"Mau giúp ta xem một chút, ta có cài trâm hoa lệch hay không?" Nam Vân Hàm soi gương nhìn chung quanh, khuôn mặt chỉ có mừng rỡ, nhìn nha hoàn bên cạnh hỏi.
"Không có, công chúa ăn mặc như vậy rất đẹp." Nha hoàn bên cạnh đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy Nam Vân Hàm hỏi nàng rồi, mặc dù công chúa Vân Hàm thường ngày hay chú ý dáng vẻ, nhưng chưa từng giống như ngày hôm nay, xem ra lực hút của thái tử Bắc Mạc thật sự không phải bình thường.
Nam Vân Hàm nghe được lời nha hoàn nói, nhìn lại gương, xác nhận tóc của mình không có vấn đề, mới thỏa mãn cười, lại nhìn y phục của mình một chút, hỏi, "Này thân xiêm y và kiểu tóc này có hợp không? Có phải thử bộ khác xem như thế nào không?"
"Công chúa, ngài đã thử mười mấy bộ rồi, theo nô tỳ thấy, xiêm y này là tốt nhất rồi." Nha hoàn nghe Nam Vân Hàm nói lại muốn thử y phục, không khỏi nhức đầu, hôm nay từ buổi sáng tinh mơ sau khi Nam Vân Hàm thức dậy giống như uống phải thuốc, không ngừng thử y phục, thật vất vả mới vừa ý một bộ, giờ lại muốn đổi, họ không chịu được giày vò.
Nam Vân Hàm nghe được lời nha hoàn nói, nụ cười lạnh lùng, nhíu mày nhìn nha hoàn kia một cái, không có dịu dàng trang nhã ngày thường chút nào mà là rất hung ác, lạnh lùng nói, "Càn rỡ! Người đang nói bản công chúa phiền phức sao? Người nào cho ngươi mượn lá gan ngại phiền?!"
Nha hoàn nghe được Nam Vân Hàm nói như thế, lập tức kinh sợ quỳ xuống. Tính khí công chúa Vân Hàm người ngoài không rõ, nhưng mấy ngày nay bọn họ đi theo bên cạnh nàng lại rất rõ, tự nhiên không dám dễ dàng đắc tội Nam Vân Hàm, vừa quỳ xuống vừa nói, "Nô tài không dám, nô tỳ chỉ là lo lắng công chúa sẽ bỏ lỡ canh giờ ước hẹn với thái tử Bắc Mạc."
Vừa nghe đến bốn chữ thái tử Bắc Mạc, sắc mặt của Nam Vân Hàm lại lộ ra nụ cười. Nàng không nghĩ đến Hạ Văn Cừ sẽ chủ động hẹn nàng đi ra ngoài, chẳng lẽ Hạ Văn Cử rốt cuộc nghĩ thông suốt, thấy nàng được điểm tốt ở nàng rồi?
Trong lòng vui mừng, Nam Vân Hàm cũng chẳng thèm so đo với nha hoàn, kéo làn váy thật dài, hào hứng vội vàng chạy ra ngoài, còn nói ra một câu, "Bản công chúa và Văn Cử ước hẹn, các ngươi không cần theo tới chướng mắt!"
Đến chỗ gặp mà Hạ Văn Cử hẹn ước, Nam Vân Hàm đoan trang thục nữ ngồi xuống, vẻ mặt không màng danh lợi, không nhìn ra một chút tâm tư nào, nếu không phải nhìn được sự mong đợi từ trong con ngươi của nàng, căn bản không thể nhìn ra giờ phút này nàng có bao nhiêu nóng lòng.
Nhất bóng dáng xinh đẹp màu hồng đào đã xâm nhập vào trong tầm mắt Nam Vân Hàm, nàng hưng phấn giương mắt đôi mắt nhìn Hạ Văn Cử đi từng bước một tới gần, nàng chỉ cảm thấy mỗi một bước đi của Hạ Văn Cử đều không nói ra được ý vị phong lưu, khiến nàng không thể ly khai tầm mắt, không tự chủ được đứng lên, nàng nghênh đón, thẹn thùng vô hạn nói, "Văn Cử, ngươi đã đến rồi."
Hạ Văn Cừ nhàn nhạt liếc mắt Nam Vân Hàm một cái, đối với vẻ thẹn thùng trên mặt Nam Vân Hàm thì làm như không thấy, hắn chậm rãi nâng lên khóe môi, một đôi mắt hẹp dài đào hoa cười như không cười nhìn Nam Vân Hàm.
Nam Vân Hàm bị Hạ Văn Cử nhìn như vậy, chỉ cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo, không khỏi thõng xuống tròng mắt, đỏ mặt ngại ngùng, nhưng khi nàng cúi xuống lại không nhìn thấy được lạnh lùng trong tròng mắt Hạ Văn Cử.
"Hôm qua là ngươi phái nha hoàn cố ý đi trên đường phát tán lời đồn, hủy hoại danh tiếng Quỳnh Lạc?" Hạ Văn Cử nhìn Nam Vân Hàm thẹn thùng cúi đầu, chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, liền lạnh lùng mở miệng hỏi.
Vẻ thẹn thùng trên mặt Nam Vân Hàm mặt lập tức cứng ngắc, nàng giương mắt nhìn, không thể tin nhìn Hạ Văn Cừ, trong mắt mang theo nồng nặc ghen ghét và không cam lòng, cao giọng nói, "Ngươi hẹn ta ra ngoài, chính là vì hỏi cái này?!"
"Nếu không phải chuyện này thì còn chuyện gì nữa?" Hắn không chút để ý nhìn Nam Vân Hàm một cái, Hạ Văn Cử cười bỡn cợt như không nhìn Nam Vân Hàm.
Nam Vân Hàm nghe được Hạ Văn Cừ chẳng hề để ý trả lời, nhìn thấy đôi mắt hắn lạnh lùng, trong nháy mắt cảm thấy một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, không thể át chế châm chọc nở nụ cười. Khi hắn hẹn nàng, lòng nàng tràn đầy vui mừng cho là hắn rốt cuộc hồi tâm chuyển ý chịu hẹn gặp mặt nàng, nhưng không nghĩ đến, hắn chỉ là vì nữ nhân Nam Ức Tịnh kia mà tới chất vấn nàng?!
"Đúng! Là ta phái nha hoàn đi làm. Chẳng qua ta không có nói sai, Quỳnh Lạc vốn chính là ma đầu giết người không chớp mắt! Nói không chừng có khi ai cũng có thể làm phu quân của nàng ta đấy! Ngươi đường đường là thái tử Bắc Mạc, cần gì chấp nhất với một nữ tử giang!" Nam Vân Hàm nghĩ đến Hạ Văn Cừ tìm nàng chỉ là vì Nam Ức Tịnh, không khỏi cảm thấy khí huyết dâng trào, trong lòng dấy lên lửa giận, trong nháy mắt cũng không kịp giữ hình tượng dịu dàng, mở miệng liền nói chua ngoa vô cùng.
Thời điểm Hạ Văn Cừ nghe được Nam Vân Hàm nói nửa câu đầu, vẫn chỉ là lạnh nhạt nhìn Nam Vân Hàm, nhưng nghe được lời "Nói không chừng có khi ai cũng có thể làm phu quân của nàng ta đấy", ánh mắt của hắn cũng từ từ híp lại, bên trong tràn đầy ý lạnh đáng sợ, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Nam Vân Hàm, nói từng chữ, "Nếu như ngươi còn dám phỉ báng Quỳnh Lạc một câu, ta liền không khách khí với ngươi! Đừng tưởng rằng ngươi là công chúa, ta liền không dám động tới ngươi!"
"Ngươi vì nàng mà đối phó ta?! Ngươi cũng đã biết ngươi làm như vậy sẽ phá huỷ giao bang giữa Nam Hải và Bắc Mạc!" Nam Vân Hàm nghe được lời Hạ Văn Cừ nói, trong mắt lóe lên đau lòng tuyệt vọng, nhưng hơn nữa là không cam lòng và oán hận, nàng nhìn chòng chọc vào Hạ Văn Cừ, mang theo vài phần uy hiếp không muốn tin tưởng.
Hạ Văn Cừ đối với uy hiếp của Nam Vân Hàm chỉ cười nhạt một tiếng, bỡn cợt nhìn Nam Vân Hàm, trong mắt mang theo lạnh lùng thăm thẳm, từ từ nói, "Ngươi cho rằng Nam Hải và Bắc Mạc, ai hơn quan tâm mối quan hệ giao bang này? Đừng nói ngươi chỉ là công chúa không được sủng ái, cho dù ta hôm nay động đến thái tử Nam Hải các ngươi, Hoàng đế Nam Hải cũng không thể không nhìn vẻ mặt ta mấy phần!"
Nam Vân Hàm nghe được lời Hạ Văn Cừ nói, lui về phía sau hai bước, vẻ mặt càng phát ra vặn vẹo. Ngay cả nàng cũng không tính được sủng ái, nhưng nàng luôn luôn lấy thân phận công chúa của mình làm kiêu ngạo, nhưng lại không nghĩ đến Hạ Văn Cử xem thường, nàng nhìn Hạ Văn Cử, giọng căm hận hỏi, "Ngươi cứ như vậy quan tâm Quỳnh Lạc?! Rốt cuộc nàng ta có điểm nào tốt hơn ta!"
"Điểm nào tốt hơn ngươi?" Hạ Văn Cừ nghe được lời Nam Vân Hàm nói, lại giống như nghe được chuyện cười, nhếch môi lên tiếng, "Ngươi vốn dĩ không xứng đáng để so sánh cùng nàng. Hôm nay ta gọi ngươi tới đây, chỉ là nói cho ngươi biết, ta không có một chút hứng thú nào với ngươi, cho dù ngươi chửi bới Quỳnh Lạc như thế nào, ta vẫn vậy sẽ không thay đổi tâm ý, khuyên ngươi tỉnh ngộ đi!"
Nói xong, Hạ Văn Cừ liền quay đầu đi không ngoảnh lại, Nam Vân Hàm nhìn bóng lưng Hạ Văn Cừ, trong mắt lướt qua oán độc thật sâu và không cam lòng, nàng ở trong lương đình không để ý hình tượng, phát điên thét chói tai, đưa tay rút Chu sai trên đầu vứt xuống, mặc cho nửa bên mái tóc xõa trên mặt.
Bàn tay nắm chặt thành quyền, móng tay dài đâm vào trong thịt, vẻ mặt Nam Vân Hàm càng phát oán độc vặn vẹo.
Tại sao! Coi như nàng không được cưng chiều bằng Nam Tú Cầm, nhưng dầu gì nàng cũng là công chúa danh chánh ngôn thuận của hoàng thất, mà Nam Ức Tịch, chẳng qua chỉ là một nữ tử giang hồ! Tại sao Hạ Văn Cừ liền một mực thích nàng như vậy, thậm chí còn vì nàng ta nói muốn đối phó nàng?!
Nam Vân Hàm không để ý hình tượng chạy trở về tẩm cung, nha hoàn thấy bộ dáng Nam Vân Hàm trở lại như vậy, không khỏi bị dọa sợ, đi tới bên cạnh Nam Vân Hàm, khiếp đảm nói, "Công chúa búi tóc đã toán loạn, nô tỳ thay công chúa chải lại."
Nam Vân Hàm đẩy nha hoàn kia xuống mặt đất, còn không hả giận đá nàng một cước, hung hãn nói, " Chải chải chải! Chải cái gì chải! Còn ngại bổn công chúa mất mặt chưa đủ sao?!"
Nha hoàn kia bị Nam Vân Hàm đá một cước vào bụng, đau đớn khó nhịn, tuy nhiên không dám nói câu nào, khuôn mặt trắng bệch nhìn Nam Vân Hàm. Các nha hoàn khác cũng run rẩy, không dám nói lời nào, chỉ sợ vừa nói liền chọc giận Nam Vân Hàm, sẽ bị đối xử như vậy.
"Tất cả đứng trước mặt bổn công chúa làm cái gì?! Còn không mau cút cho ta!" Nam Vân Hàm tức giận liếc mắt nhìn bọn họ nơm nớp lo sợ đứng một bên, ngay cả lời nha hoàn cũng không dám nói, không khỏi cắn răng nghiến lợi.
Bọn nha hoàn vừa nghe thấy, lập tức như ong vỡ tổ chạy ra ngoài, thay Nam Vân Hàm khép cửa phòng lại, một nha hoàn đỡ nha hoàn mới vừa bị Nam Vân Hàm đá một cước, ân cần hỏi han, "Tiểu Hương, ngươi không sao chớ? Kể từ khi thái tử Bắc Mạc tới, tính khí công chúa Vân Hàm càng dữ tợn."
Nha hoàn Tiểu Hương che bụng, nhíu mày, nói, "Thường ngày ở trước mặt người trước luôn giả trang bộ dáng dịu dàng hiền thục, sau lưng lại thô bạo không nói đạo lý, đối với chúng ta động một chút là quyền đấm cước đá, theo ta thấy, thái tử Bắc Mạc không thích nàng, cũng là phải!"
"Xuỵt! Nhỏ giọng một chút, nếu để cho nàng nghe thấy, sẽ đánh chết ngươi!" Một nha hoàn khác nghe Tiểu Hương nói như thế, lập tức đưa tay bụm miệng nàng lại, có chút sợ nói.
Mấy nha hoàn cảnh giác quay đầu lại liếc mắt nhìn, xác nhận Nam Vân Hàm không có bất kỳ phản ứng, mới cùng nhau đỡ Tiểu Hương trở lại phòng hạ nhân.
Mà Nam Vân Hàm ngồi một mình bên trong phòng, nhìn gò má mỹ lệ trong gương, nàng tự thấy dáng dấp nàng cũng không coi là kém, thân phận cũng coi như tôn quý, các loại tài nghệ nàng đều có, nàng cũng chưa từng thua kém, vì sao Hạ Văn Cừ lại một mực không thích nàng?!
Đây tất đều bởi vì Nam Ức Tịch!
Cho dù nàng chửi bới Nam Ức Tịch thế nào đều vô dụng sao? Nếu chửi bới đều không có tác dụng, vậy nàng se không làm, đã làm thì làm cho xong, hoặc giết nàng!
Giờ phút này Nam Ức Tịch đang lười biếng tựa vào trên giường êm, hưởng thụ ánh mặt trời ngày xuân, thưởng thức cỏ cây sum sê trong đình viện, khóe môi hiện lên nụ cười vừa lòng.
"Cả ngày nằm ở đây, ngươi thật là nhàn nhã." Nạp Lan Thần Dật nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt Nam Ức Tịch, nụ cười trên khóe môi cưng chìu, ánh mắt ôn hòa nhìn Nam Ức Tịch.
Nam Ức Tịch miễn cưỡng nhìn Nạp Lan Thần Dật một cái, có chút không tình nguyện ngồi thẳng người, bĩu môi oán giận nói, "Người ta khó được khi nghỉ ngơi vừa lòng một chút, ngươi còn không cho?"
"Cho phép cho phép cho phép, ta làm sao dám không cho ngươi nghỉ ngơi chứ?" Nhìn vẻ mặt Nam Ức Tịch có chút nũng nịu, Nạp Lan Thần Dật chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại vô cùng, khóe môi mang theo cười, ôn hòa vô cùng nói.
Trong tròng mắt đen nháy của Nam Ức Tịch hiện ra dịu dàng, khóe môi tươi cười, từ từ hỏi, "Nằm nửa ngày, ta cũng đã mỏi."
"Vậy không bằng ra ngoài đi dạo. Thành Tây còn mở hoa bạch quên đấy." Nạp Lan Thần Dật thấy Nam Ức Tịch từ trên giường êm duỗi lưng một cái, bộ dáng không chuẩn bị nằm nữa, liền nâng lên nụ cười ôn nhã, dắt tay Nam Ức Tịch, dịu dàng nói.
Nam Ức Tịch nhẹ nhàng mở trừng hai mắt, khóe môi hiện lên một chút ý cười, đưa tay ôm lấy cánh tay Nạp Lan Thần Dật, nói, "Chỉ có Thần Dật hiểu tâm tư của ta, biết được lần trước ta chưa từng thấy hoa bạch quyên, trong lòng nhớ đến ta, vì vậy mới đến tìm ta cùng nhau đi xem."
"Ngươi nha!!!." Nạp Lan Thần Dật đưa tay ngắt mũi Nam Ức Tịch, dịu dàng cười nói.
Nam Ức Tịch lôi kéo tay Nạp Lan Thần Dật, chuẩn bị ra cửa, trước khi xuất môn nói với Tiểu Tuyết, "Tiểu Tuyết, hôm nay ta không về ăn cơm tối, ngươi ăn trước. Nếu Doãn Lưu Quang phái người đưa điểm tâm tới đây, ngươi ăn đi."
"Dạ Cung chủ, người cứ thoải mái lãng mạn cùng Lạc thiếu chủ đi." Tiểu Tuyết nghe được lời Nam Ức Tịch nói, khóe môi tràn ra nụ cười ranh mãnh, cười nói.
Nam Ức Tịch nghe vậy, trên mặt hiện lên ra một tia đỏ ửng, mắng, "Ta thấy nha đầu ngươi càng ngày càng không hiểu quy củ."
Tiểu Tuyết biết được Nam Ức Tịch luôn luôn nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, tự nhiên không biết sợ, le lưỡi nghịch ngợm với Nam Ức Tịch một cái, ý bảo Nam Ức Tịch đi nhanh đi.
Thời tiết đầu mùa xuân, hoa bạch quyên nở rộ, từng đoàn từng đoàn, từng nhóm từng nhóm tấp nập thưởng thức hoa, ở đầu cành nhiệt những bông hoa nở rộ, nổi bật lên khắp vùng tràn trề không khí mùa xuân.
"Hoa bạch quyên quả nhiên đẹp vô cùng." Nam Ức Tịch đưa tay kéo một nhánh hoa bạch quyên, khóe môi nâng lên nụ cười dịu dàng thanh nhã, từ từ nói.
Nạp Lan Thần Dật không có xem hoa, chỉ nhìn Nam Ức Tịch khóe mắt nở nụ cười, con chỉ có dịu dàng, ôn hòa nói, "Hoa nở tuy đẹp nhưng không đẹp bằng ngươi."
Mặc dù hiện tại Nam Ức Tịch vẫn che lụa mỏng như cũ, nhưng nhìn nụ cười khóe mắt nàng, Nạp Lan Thần Dật có thể tưởng tượng ra nàng cười có bao nhiêu khuynh thành.
Hai người ở trong biển hoa tay trong tay rong chơi, thật là một đôi trời đất tạo nên, không ít người phía trước ngắm hoa người đều rối rít ghé mắt, nhìn về phía Nam Ức Tịch và Nạp Lan Thần Dật.
Giờ phút này Nạp Lan Thần Dật mang theo mặt nạ da người thuộc về Lạc Huyền Lăng, mặt mũi cũng chỉ được coi như là thanh tú, mà Nam Ức Tịch đeo khăn che mặt không thấy rõ dung mạo. Nhưng cho dù là như vậy, khí độ bọn họ vô song khiến người ta ca ngợi.
" Cung chủ Ma Cung?" Một tiếng hàm chứa ba phần sợ hãi bảy phần kinh ngạc vang lên bên tai.
Nam Ức Tịch chậm rãi giương mắt, quan sát nam tử trước mắt một cái, khẽ nhíu mày, híp mắt nghĩ một lát mới nhớ tới, người này chính là đệ đệ Đại tướng quân Tống Diệu Huy, thời điểm ở trên Thiên Hương Lâu, nàng đã từng bởi vì hắn mạo phạm đến nàng mà nàng đả thương hắn.
Lúc đấy cũng chỉ là giết gà dọa khỉ, đối với bộ dáng Tống Diệu Huy không có chú ý nhiều, vì vậy phải nhìn một lúc lâu, mới nhớ tới thân phận người trước mắt, nhíu lông mày, Nam Ức Tịch từ từ hỏi, "Có việc gì thế?"
Tống Diệu Huy bị Nam Ức Tịch hỏi lại sững sờ, hắn không có nghĩ đến lại gặp Nam Ức Tịch ở chỗ này, mà bên cạnh nàng chỉ là một nam tử không tính xuất chúng.
Ban đầu ở Thiên Hương lâu Cung chủ Ma Cung ra tay tổn thương hắn, ở trên bữa tiệc hoàng thất không cho Nam Tú Cầm và Nam Vân Hàm mặt mũi của, ở trên đại điện cự tuyệt thái tử Bắc Mạc và vương gia Tây Nhạc Linh cầu hôn, hắn vẫn cho là, nữ tử cuồng ngạo cao cao tự tại như nàng sẽ không dễ dàng cho kẻ nào dễ dàng đến gần, nhưng thời điểm khi nhìn nàng và nam tử này đi chung với nhau, vẻ mặt rõ ràng toát ra dịu dàng, hắn nhất thời kinh ngạc, lúc này mới kêu ra tiếng.
"Không có việc gì. Chỉ là gặp được Cung chủ ở chỗ này có chút kinh ngạc thôi." Trải qua chuyện tình lần trước ở Thiên Hương lâu, trong lòng Tống Diệu Huy tự nhiên có mấy phần ghen ghét Nam Ức Tịch, nhưng đem so với ghen ghét, trong lòng hắn e ngại nhiều hơn, vì vậy, hắn cũng không muốn có thêm quan hệ gì với Nam Ức Tịch cả, cũng không dám nữa mơ ước Nam Ức Tịch.
"Diệu Huy, ngươi ở đây nói chuyện cùng ai?" Giọng nói ôn hòa mang theo lạnh lùng vang lên, Tống Tử Văn một bộ hắc bào, càng khiến cả người hắn tuấn lãng cao lớn, đợi sau khi thấy rõ Nam Ức Tịch, Tống Tử Văn vừa liếc nhìn Nạp Lan Thần Dật, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, nói, "Cung chủ, Lạc thiếu chủ, thật là đúng dịp."
Nạp Lan Thần Dật khẽ vuốt cằm, không trả lời câu nói của Tống Tử Văn, Nam Ức Tịch cũng chỉ gật đầu một cái, nhẹ nhàng cười nói, "Đại tướng quân cũng tới ngắm hoa sao? Ta nhớ được công chúa Hương Vận vô cùng thích hoa mai, đại tướng quân có thể thay ta mang hoa bạch quyên cho nàng được không?"
Tình ý giữa Tống Tử Văn và Nam Hương Vận, Nam Ức Tịch có thể thấy được một chút, nhưng Tống Tử Văn quá mức chính nhân quân tử, mà Nam Hương Vận lại cực kỳ dè dặt, nếu như chờ bọn họ từ từ phát triển, còn không biết phải chờ tới lúc nào, nàng định âm thầm trợ giúp một tay.
Mà Tống Tử Văn sau khi nghe được lời Nam Ức Tịch nói, có chút kinh ngạc nhíu lông mày. Cung chủ Ma Cung và Nam Hương Vận hình như không tệ, nhưng vì sao cố tình muốn hắn mang hoa mai cho Nam Hương Vận, vì sao nàng không đích thân đi tới?
"Không biết Cung chủ vì sao không tự tay đưa cho Hương Vận?" Tống Tử Văn nhíu mày, nói ra nghi ngờ trong lòng của mình.
Nam Ức Tịch đã sớm ngờ tới Tống Tử Văn có thể hỏi như vậy, nàng ngoắc môi, làm bộ như chẳng hề để ý, nhún vai một cái nói, "Ta không thích vào hoàng cung. Có phải Đại tướng quân không muốn giúp ta?"
"Ý Tử Văn không phải vậy. Đã như vậy, Tử Văn liền chuyển đạt thay." Tống Tử Văn nghe được lời Nam Ức Tịch nói, cũng không hoài nghi nữa, một lời đáp ứng luôn.
Nam Ức Tịch nghe vậy, chỉ hơi gật đầu, cười nói với Tống Tử Văn, "Vậy thì làm phiền Đại tướng quân."
Tống Tử Văn khẽ gật đầu với Nam Ức Tịch, bốn người liền sánh vai mà bước qua nhau. Tống Diệu Huy có chút nghi hoặc nhìn đại ca mình và Nam Ức Tịch.
Cung chủ Ma Cung không phải luôn luôn chán ghét quyền quý, đối với người quyền quý không quan tâm chút nào, tại sao lại cực kỳ coi trọng trưởng công chúa, lại sai người mang hoa bạch quyên vào? Mà đại ca mình không phải cũng luôn luôn không thích dính vào phân tranh triều đình sao, vì sao lại nguyện ý đồng ý mang hoa mai vào cung?
Trưởng công chúa hắn cũng không phải là chưa từng thấy qua, đại ca thường xuyên tán dương trưởng công chúa hiểu lễ nghi, biết rõ đạo lý, nhưng hắn nhìn không có gì đặc biệt, dáng dấp còn không bằng Thập công chúa Nam Vân Hàm xinh đẹp.
"Quan hệ giữa nàng và Nam Hương Vận không tệ?" Nạp Lan Thần Dật nhìn ra được dụng tâm của Nam Ức Tịch, không khỏi nhíu lông mày, hỏi.
Hắn cũng không hiểu quan hệ của Nam Ức Tịch và Nam Hương Vận như thế nào, theo ý hắn, cả Hoàng thất Nam Hải đều đáng chết, bọn họ cư nhiên dám để Nam Ức Tịch còn nhỏ như vậy đi làm con tin, mà sau đó vì che giấu tai mắt người đời muốn giết nàng, vốn dĩ không có cái gì gọi là tình nghĩa!
Nam Ức Tịch gật đầu một cái, giữa mi toát ra một tia dịu dàng, đưa tay nhón lấy một nhánh hoa bạch quyên nói, "Ta và đại tỷ quan hệ tốt vô cùng. Từ nhỏ Đại tỷ rất thương ta, cả hoàng thất duy nhất chỉ có nàng thật lòng đối tốt với ta."
Nạp Lan Thần Dật nhìn hồi ức trong con ngươi Nam Ức Tịch, trong mắt tràn đầy đau lòng. Cả hoàng thất duy nhất có một người thật lòng đối sử tốt với nàng. Đều nói hoàng thất vô tình, hắn và Nam Ức Tịch đều lớn lên trong hoàng thất vô tình như vậy, chỉ khác là ít nhất hắn còn có phụ thân thật lòng thương yêu hắn, phí hết tâm tư bảo vệ hắn, mà Nam Ức Tịch, lại bị chính phụ thân mẫu thân mình thích nhất bán đi.
"Cho dù có một ngày tiêu diệt Nam Hải, ta vẫn vậy sẽ bảo vệ nàng cả đời không cần ưu lo." Nạp Lan Thần Dật lôi kéo tay Nam Ức Tịch, trịnh trọng nói.
Hắn muốn phá hủy Nam Hải, là vì muốn thay Nam Ức Tịch báo thù, nếu Nam Hương Vận luôn luôn đối sử tốt với Nam Ức Tịch, tự nhiên hắn cũng sẽ không làm tổn thương đến Nam Hương Vận.
"Đó là tất nhiên, ta quyết không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương đại tỷ!" Nam Ức Tịch nghe vậy, trong mắt thoáng qua kiên định, nói với Nạp Lan Thần Dật.
Hai người ở trong biển hoa rong chơi, vừa nói chuyện phiếm vừa ngắm hoa, nhìn sắc trời dần dần tối xuống, Nam Ức Tịch và Nạp Lan Thần Dật liền đi ăn chút thức ăn đơn giản, rồi chậm rãi dạo bước đến bờ sông, mới về đến Doãn phủ.
Trở lại Doãn phủ nhìn đến tất cả, khiến Nam Ức Tịch cả kinh thất sắc.
Nàng trở lại viện của mình, thấy bên trong phòng đèn vẫn sáng, nàng liền đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Tiểu Tuyết nằm ở trên bàn, bên cạnh bàn còn bày một bàn điểm tâm đã động, Nam Ức Tịch không khỏi nâng lên nụ cười bất đắc dĩ cưng chìu, Tiểu Tuyết này, ăn xong đồ cũng không biết thu thập một chút, liền gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
"Tiểu Tuyết, sao ngươi lại ngủ gục trên bàn?" Nam Ức Tịch liếc mắt nhìn Tiểu Tuyết, đưa tay gạt trán Tiểu Tuyết một cái, nhếch môi cười nói.
Nhưng Tiểu Tuyết vẫn như cũ gục xuống bàn không nhúc nhích, Nam Ức Tịch không khỏi cau mày, nàng đưa tay nâng mặt của Tiểu Tuyết lên, lại thấy giữa mày Tiểu Tuyết có một tơ hồng nhàn nhạt, cả người hiện ra màu xanh đen, chân tay lạnh lẽo vô cùng.
Nam Ức Tịch không khỏi thất sắc cả kinh, nàng đưa tay kiểm tra mạch Tiểu Tuyết, chân mày không khỏi nhíu chặc hơn. Tằm độc hiếm thấy?! Làm sao Tiểu Tuyết lại vô duyên vô cớ trúng độc? Chẳng lẽ là điểm tâm trên bàn có vấn đề?
Nam Ức Tịch đưa tay cầm một khối điểm tâm đặt trước chóp mũi nhẹ nhàng ngửi, lại bóp nát một chút, quan sát cẩn thận phát hiện quả nhiên là điểm tâm có vấn đề.
Trong điểm tâm có tằm độc, người muốn hạ độc không phải là hạ độc Tiểu Tuyết mà là muốn hạ độc nàng. Rốt cuộc là ai muốn tính mạng của nàng?
Nàng ưa thích ăn những thứ điểm tâm này, vì vậy mỗi lần có điểm tâm mới ngon, Doãn Lưu Quang từ sẽ cho người đưa tới, mà nàng một người ăn không hết, cũng sẽ để cho Tiểu Tuyết ăn chung. Nàng hôm nay và Nạp Lan Thần Dật đi ra ngoài, sẽ không trở về ăn cơm tối, vì vậy liền bảo Tiểu Tuyết ăn trước, không nghĩ tới lại hại Tiểu Tuyết trúng độc.
Nam Ức Tịch thật nhanh che lại huyệt đạo của Tiểu Tuyết, lấy nội lực tạm thời áp chế độc tính trong người Tiểu Tuyết, thế nhưng tằm độc hết sức hiếm thấy, chính Ma Cung cũng không có có sẵn thuốc giải, nếu muốn phối thuốc giải, có cây dâu linh hoa hết sức khó tìm, thế nhưng nếu độc này trong bảy ngày không giải, như vậy nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
Kế hoạch trước mắt, chính là mau chóng tìm được kẻ hạ độc, lấy thuốc giải.
Chỉ là lần này người hạ độc đến tột cùng sẽ là ai? Tuyệt đối không phải là Doãn Lưu Quang, nhưng có thể xuống tay ở Doãn phủ, nhất định là người Doãn phủ, nhưng nàng thật sự không nghĩ ra bên trong Doãn phủ ai sẽ muốn lấy tính mạng của nàng.
Vội vã chạy đến viện Doãn Lưu Quang, giờ phút này thư phòng Doãn Lưu Quang đèn vẫn sáng, Doãn Lưu Quang hình như đang vẽ tranh, Nam Ức Tịch cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, xông vào, kêu, "Doãn Lưu Quang!"
Nghe được giọng nói Nam Ức Tịch, Doãn Lưu Quang theo bản năng dừng tay lại, lấy ống tay áo ngăn cản bức tranh hắn đang vẽ, sau đó dịu dàng giương mắt nhìn về phía Nam Ức Tịch hỏi, "Quỳnh Lạc đã trễ thế này, có việc gì thế?"
"Trên bàn ta có một đĩa điểm tâm, là ai đưa?" Nam Ức Tịch vốn dĩ không có ý định đi xem Doãn Lưu Quang đang vẽ cái gì, hiện tại trong nội tâm nàng nóng như lửa đốt, một lòng chỉ muốn tìm hung thủ hạ độc, thay Tiểu Tuyết tìm được thuốc giải.
Doãn Lưu Quang bị Nam Ức Tịch hỏi sững sờ, hắn chưa từng phân phó hạ nhân đưa điểm tâm gì cho Nam Ức Tịch, hơn nữa nhìn ánh mắt của Nam Ức Tịch, hình như hết sức gấp gáp, tính khí Nam Ức Tịch luôn luôn bình tĩnh tỉnh táo, chưa lúc nào thấy nàng để lộ kinh hoảng và lo lắng hiện rõ trên mặt như thế?
"Ta không sai người đưa điểm tâm qua, trong phủ cũng chưa từng làm điểm tâm. Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Doãn Lưu Quang khép nửa tờ giấy lại, chỉ có thể loáng thoáng thấy làn váy màu đỏ của nữ tử, hắn đi tới trước mặt Nam Ức Tịch, có chút ân cần hỏi han.
Nam Ức Tịch nghe được lời Doãn Lưu Quang nói, chân mày nhíu thật chặt lại, trong mắt lướt qua một tia lạnh lẽo. Doãn Lưu Quang chưa từng cho người đưa điểm tâm đến, Doãn phủ cũng không làm điểm tâm, điểm tâm này nhất định là người bên ngoài phủ đưa tới, nếu Doãn Lưu Quang chưa từng chú ý tới, như vậy phải làm như thế nào để xác nhận là ai đưa điểm tâm?!
Cau mày, trong mắt Nam Ức Tịch thoáng qua một tia nặng nề, nói với Doãn Lưu Quang, "Tiểu Tuyết trúng độc. Độc ở bên trong điểm tâm, là tằm độc hiếm thấy."
"Tằm độc?!" Doãn Lưu Quang đối với y lý cũng đọc lướt qua, đối với tằm độc tự nhiên hiểu rõ, tằm độc bảy ngày không thuốc giải chỉ có chờ chết, hơn nữa thuốc giải hết sức khó khăn, nhưng mà bởi vì tằm độc hiếm thấy, bình thường người nghiên cứu y độc cũng sẽ không chuẩn bị thuốc giải, chỉ biết biện pháp giải độc mà thôi.
Độc này hạ bên trong điểm tâm, hiển nhiên không phải vì muốn giết Tiểu Tuyết, người hung thủ muốn đối phó sau màn này tất nhiên là Nam Ức Tịch, rốt cuộc là ai ác độc muốn giết Nam Ức Tịch đây?
"Doãn Lưu Quang, ta nhớ được ngươi nợ ta hai cái nhân tình. Hiện tại ngươi trả ta nhân tình đầu tiên." Hốt hoảng trong tròng mắt Nam Ức Tịch dần dần biến mất, thay vào đó là con ngươi đen nhánh thâm thúy, thâm thúy trong mắt lại mơ hồ mang theo vài phần lạnh lẽo, môi nàng hiện lên ý lạnh, nói từng chữ, "Thay ta đi thăm dò mấy ngày nay bên trong người nào mua đi dược liệu hàn độc. Mặc kệ trong cung hay là cửa hàng trên đường, đều phải tra. Ta muốn tất cả danh sách."
Nói xong, Nam Ức Tịch lại nhìn Doãn Lưu Quang một cái, nói, "Trong vòng ba ngày tra rõ, lấy thế lực Doãn gia ở Nam Hải, không khó lắm chứ?"
Tằm độc chính là độc dược hiếm thấy, vì hiếm thấy cho nên người hạ tằm độc bản thân cũng sẽ dính hàn độc của tằm độc khi mang theo, cần phải uống thuốc trị hàn độc, vì nỗi khổ chịu phong hàn mới có rất ít người dùng tằm độc.
Mà chuyện lấy thế lực Ma Cung, tự nhiên cũng có thể tra được, nhưng thế lực Ma Cung ở Nam Hải dù sao không bằng Doãn gia, hơn nữa độc này rất có thể là trong hoàng cung hạ, thế lực Ma Cung còn chưa thâm nhập vào, mà độc Tiểu Tuyết đang vô cùng cấp bách, vì vậy chỉ có để Doãn Lưu Quang ra tay.
"Được. Ta sẽ dốc hết toàn lực, bằng tốc độ nhanh nhất tra ra." Doãn Lưu Quang nghe vậy, khẽ nhíu mày, hình như đối với cách nói trả nhân tình của Nam Ức Tịch có chút mất mát, nhưng hắn vẫn dịu dàng lên tiếng.
Thời gian hai ngày trôi qua, Doãn Lưu Quang tra được tình huống nói cho Nam Ức Tịch. Trên danh sách người mua hàn độc đều rõ ràng. Danh sách mặc dù đã đầy đủ hết, nhưng phải từng bước từng bước loại trừ, sẽ không phải là chuyện dễ dàng, coi như có thể thẩm tra đối chiếu, sợ là cũng phải tốn khá nhiều thời gian.
"Trong nội cung?" Nam Ức Tịch nhìn lướt qua tên tuổi thân phận trên danh sách, phần lớn là dân chúng, coi như là người trong triều, hình như nàng cũng không có thù hận gì, vì vậy con ngươi nàng khẽ trầm xuống một cái, trong mắt mang theo lạnh lẽo hỏi.
Doãn Lưu Quang nhíu mày, nói với Nam Ức Tịch, "Ta đi Thái y viện hỏi, công chúa Vân Hàm từng đến Thái y viện cầm một chút thuốc trị hàn độc."
"Nam —— Vân —— Hàm ——!" Nam Ức Tịch đọc từng chữ Nam Vân Hàm ra, mỗi một chữ đều mang một cỗ sát khí.
Trước đó Nam Vân Hàm phái người bởi chửi bới nàng vì Hạ Văn Cử, nàng cũng chưa từng so đo, chỉ khiến cho âm mưu nàng bại lộ, làm nàng yên phận, không nghĩ tới Nam Vân Hàm chẳng những không tiếp nhận cảnh cáo của nàng, ngược lại còn tệ hại hơn, muốn hạ độc hại nàng?!
Hôm nay tằm độc này hại Tiểu Tuyết hôn mê bất tỉnh, nàng nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Nam Vân Hàm.
"Cám ơn ngươi, ta biết rồi." Sau khi Nam Ức Tịch đa tạ Doãn Lưu Quang, liền vội vàng vào cung đi tìm Nam Vân Hàm.
Giờ phút này, Nam Vân Hàm đang cười hả hê ở đùa bỡn một chậu hoa trước mặt.
Điểm tâm hạ tằm độc đã được nàng phái người thần không biết quỷ không hay đưa đến Doãn phủ, hai ngày gần đây mặc dù Doãn phủ không có truyền ra bất kỳ tiếng gió nào, nhưng xác thực Nam Ức Tịch hai ngày chưa từng xuất hiện rồi, chắc Nam Ức Tịch đã trúng phải tằm độc, Doãn Lưu Quang lo lắng chuyện này nói ra sẽ ảnh hưởng tới quan hệ giữa Bắc Mạc, Tây Nhạc và Nam Hải, vì vậy mới giấu chuyện đi.
Nàng tại thời điểm mấu chốt này, nếu Nam Ức Tịch có xảy ra chuyện gì, tất nhiên sẽ vô cùng bất lợi tới thế cục Nam Hải, nhưng nàng cũng không có biện pháp khác, chỉ có giết Nam Ức Tịch, nàng mới có thể gả cho Hạ Văn Cử.
"Pong" một tiếng, cửa phòng bị người dùng lực hung hăng đẩy ra, Nam Vân Hàm nhăn nhăn lông mày thanh tú, đang chuẩn bị mở miệng trách mắng là ai không cẩn thận như vậy, nhưng thời điểm khi nàng thấy rõ ràng người tới là ai, lúc đầu nàng kinh ngạc nhưng sau đó thay bằng phẫn nộ, "Quỳnh... Quỳnh Lạc?!"
"Thế nào? Ta không trúng tằm độc, công chúa cảm thấy rất thất vọng sao?" Nam Ức Tịch vốn dĩ còn tia nghi ngờ, nhưng khi chứng kiến Nam Vân Hàm vẻ mặt kinh ngạc, nàng liền hoàn toàn xác định, chuyện này thật sự do Nam Vân Hàm làm, thái độ đối với Nam Vân Hàm càng lạnh hơn.
Nam Vân Hàm nghe được lời Nam Ức Tịch nói, con ngươi mở to, vẻ kinh ngạc trong mắt càng đậm, nhưng nàng còn là giả bộ không biết, cố làm như trấn định nói, "Ngươi đang nói cái gì, bản công chúa nghe không hiểu!"
"Không cần khảo nghiệm sự kiên nhẫn của bổn tọa. Giao thuốc giải giao ra!" Độc trên người Tiểu Tuyết càng kéo dài bao lâu thì càng bất lợi bấy nhiêu, Nam Ức Tịch hiển nhiên không có tâm tình nhìn Nam Vân Hàm giả bộ ngớ ngẩn, trong mắt nàng hàm chứa một đạo tàn khốc, con ngươi đen như mực giống như lưỡi đao bắn thẳng đến Nam Vân Hàm, khí lạnh bức người nói.
Nam Vân Hàm quan sát Nam Ức Tịch một cái, chân mày khẽ chau. Cung chủ Ma Cung luôn luôn kín kẽ xinh đẹp, dáng vẻ thường ngày luôn không để ý bất cứ thứ gì, ngay cả trong lời nói có khó nén khí thế, nhưng nàng chưa bao giờ từng thấy nàng như vậy, chắc là đang rất gấp.
Nghe ý tứ nàng, mặc dù nàng không có trúng tằm độc, nhưng hình như có người trúng độc, mà là người nàng quan tâm. Nghĩ tới đây, khóe môi Nam Vân Hàm không khỏi hiện ra nụ cười oán độc, nàng sẽ chỉnh chết Nam Ức Tịch, có thể giết chết người bên cạnh nàng, khiến trong lòng Nam Ức Tịch không thoải mái, nàng cũng cao hứng!
"Cung chủ đang nói cái gì? Ta thật sự không nghe rõ. Cái gì tằm độc, cái gì thuốc giải?" Trong lòng Nam Vân Hàm quyết định chủ ý, định giả bộ ngu, độc là nàng phái người hạ bên trong điểm tâm, len lén đưa đến Doãn phủ, thần không biết quỷ không hay, mặc dù nàng không biết Nam Ức Tịch làm như thế nào đoán được nàng hạ độc, nhưng nàng dám khẳng định nàng không để lại dấu vết.
Nam Ức Tịch thấy dáng vẻ Nam Vân Hàm đánh chết cũng không thừa nhận, trong lòng không khỏi trào lên một tia tức giận, đôi mắt nàng càng thêm thâm trầm, bên trong giống như hàm chứa một cuộc bão táp, ngón tay nhỏ bé của nàng chợt chế trụ cổ Nam Vân Hàm, nói từng chữ, "Ta nói một lần cuối cùng! Giao ra thuốc giải ra! Nếu không ta lập tức giết chết ngươi!"
"Ngươi dám!" Nam Vân Hàm mặc dù bị Nam Ức Tịch chế trụ cổ, nhưng nàng cũng không tin Nam Ức Tịch thật sự có lá gan giết nàng, nàng nhíu lông mày, một bộ cả gan, nhìn Nam Ức Tịch hung hăng nói.
Nam Ức Tịch nghe được lời Nam Vân Hàm nói, con ngươi hơi híp một cái, trong con ngươi đen nhánh nồng nặc ý sát phạt, giống như bị lâm vào ngục cửu u luyện hỏa, khóe môi nàng chậm rãi hiện lên nụ cười khát máu lãnh liệt, ngón tay bấm chặt trên cổ Nam Vân Hàm mạnh thêm mấy phần, trong giọng nói cũng mang tới ý sát phạt và không kiên nhẫn, "Bổn tọa chưa bao giờ nói giỡn. Thức thời, lập tức giao thuốc giải ra!"
Nếu không phải vì muốn tìm được thuốc giải, Nam Ức Tịch đã sớm động thủ giết Nam Vân Hàm rồi. Đối với nàng mà nói, tất cả người hoàng thất Nam Hải đều có lỗi với nàng, đều phải chết! Thời điểm nàng còn là Nam Ức Tịch, nàng và Nam Vân Hàm cũng không có kết giao nhiều, nếu Nam Vân Hàm thức thời, nàng vốn có thể bỏ qua nàng, nhưng nàng cư nhiên can đảm hạ độc nàng, còn làm hại Tiểu Tuyết hôn mê bất tỉnh, thù này đã thành, nàng quyết sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Nam Vân Hàm.
Nếu hiện tại Nam Vân Hàm giao ra thuốc giải, nàng có lẽ còn có thể để cho nàng ta sống lâu thêm mấy ngày, nhưng nếu Nam Vân Hàm không giao ra thuốc giải, nàng sẽ đưa nàng ta đi gặp Diêm Vương!
"Tại sao ngươi dám khẳng định độc là ta hạ?" Nam Vân Hàm bị Nam Ức Tịch bóp cổ, sắc mặt đỏ bừng, có chút hít thở không thông, nhưng nàng còn oán độc nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch, mạnh miệng hỏi.
Nam Ức Tịch nghe vậy, chỉ nhíu mày. Tiểu Tuyết trúng độc khiến cho nội tâm nàng nóng nảy, vì vậy mất đi tỉnh táo thường ngày, giờ phút này nàng đã không có dư thừa kiên nhẫn từ từ giải thích với Nam Vân Hàm, nhưng nhìn dáng vẻ Nam Vân Hàm một bộ không lo ngại gì, nàng đành phải mở miệng nói, "Mặc dù ta không có chứng cớ, nhưng mà ta lại rất khẳng định, độc chính là ngươi hạ. Bây giờ ngươi không cần hỏi nhiều như vậy, chỉ cần ngươi giao ra thuốc giải, ta có thể đồng ý tha ngươi một mạng!"
Tha cho Nam Vân Hàm không chết, đã là nhượng bộ lớn nhất mà Nam Ức Tịch có thể làm rồi.
Nhưng Nam Vân Hàm không cảm kích, sau khi nghe Nam Ức Tịch nói, Nam Vân Hàm nở nụ cười, trong mắt lóe lên một tia hả hê oán độc, nói, "Nếu không có chứng cớ, ngươi cư sử như vậy với bản công chúa, chẳng phải là dĩ hạ phạm thượng? Bản công chúa cũng không sợ nói cho ngươi biết, độc chính là ta hạ, hơn nữa ta ở chỗ này, vốn dĩ cũng không có thuốc giải! Ngươi chờ năm ngày sau độc trên người ngươi quan tâm thối nát từng khúc mà chết đi! Ha ha ha ha ha!"
"Ngươi thật sự không có thuốc giải?!" Nam Ức Tịch nghe được Nam Vân Hàm nói, trong mắt lóe lên nhất mạt luống cuống, mây đen trong mắt càng trải rộng thêm, ngón tay của nàng một tấc không dời cổ Nam Vân Hàm, hỏi từng chữ âm trầm vô cùng.
Nam Vân Hàm thấy trong mắt Nam Ức Tịch chợt lóe lên luống cuống, trong lòng cảm thấy sảng khoái, vẻ mặt càng phát ra oán độc vặn vẹo, theo ý nàng, chỉ cần N Nam Ức Tịch không thoải mái, chính là sảng khoái lớn nhất đời nàng, trong lòng rất hài lòng, Nam Vân Hàm căn bản không có chú ý tới sát cơ trong tròng mắt Nam Ức Tịch, nàng hết sức hả hê nhìn Nam Ức Tịch nhíu mày, cười nói, "Không tệ! Quỳnh Lạc, ngươi giành Văn Cử cùng ta, phải trả giá thật lớn!"
"A, một cái giá lớn?!" Đôi mắt đen nháy của Nam Ức Tịch tích tụ càng nhiều tức giận và sát ý, ngón tay mảnh khảnh như ngọc của nàng xiết chặt cổ Nam Vân Hàm, Nam Vân Hàm vốn còn dữ tợn cười lập tức ngưng bặt.
Nàng bắt đầu đưa tay tách ngón tay Nam Ức Tịch ra, nhưng vô luận nàng dùng sức ra sao, cũng không thể đẩy tay Nam Ức Tịch ra, sắc mặt của nàng càng ngày càng đỏ, con ngươi dần dần lồi ra, nàng liều mạng muốn hô hấp, tuy nhiên bị Nam Ức Tịch gắt gao giữ lại cổ, không thể hít thở.
Nam Ức Tịch lạnh lùng nhìn nét mặt Nam Vân Hàm vô cùng khổ sở, ngón tay của nàng giống như như sắt thép bóp chặt cổ Nam Vân Hàm, một giây cũng không buông lỏng, nhưng cũng không hề nắm chặt thêm nữa. Tiểu Tuyết trúng tằm độc chịu nhiều đau đớn, nàng muốn Nam Vân Hàm thử cảm giác sống không bằng chết!
Còn thời gian năm ngày, nàng nhất định sẽ thay Tiểu Tuyết tìm được cây dâu linh hoa! Chỉ cần tìm được cây dâu linh hoa, muốn giải trừ tằm độc trên người Tiểu Tuyết thì không phải là việc khó gì. Về phần Nam Vân Hàm, nếu nàng không giao ra thuốc giải, nàng cũng không có bỏ qua cho Nam Vân Hàm!
"Ngươi đã chán sống, vậy ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường!" Nam Ức Tịch rốt cuộc siết chặt ngón tay, thần thái Nam Vân Hàm càng thêm vặn vẹo, con ngươi hoàn toàn lồi ra ngoài, trong mắt chỉ có không cam lòng và không thể tin.
Nàng thật không ngờ Nam Ức Tịch cư nhiên thật sự dám giết nàng, coi như thân phận của nàng so ra kém Nam Tú Cầm, hơn nữa dầu gì nàng cũng là công chúa danh chánh ngôn thuận của Nam Hải, Nam Ức Tịch sẽ cảm thấy e ngại đôi phần, nhưng Nam Ức Tịch dám trắng trợn giết nàng? Nam Vân Hàm đã nghĩ sai rồi, Nam Ức Tịch trở lại Nam Hải, chính là vì tìm cả hoàng thất Nam Hải báo thù, tại sao lại không dám giết nàng chứ mà nàng cũng chỉ là một công chúa nhỏ nhoi mà thôi?
Phàm là người đắc tội với nàng, cũng sẽ không có kết quả tốt. Mặc kệ là hoàng đế hay là hoàng hậu, thái tử hay là công chúa, nàng đều sẽ không lưu tình. Nàng sẽ khiến bọn họ trả lại gấp trăm lần, chịu khổ sở ngàn lần.
Nếu như đã động thủ giết Nam Vân Hàm, như vậy nàng cũng không cần thiết phải ẩn nhẫn nữa, bọn họ thiếu nợ, đã đến lúc nên trả lại cho nàng rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...