Nguyễn Dạ Sênh cúi đầu liếc nhìn cổ tay của mình bị Hề Mặc nắm, rồi đưa mắt nhìn Hề Mặc.
Hề Mặc lập tức buông tay.
Nguyễn Dạ Sênh mím môi, nét mặt trở nên nghiêm túc: "Ngoài việc lưu lại ấn tượng thì còn phải để lại ấn tượng tốt với ba cô."
"Tôi biết rồi." Hề Mặc nhớ lại lần trước cùng Nguyễn Dạ Sênh trở về trang viên Hề gia, hết cách nhìn Nguyễn Dạ Sênh, nhẹ thở dài: "Tôi sẽ tiếp tục cho cô để lại nhiều ấn tượng."
Nguyễn Dạ Sênh lại cười nhìn Hề Mặc.
Thật sự vì để diễn ra một Hề Mặc phù hợp nhất quán, Nguyễn Dạ Sênh bình thường ở đoàn phim ngay cả cười cũng phải khắc chế. Nhưng hôm nay không biết vì sao, cô lại cười không kiềm chế.
Có lẽ là cô và Hề Mặc đã cùng nhau nằm trêи một chiếc giường qua đêm, một lần hiếm thấy này làm cô cảm thấy quá hạnh phúc.
"Nếu cô muốn buổi chiều tiếp tục quay thì tốt nhất bây giờ nên đi nói với đạo diễn Lâm trước." Nguyễn Dạ Sênh ngược lại nhìn Lâm Khải Đường đang ở đằng xa: "Vừa mới quay xong chưa lâu, bây giờ ông ấy đang nghỉ ngơi thích hợp để nói với ông ấy chuyện nghỉ phép."
Hề Mặc cũng đang định như vậy: "Tôi đi nói với đạo diễn Lâm."
"Vậy tôi ở đây chờ cô." Nguyễn Dạ Sênh nói.
Hề Mặc gật đầu, xoay người đi đến chỗ Lâm Khải Đường.
Trầm Khinh Biệt bị Úc An mang đến nơi không có ai.
Xung quanh yên lặng, Úc An sau khi dừng lại nhưng không nói gì, chỉ đứng nhìn Trầm Khinh Biệt.
Trầm Khinh Biệt ánh mắt long lanh, len lén nhìn lại Úc An, ngữ khí có chút đáng thương: "Em sai rồi."
Cái kịch bản chủ động nhận lỗi này thật sự là quá mây trôi nước chảy. Trầm Khinh Biệt trước đây phạm lỗi không ít lần, mỗi một lần đều là Úc An thay cô thu dọn tàn cuộc, Úc An thu dọn cục diện rối rắm của cô xong đương nhiên phải nhiều lời với cô mấy câu, chỉ hy vọng là cô có thể nhớ cho kỹ.
Thế nhưng tâm nhãn của Trầm Khinh Biệt hoặc là bị mỡ heo che hoặc là quá lệch lạc. Rồi dần dần cô không còn nhớ là mình đã phạm phải bao nhiêu lỗi, nhưng ngược lại thì nhớ rất kỹ cách để nhanh chóng thừa nhận lỗi lầm.
"Em sai chỗ nào?" Úc An có hơi tức giận.
"Em không biết." Trầm Khinh Biệt rất thành thật: "Nhưng mà em thấy nét mặt của chị thì biết chắc là em đã sai rồi"
Úc An: "…"
Nàng dừng lại rất lâu, rồi thốt ra một câu: "Em cũng rất có năng lực đấy, còn biết cách nhìn mặt đoán lời."
Trầm Khinh Biệt nói: "Em nghe hiểu, chị như vậy chắc chắn không phải đang khen em."
Úc An: "…"
Làm ơn ai đó tới cứu tôi đi.
"A Úc, chị nói em sai ở đâu?" Trầm Khinh Biệt dùng một thái độ rất biết hối lỗi để thỉnh giáo, hỏi Úc An.
Úc An bị nghẹn lời.
Thật ra nàng không nói ra được rốt cuộc Trầm Khinh Biệt sai ở điểm nào. Là sai khi cùng Nghiêm Mộ chụp ảnh sao, cái này không đúng, Trầm Khinh Biệt và Nghiêm Mộ đối đãi với nhau rất tốt, rất nhiều bức ảnh mà Trầm Khinh Biệt chụp cùng Nghiêm Mộ tất cả đều được đăng lên.
Ngoại trừ Nghiêm Mộ, Trầm Khinh Biệt cũng chụp cùng rất nhiều minh tinh khác thân thiết chụp ảnh cùng, chuyện này trong giới giải trí là một việc nhìn đến mòn mắt rồi.
Là do lúc tự sướиɠ Trầm Khinh Biệt làm dáng vẻ muốn dẩu miệng hôn hôn sao? Cái này thật ra cũng chẳng là vấn đề gì lớn, chẳng qua chỉ làm dáng một chút, trong giới cũng có rất nhiều minh tình làm như vậy.
Nàng vừa rồi nói những lý do đó với Nghiêm Mộ nhưng thực tế thì mức ảnh hưởng không đến nỗi như vậy, chẳng qua là nàng nghiêm trọng hóa vấn đề lên thôi.
Cẩn thận suy nghĩ lại, Trầm Khinh Biệt thật ra không có lỗi.
Nhưng ngược lại nàng không hiểu trong lòng mình đang rối loạn cái gì, không giống nàng chút nào.
"Em không sai." Úc An nhìn Trầm Khinh Biệt, ngữ khí rất nhẹ nhàng: "Là chị sai."
Trầm Khinh Biệt hoảng sợ.
Tình huống gì đây, A Úc đột nhiên lại xin lỗi cô ?
Nhưng dù sao thì xin lỗi cũng cần phải có một lý do chứ, tự dưng không trước không sau, A Úc tại sao lại muốn xin lỗi cô? Cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy thấy việc này thế nhưng lại có chiều hướng xấu, chắc chắn là A Úc vẫn chưa chịu tha lỗi cho cô, là đang nói cho qua sao?
Trầm Khinh Biệt ngữ khí trở nên kiên định, cho dù cô không hiểu gì cả và căn bản cũng không biết là mình sai ở đâu, nhưng nhất định phải đem toàn bộ lỗi lầm nhận hết vào mình: "Đây là lỗi là của em!"
Thường ngày chỉ cần cô ngoan ngoãn nhận sai, A Úc sẽ không giận cô. Điểm này cô hiểu nhất.
Úc An: "…"
Nàng nhìn Trầm Khinh Biệt, càng nhìn càng thấy cô từ trêи xuống dưới chỗ nào cũng ngốc, nhưng mà ngốc nghếch lại…có chút đáng yêu. Nàng đành phải hỏi: "Tại sao em lại nói vậy?"
Trầm Khinh Biệt nhìn thấy chiếc thang leo xuống, máy hát nhanh chóng bật ra: "Quay điện ảnh với phim truyền hình nhiều như vậy, ngẫm lại một chút kịch bản trước đây em từng nhận, có rất nhiều. Có vài nhân vật giống như thế này, thích một người phạm lỗi, nhưng mà đối phương lại không có tâm nhãn, căn bản không biết mình sai ở đâu, nhân vật này lại chết cũng không muốn đôi co, thế là liền nói với người mình thích, được được được, đối phương không sai, đều là mình sai, được rồi được rồi các loại. Đây chính là nói cho qua nha, chị vừa rồi lại nói giống như mấy nhân vật này, em đương nhiên cảm thấy là nó khá hợp lý, em sợ chị tức giận mà thôi."
Úc An: "…"
Trầm Khinh Biệt vẻ mặt chân thành dỗ dành nàng: "A Úc đừng giận mà, tâm nhãn em không có nhưng đều có thể nghe hiểu."
Úc An hai tay vô lực buông xuôi, nghĩ thầm đây đâu phải là không có tâm nhãn, đây căn bản là tâm nhãn quá lệch lạc, nàng thực sự lười đi đôi co.
"Không sao chứ?" Trầm Khinh Biệt bước tới, hỏi.
"Không sao." Úc An còn có thể nói gì, nhìn nhìn đồng hồ: "Cũng nên đi rồi, chị đi chào hỏi đạo diễn Lâm với Nghiêm Mộ một tiếng."
Trầm Khinh Biệt ở đoàn Tuy Đình chơi rất vui vẻ, chơi vẫn chưa thấy thỏa mãn, trong lòng vẫn chưa tình nguyện. Nhưng lịch trình của cô đã dày đặc, cũng không còn cách nào, đành phải nghe theo sắp xếp của Úc An nói lời tạm biệt đoàn Tuy Đình.
Trầm Khinh Biệt và Úc An rời đi, trước khi đi liền gửi tin nhắn cho Nguyễn Dạ Sênh, bùm bùm nói một tràng, đại khái ý của cô là không nỡ đi, hơn nữa hy vọng lần sau Nguyễn Dạ Sênh có thể đi xem cô. Cũng may cô chỉ đánh chữ truyền đạt ý muốn chứ không phải phát giọng nói đến nếu không lỗ tai nghe cũng nghe đến tê rần.
Nguyễn Dạ Sênh ngồi ở trường quay nhìn điện thoại, nhận được tin nhắn của Trầm Khinh Biệt, cười trả lời: "Được, lần sau chúng ta tìm cơ hội gặp mặt."
Đến buổi chiều, Hề Mặc trở lại trường quay, Nguyễn Dạ Sênh vì ở cạnh nàng nên cũng kết thúc kỳ nghỉ ngắn ngủi.
Bữa tối là Hề Mặc, Nguyễn Dạ Sênh, Nhan Thính Hoan ba người cùng nhau ăn. Hề Mặc tìm cơ hội hỏi Nhan Thính Hoan vài vấn đề, thử xem có cách nào để nhanh chóng đổi về hay không, hơn nữa cũng nói với Nhan Thính Hoan chuyện nàng và Nguyễn Dạ Sênh đau ngực, nhất định là do tác dụng phụ sau này của việc hoán đổi. Nhan Thính Hoan nghe xong, nét mặc trầm xuống, có ý là bản thân tạm thời không có bất kỳ cách giải quyết nào.
Hề Mặc gắp một ít thức ăn, yên lặng ăn, Nguyễn Dạ Sênh cũng không mở miệng.
Nhan Thính Hoan an ủi các nàng: "Chuyện này hai cô đừng quá lo lắng. Tôi có một vài biện pháp, sẽ cho người đi hỏi thử, nói không chừng sẽ có người biết một chút về nó."
Nguyễn Dạ Sênh biết cái gọi là biện pháp của Nhan Thính Hoan, chắc cũng không phải là người bình thường. Trước mắt cô và Hề Mặc đối với chuyện này không có chút manh mối, trước có thể nhờ vả được cũng chỉ có mỗi Nhan Thính Hoan.
"Vậy chúng tôi chờ tin túc của cô." Nguyễn Dạ Sênh nói.
"Yên tâm." Thật ra trong lòng Nhan Thính Hoan cũng có chút không yên, nhưng biểu hiện bên ngoài thì vẫn vui vui vẻ vẻ: "Ăn cơm trước đi."
Đến tối, không có cảnh quay, Hề Mặc ở trong phòng của mình ngồi đợi. Nàng lấy điện thoại ra nhìn một hồi, kết quả phát hiện Trầm Khinh Biệt trước đó không lâu đăng weibo.
Bên trong là ba bức hình, hai bức là chụp cùng Úc An, một bức là cùng Nghiêm Mộ, không có caption, chỉ có hai biểu cảm vui vẻ.
Trầm Khinh Biệt có lượng theo dõi rất cao, weibo bình luận ở dưới lúc nào cũng đông đảo người, dù cho cô chỉ đăng lên một dấu chấm tròn thì vẫn sẽ có vô số người vào khen dấu chân tròn này của cô sao lại đẹp đến như thế, huống hồ gì là ảnh tự sướиɠ.
Fans Trầm Khinh Biệt chạy đến hiện trường trước nhất, đủ loại từ hoa mỹ khen Khanh Khanh, đủ loại thổ lộ với Khanh Khanh, đây đương nhiên cũng là các thao tác của thường ngày.
Mặt khác trong ảnh còn mang theo Nghiêm Mộ, Nghiêm Mộ là một lưu lượng tiểu sinh, sức hút thì không cần phải nói, hơn nữa mối quan hệ giữa Nghiêm Mộ và Trầm Khinh Biệt luôn rất tốt, fans của Nghiên Mộ tức khắc cũng chạy đến đây cổ vũ, vừa điên cuồng thông báo đây là nam thần của họ, vừa cảm ơn Khanh Khanh đến xem Nghiêm Mộ.
Nhưng cũng có vài fans hỏi: "Tiểu tỷ tỷ mang mắt kính gọng vàng này là ai? Xinh đẹp thật, trước đây sao chưa từng thấy, là người mới à?"
Úc An là người đại diện, thường đứng phía sau sân khấu, lại cơ bản không chụp ảnh với Trầm Khinh Biệt, chưa từng xuất hiện trêи weibo Trầm Khinh Biệt nên có rất nhiều fans của Trầm Khinh Biệt chưa từng thấy nàng.
Nhưng lại có một vài fans trung thành đi theo đến tận hiện trường nên biết sự tồn tại của Úc An: "Không phải là người mới, là đại diện của Khanh Khanh, Úc An tỷ."
"Người đại diện! Thì ra người đại diện của Khanh Khanh lại xinh đẹp tới như vậy!"
Mọi người rất thích ở dưới weibo của minh tinh tụ tập bình luận, cái gì cũng nói được, thế là có không ít người bắt đầu bàn tán về Úc An. Thậm chí trong những bàn tán đó có người bắt đầu lèo lái: "Ta phát hiện Khanh Khanh hôn mặt người đại diện của chị ấy, mặt người đại diện là hồng! Hì hì hì!"
Còn có thế này: "Không sai, bổn nữ hài kính hiển vi có trách nhiệm nói cho các ngươi biết, đó là đỏ mặt. Ta lại sinh ra một ý nghĩ táo bạo…."
Mà hết thảy những cái này chỉ là mới bắt đầu.
Bởi vì fans Trầm Khinh Biệt thường xuyên gây chiến với fans Hề Mặc, thậm chí thỉnh thoảng không gì làm cũng mắng Hề Mặc, fans Hề Mặc không nhịn nổi cục tức này, vì chuẩn bị cho thời khắc chiến đấu, rất nhiều người đi quan sát từng cái động thái của Trầm Khinh Biệt. Hơn nữa Hề Mặc không có weibo cá nhân, cũng chỉ có weibo của công ty quản lý công bố các hoạt động của nàng, rất nhiều fans Hề Mặc vô cùng cuồng nhiệt, công ty chỉ phát một chút lương kia thì làm sao đủ cho họ ăn, vì thế bọn họ đành phải vác theo chiếc kính hiển vi bội số lớn đi tản bộ khắp nơi, lần này quả nhiên, sau khi phóng đại các bức ảnh tự sướиɠ của Trầm Khinh Biệt phát hiện ra Hề Mặc ở phía sau lọt vào ống kính.
Vô số fans Hề Mặc ồ ạt tràn vào, kϊƈɦ động gào khóc: "Ta thấy cái gì đây! Nữ thần! Là nữ thần đó!"
"Phóng đại ảnh đi sẽ có bất ngờ lớn! Lập tức phóng đại ảnh lên nhìn đi a a a a a a a a a a a!"
"Trăm ngàn lần không ngờ đến, ta cư nhiên ở nơi của yên tĩnh nữ tử nhìn thấy nữ thần! Trăm ngàn lần không ngờ đến, ta lại ở nơi của yên tĩnh nữ tử ăn lương!"
"Ta cảm thấy hôm nay yên tĩnh nữ tử sao lại có chút đáng yêu, xong rồi, xong rồi, xin hỏi ta có phải đang mù tạm thời hay không."
"Hu hu hu hu hu hu cảm ơn yên tĩnh nữ tử! Cảm ơn cảm ơn! Lần sau điện ảnh của chị em sẽ đi cống hiến cho phòng vé!"
Nhiều fans Hề Mặc ở dưới weibo của Trầm Khinh Biệt cuồng hoan, thậm chí còn bắt đầu ca ngợi Trầm Khinh Biệt, cảm ơn Trầm Khinh Biệt phát lương cứu tế. Fans Trầm Khinh Biệt vốn còn tưởng là fans Hề Mặc xông vào tìm đánh, kết quả nhìn thấy tình cảnh không đúng, hình như do ăn lương nên đầu bị choáng váng, dưới sự kϊƈɦ động bắt đầu khen Trầm Khinh Biệt, fans Trầm Khinh Biệt liền thu hồi một bụng tức lại còn cảm thấy rất vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều lần Trầm Khinh Biệt đăng weibo, fans hai nhà không phát sinh xung đột rõ ràng.
Nhưng vẫn có vài fans Trầm Khinh Biệt không chịu nổi, giận đùng đùng: "Fans nhà khác chạy tới chỗ Khanh Khanh nhà chúng ta làm gì! Đây là ảnh của Khanh Khanh, ai đó tự mình nhất định phải chạy vào ống kính, cũng làm ơn biết mặt mũi một chút!"
Dưới đó có không ít fans Hề Mặc điên cuồng vào chửi: "Ngươi có bị mù hay không! Nữ thần ta căn bản không hề nhìn vào camera được chưa! Còn không biết có phải do ai đó cố ý chụp nữ thần ta vào rồi lại đăng lên để các ngươi hắt nước bẩn, ta khinh! Lòng dạ hiểm ác!"
Fans lý trí của hai nhà nhìn thấy lại cắn xé lại dâng lên, lập tức đứng ta nói: "Ta nói các ngươi có thể nào bình tĩnh lại một chút hay không? Vốn dĩ bầu không khí đang rất tốt, mọi người đang rất vui vẻ ăn lương của mỗi người, thỉnh thoảng như vậy không phải rất thú vị sao, mắc gì lại phải ở đây cấu xé một sống một còn làm gì? Nhất định phải cắn xé thì các ngươi tới chỗ khác mà cắn."
Đây là một bình luận đứng đầu, hiển nhiên được vô số người ủng hộ.
Fans Nguyễn Dạ Sênh rất bình tĩnh, bọn họ thấy Nguyễn Dạ Sênh quy ẩn đã rất lâu, bọn họ trong đó không ít người sớm đã quen với việc yên lặng, nhìn thấy cảnh này, cũng không hòa náo nhiệt, chỉ hạnh phúc thưởng thức bức ảnh sau khi được phóng đại, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhất của bọn họ.
Ngay cả để lại lời bình cũng rất ôn hòa: "Lại nhìn thấy chị rồi, thật tốt."
"Chị yên tâm, bất luận là bao lâu, tụi em vẫn sẽ ở cạnh."
Thậm chí bọn họ cũng không nói rõ ràng, không ám chỉ rõ chủ ngữ là ai, nhưng người hiểu tự nhiên sẽ biết.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy, cũng hiểu hết.
Nói chung bình luận là một nầu lẩu thập cẩm to đùng, fans các nhà quần nhau thành một mảng, cái gì cũng có.
Ở trong này còn có một bộ phận fans không bình thường biến tấu: "Các ngươi có phát hiện ra không, hai người ở phía sau không cẩn thận lọt vào ảnh đấy, dáng vẻ rất thân mật?"
"Nữ thần ta có phải là đang cười với vị đang đứng bên cạnh chị ấy hay không! Ta chưa từng thấy nữ thần cười với ai như vậy! Ta bất tỉnh đây, các ngươi đừng ai kéo ta lên!"
"Vị bên cạnh chị ấy là Nguyễn Dạ Sênh, thật lâu trước đây rất nổi tiếng, chỉ là quy ẩn đã lâu bây giờ mới xuất hiện trở lại. Mà Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh trước đây là bạn thời đại học đó, ta khóc, này là tiết mục ngây thơ luyến ái vườn trường gì đây!
Hề Mặc yên lặng xem bình luận, nhìn thấy những bình luận không bình thường kia, nét mặt là vô cùng bất lực.
Lúc này thông báo tin nhắn của nàng vang lên.
Tin nhắn là Nguyễn Dạ Senh gửi đến hỏi nàng: "Cô có thấy không?"
"Thấy cái gì?" Hề Mặc tiện tay trả lời.
"Tiết mục ngây thơ luyến ái vườn trường." Nguyễn Dạ Sênh đánh chữ gửi qua.
Hề Mặc: "…"
Nàng không tiếp tục trả lời, đem điện thoại đặt lên chiếc tủ ở đầu giường, nghiêng người nằm xuống, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại.
Tác giả có lời muốn nói: Thiên văn này là bắt đầu từ năm 2014, đã qua mấy năm, trong lúc đó ta cũng gặp phải rất nhiều gập nghềnh và khó khăn, bây giờ rốt cuộc cũng viết đến 100 chương. Ta biết đây cũng chứng minh cho tốc độ viết văn thong thả của ta, vốn ta không cần phải nói gì, nhưng trái lại ta cảm thấy tốc độ viết văn thong thả như vậy làm ta áy náy, nhưng sau khi áy náy ta lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, cả quá trình rất không dễ dàng, có lẽ chỉ có chính ta mới có thể hiểu hết được, mà chính vì không dễ dàng đó ta lại thấy vui vẻ tăng gấp bội. Mặc cho đến cùng là bao lâu, mặc cho có bao nhiêu chậm, ta cũng sẽ viết tiếp, viết cho đến kết cục.
Văn vô cùng dài, rất nhiều tình tiết vẫn chưa triển khai, hiện nay chỉ viết được một góc băng sơn, phải xem đến sau này mới rõ nha.
Cuối cùng meo meo nói nhỏ cho mọi người, nếu ở chương thứ 100 chấm điểm bình luận, giá trị đáng yêu là gấp đôi【.
Hết chương
Ed: Chương thứ 100 rồi, hai mẹ vẫn chưa yêu nhau, tình tiết vẫn chưa có ngõ nào thông ngõ nào, văn lại rất dài =]]] Ta thài!!! Liệu ta đu theo có nỗi không…aw /// ///
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...