Kẻ trúng độc sẽ từ ngoài vào trong, từng khúc kết băng mà chết. Thời điểm độc phát giống như đặt mình trong hầm băng, thân thể sẽ cực kỳ lạnh lẽo, mà lục phủ ngũ tạng giống như bị lửa đốt, hai tầng lửa và băng, từng khúc kinh mạch đều bị công kích khiến kẻ trúng độc khổ sở còn hơn chết.
Mặc dù dựa vào ôn tuyền và dược liệu danh quý có thể tạm thời đè nén độc tính xuống, nhưng khi độc phát cũng đau đến không muốn sống. Vì vậy mặc dù Hoàng đế Đông Lâm đã dùng hết thủ đoạn, cũng chỉ có thể giúp Nguyệt quý phi sống một tháng thôi.
Nạp Lan Thần Dật bởi vì Nguyệt quý phi bị trúng băng ngâm độc, từ lúc ra đời đã bị băng ngâm độc trong cơ thể mẫu thân tàn phá, nếu không phải là nhờ Hoàng đế Đông Lâm dốc hết tâm tư, đồng thời chưa trúng độc nặng như Nguyệt quý phi, sợ là Nạp Lan Thần Dật đã sớm chết.
Cho dù như vậy, nhưng đến một năm kia khi Nạp Lan Thần Dật được năm tuổi, băng ngâm độc lại bộc phát mạnh hơn, mắt thấy không thể cứu vãn nữa, nếu không có Lão Môn Chủ Đường Môn đột nhiên xuất hiện, sợ là tánh mạng của Nạp Lan Thần Dật đã đi đời.
Chỉ là này băng ngâm độc này quá quái lạ, coi như Lão Môn Chủ Đường Môn đã giúp Nạp Lan Thần Dật áp chế độc tính, mỗi năm độc này vào ngày mùng bảy tháng bảy vẫn sẽ tái phát một lần, cần phải châm cứu để áp chế, hơn nữa trong vòng ba ngày trước sau độc phát phải cực kỳ cẩn thận, nếu bị thương hoặc sử dụng nội lực, sẽ làm độc tái phát.
Hôm nay Nạp Lan Thần Dật thay Nam Ức Tịnh cản một mũi tên, tên độc đã làm bộc phát băng ngâm độc trong cơ thể hắn, hôm nay độc phát giống như lửa Tinh Tinh Chi Hỏa cháy lan ra đồng cỏ, đã bộc phát là không thể ngăn cản, mắt thấy ngón tay của hắn đã kết thành một tầng băng thật mỏng, nếu không nghĩ ra biện pháp ngay, sợ là sẽ cứu không được.
Nam Ức Tịnh nhìn sắc mặt Nạp Lan Thần Dật trắng bệch, chân mày giống như muốn vặn chung một chỗ, nàng nắm bàn tay vô cùng lạnh lẽo của Nạp Lan Thần Dật, trong tròng mắt đen mang theo nóng nảy cùng đau lòng, cắn răng nói với Đinh Trúc, "Lập tức đánh xe đến tổng đà Đường Môn!"
Đinh Trúc nghe vậy, trong mắt lóe lên một vẻ khiếp sợ. Tổng đà Đường Môn ở tận Tây Nhạc nha, hôm nay xe ngựa đã đến biên giới Đông Lâm, nếu muốn đến Tây Nhạc, nói ít cũng phải nửa tháng, nếu chuyện hòa thân bị trì hoãn, sẽ là chuyện lớn đó.
Nhưng thân thể chủ tử, nếu không có người Đường Môn ra tay cứu trị, sợ là hết cách xoay chuyển rồi. Nhưng đi đến Đường Môn phải mất nửa tháng, thân thể chủ tử không biết có thể chịu đựng đến đấy hay không.
Nghĩ tới đây, trong mắt Đinh Trúc không khỏi mang theo sầu lo, hắn rũ mắt, nói với Nam Ức Tịnh, "Băng ngâm độc này rất kỳ quái, đi đến Đường Môn phải mất nửa tháng, thân thể chủ tử..."
Đinh Trúc không đành lòng nói nữa, Nam Ức Tịnh nghe Đinh Trúc nói, con ngươi co rụt lại, con ngươi đen nhánh đột nhiên tối sầm lại, bên trong thoáng qua một tia quật cường, cầm tay Nạp Lan Thần Dật vận nội lực giúp tay Nạp Lan Thần Dật không kết băng nữa, khi Nam Ức Tịnh dụng nội lực liên tục không ngừng đưa vào trong cơ thể Nạp Lan Thần Dật, sắc mặt của Nạp Lan Thần Dật quả nhiên dễ nhìn một chút, miếng băng mỏng trên tay cũng chầm chậm tản đi.
Đinh Trúc thấy một màn như vậy, thở ra một hơi, nhưng vẫn lo lắng như cũ nói, "Nội lực mặc dù có thể giúp thân thể chủ tử không kết băng, thế nhưng nếu liên tục không ngừng truyền nội lực và chân khí cũng không phải là biện pháp tốt nha."
Dù sao cứ tiếp tục như vậy, không hơn ba ngày, thân thể của Nam Ức Tịnh cũng sẽ sụp đổ mất. Chủ tử quan tâm Nam Ức Tịnh như vậy, sợ là tuyệt đối không nguyện ý cho Nam Ức Tịnh làm như thế.
"Ít nói nhảm đi. Kêu những thị vệ kia trở về bẩm báo Hoàng đế Đông Lâm, nói là thân thể Thần Dật không tốt, xin trì hoãn chút ngày giờ trở về Đông Lâm. Ngươi lập tức ra lệnh cho người của Ám các đến Đường Môn thông báo Đường Thiên Thiên! Kêu nàng ta đến biên cảnh Tây Nhạc!" Nam Ức Tịnh nắm tay Nạp Lan Thần Dật, bên trong con mắt màu đen mang theo quật cường cùng quả quyết, nói từng chữ.
Tổng đà Đường Môn ở phía tây Tây Nhạc, từ nơi này đến tổng đà Đường Môn cần ít nhất nửa tháng, nếu thông qua Ám các thông báo cho Đường Thiên Thiên, Đường Thiên Thiên từ tổng đà Đường Môn chạy tới, như vậy bọn họ có thể gặp nhau ở biên cảnh Tây Nhạc, trong vòng bảy ngày nữa liền có thể chữa trị cho Nạp Lan Thần Dật.
Đây đã là biện pháp nhanh nhất rồi. Lấy tình cảm của Đường Thiên Thiên dành cho Nạp Lan Thần Dật, nhất định sẽ mau chóng chạy tới, mà nàng muốn chính là bằng tốc độ nhanh nhất đưa Nạp Lan Thần Dật đến đó, hơn nữa trong vòng bảy ngày dùng hết tất cả nội lực của nàng lưu lại tánh mạng của hắn.
Con ngươi xinh đẹp mang theo mấy phần đỏ ngầu, Nam Ức Tịnh chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Nạp Lan Thần Dật, nàng tuyệt đối không cho hắn có chuyện gì. Nghiến răng, Nam Ức Tịnh quát lớn bên ngoài xe, "Bích Hải, lập tức xuất phát. Bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới biên cảnh Tây Nhạc."
Bích Hải chính là lái xe tốt nhất, vừa nghe thấy Nam Ức Tịnh kêu nàng, liền lập tức ra phía trước lái xe. Tiếng hí của tuấn mã vang lên một tiếng, liền lập tức thay đổi phương hướng bay đi.
Trong vòng ba ngày ba đêm, xe ngựa rốt cuộc chạy qua hơn nửa Nam Hải. Ba ngày ba đêm này, Nam Ức Tịnh cơ hồ không có chợp mắt, mỗi ngày mỗi đêm truyền chân khí và nội lực vào cơ thể Nạp Lan Thần Dật, để tránh thân thể Nạp Lan Thần Dật kết băng, mà tròng mắt của Nạp Lan Thần Dật lại nhắm thật chặt, không có một tia sức sống.
Ba ngày ba đêm chưa từng ngủ, cộng thêm với việc không ngừng truyền nội lực và chân khí, thân thể Nam Ức Tịnh đã đạt tới cực hạn, sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, thậm chí còn tái nhợt hơn so với sắc mặt của Nạp Lan Thần Dật, nhưng con ngươi của nàng lại sáng dọa người, bên trong con ngươi đen nhánh mang theo nồng nặc cố chấp.
Nhìn Nạp Lan Thần Dật rủ xuống lông mi thật dài cùng chân mày nhíu lại thật chặt, trên mặt Nam Ức Tịnh hiện ra vẻ đau xót. Cho dù nàng vẫn luôn truyền nội lực để tránh thân thể của hắn không kết băng, nhưng ngũ tạng lục phủ của hắn vẫn bị đốt cháy không giảm bớt chút nào, khó trách hắn đang hôn mê mà vẫn còn cau mày thật chặt.
Cảm thấy xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Nam Ức Tịnh nhíu mày, lạnh giọng hỏi, "Sao dừng lại rồi!?"
Bích Hải nghe vậy, đưa tay vạch màn xe ngựa, nói với Nam Ức Tịnh, "Chủ tử, đã qua ba ngày, con ngựa cũng không chịu nổi rồi. Thuộc hạ thấy hay là chúng ta nghỉ ngơi nửa canh giờ đi. A, Cung chủ người...."
Ba ngày ba đêm liều mạng đánh ngựa, đừng nói người đánh ngựa, ngay cả con ngựa cũng không chịu nổi, đã không muốn chạy nữa rồi, vì vậy Bích Hải mới đề nghị nghỉ ngơi một hồi. Nhưng khi nàng vạch màn xe thấy tình cảnh của Nam Ức Tịnh khiến nàng kinh hãi không thôi.
Chủ tử của nàng cho tới bây giờ đều có dáng vẻ phong hoa tuyệt đại, sắc mặt của nàng vĩnh viễn đều như là bạch ngọc dịu dàng mà sáng bóng, con ngươi của nàng vĩnh viễn xinh đẹp mà cao thâm, môi của nàng luôn giống như cánh hoa anh đào rực rỡ. Nhưng bây giờ người mà Bích Hải nhìn thấy, là Nam Ức Tịnh tái nhợt toàn thân mệt mỏi vô cùng.
Nghe Bích Hải la thất thanh, Tiểu Tuyết bị Nam Ức Tịnh cưỡng chế ở bên ngoài đánh xe cùng Bích Hải, không cho phép vào tới quấy rầy Nam Ức Tịnh cũng vào xe ngựa, thấy sắc mặt của Nam Ức Tịnh cùng cánh môi trắng dọa người, không khỏi vừa đau lòng vừa gấp gáp nói, "Cung chủ, coi như ngươi lo lắng cho thân thể cô gia, cũng không thể giày vò mình như thế!"
Nam Ức Tịnh thấy trong mắt Tiểu Tuyết sắp rơi lệ, khóe môi nâng lên một nụ cười đắng chát. Dáng vẻ bây giờ của nàng nhất định là rất dọa người. Ba ngày không ngừng truyền nội lực và chân khí, nàng cũng cảm thấy thân thể mình chịu không nổi, nếu không phải dựa vào tín niệm mà chống đỡ, sợ là tùy thời nàng cũng sẽ ngã xuống.
"Bổn tọa còn chưa chết, khóc cái gì?! Ngựa không chịu nổi thì lập tức chạy tới địa phương gần nhất đổi con ngựa tiếp tục gấp rút lên đường! Chẳng lẽ cái này còn cần bổn tọa dạy các ngươi hay sao?!" Nam Ức Tịnh thấy Tiểu Tuyết cùng Bích Hải lo âu và đau lòng, trong lòng thoáng qua một tia ấm áp, trên mặt vô cùng băng lãnh, lạnh giọng quát lớn.
Bích Hải đang chuẩn bị đồng ý, Tiểu Tuyết bỗng thất thanh khóc lên, nghẹn ngào nói, "Cung chủ, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, thân thể của người sẽ sụp đổ mất đấy!"
Nam Ức Tịnh nghe Tiểu Tuyết nói, cũng biết Tiểu Tuyết nói thật, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, sợ là còn chưa tới biên cảnh Tây Nhạc, nàng đã kiệt quệ. Nhưng bây giờ đâu có biện pháp khác?
"Cung chủ, không bằng để thuộc hạ thay Cung chủ một lúc." Bích Hải nghe Tiểu Tuyết nói, nhíu mày, nàng và Tiểu Tuyết bất đồng, thân là Tứ Đại Hộ Pháp của Ma Cung, nàng vĩnh viễn làm theo lời của Nam Ức Tịnh, cho nên vừa rồi nàng mới có thể làm theo lời Nam Ức Tịnh nói, nhưng nghe Tiểu Tuyết nói vậy, nàng cũng thật sự lo lắng cho thân thể của Nam Ức Tịnh, vì vậy lên tiếng khuyên nhủ.
Nam Ức Tịnh liếc mắt nhìn Nạp Lan Thần Dật, nhíu nhíu mày. Chuyện cho tới bây giờ, sợ là cũng chỉ có cách đó. Nếu nàng cứ không ngừng truyền nội lực và chân khí, sợ là cơ thể nàng cũng sẽ tổn thương nặng nề. Vì Nạp Lan Thần Dật, nàng có thể không tiếc tất cả, nhưng nàng lại không muốn liên lụy người bên cạnh nàng cũng hy sinh như vậy. Nhưng bây giờ xem ra, sợ là chỉ có biện pháp này.
Sắc mặt nặng nề buông lỏng tay ra, nhường chỗ cho Bích Hải thay nàng, Nam Ức Tịnh ra lệnh cho Tiểu Tuyết lập tức đi đổi một con ngựa khác tiếp tục gấp rút lên đường, mình thì là ngồi nghỉ ngơi vận công điều khí.
Tiểu Tuyết đổi hai con Thiên Lý Mã, xe ngựa lại tiếp tục bay nhanh lên đường. Mà Nam Ức Tịnh ngồi ở trong xe ngựa điều khí nửa canh giờ, chân khí được lưu thông không ít, sắc mặt của nàng đã dễ nhìn không ít.
Mà Bích Hải chỉ mới thay Nam Ức Tịnh nửa canh giờ, đã cảm thấy có lòng không đủ lực. Việc truyền chân khí hơn nữa còn phải dụng nội lực áp chế độc tố lan tràn, là một chuyện hết sức hao tổn tâm lực, hơn nữa còn phải dựa vào nội lực của người truyền.
Nội lực của Bích Hải không thâm hậu như Nam Ức Tịnh, nên khi truyền phải dùng sức. Nàng chỉ mới truyền nửa canh giờ mà đã thấy không chịu nổi, vậy mà Cung chủ có thể liên tục truyền ba ngày như vậy.
Nam Ức Tịnh ngước mắt nhìn thấy sắc mặt của Bích Hải không dễ coi cho lắm cùng với bên trán nàng từ từ rỉ ra mồ hôi hột, không khỏi nhẹ nhàng nói, "Tốt lắm. Ngươi điều khí một hồi rồi đi đánh xe đi. Để ta thay."
Bích Hải nghe vậy, ngước mắt nhìn Nam Ức Tịnh một cái. Giờ phút này sắc mặt của Cung chủ đã không còn dọa người như vừa rồi nữa, đã từ từ khôi phục một tia đỏ thắm, nhưng lại khó nén mệt mỏi, phía dưới hốc mắt đã có quầng thâm đen mà trũng sâu, tiều tụy dọa người.
Ba ngày nay Nam Ức Tịnh không chỉ không có ngủ, thậm chí cũng chưa ăn cái gì. Mà xe ngựa muốn chạy đến biên cảnh Tây Nhạc nhanh nhất còn cần ba ngày ba đêm nữa, thân thể Nam Ức Tịnh làm sao chịu được?
"Thuộc hạ còn có thể kiên trì một hồi. Cung chủ hãy nghỉ ngơi một hồi đi." Bích Hải lo lắng cho thân thể Nam Ức Tịnh, nhíu mày, khuyên nhủ Nam Ức Tịnh.
Nam Ức Tịnh nghe vậy, biết Bích Hải quan tâm thân thể của nàng, nhưng việc truyền chân khí và nội lực rất tổn thương nguyên khí, nàng cũng không muốn Bích Hải vì vậy mà làm đả thương thân thể, vì vậy nàng liền làm mặt lạnh, trong mắt mang theo cố chấp, lạnh lùng nói, "Bổn tọa cho ngươi đi điều khí. Chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu lời bổn tọa nói sao?"
"Vâng" Bích Hải nghe Nam Ức Tịnh nói, đành phải miễn cưỡng buông lỏng tay ra, để Nam Ức Tịnh thay nàng. Ở trong lòng Bích Hải, Nam Ức Tịnh với nàng là vừa kính vừa yêu. Nam Ức Tịnh đối với các nàng cũng cực tốt, nhưng cũng cực kỳ nghiêm nghị, lời của cung chủ cho tới bây giờ đều là nói một không hai, vì vậy mặc dù nàng lo lắng cho thân thể Nam Ức Tịnh, nhưng cũng không dám làm trái ý của Nam Ức Tịnh.
Nam Ức Tịnh lần nữa thay Bích Hải, mà Bích Hải điều khí một hồi cũng đi ra ngoài đánh xe lần nữa. Tiểu Tuyết thấy Bích Hải ra đánh xe nhanh như vậy, không khỏi cau mày nói, "Làm sao ngươi ra đây nhanh như vậy? Sao không thay Cung chủ một hồi?! Mặc dù Cung chủ có võ công vô song, thế nhưng cứ như vậy, cho dù là Thần Tiên cũng không chịu nổi nha!"
"Ngươi cho rằng ta không muốn sao. Nhưng Cung chủ ra lệnh kêu ta ra ngoài, ta có biện pháp gì đây?" Bích Hải nghe Tiểu Tuyết nói, khóa chân mày thật chặt, trong mắt mang theo nồng đậm lo âu, biện pháp duy nhất bây giờ chính là mau chóng chạy tới biên cảnh Tây Nhạc.
Tiểu Tuyết vẫn nhất quyết không tha, đưa tay vạch màn xe muốn đi vào thay Nam Ức Tịnh, lại thấy con mắt Nam Ức Tịnh thâm trầm nhìn nàng, trong mắt của Nam Ức Tịnh mang theo quả quyết cùng cố chấp, giọng nói lành lạnh, "Tiểu Tuyết không được càn quấy. Hãy đi giúp Bích Hải đánh xe đi. Đừng quấy rầy ta."
Nghe Nam Ức Tịnh nói, lo lắng trong mắt Tiểu Tuyết như nước vỡ đê, nàng thấy Nam Ức Tịnh đã mệt mỏi rã rời nhắm hai mắt lại, còn muốn nói tiếp cái gì, cuối cùng vẫn không nói ra.
Cung chủ vẫn luôn nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lại như đậu hũ, rõ ràng là yêu thương nàng, lại cố ý giả bộ vô cùng băng lãnh. Nhưng cho dù như thế, nàng vẫn nhớ, một khi Cung chủ quyết định chuyện gì, ai cũng không có cách nào thay đổi. Vì vậy mặc dù nàng lo lắng, cũng chỉ có thể nghe theo an bài của Cung chủ.
Cảm thấy màn xe lại rơi xuống, Nam Ức Tịnh mới chậm rãi mở mắt ra, nàng nhìn Nạp Lan Thần Dật, trong mắt mang theo dịu dàng và kiên quyết không có gì sánh kịp, khóe môi nở nụ cười ôn nhu, nàng vươn tay vuốt ve lông mày Nạp Lan Thần Dật, hình như muốn hắn bớt chau mày lại.
"Thần Dật, ta không cho chàng có chuyện gì." Nam Ức Tịnh nói từng chữ với Nạp Lan Thần Dật, mỗi một chữ như dùng hết toàn bộ hơi sức của nàng, giọng nói không lớn, tuy nhiên nó kiên quyết như núi cao không thể lay động.
Không biết là Nạp Lan Thần Dật có nghe được lời Nam Ức Tịnh nói không, hay là vô ý thức, chân mày Nạp Lan Thần Dật vẫn khóa thật chặt khẽ giản ra, Nam Ức Tịnh nghe hắn lẩm bẩm một câu, "Ức Tịnh nàng ở đâu?"
Tâm giống như là bị cái gì đột nhiên bắt được, không nói nên lời. Giống như vừa đau đớn lại vừa ấm áp. Một người thông minh như Nạp Lan Thần Dật lại có lúc ngu ngốc như vậy, bảo nàng làm sao không yêu, bảo nàng làm sao có thể bỏ rơi hắn được.
Nàng thề nàng nhất định phải không tiếc bất cứ giá nào cứu tánh mạng của hắn. Nhưng nếu thật hết cách xoay chuyển, nàng sẽ khiến cả Đông Lâm chôn theo hắn!
Bây giờ rốt cuộc nàng cũng cảm nhận được lúc ban đầu Nạp Lan Thần Dật ôm tâm trạng gì, tại sao hắn muốn vì nàng phá hủy cả Nam Hải. Đó là cảm giác đau đến cực hạn, tuyệt vọng đến mức tận cùng.
Người mình yêu bị thương mà mình không thể ra sức, như vậy chỉ có khiến tất cả những người đã từng tổn thương hắn phải trả giá cao hơn.
Thời gian ba ngày ba đêm trôi qua, rốt cuộc xe ngựa đã chạy tới biên cảnh Tây Nhạc, dừng ở địa điểm mà Nam Ức Tịnh đã ước định với Đường Thiên Thiên.
"Hắn ở đâu!?" Giọng nói cao vút, có vẻ dồn dập vô cùng, bên trong hàm chứa nồng nặc nóng nảy cùng lo lắng.
Nam Ức Tịnh vạch màn xe ngựa, ánh mặt trời bên ngoài lập tức chiếu vào, sống ở trong xe ngựa bảy ngày bảy đêm chưa từng thấy qua ánh mặt trời, vừa mới tiếp xúc đến ánh mặt trời, khiến nàng cảm thấy khó khăn khi mở mắt ra. Đợi đến khi nàng thích ứng một chút, mới nhìn thấy nữ tử đứng trước mặt mình.
Nữ tử mặc váy màu tím đậm sát mình, khoác áo khoác màu tím đậm, xiêm áo bên trên cũng dính chút ít bụi đất. Búi tóc tùy ý, trong đôi mắt trong suốt xinh đẹp chứa nồng đậm lo âu cùng nóng nảy, trên khuôn mặt xinh đẹp khó nén mệt mỏi. Nhìn bộ dạng lênh đênh mệt mỏi của nàng, chắc cũng là vội vã chạy tới.
"Ngươi chính là Đường Thiên Thiên?" Ba ngày ba đêm không ngừng truyền chân khí cùng nội lực, cộng thêm ba ngày ba đêm trước nữa, cơ hồ là đã sáu ngày Nam Ức Tịnh chưa từng ngủ, sắc mặt của nàng đã tái nhợt đến cực hạn, cả người cũng gầy đi một vòng lớn, khuôn mặt xinh xắn càng lộ vẻ lớn bằng bàn tay, nhưng ánh mắt nàng vẫn thâm trầm mà sắc bén như cũ.
Giọng nói của Nam Ức Tịnh cực nhỏ, trong giọng nói cũng lộ mệt mỏi, tuy nhiên lại có khí thế khó mà diễn tả được, khiến Đường Thiên Thiên không khỏi đánh giá nàng.
Đây là nữ tử Nạp Lan Thần Dật thích sao? Không thể không thừa nhận, nữ tử trước mắt có một cỗ sức quyến rũ khó có thể dùng lời diễn tả được. Cho dù nàng tiều tụy như vậy, sắc mặt tái nhợt, tựa vào trên xe ngựa, vẫn có thể khiến người ta kinh diễm.
Nhưng giờ phút này, Đường Thiên Thiên quan tâm hơn không phải vẻ đẹp của Nam Ức Tịnh, vì vậy nàng chỉ hơi sững sờ, liền chuyển hướng nhìn Nạp Lan Thần Dật, đợi đến khi thấy rõ ràng bộ dạng Nạp Lan Thần Dật, nàng càng thêm gấp gáp đồng thời tức giận, đẩy Nam Ức Tịnh ra, đỡ Nạp Lan Thần Dật dậy, đút cho hắn ba viên thuốc.
Nam Ức Tịnh sáu ngày chưa từng ngủ, cộng thêm với việc vẫn luôn truyền nội lực và chân khí, thân thể vốn đã vô cùng suy yếu, bị Đường Thiên Thiên đẩy như vậy, cả người lệch qua một bên, thậm chí ngay cả hơi sức bò dậy cũng không có. Nàng nhìn Đường Thiên Thiên cho Nạp Lan Thần Dật ăn ba viên thuốc, có chút suy yếu vô lực hỏi, "Hắn sao rồi?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...