"Mình cũng chỉ từng giúp ba mẹ xoa bóp vai." Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh có chút u sầu, nhưng chỉ thoáng qua, tiếp theo chúng tràn ngập dịu dàng, cô nói: "Không phải cậu muốn giúp mình xoa vai sao, sao còn chưa làm?"
Hề Mặc ngồi thằng người, đến gần Nguyễn Dạ Sênh hơn, nói: "Cậu nghiêng người sang đây một chút."
Nguyễn Dạ Sênh ôm gối, làm theo lời nàng.
Hề Mặc đặt hai tay lên đôi vai Nguyễn Dạ Sênh.
Phòng khách rất ấm, Nguyễn Dạ Sênh chỉ khoác bên ngoài một chiếc áo len rộng vai, nếu muốn xoa bóp phần vai, Hề Mặc phải cho tay vào bên trong.
Hề Mặc do dự một lát, tay từ từ đi vào bên trong áo len của Nguyễn Dạ Sênh, ngón tay cùng lớp vải mềm mại bên trong tiếp xúc, nàng có thể cảm nhận được độ ấm từ người Nguyễn Dạ Sênh thông qua lớp vải mềm ấy truyền đến.
"Cậu xoa dầu thuốc giỏi như vậy." Nguyễn Dạ Sênh lòng đầy mong chờ, cười nói: "Xoa mình chắc cũng rất lợi hại?"
Hề Mặc: "..."
Nguyễn Dạ Sênh nói lại: "Ý mình là, xoa vai mình."
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ừm ừm, xoa cô rất giỏi, ăn cô cũng giỏi nữa, có phải là rất trông chờ hay không 【..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...